Yến Kinh Khuê Sát

Chương 124: Phiên ngoại 2: Trước kia (Kết)



Ngày hè năm Thiên Bảo thứ hai mươi bốn, nóng hơn mùa hè những năm trước đây rất nhiều.

Yến kinh nóng nực như cái lồng hấp, khiến cho người ta rất là khó chịu.

Bất quá bởi vì tân hoàng đăng cơ, bách tính trong kinh ngoài ý muốn đều rất yên tĩnh, trong ngày mùa hè ngược lại cũng không có vụ án gì đặc biệt.

Triệu Thụy rảnh rỗi, liền dẫn Tạ Cát Tường đi một chuyến đến Phương Phỉ Uyển, tạm lánh ngày nóng mấy hôm.

Đợi cho hai trận mưa thu đổ xuống, Yến kinh mát mẻ lại, hai người mới trở lại vương phủ ở Yến kinh.

Đợi xử lý xong mấy vụ án dồn lại tại Cao Đào tư, đảo mắt đã là đầu thu.

Năm nay mùa thu tới trễ hơn những năm trước một chút, ước chừng đầu tháng mười, Yến kinh mới bắt đầu có hơi lạnh.

Một ngày này dậy sớm, Tạ Cát Tường vừa mới mở mắt, đã cảm thấy thời tiết chuyển lạnh.

Triệu Thụy đã đi vào triều, nàng mặc dù dậy rất trễ, nhưng vẫn có chút mệt mỏi, tựa bên giường nửa ngày không nguyện ý đứng dậy.

Đại khái chắc do thời tiết lạnh.

Nghe được động tĩnh trong phòng, Mai nhi hỏi: “Tiểu thư dậy chưa?”

Tạ Cát Tường để cho nàng đi vào, hầu hạ rửa mặt.

Mai nhi dẫn các tiểu nha đầu vào rửa mặt thay y phục cho nàng, thấy nàng vẫn còn ngáp, thuận tiện nói: “Tiểu thư gần đây luôn luôn cảm thấy mệt mỏi, nếu không để cho thái y nhập phủ khám thử xem?”

Tạ Cát Tường lắc đầu, dùng khăn xoa xoa nước mắt nơi khóe mắt: “Không cần, chuyện không lớn lao gì, gọi thái y tới làm chi.”

Mai nhi có chút lo lắng, bất quá vẫn không nhiều lời, lưu loát hầu hạ nàng thay y phục, lại gọi đồ ăn sáng, lúc này mới nói: “Tiểu thư hôm nay còn muốn đi tuần tra cửa hàng không?”

Tạ Cát Tường quay đầu nhìn nhìn sắc trời, thấy bên ngoài không đến mức âm trầm, nhân tiện nói: “Đi thôi, lại thêm mấy ngày nữa sẽ càng lạnh hơn.”

Chờ sử dụng hết đồ ăn sáng, Tạ Cát Tường phủ thêm áo choàng mỏng, ngồi xe ngựa đi ra ngoài.

Bây giờ công việc vặt trong phủ đều do nàng chưởng quản, cửa hàng vốn có ở vương phủ cùng cửa hàng nằm trong số đồ cưới của nàng tại Yên kinh, đại khái cũng có gần hai mươi nhà, cửa hàng hàng lớn kinh doanh tốt có khoảng mười nhà, hôm nay nàng đến kiểm tra toàn bộ một lần.

Cửa hàng trên phố Khánh Lân nhiều nhất, nơi Tạ Cát Tường đến đầu tiên chính là nơi đó.

Vừa tới phố Khánh Lân, Tạ Cát Tường liền thấy cách đó không xa có một nhà treo cờ trắng.

“Kia là nhà ai?”

Mai nhi vén rèm xe lên, phân phó cùng bên ngoài vài câu, không bao lâu, gã sai vặt Tạ Lam đi theo Tạ Cát Tường liền vội vàng trở về, nói: “Tiểu thư, kia là Mặc Văn trai, nghe nói mới tang gia chủ, cho nên treo cờ trắng.”

Tạ Cát Tường hơi sững sờ, lập tức kịp phản ứng, Chúc Phượng Nghi chết rồi.

Năm ngoái xảy ra vụ án ở Chúc phủ, toàn thành đều đang nghị luận, Chúc Phượng Nghi trước mặt người khác cũng có chút mặt mũi, bây giờ lại xảy ra loại chuyện xấu này, lập tức liền bị bệnh, chưa từng xuất hiện trước mặt người khác nữa.

Cao Đào tư vẫn luôn chú ý Mặc Văn trai, về sau Triệu Thụy liền nói với nàng hiện tại Mặc Văn trai đã do đại tiểu thư Chúc Thuyền Quyên kế thừa, đứa bé của Chúc Phượng Nghi cùng Liễu Văn Nhân được đưa về Liễu gia, thành con nuôi của Chúc phu nhân, từ đây về sau không còn quan hệ với Chúc gia nữa.

Nhoáng một cái đến năm nay, không ngờ Chúc Phượng Nghi bệnh nặng tới như vậy, đúng là tráng niên mất sớm.

Tạ Cát Tường nghĩ đến Chúc đại tiểu thư năm đó đơn thuần trực sảng, nhân tiện nói: “Phái người đưa tang nghi đi qua đi.”

Tạ Lam hành lễ, liền lập tức đi làm việc.

Bận rộn cho tới trưa, mới tuần tra xong cửa hàng trên phố Khánh Lân, Tạ Cát Tường liền sắp xếp dùng cơm trưa tại tửu lâu nhà mình.

Triệu Thụy tất nhiên biết nàng ở nơi nào, buổi trưa được nhàn rỗi, liền chạy tới dùng bữa cùng nàng.

Tửu lâu này là của hồi môn của Tạ Cát Tường, chuyên làm đồ ăn Hoài Dương hiếm thấy ở Yến kinh, hương vị thanh đạm độc đáo, vừa mới khai trương không bao lâu, liền đã khách đông, buôn bán vô cùng tốt.

Triệu Thụy tới tửu lâu, trực tiếp đi đến nhã phòng ở hậu viện, Tạ Cát Tường đang một tay đỡ trán, có vẻ hơi mệt mỏi.

“Tại sao lại mệt vậy?” Triệu Thụy tới sờ lên trán của nàng, “Gần đây thấy nàng luôn luôn không có tinh thần gì.”

Tạ Cát Tường mở to mắt, chờ hắn ngồi ở bên người, liền đưa cả người tới gần.

“Trời lạnh, sẽ mệt mệt thôi, không có việc lớn gì.” Tạ Cát Tường nói qua loa.

Triệu Thụy nhẹ nhàng vuốt eo của nàng, ôm nàng ở trong ngực, để nàng dựa gần dễ chịu hơn một chút.

“Mấy ngày nữa ta hưu mộc, liền mời thái y tới nhà, vẫn phải khám thử một chút.”

Tạ Cát Tường giấu bệnh sợ thầy: “Không muốn, ta thật tốt, cần đại phu làm gì!”

Triệu Thụy không có lên tiếng, hiển nhiên việc này không có thương lượng.

Bất quá tiểu Triệu vương phi mới vừa rồi còn đang mệt mỏi, nhìn thấy đồ ăn, cả người đều có tinh thần.

Vui vẻ dùng xong cơm trưa, hai người cùng nhau ra khỏi nhã phòng, liền nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.

Nguyễn Quế cùng Nguyễn Liên Nhi đang ngồi ở gian bếp phía sau, mỗi người một cái bánh bao, đang vui vẻ ăn.

Đột nhiên nhìn thấy Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy, hai huynh muội lập tức đứng dậy, Nguyễn Liên Nhi cười vấn an: “Cát Tường tỷ, vương gia mạnh khỏe.”

Từ sau khi Nguyễn Đại cùng Lâm Phúc thẩm xảy ra chuyện, Nguyễn Quế liền dẫn Nguyễn Liên Nhi đi Thanh Sơn thư viện.

Tạ Cát Tường lo lắng bọn hắn sống không tốt, vẫn cứ âm thầm giúp đỡ, luôn luôn quan tâm cuộc sống của hai người.

Nguyễn Quế vốn học hành tranh khoa cử, về sau trong nhà xảy ra chuyện, Triệu Thụy nói hắn không có duyên với khoa cử nữa, hắn liền đổi thành học nông kinh*, học như thế được một năm, lão sư cũng có chút chiếu cố, ngược lại cũng học thành tài.

*nông kinh: học trồng trọt

Bây giờ tỷ đệ hai người bao hết khoảng nửa ngọn núi bên ngoài Thanh Sơn thư viện, chuyên tâm chăm sóc cây ăn quả, năm nay đào nhà bọn hắn cho quả lần đầu tiên, Tạ Cát Tường biết được, liền để tửu lâu thu mua hết mang về.

Hôm nay hai tỷ đệ này vừa lúc tới đưa quả.

Chăm sóc cây ăn quả cần kỹ thuật, Nguyễn Quế cùng Nguyễn Liên Nhi đều là người có quyết tâm, một mảnh rừng quả vốn đầy bệnh tật, tận tâm chăm sóc đến ngày hôm nay mới có thể bội thu như vậy.

Tạ Cát Tường thấy hai người bọn họ, cũng rất kinh hỉ: “Liên nhi, Quế ca nhi, đến đưa quả?”

Nguyễn Quế gật đầu, cũng ngại ngùng cười: “Vâng, chúng ta cũng thật bất ngờ, vốn cho là mảnh rừng cây ăn quả kia nuôi không sống nổi, còn cần tích lũy chút tiền trồng lại một đám khác, không nghĩ tới đúng là nuôi sống, còn thu hoạch được kha khá.”

Nguyễn Quế nói đến đây, chắp tay trước Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy: “Cũng nhờ Cát Tường tỷ, đa tạ vương gia.”

Nếu không có Tạ Cát Tường ở sau lưng ủng hộ, bọn hắn cũng làm không được đến bây giờ.

Tạ Cát Tường thật cao hứng.

Cây ăn quả không dễ trồng, giá bán cũng cao, Nguyễn Quế cùng Nguyễn Liên Nhi nếu có thể an tâm trồng trọt, không bao lâu sẽ có thể để dành được một mớ gia sản phong phú.

Không nói đại phú đại quý, nhưng có ăn có mặc khẳng định là được.

Như thế, ngược lại đã là niềm vui ngoài ý muốn.

“Các ngươi cố gắng trồng, nếu có vấn đề gì, cứ cho người đến cửa hàng thông báo một tiếng, có thể giúp ta nhất định giúp.” Tạ Cát Tường nói.

Nguyễn Liên Nhi dùng sức gật gật đầu, cuối cùng lại lắc đầu: “Cát Tường tỷ, chúng ta làm phiền tỷ cũng nhiều rồi, bây giờ sống như vậy đã thật sự rất tốt, đa tạ tỷ.”

Tạ Cát Tường cười: “Hàng xóm với nhau, đa tạ gì chứ.”

Nàng cùng tỷ đệ hai người nói chuyện một hồi lâu, chờ quản sự tới ký nhận đào, Tạ Cát Tường liền cáo biệt với bọn hắn, cùng Triệu Thụy ra khỏi tửu lâu.

Triệu Thụy thấy mặt nàng vui vẻ, liền hỏi: “Cao hứng không?”

Tạ Cát Tường gật gật đầu: “Ta vốn còn lo lắng, không thể thi khoa cử đối với Quế ca nhi là đả kích rất lớn, không có nghĩ rằng tính tình hắn trầm ổn, cho dù có đổi lại hoic nông kinh, vẫn có thể học tốt, cũng  có thể cùng Liên nhi có một cuộc sống thoải mái.”

Triệu Thụy nói: “Nông kinh mới thích hợp với hắn hơn.”

Tạ Cát Tường nói: “Chỉ cần bọn hắn sống tốt, ta liền an tâm.”

Triệu Thụy giúp nàng sửa sang áo choàng, đưa nàng lên xe ngựa, sau đó nói: “Buổi tối trở về sớm, chúng ta cùng nhau làm mứt đào.”

Tạ Cát Tường cười gật đầu: “Được.”

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Tuần tra cửa hàng trên phố Khánh Lân xong, còn mấy cửa hàng trên phố nhỏ, bởi vì kinh doanh đủ loại, buôn bán ngược lại cũng không tệ.

Một đường vừa đi vừa nghỉ, đợi đến lúc mặt trời lặn, Tạ Cát Tường rốt cục đi đến chỗ cuối cùng.

Cửa hàng này nằm trên phố kinh doanh ở bến tàu Nam ngoại ô, chỉ bán mì canh nóng, giá cả phải chăng lại có lợi ích thực tế, mở ra bán không phải vì để kiếm tiền.

Chủ yếu là vì để cho bách tính kiếm ăn tại bến tàu có thể ăn được một miếng cơm nóng, buôn bán mặc dù tốt, nhưng mỗi tháng đều phải bù tiền.

Tạ Cát Tường cũng không để ý cái này, nàng tới xem nơi này cuối cùng, chính là vì để nhìn xem cửa hàng này phải chăng còn có thể cải tiến cái gì, nhìn xem bách tính còn thích ăn món nóng nào không.

Phố kinh doanh ở bến tàu Nam ngoại ô rất hẹp, cửa hàng cũng không lớn, xe ngựa chỉ có thể dừng ở đầu ngõ, Tạ Cát Tường liền xuống xe ngựa, một đường đi vào bên trong.

Lúc này, con phố rất náo nhiệt.

Tạ Cát Tường một đường đi vào, nhìn hơi nóng đồ ăn bốc lên từ trong các cửa hàng, bất chợt mỉm cười.

Mai nhi thấy tâm tình nàng tốt, cũng cười nói theo: “Lúc này đang là giờ cơm, cửa hàng trên phố này cái gì cũng đều có, người làm công trên bến tàu đều tới nơi này dùng cơm, tiện lợu mà ăn ngon, quán mì sợi nhà chúng ta buôn bán khá tốt.”

Tạ Cát Tường gật đầu, nói: “Lúc ấy chính là vì điều này, nên mới đặc biệt mở cửa hàng ở đây.”

Cùng nhau đi tới, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt bách tính vãng lai, Tạ Cát Tường cũng bất chợt cười theo.

Đi vài bước, nàng nhìn thấy trên đường có mở một cửa hàng mới mở.

Bên ngoài bày một cái lò nhỏ, trên đó chính là dầu chiên bánh ngọt, một phụ nhân thân hình gầy gò phụ nhân đang ngồi sau quầy hàng đằng sau, kêu gọi bán bánh ngọt chiên.

Tạ Cát Tường tập trung nhìn vào, phát hiện trông coi quầy hàng lại là Lý Ngọc Mai, con dâu Ngô gia trong vụ án Kim gia.

Khí sắc của nàng tốt hơn trước đó nhiều lắm, ngồi ở chỗ kia nở nụ cười nhẹ nhàng, buôn bán cũng rất tốt.

Tạ Cát Tường dừng chân lại, hỏi Tạ Lam đi theo bên người: “Trước đó khi đại xá, Ngô Đại Quang có được thả ra đúng không?”

Những việc này, Tạ Lam biết rất rõ ràng.

Nghe vậy liền thấp giọng nói: “Đúng vậy, bởi vì tình tiết bản án này đặc thù, lúc ấy khi gửi đi Hình bộ thẩm lý, Ngô Đại Quang và Nhan ma ma đều bị phán mười năm lao ngục, tháng năm bệ hạ đăng cơ, đại xá thiên hạ, hai người bọn họ được đặc xá, bây giờ đã ra ngục.”

Bối cảnh vụ án này quá mức đặc thù, bởi vì liên quan đến một đứa bé trong bụng Lý Tố Mai, bởi vậy không có xử nặng.

Đúng lúc gặp phải thời điểm tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, hai người liền trực tiếp được thả ra.

Bất quá bởi vì từng vào lao ngục, lại từng giết người, Ngô Đại Quang không thể tiếp tục làm công cho Kim gia nữa, cũng đã đoạn tuyệt quan hệ với Ngô gia, liền cùng Lý Tố Mai rời khỏi Ngũ Lý bảo.

Tạ Cát Tường hỏi Tạ Lam: “Trước đó để cho người chiếu cố bọn họ, thì ra là cùng đi bến tàu Nam ngoại ô.”

Tạ Lam nói: “Tiểu thư thiện tâm, vẫn luôn âm thầm quan tâm giúp đỡ bọn họ,  biết được hai người muốn mở cửa hàng ở chỗ này, liền gọi người dọn dẹp quầy hàng, cho bọn họ thuê giá thấp.”

Cửa hàng tuy là mới mở, nhưng khách đến cũng rất nhiều, Tạ Cát Tường cẩn thận nhìn nhìn, thấy Lý Tố Mai bán bánh ngọt chiên tại cửa ra vào, mà trong cửa hàng thì bán canh thịt cùng cơm đậu, Ngô Đại Quang to cao bận rộn ngay phía sau bếp lò, một nữ tử trung niên khác thì chào hỏi khách khứa đằng trước.

Tạ Cát Tường hơi sững sờ: “Kia là Nhan ma ma?”

Tạ Lam nói: “Dạ đúng.”

Tạ Cát Tường thấy ba người bọn họ thần thái ôn hòa, đối xử với nhau như người thân trong nhà, cũng không khỏi có chút cay cay mũi.

Nàng nói: “Tới xem đi.”

Đi vào trước gian hàng, Lý Tố Mai vừa muốn chào hỏi, ngẩng đầu liền thấy một khuôn mặt có vẻ quen thuộc.

Một năm không gặp, Tạ Cát Tường đã gả làm vợ người, thành Triệu vương phi, khí chất trên người nàng tự nhiên là khác biệt.

Nhưng nụ cười hiền hòa trên mặt nàng, lại chưa bao giờ thay đổi.

Lý Tố Mai lập tức đứng dậy, dùng sức lau tay trên tạp dề: “Vương phi, vương phi mạnh khỏe.”

Tạ Cát Tường cười hỏi: “Gần đây thân thể có khỏe lên chút nào không?”

Lý Tố Mai không ngờ Tạ Cát Tường còn nhớ thân thể nàng không khỏe, nhân tiện nói: “Làm khó vương phi còn nhớ, gần đây trong nhà có chút lợi nhuận, đổi đến Hồi Xuân đường xem bệnh, đã tốt lên rất nhiều.”

Nàng nói, dùng giấy dầu lấy hai miếng bánh ngọt: “Vương phi nếm thử đi, gạo nếp tự xay ở nhà, sáng sớm mới làm thành bánh, ăn rất ngon.”

Nàng vừa đưa qua, lại cảm thấy thứ này có chút keo kiệt, nhất thời có chút do dự.

Tạ Cát Tường lại đưa tay nhận lấy, nàng cũng không chê, trực tiếp cắn một cái, đậu đỏ thơm ngọt mềm tan lập tức tràn đầy khoang miệng, bên trong tăng thêm một chút hoa quế, có một loại hương thơm ngào ngạt.

Khó trách bán được tốt như vậy, đúng là ăn cực kỳ ngon.

“Xác thực rất thơm, buôn bán cũng không tệ lắm phải không, ” Tạ Cát Tường bảo Tạ Lam mua hơn hai mươi cái bánh ngọt, “Mang về cho vương gia nếm thử, hắn thích ăn cái này.”

Lý Tố Mai thấy nàng thích, tay nắm nắm tạp dề, trên mặt lại lộ ra nụ cười tươi.

“Kinh doanh thuận lợi, canh thịt và cơm đậu bán cũng được, mỗi ngày đều có thể bán hết, chủ cho thuê cửa hàng này cũng tốt lắm, thu tiền thuê đất rất thấp, chúng ta đã có thể tích lũy được chút tiền.”

Tạ Cát Tường thấy mặt nàng hồng nhuận, cũng thoáng yên tâm.

“Nhan ma ma đi theo các ngươi sao?” Nàng hỏi.

Lý Tố Mai quay đầu nhìn một chút, thấy Nhan ma ma không chú ý bên này, nhân tiện nói: “Ừm, Kim gia tam gia tìm được mối hôn sự tốt cho tam tiểu thư, tam tiểu thư đã xuất giá, Nhan ma ma không chịu đi theo nàng, tam tiểu thư liền nhờ chúng ta chăm sóc nàng, nàng cũng rất chịu khó, buôn bán trong nhà toàn bộ đều nhờ nàng.”

Ba người bọn họ rõ ràng không phải thân nhân, lại trở thành thân nhân.

Tạ Cát Tường cảm thán nói: “Như thế rất tốt, chúc các ngươi buôn may bán đắt, cả nhà hạnh phúc.”

Đôi mắt Lý Tố Mai hơi ửng đỏ, khom người thật sâu với Tạ Cát Tường: “Đa tạ vương phi.”

Rời khỏi cửa hàng này, Tạ Cát Tường nhìn ngựa xe như nước trước mặt, nói: “Thật vui vẻ a.”

Mai nhi thấy nàng cao hứng, liền cũng nói: “Cũng là các nàng biết sống thiện lương, cho nên mới có hôm nay.”

Tạ Cát Tường gật đầu, không có nói thêm.

Đến khi xem hết cửa hàng cuối cùng, Tạ Cát Tường lên xe ngựa liền ngủ thiếp đi.

Xe ngựa một đường lọc cọc, chờ trở lại vương phủ, Tạ Cát Tường cũng chưa.

Triệu Thụy đã trở về, biết nàng đến nhà, đặc biệt ra đón nàng.

Thấy Tạ Cát Tường vẫn luôn không tỉnh, Triệu Thụy hơi nhíu mày, hỏi Mai nhi: “Chuyện gì xảy ra?”

Mai nhi cũng có chút gấp: “Tiểu thư nói hơi mệt chút, liền ngủ mất, đến khi về nhà, gọi thế nào đều không tỉnh.”

Triệu Thụy nhân tiện nói: “Cho người cầm lệnh bài Triệu vương phủ đến phủ Trương ngự y, mời hắn qua phủ xem bệnh.”

Tạ Cát Tường ngủ một giấc này rất sâu, cũng rất dễ chịu.

Chờ nàng ung dung tỉnh lại, mới phát hiện đã về đến nhà, đang nằm trên giường trong phòng ngủ.

Triệu Thụy ngồi bên giường, đang cúi đầu nhìn nàng.

Tạ Cát Tường nháy mắt mấy cái, hỏi: “Thế nào? Có phải ta ngủ lâu quá hay không?”

Nàng còn chưa kịp nói xong lời, Triệu Thụy liền đỡ nàng dậy, ôm chặt nàng vào trong ngực.

“Ngốc cô nương.” Triệu Thụy nói.

Tạ Cát Tường bất chợt nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ sau lưng của hắn: “Tiểu tử ngốc.”

Triệu Thụy ôm nàng sâu vào trong ngực, phảng phất có được hạnh phúc vốn có của thế gian này.

Hắn cúi đầu, dùng gương mặt của mình cọ cọ mặt nàng.

“Ngốc cô nương, chúng ta có hài tử.”

Tạ Cát Tường ngay từ đầu chưa kịp phản ứng, đợi sau một lát, nàng mới kinh ngạc nói: “Cái gì? Thụy ca ca, chàng đang nói cái gì?”

Triệu Thụy hơi buông nàng ra, cúi đầu nhìn thẳng đôi mắt nàng.

Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Tạ Cát Tường, đang lóe ra ánh sáng động lòng người.

Triệu Thụy chỉ cảm thấy hạnh phúc trong lòng cơ hồ muốn tràn ra ngoài, hắn vuốt nhè nhẹ sau lưng Tạ Cát Tường, thấp giọng nói: “Cát Tường, nàng sắp làm mẹ rồi.”

Tạ Cát Tường cơ hồ là vô thức đưa tay, sờ lên bụng dưới bằng phẳng của mình.

“Thật không?” Nàng nhẹ giọng hỏi.

Triệu Thụy nắm chặt tay nàng, hai bàn tay ấm áp dính vào nhau, đó là ấm áp của gia đình.

“Thật.”

Tạ Cát Tường cười: “Con sẽ là bảo bảo hạnh phúc nhất thế gian, đúng không, Thụy ca ca?”

Thanh âm nàng trong veo, mang theo chờ mong cùng hi vọng, trải rộng ra trước mắt hai người một tương lai tốt đẹp.

Triệu Thụy lại lần nữa ôm nàng, kéo toàn bộ thế giới của hắn vào trong ngực.

“Đúng.”

Tạ Cát Tường ôm ngược lấy hắn: “Thật tốt a.”

Nàng vừa nói, vừa cười ấm áp.

Nghe được tiếng cười của nàng, Triệu Thụy cũng không tự giác nở nụ cười.

“Đúng vậy a, thật tốt.”

Bé sẽ là bảo bảo hạnh phúc nhất bảo bảo, bọn hắn cũng sẽ là phụ mẫu tốt nhất, sẽ có được một gia đình hoàn mỹ nhất.

Hoa nở hoa tàn, đông đi xuân tới, toàn thành hoa nở.

Bọn hắn sẽ hạnh phúc mỗi ngày như một ngày.

XONG TOÀN VĂN


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.