Bóng cây ở ngoại ô kinh thành.
Châu Dung tự tay trải lông cừu mà Tây Nhung tiến hiến lên mặt đất, dùng tay phủi phủi, kiểm tra đã mềm mại, sạch sẽ, nàng mới đỡ Bạch Mạn ngồi xuống.
Nàng bày ra trà cùng bánh mà cung nữ đưa tới. Chỗ khe núi yên tĩnh được nàng chọn này đem lại cảm giác rất thoải mái và dễ chịu.
Nơi đi vào khe núi đã được thị vệ trấn giữ, cam đoan sẽ không có người xâm nhập vào.
Bạch Mạn nhìn chăm chú bóng dáng bận rộn của Châu Dung, nhìn nàng chiếu cố mình từng chút từng chút một.
Cung nữ chắp tay trước ngực hành lễ, yên lặng lui ra. Rất nhanh, người ở xung quanh đều không thấy bóng dáng, trong khe núi hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này Châu Dung mới đi tới chỗ Bạch Mạn, hai người ngồi tựa sát vào nhau trên bãi cỏ.
Châu Dung chậm rãi tựa vào bia mộ màu xám, khuôn mặt ẩn trong bóng cây, nửa sáng nửa tối.
“Ta muốn kể cho ngươi nghe một câu chuyện.” Nàng nói.
Bạch Mạn lặng lẽ gật đầu, lấy một miếng bánh ngọt đưa vào bên trong miệng của Châu Dung.
Châu Dung ăn nó từ trên tay của Bạch Mạn, sau đó nói với nàng rằng từng có một kẻ ngốc mất đi tình yêu và sống lại sau khi chết.
Câu chuyện này nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài. Cả một đời của Nhiếp Chính Vương Châu Dung cũng chỉ là một câu chuyện.
Tay của các nàng chặt vào nhau.
Thanh âm của Châu Dung dừng lại.
Bạch Mạn quay đầu. Nàng nhìn thấy Châu Dung đang ngồi trên lông cừu, như thể toàn bộ sức lực đã được xả ra, uể oải tựa vào tấm bia mộ màu xám, bộ cung trang kiều diễm trên người của đối phương tỏa sáng như mây, khiến người có vẻ đặc biệt cao lớn.
Đại khái là đã thật sự tháo xuống tâm phòng bị, nàng có chút ngẩng đầu lên, lơ đãng nhìn về phía tản hoa đỏ rực đang uốn cong.
Sau khi trầm mặc thật lâu, nàng quay đầu đối mặt với Bạch Mạn.
“Ngươi đã sống hai lần rồi sao?” Bạch Mạn vừa khóc lại cười, “Đời này, ngươi bắt đầu lại từ ngày đại hôn của ta sao?”
Châu Dung gật đầu.
Bạch Mạn nắm chặt tay của Châu Dung, hồi lâu, mới run run hỏi: “Đời trước, sau khi ta chết, ngươi giết Độc Cô Viêm rồi rời khỏi triều đình sao?”
Châu Dung lau đi nước mắt trên mặt của Bạch Mạn.
“Ừ, thế gia giống như ngươi, ủng lập tiểu Hoàng đế, nắm giữ triều chính. Đời trước mấy huynh đệ của Độc Cô Viêm cũng không có chết, bọn hắn lần lượt vào kinh thành tranh nhau vị trí đế vương, chiến loạn liên tiếp phát sinh ở ngoại ô kinh thành, cuối cùng thế gian rơi vào đại loạn.”
Bạch Mạn hít một hơi khí lạnh.
Châu Dung cụp xuống hàng mi dài: “Nơi chúng ta ngồi bây giờ là hố chôn vạn người chết.”
Bạch Mạn sờ lên cỏ xanh như tấm đệm dưới người, nhìn những đôi nam nữ đi chơi ở xa xa, cười khổ: “Ngươi quá cực đoan, làm sao mà có thể như vậy được?”
Châu Dung bĩu môi: “Thế gian này có gì tốt đẹp? Không có ngươi, lập tức sẽ thành đại loạn. Ngươi chính là vì sao tinh tú rơi xuống từ trên bầu trời.”
Bạch Mạn cười. Nàng nhìn bia mộ của Châu Dung, hiếu kì nói: “Ngươi nói ta chết qua một lần, vậy ta được an táng ở đâu?”
Châu Dung dừng lại một chút.
Trong lòng của Bạch Mạn trầm xuống, quay đầu nhìn Châu Dung. Nàng trở nên nghiêm túc và lặp lại:
“Ta được an táng ở đâu?”
Bạch Mạn nghĩ thầm, kết quả xấu nhất, chỉ là Độc Cô Viêm lòng dạ hẹp hòi, quấn mình trong tấm chăn mỏng rồi ném vào hố chôn vạn người.
Nhưng bây giờ nàng đã sống ở một cuộc đời khác, đã sớm nghĩ thoáng.
Châu Dung lúng túng hồi lâu, rốt cục nói: “Ngươi ở bên cạnh ta.”
Bạch Mạn tê cả da đầu: “Ngươi nói vậy là có ý gì?!”
Dưới sự truy vấn của Bạch Mạn, cuối cùng Châu Dung ấp a ấp úng nói ra sự thật.
Kiếp trước, sau khi Bạch Mạn chết, cơn cuồng loạn của Châu Dung cuối cùng cũng bộc phát, nàng giết chết Độc Cô Viêm rồi ôm thi thể của Bạch Mạn rời đi.
Nàng không cho phép thi thể của Bạch Mạn bị người khác an táng, mà là nàng luôn giữ thi thể của Bạch Mạn bên cạnh mình, ăn cùng bàn và ngủ trên cùng một bộ váy.
Thế nhân đều cho là Châu đại tướng quân điên rồi.
Châu Dung cũng biết mình điên rồi.
Châu Dung mang theo thi thể của Bạch Mạn, đi rất nhiều nơi, bái rất nhiều chùa miếu. Châu Dung nhìn thấy Bạch Mạn chết đi từ sắc đỏ trở thành một bộ xương khô.
Có đôi khi, nàng bị chùa miếu đóng cửa xua đuổi. Có đôi khi, nàng trở thành thượng khách của chùa miếu.
Dưới sự ủng hộ của thế gia, Châu Hy nắm quân Châu gia trong tay. Không có Châu Dung, quân Châu gia như là lão hổ bị nhổ răng. Tại trận chiến với Tây Nhung, toàn quân bị tiêu diệt.
A Thần cũng chết ở Tây Thùy.
Châu Dung nghe tin A Thần chết, cuối cùng từ bên trong trạng thái hốt hoảng tìm được một tia sáng tỏ.
Nàng mang theo thi thể của Bạch Mạn đi về phía Tây Thùy. Nàng chôn cất A Thần, cũng tại bên trong miếu Tà Thần ở Tây Thùy, tìm được phương pháp có thể giúp người từ cõi chết có thể tái sinh.
Đợi đến lúc Châu Dung trở lại kinh thành, kinh thành đã bị phản quân cùng đại quân Tây Thùy đạp phá, ngoại ô kinh thành như luyện ngục trần gian.
Máu bẩn thấm vào đất, vô số gốc cây phủ kín mặt đất, trải dài đến tận xa. Châu Dung làm theo lời đạo sĩ thần bí, vẽ một vật tổ cực lớn trong hố chôn vạn người, thi thể của Bạch Mạn được đặt ở đầu vật tổ. Cuối vật tổ, Châu Dung bình tĩnh dựa vào một chiếc kệ làm bằng cành cây và cắt bỏ tứ chi có mạch máu, rồi từ từ đâm đao vào ngực cho đến khi mũi đao cắm sâu vào khung gỗ phía sau.
Châu Dung điều chỉnh hơi thở của mình. Mỗi lần ngực của nàng nâng lên hạ xuống một chút, lưỡi đao cứa vào giữa xương và thịt, phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai.
Thật đau!
Cơ thể càng ngày càng lạnh.
Nàng nhìn máu của mình từ từ chảy về phía vật tổ, tầm nhìn dần dần mờ đi.
Sâu trong máu, tiếng khóc dâng trào. Vật tổ nở rộ, luân hồi khởi động, thời không nghịch chuyển.
Người chết được phục sinh, tuổi già trở lại thanh xuân. Những người muốn thay đổi vận mệnh của mình, không ngừng tìm kiếm và cuối cùng có cơ hội để bắt đầu lại.
Sắc trời dần tối, bóng cây làm mờ đi nét mặt của con người. Châu Dung kể xong câu chuyện của mình, hai người lại rơi vào trầm mặc.
Châu Dung khó khăn nói: “Cho nên, ta chưa bao giờ trách ngươi. Ngươi có thể bất công, nhưng ta lại u ám hơn. Ta chiếm hữu và ích kỷ . . . Vốn tưởng rằng ta yêu ngươi, nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ là mộng tưởng mà thôi. Chính ta chấp niệm, lại làm liên lụy đến ngươi.”
Nàng nhẹ giọng nói: “Ta xin lỗi vì không thể an táng ngươi một cách bình yên.”
Châu Dung hèn mọn yêu Bạch Mạn cả hai đời.
Mãi cho đến giờ khắc này, cuối cùng Bạch Mạn cũng hiểu được vì sao nàng có thể sống lại một đời nữa.
Cuộc đời của nàng, là Châu Dung cầu đến.
Lúc này nước mắt của nàng không thể át chế mới bừng lên.
Bạch Mạn rơi nước mắt, thốt ra: “Nếu như ta nói, không phải ngươi thích ta mà là ta làm cho ngươi thích ta thì như thế nào? Nếu ta nói, ta cũng sống lại cuộc đời của mình thì sao?”
Nàng nắm lấy góc áo của Châu Dung:
“Ngươi bái Tà Thần, phạm vào tội lỗi, nhưng thật ra là cả hai người chúng ta đều tái sinh!”
Tâm của cả hai người đều chấn động.
Các nàng nhìn chăm chú lẫn nhau, nhìn thật sâu vào linh hồn của cả hai.
Bạch Mạn hít sâu một hơi, nắm tay của Châu Dung, bắt đầu kể về chuyện nàng tái sinh vào ngày đại hôn.
Nói chuyện xong thì trời đã khuya.
Về đêm, bên trong màn trướng.
Mấy phần lụa mỏng xếp tại chân giường, vương vãi khắp nơi. Mái tóc đen dài của Bạch Man xõa xuống mép giường, giống như lá cờ của ngọn hải đăng.
Châu Dung vươn tay ôm lấy Bạch Mạn. Đối phương cũng vòng tay qua cổ của nàng.
“Còn nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Đuôi lông mày cùng khóe mắt của Châu Dung còn mang theo ửng hồng của dục vọng đã rút đi. Bạch Mạn cúi người xuống, hôn lên khóe mắt của người kia: “Ngươi còn nhớ rõ sao?”
Châu Dung nhìn Bạch Mạn, vẻ mặt vô cùng ôn nhu: “Đương nhiên, ngươi là người mà ta yêu ở kiếp này lẫn kiếp trước.”
Bạch Mạn đưa tay che mắt của Châu Dung, lông mi nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, nàng nghe thấy Châu Dung nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở trên thư phòng. Khi đó ngươi còn nhỏ, làm thư đồng cho Tam Công chúa. Hôm đó, Hoàng đế dâng trào tâm huyết, khảo thí đám người một phen. Tam Công chúa xưa nay ngang bướng, tất nhiên là không vượt qua khảo thí của Hoàng đế, thế là ngươi bị phạt thay cho nàng.”
Bạch Mạn nói: “Có sao?”
“Có.” Châu Dung nói mê, “Khi đó, ta vừa tiếp nhận quân Châu gia không lâu, ở bên ngoài thư phòng chờ yết kiến. Sau khi ta nhìn thấy ngươi đi ra ngoài, thừa dịp đám người không chú ý, ngươi lấy chân đá Tam Công chúa té ngã xuống đất.”
Bạch Mạn trượt tay ra khỏi mắt của Châu Dung, cười lớn. Châu Dung mở mắt ra, nắm lấy tay của Bạch Mạn đang che bụng của nàng, hôn lên lòng bàn tay của nàng.
“Lúc đó, ngươi đã yêu ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Bạch Mạn cười nói.
“Thật đúng là không phải.” Châu Dung cũng cười, “Khi đó ta nghĩ là . . . Đây là tiểu nương tử của nhà ai, phải vạn vạn nhớ kỹ tên của nàng, ngàn vạn lần đừng có đắc tội nàng!”
Bạch Mạn nói: “Khoan đã, ngươi đã đắc tội với ta.”
“Cũng không phải.” Châu Dung ôn nhu nói, “Ta không thể không để ý đến ngươi mỗi ngày. Ta không muốn đắc tội với ngươi, ngược lại mỗi ngày ta đều tìm cách đắc tội với ngươi.”
Bạch Mạn lại nói: “Ngươi đã sớm đắc tội với ta.”
Châu Dung nhíu mày.
Bạch Mạn cười hì hì một tiếng: “Ngươi cho rằng, đó là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta hay sao?”
Châu Dung kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Bạch Mạn cười: “Ngươi có nghĩ tới vì cái gì mà một đích nữ của thế gia nho nhỏ như ta, to gan lớn mật làm Công chúa bị vấp ngã, lại bị ngươi trông thấy hay không? Bằng vào tâm tư kín đáo của ta, thật sự sẽ bị ngươi phát hiện sao?”
Châu Dung im lặng hồi lâu, khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu hơi cao lên: “Còn có cái gì ngươi biết mà ta không biết?”
Một trận vui đùa ầm ĩ ờ trong trướng.
Bạch Mạn thở hồng hộc cầu xin tha: “Ta nói, ta nói.”
Nàng nũng nịu trừng mắt nhìn Châu Dung một cái, “Ta vốn là dự định kể cho ngươi nghe một câu chuyện.”
Châu Dung bóp lấy bờ eo của nàng làm ra vẻ uy hiếp: “Nói mau!”
Bạch Mạn đắc ý nói: “Đương nhiên, ta biết ngươi ở phía sau ta, ta cố ý làm như vậy là muốn thu hút sự chú ý của ngươi!”
Châu Dung chậm rãi buông tay ra.
“Có thật không?”
“Không thể nào thật hơn được.”