Vừa đến phòng khách. Cô gặp người đàn ông nho nhã, trong khá tuấn tú. Mà lại có chút quen mặt. Cô lên tiếng.
“Mời ngồi!”
Người đàn ông đó không ai khác là Tống Nam. Anh ta ngồi xuống mỉm cười.
“Em đúng là khác xưa nhiều quá.”
Lục Niệm Từ nhíu mày.
“Chúng ta quen nhau sao?”
Anh ta cười khổ.
“Anh là Tống Nam, học trên em hai khóa ngày trước. Có ấn tượng không?”
Lục Niệm Từ giờ đã biết. Hèn gì cô thấy khá quen mặt.
“Ra là anh.”
“Tiêu Linh có nói với em đúng không.”
Lục Niệm Từ gật đầu hơi tựa lưng vào ghế.
“Anh Tống hôm nay hẹn gặp tôi không chỉ là gặp mặt bạn bè.”
Tống Nam có chút không tự nhiên.
“Thật ra, anh cũng muốn gặp em. Còn một việc nữa là bàn về hợp đồng với Tập đoàn Hoa Minh.”
Lục Niệm Từ nhìn văn kiện trên bàn, lật lật rồi gấp lại.
“TS không phải tùy tiện kí kết hợp đồng. Anh Tống đây là đang xem thường tôi à.”
Lục Niệm Từ lạnh nhạt.
Tống Nam giật mình.
“Hoa Minh là thật sự muốn hợp tác với TS. Giá trị hợp đồng cũng không phải là nhỏ. Em xem lại được không?”
Lục Niệm Từ nhếch nhẹ môi.
“Anh Tống! Nếu một hợp đồng giá trị hẳn tôi sẽ không từ chối. Anh nên trở về xem lại hợp đồng mình mang đến cho tôi. Tôi bận rồi. Hẹn gặp anh dịp khác.”
Lục Niệm Từ đứng dậy đi ra ngoài.
Tống Nam muốn nói gì đó nhưng thể lên tiếng. Anh ta lấy hợp đồng lên xem… Tay siết chặt lại.
[…]
Trần Oanh ở bên ngoài thấy cô bước ra liền hỏi.
“Anh chàng đẹp trai trong đó là đại diện của Hoa Minh. Em thấy thế nào?”
“Không thế nào cả. Chúng ta đến công trường phía tây xem tiến độ đến đâu rồi.”
“Ừm! Chị chuẩn bị xe ngay.”
Trần Oanh nhún vai. Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh là có thật nha. Bởi quá tài giỏi nên khó ai lọt vào mắt là phải rồi.
[…]
Chiếc xe bắt đầu rời khỏi TS.
Đi được một đoạn cô lại nhớ đến ảnh Giang Tùy gửi cho mình. Cô nhàn nhạt lên tiếng.
“Em nhớ bên cạnh đại học quốc tế Lăng Thành có một sân bóng rổ thì phải.”
Trần Oanh nhnah miệng trả lời.
“Đúng rồi em! Vừa được tu sửa lại không lâu.”
Lục Niệm Từ nhìn ra cửa kính.
“Chúng ta tiện đường ghé qua đó một chút.”
“Hả? Có vấn đề gì sao?”
Trần Oanh nhìn sang hơi kinh ngạc.
Lục Niệm Từ cong môi cười.
“Em nghe có một trận thi đấu diễn ra ở đó. Muốn xem một chút.”
“Ra là vậy. Tin tức của Lục tổng thật nhạy bén nha.”
Vô tình Trần Oanh lại nhắc đến một người.
“À… Hình như chàng trai em bảo chị tìm kiếm thông tin ấy cũng học ở đấy.”
Lục Niệm Từ ho một tiếng.
“Ừm!”
Trần Oanh nhìn vẻ lạnh nhạt của cô cũng không nói thêm gì nữa.
Chiếc siêu xe rẻ vào lề đường.
Lục Niệm Từ bước xuống xe.
Trần Oanh cũng bước theo sau.
Họ đứng ở một góc khuất xem trận thi đấu.
Chàng trai cao gầy mặc đồng phục trắng đen của trường Lăng Thành nhanh chóng ném bóng vào rổ.
Một cú ăn điểm trực tiếp, trận thi đấu cũng kết thúc.
Lục Niệm Từ thấy nụ cười của anh cũng bất giác cười theo.
Trần Oanh bên cạnh cảm thán.
“Mẹ nó! Tên nhóc đó không đi làm idol đúng là rất phí. Nụ cười đó chắc chắn sẽ hạ gục biết bao nhiêu người nữa.”
Nụ cười của cô dần tắt khi thấy một cô gái xinh đẹp đi về phía anh cũng mặc đồng phục của Lăng Thành. Cô gái đưa nước, khăn về phía anh.
Lục Niệm Từ xoay người lại.
“Đi thôi.”
Trần Oanh khó hiểu.
“Chưa xong mà. Em làm sao vậy?”
Thở dài tiếc nuối Trần Oanh chạy theo.
[…]
Bên trong sân bóng.
Cô gái vẫn nở nụ cười tươi đưa nước và khăn cho Giang Tùy.
Cô gái đó tên Mã Kiều Trân, hoa khôi của trường. Lớn hơn Giang Tùy hai tuổi.
Nhưng Giang Tùy lại nhận của giáo viên đưa cho mình.
Nụ cười của Mã Kiều Trân tắt lịm đầy mất mát, lẫn xấu hổ. Tay siết chặt chiếc khăn.
Một bạn nam khác với lấy.
“Cám ơn cậu!”
Cô ta cười gượng gạo.
“Không có gì.”
Giang Tùy lấy điện thoại chụp lại bức ảnh anh nhận giải gửi cho cô xem.
Nhưng đợi mãi vẫn không có tin phản hồi.
Giang Tùy thở dài…
Lúc này, bạn cùng khóa đến khoát tay lên vai Giang Tùy.
“Giang Tùy! Hôm nay, cậu nhất định không được từ chối nha. Đi uống vài ly với bọn tớ. Ăn mừng cho chiến thắng hôm nay.”
Giang Tùy nhìn thời gian cũng còn sớm, gật đầu.
Bạn nam vừa rồi quay sang Mã Kiều Trân nháy mắt.
[…]
Bọn họ kéo đến một nhà hàng gần đó.
Giáo viên cũng góp mặt… Lâu lâu nên thả lỏng một chút cũng tốt.
Thức ăn rất nhanh đã được dọn ra.
Mã Kiều Trân đã thay đổi quần áo. Nhìn có nét dịu dàng nhưng lại có phần gợi cảm.
Vừa nhìn thấy Mã Kiều Trân, bạn nam vừa rồi liền vẫy tay.
“Sang đây ngồi đi. Anh ra ngoài một chút.”
Cô ta e thẹn đi về phía Giang Tùy.
“Mình ngồi đây được không.”
Giang Tùy ánh mắt cũng không nhìn sang.
“Nơi này cũng không phải nhà tôi.”
“…” Mã Kiều Trân.
Mọi người đều không mấy để tâm. Nếu ai từng biết Giang Tùy thì hẳn sẽ không lạ với cách nói chuyện của anh.
Một người bạn khác liền lên tiếng, kiểu đùa giỡn.
“Giang Tùy! Nói chuyện với người đẹp nên dịu dàng một chút đi chứ.”
Giang Tùy đưa lon bia lên uống một ngụm. Tâm trạng anh thật sự là không tốt một chút nào. Bận thế nào mà lâu vậy cũng không trả lời anh.
Mã Kiều Trân thấy vậy liền cầm lon nước ngọt lên.
“Giang Tùy! Tớ uống cùng cậu.”
“Giang Tùy uống đi. Bọn tớ cũng mời cậu.”
Mọi người cùng đưa lên.
Giang Tùy nâng lên mời mọi người uống một hơi cạn sạch.