“Ánh sáng” thật ra chỉ muốn thử Ngô Côn Phong mà thôi, cốt yếu là để thử thực lực của cậu ta. Dù sao đôi bên không oán không thù, họ cũng không có ý muốn ra tay thật sự. Nhưng bây giờ, Ngô Côn Phong cảm thấy cậu ta bị đả kích vô cùng lớn. Cậu ta không có số liệu của “Thiên nhãn” nhưng cũng đã cảm thấy tinh thần mình không quá ổn định. Một con dê chạy đến từ xa xa, đi vòng vòng xung quanh cậu ta, Ngô Côn Phong cũng có thể nhận thấy được ý cảnh cáo trong mắt nó.
Trước đó còn có Vương Thành, người trong ngành rất ít khi đặt chân vào mộng cảnh này, cậu ta cũng không gặp được quá nhiều đối thủ mạnh mẽ. Sau khi tiểu đội đầu tiên vào đây rời đi, cậu ta đã nghĩ rằng những kẻ này sẽ không xuất hiện nữa, thế nhưng, đám người “Ánh sáng” lại xuất hiện, đập tan suy nghĩ của cậu ta.
Hơn nữa, đám người kia rất am hiểu làm sao để làm sói khoác da cừu, vừa nhìn đã nghĩ là người bình thường, vừa đánh lộn lại y chang như bộ đội đặc chủng.
Cái tên Vương Thành kia rốt cuộc đang làm cái gì thế? Móa, mình giúp anh ta bảo vệ cái mộng cảnh này nhiều năm như vậy, bây giờ có một cái chuyện nhỏ như thế này mà anh ta làm cũng không xong? Ngô Côn Phong thấp giọng mắng một câu, cậu ta ổn định tâm trạng của bản thân, sau đó định chắp tay cáo từ.
Giang Tuyết Đào nghĩ cậu ta muốn chuồn, bèn nói: “Vị người quen kia của cậu bây giờ đang mất phương hướng, có thể sẽ không thực hiện được lời hứa với cậu nữa. Cậu có muốn suy nghĩ một chút hay không?”
Nghe nói thế, sợi dây cung đã căng đến cực hạn trong não Ngô Côn Phong đột nhiên gãy mất. Khuôn mặt trắng nõn của Vương Thành hiện lên trong tâm trí cậu ta, còn có cả câu nói mà anh nói với cậu ta lúc hai người họ gặp gỡ “Cậu đừng đi tiếp nữa”, ngay cả hình dạng của thứ đồ hiện đang ngủ say tận sâu bên trong “Kawagebo” cũng luẩn quẩn hiện lên trong tâm trí cậu ta.
Mặt băng mà mọi người đang đứng không biết khi nào đã có một trận gió vô cùng lớn. Cơn gió nọ cuốn lấy vụn băng, tuyết đọng, đá vụn, rồi thổi bay chúng tán loạn trên mặt băng. Nhiễm Văn Ninh lập tức híp mắt, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Bầu trời cũng đột nhiên có hiện tượng lạ phát sinh. Màu trời vốn dĩ xanh trong đã biến thành một bầu trời đầy mây đen trong nháy mắt. Tầng mây kia bị ép xuống rất thấp, nó hình thành một cái vòi rồng thật to tại đỉnh núi tuyết cao nhất ở nơi xa xa. Giữa tầng mây nọ, họ thậm chí còn có thể nhìn thấy sấm chớp liên tiếp.
Đúng là trúng ngay cái ngày chưa lật xem phong thủy!
Ngô Côn Phong cảm thấy người bên “Ánh sáng” thật sự rất khéo chọn ngày. Tâm trạng của cậu ta hiện đang không ổn định, hẳn là đã khiến cho cái thứ kia chú ý rồi. Nhìn trạng thái bây giờ, hẳn nó đang định trực tiếp giáng xuống từ nơi kia luôn.
Trì Thác bước một bước dài đến cạnh Ngô Côn Phong. Anh kéo tay cậu ta, lớn tiếng hỏi: “Cậu biết đã xảy ra chuyện gì, có đúng không?”
Ngô Côn Phong cũng hiểu bây giờ giấy cũng đã không gói được lửa, giấu diếm cũng không để làm gì nữa, bèn nói với Trì Thác: “Cái mộng cảnh này không phải là một mảnh vỡ của mộng cảnh, có một sinh vật đang sống ở trong tầng sâu của nó.”
“Cậu… Nó có qua lại với cậu sao?” Trì Thác nhìn Ngô Côn Phong, hỏi như vậy.
“E rằng là do sóng ý thức của tôi.” Ngô Côn Phong đỡ trán, nói, “Các anh đi ra ngoài đi. Chuyện nơi đây để tôi tự giải quyết, đừng đi vào đây nữa.”
Trì Thác nhìn người trước mặt mình, thở dài một hơi. Ánh mắt của anh rất hiếm khi chất chứa cảm xúc như vậy. Nếu mấy người trong “Ánh sáng” có chú ý đến Trì Thác, hẳn họ cũng có thể nhìn thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh còn có một loại cảm xúc với tên gọi bất đắc dĩ.
“Cậu có qua lại với cái mộng cảnh này quá sâu, cũng không đối phó với mấy cái thứ kia được. Hơn nữa, nếu chúng tôi rời khỏi đây, sau này cũng sẽ có những người khác vào đây, cái mộng cảnh này chỉ có nước bị nhiều người biết đến hơn mà thôi.” Trì Thác nói với Ngô Côn Phong.
Ngô Côn Phong đột nhiên lâm vào trầm mặc.
Lâm Nhất nhìn tầng mây phía xa xa, lại nhìn nhìn về phía Trì Thác và Ngô Côn Phong đang trò chuyện, sau đó, cậu ta hỏi Trì Thác: “Cậu ta và sinh vật trong mộng cảnh đã làm cái gì rồi?”
“Cụ thể thì tôi không rõ.” Trì Thác lắc đầu nói: “Cái mộng cảnh này không phải mảnh vỡ của mộng cảnh, hẳn là phải xếp nó vào loại mộng cảnh thăm dò. Thế nhưng, nó hơi đặc biệt, chốc nữa nếu chúng ta muốn xử lí cho tốt thì phải viết báo cáo về trạng thái bình thường của nó.”
“Ừm.” Lâm Nhất trông thấy Trì Thác mang nét mặt suy tư, hệt như đang có tâm sự.
Tuy đồng đội mình ngoài mặt nói như thế, nhưng Nhiễm Văn Ninh vẫn cảm thấy mấy người này đang đánh bàn tính lạch cạch trong lòng, khiến biểu cảm trên mặt cậu trông có hơi nghiêm chỉnh một tí. Giang Tuyết Đào đến gần cậu, vỗ vỗ bả vai cậu, muốn cậu thả lỏng một chút.
Tiếng sấm vang dội như tiếng rồng ngâm dài phía xa xa đã truyền đến nơi đây. Tiếng sấm nọ hệt như là truyền từ mặt đất đến chân bọn họ, trực tiếp nổ vang bên tai mỗi người. Năng lực nhận biết của Nhiễm Văn Ninh hiện đang lên xuống ở trị số 65, may mà tinh thần lực của cậu đã tăng lên rồi, nếu như cái này mà gặp cậu trước đây thì có thể khiến cậu bị chấn đến đau đớn.
Thị lực của Nhiễm Văn Ninh cũng tạm được. Cậu trông thấy trong tầng mây xa xa có một cái bóng đen giáng xuống, nhìn từ phía xa thì nó là một hình cầu. Bóng đen kia bay vùn vụt trong núi tuyết, chỉ nhìn từ xa cũng có thể nhắm chừng kích cỡ của nó, nó khá là to lớn. Sau đó, nó đột nhiên khóa chặt mục tiêu, sau đó bay vèo đến phía “Ánh sáng”.
Khoảng cách như thế này xem như tạm được, Trì Thác nhắm chừng một chút, sau đó chuẩn bị phát động tấn công. Ngô Côn Phong vừa nhìn thấy phản ứng của kẻ khai thác này đã vội vàng ngăn cản anh ta: “Đây là Người đưa tin của Nó, không thể giải quyết nó như giải quyết đám dê kia được.”
Trì Thác vừa nghe thế đã dừng tay. Ngô Côn Phong nói với những người khác: “Tôi từng nghe Vương Thành nói qua những mộng cảnh khác, nhưng ‘Kawagebo’ không giống như vậy. Tấn công lại nó không phải là một cách hay, còn tiếp nhận nó, tôi cũng không mong các anh làm như vậy. Vì vậy, có thể chốc nữa tôi phải làm phiền mọi người cùng đi theo tôi một chuyến.”
Ngô Côn Phong cúi xuống, nựng con dê kia một chốc, nhờ nó truyền lại ý của cậu ta giùm mình. Con dê nhỏ kia be be một tiếng, sau đó, nó im lặng chờ Người đưa tin giáng lâm cùng mọi người.
Mãi đến lúc Người đưa tin đến gần, Nhiễm Văn Ninh mới trông thấy rõ hình dạng của nó. Nó thế mà lại là một con thiêu thân khổng lồ. Cả người nó trắng như tuyết, lông dài tung bay giữa không trung, nhưng nó không có chân, chỉ có một cái bụng mềm mại, toàn thân hệt như một chiếc xe buýt. Lúc nó vung cánh đáp xuống mặt hồ bằng băng, thế gió hệt như bão cát mà nó mang lại khiến Nhiễm Văn Ninh suýt nữa bị quật ngã, cũng may có Giang Tuyết Đào sát bên đỡ lấy cậu.
Thứ càng kì lạ hơn là mắt của nó. Đôi mắt của nó có đồng tử của dê, tròng trắng mắt màu tím. Lúc nó quan sát mọi người, tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh vậy mà lại dao động rất kì quặc, lúc lên lúc xuống, trị số biến thiên dao động trong khoảng 20.
Ngô Côn Phong bước lên đằng trước, muốn trò chuyện cùng nó. Nhiễm Văn Ninh không rõ cái người này làm sao lại có thể nói chuyện với sinh vật trong mộng cảnh, dưới góc nhìn của cậu, người kia chỉ đến gần con thiêu thân vĩ đại kia thôi, nhưng cả đôi bên đều hiểu ý nhau cả.
Ngô Côn Phong quay đầu lại, nói với “Ánh sáng”: “Nó là một sinh vật ở tầng thứ ba của mộng cảnh này. Số tầng của ‘Kawagebo’ không nhiều lắm, nếu thật sự vào tầng này để chiến đấu với nó, một nửa trong số chúng ta cũng phải táng thân trong này.”
“Anh đúng thật là có thể thành lập một mối quan hệ hữu nghị với mộng cảnh này.” Lâm Nhất đứng một bên, nói.
Ngô Côn Phong nghe nói như vậy, nét mặt cũng không được tốt cho lắm, nhưng cậu ta cũng không có cách nào cãi lại, hoặc chỉ có mình cậu ta biết rằng thật ra mức độ tỉnh táo từ ý thức của cậu ta đã càng ngày càng tệ, các cảm xúc nóng nảy, hoảng hốt là những thứ cậu ta rất hay gặp phải. Nghiêm trọng hơn cả là việc cậu ta còn đồng cảm với mộng cảnh, có lúc, cảm xúc này mạnh đến nỗi có thể xui khiến cậu ta đi giải quyết đám người dám vào trong mộng cảnh, cũng khiến cậu ta mong rằng cả đời này mình có thể ở trong mộng cảnh này, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trì Thác nghe được Lâm Nhất nói như vậy, dường như đã nhớ ra được việc gì đó. Anh nói với Giang Tuyết Đào: “Anh giúp cậu ta giữ vững độ sinh động đi.”
Giang Tuyết Đào gật đầu rồi bước lại gần Ngô Côn Phong, thổi ra một làn khói. Ngô Côn Phong cảm thấy cảm giác này không giống với cảm giác được mộng cảnh cưỡng ép duy trì tinh thần lực, cậu ta cảm thấy tinh thần lực trời sinh của mình đang mạnh lên. Cậu ta kinh ngạc nhìn Giang Tuyết Đào: “Xem ra tôi đã ở nơi đây lâu quá rồi.”
Con thiêu thân to bự kia dừng ở trước mặt mọi người, nó ưỡn bụng của mình lên. Sau đó, Nhiễm Văn Ninh nghe thấy một tiếng động hệt như tiếng vải vóc bị xé rách vậy. Trên phần bụng trắng như tuyết của con vật nọ đột nhiên có một vết rách, vết rách từ từ mở rộng ra, khiến rất nhiều chất lỏng màu đỏ sền sệt chảy ra từ lòng bụng của nó. Những chất lỏng kia uốn lượn trên mặt băng, chậm rãi chảy đến dưới chân cả đội “Ánh sáng” và Ngô Côn Phong. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy buồn nôn, nhưng cậu nhìn một loạt lại thấy đồng đội cũng không tỏ vẻ gì, chỉ đành đứng im không nhúc nhích.
Con vật sống trong mộng kia mở ra hai cánh của mình, nhúc nhích một chút, tạo nên từng đợt sóng trên bề mặt của thứ chất lỏng kia. Loại chất lỏng kia đột nhiên trở nên rất nhẹ, chúng bị gió từ cánh con côn trùng nọ thổi bay, hóa thành những tia nhỏ trên không trung. Chúng nó bao vây lấy tất cả mọi người hệt như những sợi tơ hồng, cuối cùng bọc họ lại trong một cái kén.
Con thiêu thân kia nhìn thấy ổn rồi, bèn nhét cái kén chứa họ vào trong bụng nó. Sau đó, nó cất cánh một lần nữa, chuẩn bị đưa bọn họ vào nơi sâu trong mộng.
Tầng thứ nhất của “Kawagebo” là núi tuyết, tầng thứ hai là cái hồ không bị đông lại cùng với tế đàn lúc trước. Nếu muốn vào tầng thứ ba, cần phải trông cậy vào Người đưa tin, nhưng người bình thường cũng không thể triệu hồi Người đưa tin. Bởi vì đầu tiên, muốn triệu hồi nó, ý thức phải đủ mạnh mẽ để sống qua được nghi thức triệu hồi, thứ hai, tuy rằng “Kawagebo” duy trì tinh thần lực, nhưng độ kháng của tinh thần quá thấp cũng sẽ khiến mọi nỗ lực đi về con số không.
Nhìn chung thì, Ngô Côn Phong thật ra rất mạnh. Nếu cậu ta làm một thực tập sinh, cấp bậc của cậu ta ít nhất cũng sẽ là cấp A trở lên. Thế nhưng, cậu ta cũng không biết được điều này. Sau khi bị “Ánh sáng” trừ Nhiễm Văn Ninh đập cho một trận bầm dập, cậu ta chỉ cảm thấy mình như con ếch ngồi trong đáy giếng vậy.
Lần này, mục tiêu của con thiêu thân khổng lồ này là tầng sâu xa nhất của mộng cảnh— tầng thứ năm, đó là nơi mà chủ mộng cảnh hiện đang ngủ say.