Kiếp Này Ta Chọn Tu Ma

Chương 36: Tiểu ma vương



Sau khi mang theo giải dược ra khỏi đảo, Minh Hải trực tiếp ném số thuốc đó cho Thái Sơn tiên tôn, còn căn dặn Lục Bảo dạy bọn họ cách điều chế thuốc giải. Liền sau đó, lấy cớ Phong Sơn tiên tôn thương nặng mà đem người ấy thẳng một đường về Hoàng Đạo quán. Sau đó giúp ngài điều dưỡng.

Hắn đến đỉnh Hoàng Đạo, liền bay thẳng tới nơi ở của Phong Sơn, mặc cho đồ đệ của Phong Sơn tán loạn chạy theo. Hắn chỉ nói với Phi Long – đồ đệ của Phong Sơn, về những chuyện đã qua một cách tóm tắt nhất rồi đuổi hắn ra ngoài canh chừng.

Đương nhiên Phi Long ban đầu không đồng ý, nhưng là bị cưỡng chế đuổi ra cho nên cũng bậm bục ra ngoài. Chính Phi Long cũng không hiểu tại sao bản thân lại có thể an tâm cho Minh Hải giúp sư phụ của mình điều dưỡng. Rõ ràng đó là Ma Vương, là ma tộc.

Lúc này trong điện của Phong Sơn, Minh Hải dốc hết sức luyện linh đan cho Phong Sơn. Bởi hắn là thân ma khí, không thể khuấy động tiên khí trong người Phong Sơn, nếu không hắn đã độ khí trực tiếp luôn rồi.

Mất một ngày một đêm sau thì linh đan cũng được chế xong. Hắn không như lúc trước ép vào miệng Phong Sơn nữa. Lần này hắn nhẹ nhàng giải huyệt ngủ cho Phong Sơn rồi đợi khi Ngài ổn định lại mới nói:

– Tiên Tôn, nào, uống thuốc!

Giọng điệu nhẹ nhàng mang theo bao ôn nhu.

Phong Sơn tỉnh lại thì khẽ nhìn nơi ở quen thuộc đại khái cũng đoán được tình hình. Nhưng vừa tỉnh lại liền được Minh Hải đem thuốc đặt tới sát môi thì cũng hơi giật mình tránh đầu lại phía sau:

– Ma Vương, Ngài để ta tự mình uống!

Minh Hải ngoan cố, hắn không nói cũng không rằng, vẫn chỉ cười cười rồi đưa viên thuốc lại gần Phong Sơn hơn.

Phong Sơn nhìn ánh mắt chờ mong của hắn đành bất lực mở miệng, để hắn đút thuốc cho mình. Không hiểu vô tình hay cố ý, ngón tay hắn còn thuận tiện quệt nhẹ lên cánh môi dưới của Phong Sơn. Ngài ấy chợt ngại ngùng mà cúi đầu xuống, còn Minh Hải thì lại vờ như không để ý. Nhưng khi quay lưng lại hắn đã cười đến mang tai.

Bước được hai bước, Minh Hải chợt khụy xuống mà ôm ngực. Chết thật, là bản thân hắn không chú ý. Ngày hôm trước ở đảo Tự trị hắn đã vận pháp quá nhiều, còn liên tục dùng Hắc Hỏa. Mà khi trở về cũng đã liều mình luyện đan, Lục Bảo muốn giúp nhưng hắn đã lệnh cho Phượng Hoàng đem hắn trở lại Ma Cung rồi. Hiện tại bản thân đã không thể chống đỡ được nữa, hắn yếu ớt đến bất lực.

Phong Sơn thấy vậy liền vội vàng bước từ trên giường xuống, cũng vì luống cuống mà chân mắc vào chăn khiến Ngài ấy lao về phía trước. Vì mất đà mà dù cố tránh thì Ngài ấy vẫn chúi về trước. Minh Hải nghe động tĩnh thì cũng kịp đón lấy Ngài khiến cho cả hai ngã nhào về phía trước. Mà trùng hợp, Phong Sơn lại đè lên ngực của hắn. Dù đang đau đớn nhưng hắn vẫn ngoác miệng ra cười.

Phong Sơn luống cuống ngồi dậy, kéo Minh Hải cùng đứng lên theo rồi ngại ngùng mà xin lỗi:

– Ngài không sao chứ? Là do ta bất cẩn.

Minh Hải vẫn như cũ cười ngoác miệng:

– Không sao, ta ổn.

Nhưng dù nói vậy thì trán hắn vẫn rịn đầy mồ hôi từ lúc nào. Phong Sơn nhìn thấy thì quên cả sự lúng túng vì xấu hổ mà kéo tay hắn lên bắt mạch. Mạch tượng hỗn loạn khiến Ngài khẩn trương.

– Ngài bị thương nặng rồi, ta cho mời Tiên Y sư thúc tới!

Nhưng Minh Hải ngăn lại ngay tức khắc, hắn kéo tay Phong Sơn rồi nắm chặt:

– Đừng.. làm vậy rất nguy hiểm.

Phong Sơn hơi ngạc nhiên, Ma Vương này là nghi ngờ người của ngài ấy có phải không vậy? Nhưng không đợi Phong Sơn lên tiếng thì Minh Hải nói tiếp.

– Ngài đừng cười ta nhé!

Phong Sơn nhíu mày khó hiểu, cười? Là cười cái gì? Bản thân ngài ấy cũng đang bị thương còn cần Ma Vương điều trị thì ngái đấy có thể cười như nào chứ. Nhưng những nghi vấn của ngài đã biến mất hoàn toàn khi ngay trước mắt ngài, Minh Hải chợt như bốc khói. Từ những cơ bắp của hắn đều có một dòng khí thoát ra. Phong Sơn lo lắng định tiến tới đỡ nhưng Minh Hải dơ tay ra hiệu ngừng lại.

Một lúc sau đó, Phong Sơn liền biểu cảm ngạc nhiên hết cỡ, loại biểu cảm mà trước nay chưa từng có trên gương mặt của ngài ấy. Trước mắt ngài, Minh Hải hóa thành một đứa nhóc năm, sáu tuổi.

Đợi một lúc lâu không thấy Phong Sơn phản ứng lại, Minh Hải liền từ mớ quần áo thùng thình kia bước ra:

– Tiên Tôn, giúp ta!

Phong Sơn lúc này mới định thần lại, ngài ấy nhìn “thằng bé” trước mặt, trên người đang mang bộ quần áo thùng thình dài lê thê. Ngài ngồi xuống trước mặt hắn để tầm mắt hắn không phải ngước lên.

Minh Hải mang theo khuôn mặt đáng thương nói:

– Ta tiêu hao quá nhiều ma lực, hiện tại không thể duy trì trạng thái ban đầu, chỉ có thể dùng bản thể ấu nhi để duy trì. Nếu lúc này kẻ khác biết được ta liền bỏ mạng tại đây mà không thể về Ma lục.

Phong Sơn nghĩ ngợi, đúng là như thế. Nếu vậy ngài liền nói:

– Ta giúp Ngài về!

– Không được.

Minh Hải vội vàng ngăn lại:

– Ma cung chưa ổn định, những bộ tộc khác đang nhìn vào, nếu lúc này ta như vậy trở về ngài nghĩ còn có thể thấy ta lần sau sao?

Phong Sơn nhíu mày, cũng đúng là như thế, hắn hiện tại chính là không thể về. Khi trước Ngài ở Ma cũng đã chứng kiến sự chưa hoàn toàn quy thuận trong vương triều của hắn, nếu bây giờ mang hắn quay lại nhất định chết không toàn thây.

– Vậy ngài tạm thời ở đây với ta đi!

Phong Sơn đưa ra quyết định, vừa hay đúng ý của Minh Hải, hắn đương nhiên gật đầu đồng ý ngay lập tức. Nhưng để hợp lý hóa thân phận hắn đã bịa ra một câu chuyện như này:

“Hắn là đệ tử của Minh Hải, hiện tại Minh Hải có việc nên đã đi ra ngoài. Bởi sức khỏa của Phong Sơn chưa ổn định cho nên hắn đã để đệ tử lại chăm sóc cho Phong Sơn. Đợi khi nào Minh Hải quay lại thì mới thôi! Và hắn đên là Sơn Bảo.”.

Ngày hôm sau, Phi Long tới thỉnh an sư phụ của mình. Khi vào phòng sư phụ, Ma Vương đã không còn ở đó mà thay vào đó là một cậu nhóc bé tí. Phi Long đương nhiên là thắc mắc, tuy vậy Phong Sơn trước nay lại không hề quen chuyện nói dối. Vì thế cho nên mọi chuyện lại do Tiểu Minh Hải (Sơn Bảo) trả lời.

– Sơn Bảo? Tại sao lại là Sơn Bảo?

Khi nghe tên đứa bé, Phi Long sờ cằm nghi vẫn, cái tên mang cho hắn cảm giác rất lạ.

– Sơn Bảo.. thì là Sơn bảo thôi!

Sơn Bảo trả lời hắn tỉnh bơ như vậy. Nhưng thực ra, hắn chính là cố ý, Sơn trong Phong Sơn, Bảo trong bảo bối. Có thể hiểu là Phong Sơn Bảo Bối, cũng có thể hiểu là Bảo Bối của Phong Sơn. Cái tên tâm cơ này, tâm địa bất chính!

Phi Long nhìn thằng bé nhỏ nhắn trắng trẻo đáng yêu nên vươn tay ra định bẹo má nó một cái. Ai ngờ thằng bé phản xạ rất nhanh, nó dùng tay phát một tiếng “bốp” lên tay của Phi Long. Phi Long xấu hổ cười cười. Sau khi dâng trà, thỉnh an sư phụ xong hắn lại có công việc quan trọng nên xin phép cáo lui.

Sau đó, Phong Sơn cũng đứng dậy đi ra ngoài, ở trong phòng cũng bí bách vô cùng nên ra ngoài hít thở.

Mà lúc này Tiên Y cũng vừa hay đến cửa phòng Phong Sơn:

– Ấy, Tiên Tôn, ngài định đi đâu à?

– Sư thúc! Ta chỉ là ra ngoài hít thở chút thôi!

Tiên Y gật gù rồi vuốt râu nói:

– Lão đến đây không phải gặp Tiên Tôn mà muốn hỏi Ma Vương một chút về giả dược kia, ta muốn mượn Ngài ấy nghiên cứu chút.

– Việc này..

Phong Sơn còn đang chưa biết trả lời sao thì Sơn Bảo từ trong vừa đi ra vừa nói:

– Sư phụ con không có ở đây rồi, người lúc khác lại tới có được không?

Vị Tiên Y này từng là sư phụ hắn, từng cứu hắn, dạy dỗ hắn. Dù chỉ là một kiếp ngắn ngủi nhưng chính là ơn huệ to lớn với hắn. Hắn ngông cuồng với tất cả mọi người nhưng cũng kính cẩn với Tiên Y như một.

Tiên Y nheo mắt nhìn thằng bé, rồi như sáng bừng đôi mắt:

– Thằng bé này là con của Ma Vương à?

Câu nói này khiến Sơn Bảo suýt chút sặc nước bọt. Hắn không nghĩ tới, Tiên Y lại suy đoán như vậy. Vì vậy hắn lại đem câu chuyện dựng sẵn thuật lại một lượt với Tiên Y!

Tiên Y nghe xong nheo mắt chặt hơn:

– Nhưng ngươi xác định không có quan hệ với Ma Vương ngoài là sư đồ chứ? Ngươi quá giống Ngài ta rồi!

Minh Hải mắt không đảo nhưng đầu nhanh chóng tính toán, nếu không nói cho xuôi sẽ sinh nghi ngờ, vì vậy hắn liền mắt không đảo, mặt không đỏ nói:

– Con xác thực là có quan hệ họ hàng với Ma Vương. Con là con của chị họ của em rể của bác hai của chú cả bên nhà mẹ đẻ của Ma Vương. Tuy họ hàng xa nhưng cũng có chung dòng máu nên có chút giống!

Tiên Y nghe xong mà dối cả não, vì vậy ông ấy quyết định mặc kệ hắn. Giống thì giống, họ thì họ, dù sao cũng chỉ là thằng nhóc năm, sáu tuổi thôi.

Đứng cửa cũng lâu, Tiên Y liền quay về vườn thảo của ông ấy. Còn dặn dò nếu Ma Vương quay lại nhất định giúp ông ấy xin giải dược kia để nghiên cứu qua. Sau đó liền đi thẳng.

Phong Sơn đứng trước cửa nhìn ra ngoài, hôm nay trời thật đẹp. Mây trắng, trời xanh lại có gió nhẹ thổi qua. Ngài hít một hơi rồi nhắm mắt tĩnh tâm đứng yên ở đó.

Tiểu Minh Hải lại không như vậy, hắn không quen đứng một chỗ chút nào vì thế cho nên chạy tới chạy lui. Vừa hay chạy tới ngay dưới gốc tùng trước cửa. Cây tùng lại không hẹn mà rùng mình một cái! Sẽ không bị vặt hết lá nữa đi!

Phong Sơn bỗng mở mắt ra nhìn, ma Vương cũng có lúc tinh nghịch như thế, nhìn hắn lúc này cũng vô cùng đắng yêu! Hắn cười đùa đuổi theo một chú chuồn chuồn mà nhảy từ mỏm đá này sang mỏm đá khác. Hắn vì cái gì mà lại vui đến thể?

Chỉ có Minh Hải biết, vì có Phong Sơn ở đây cho nên hắn buông bỏ mọi cảnh giác, tự nhiên thấy gì cũng yêu đời. Vì vậy mà quên mất thân phận chơi đùa nhiều một chút! Có thể như thế này, cũng thật là tốt quá đi thôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.