Nhập học cho Như Ý xong, Trần Khải lại hộ giá con nhỏ về kí túc xá nữ. Thật y như ai đó vào Nữ Nhi Quốc.
Nếu mặt anh không dày, không đủ lạnh e là bị đám nhền nhện kia vác đi xơi tám đời.
“Ê, tụi mày! anh Khải giá lâm!”
“Đâu? Đâu?”
“Ui, chời! Mèn đét ơi! Anh Khải! Anh Khải!”
Một đám con gái tung hô tên anh rần rần. Những cách tay vẫy vẫy chào nam thần có mái tóc màu bạch kim: “Anh Khải number one!”
Khải thây kệ! Trưng bộ mặt không đổi sắc, tay xách, nách mang ung dung đi bên con nhỏ như vào chỗ không người.
Nhưng người đi cạnh anh chợt dừng lại, nó phe phẩy cái mũ, chậc chậc vài tiếng rồi nói bóng gió: “Chu cha ơi, người iu tui mà sát gái như thế này, tui bẻ?”
Con nhỏ bặm miệng, tay làm động tác bẻ cái gì đó bị gãy.
Trần Khải hứ một tiếng, thổi phù phù mái tóc rủ xuống mặt, nhếch bên mép: “Coi chừng mất đồ dùng!”
Rồi anh giật cái mũ trong tay nó, quạt quạt cho crush, cười điên đảo người đối diện: “Yên tâm! Anh không có sát gái!”
Để minh chứng lời mình nói. Khải bơ toàn tập các em mĩ nữ. Nên đổi lại những nụ cười niềm nở kia là một bộ mặt lạnh ngắt như đồng.
“Đời anh chỉ sát em!” Anh cúi đầu nói nhỏ vào tai Như Ý.
Một mùi thơm quen thuộc bay vào mũi khiến hai đứa nao nao nhớ về đêm lễ giáng sinh. Cái đêm vô tình hai đứa đứng cạnh nhau. Một đêm định mệnh mở đầu chuỗi ngày dài mang bệnh tương tư.
Thật là đau mà cũng thật là dày vò. Trần Khải không muốn nếm trải mùi vị ấy thêm một lần nào nữa. Anh bất ngờ ôm chầm lấy cục thuốc: “Như Ý! Hãy hứa với anh: Đừng bao giờ để anh.. tìm không thấy em!”
Như Ý vì cái áp sát bất ngờ, bị mùi hương nam tính thuộc về riêng anh làm cho thổn thức. Cô đưa hai tay áp vào ngực anh.
“Anh xê ra chút đi!”
“Không muốn!”
“Vậy anh muốn như thế nào?”
“Nhận lời làm người yêu anh! Mãi ở bên anh! Mắt chỉ nhìn anh! Miệng chỉ cười với anh!”
“Có phải những câu tiếp theo của anh là: Tay chỉ để anh nắm. Người chỉ để anh ôm. Chân chỉ để…đá anh?”
Trần Khải mừng rơn nhưng chưa kịp gật đầu đồng ý đã la lên: “Uiya!”
“Em muốn phá hư đời trai của anh hả?” Anh xoa chỗ đau cần xoa.
Đáng đời!
Như Ý đá anh nhưng mục đích là để ra uy với mấy camera hóng hớt kia: Ảnh là người của chị! Thấy chị muốn quánh lúc nào thì quánh không?
Trần Khải không giận còn cười hề hề kéo vali chạy theo: “Em muốn hành anh thế nào cũng được. Miễn đừng trốn anh!”
Như Ý không hiểu tình cảm tên oan gia dành cho mình sâu nặng bao nhiêu? Anh đã trải qua đau buồn gì? Nhưng cô cảm nhận được nỗi lo sợ của anh. Cô quay người, hào sảng vỗ vào vai người chồng hụt: “Được rồi! Nếu có trốn tôi sẽ treo biển: Tôi ở đây!”
Dù Như Ý đã hứa như vậy nhưng anh không yên tâm. Để chắc ăn, anh chăm chỉ đi giữ người. Chuồng chưa làm, đi canh phòng là thượng sách!
Từ đó tan trường, Trần Khải không la cà với đám đầu đinh nữa mà vội vội vàng vàng đi tìm người thương.
“Lão đại! Hình như anh nhầm hướng rồi thì phải?” Hướng này mới đi ra cổng còn hướng đó vào kí túc xá nữ, đại ca ơi!
Khải không để ý mấy lời lèm bèm của đám anh em. Anh huýt sáo nhắm phòng crush thẳng tiến.
Mười thằng đàn em chạy theo: “Tụi em hộ giá anh!”
“Khỏi!” Khải đứng lại, khoát tay: “Giải tán!”
Đám thằng đệ ngơ ngác. Chúng ngửa mặt hỏi ông trời: “Có phải bệnh lão đại ăn lên não rồi không?”
Ông trời đang đấm lưng, bóp chân cho vợ hứ một tiếng rõ to: Gái hành khổ còn hơn mang bệnh. Như tao nè thấy chưa?
Mười thằng cười ha hả, búng tay ra hiệu đi rình.
Tụi nó nhẹ nhàng lén đi sau lão đại.
Trần Khải tâm trí toàn lo nghĩ đến cảnh gặp Như Ý nên nào hay biết.
“Hé lo!” Anh ló cái đầu tóc bạc vào phòng.
Mấy em gái năm nhất mắt tròn mắt dẹt nhìn chăm chăm vào anh rồi tự nhiên má em nào cũng đỏ cả lên.
Quái! Anh có chọc ghẹo gì đâu?
Như Ý thấy đám ma nữ háu bản mặt điển trai của vị hôn phu hụt, cô ngứa mắt muốn lấy chiếc bút bi vẽ đầy hình đám khỉ ăn ớt lên mặt tên oan gia nhà họ Trần.
“Anh vô đây làm gì?” Tiện tay cô vơ chiếc áo khoác phủ lên đầu gã oan gia.
Khải đưa tay giở nhẹ chiếc khăn trùm, cười yêu nghiệt: “Nhớ vị cháo ở môi em!”
“Trần Khải..ải..ải…!”
“Hi hi nhầm…nhầm thôi…rủ em đi ăn cháo tình yêu…ui lại bậy rồi…đưa em đi ăn trưa!”
Dù không mấy ưng cái vẻ cà lơ phất phơ kia nhưng tránh mấy đứa cùng phòng hưởng lợi rồi tương tư, cô nắm tay Trần Khải kéo đi.
Anh thấy tay mình nằm trong tay con nhỏ, sướng không thể tả. Nhưng cái que củi của nó không béo lên được một tẹo nào. Trần Khải xót xa.
Anh quyết tẩm bổ cho crush có da có thịt nên đặc biệt mời em ăn nhà hàng.
Anh kéo ghế: “Mời cưng!”
Con nhỏ nguýt một cái rõ yêu.
Anh cười rồi ngồi vào ghế đối diện, đẩy nhẹ menu đến cho em nó chọn món.
“Em thích ăn gì cứ gọi!”
Như Ý từng nghe mẹ nói: Gã trai hôn phu hụt của cô là con trai độc đinh nhà tài phiệt. Gia đình hắn rất giàu có.
“Tôi muốn ăn mấy món giá trên trời cũng được chớ?”
“Em cứ vô tư!” Anh có tấm thẻ cha rót đều đều vào mỗi tháng. Tiền của anh đủ nuôi em an nhàn cả đời.
“Vậy tôi gọi nha?”
“Ừa, em gọi thỏa mái đê!”
Chỉ chờ có thế, mười thằng đệ xông vô đứng dàn ngang một hàng: “Chào chị! Chị gọi nhiều nhiều vào, tụi em đang đói!”
Ui mẹ ơi!
Bữa cơm bay gần bốn củ mà anh với Như Ý có ăn được gì đâu. Cả bữa trưa tình yêu hứa hẹn đầy ngọt ngào phần nếm cháo, cứ như vậy bị mười cái đầu đinh phá nát.
Trần Khải thật muốn một cước đá bay đám thằng đệ chuyên hãm đường tình.