Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị

Chương 4: Gỗ đào chấn quỷ tà



“Đại lão…”

Lâm Quát vẫn đang săm soi nghiên cứu đường vân trên cửa gỗ, Lý Nhất Nam đứng gần đó chợt nhỏ giọng hô một câu. Hơn nửa ngày, cậu mới phản ứng được Lý Nhất Nam đang gọi mình, thế là nghiêng đầu nhìn về phía cô.

Lý Nhất Nam chỉ chỉ vào cánh cửa bên trái sau lưng cậu, sắc mặt khó coi một cách lạ kỳ. Mà không chỉ mình cô, thái độ của những người khác cũng dần trở nên nghiêm trọng.

Lâm Quát thu tay, quay nửa người nhìn về hướng gian phòng Lý Nhất Nam vừa chỉ.

Một người đàn ông trung niên đứng bên cửa quan sát đám người, cơ thịt trên mặt ông ta run rẩy theo biên độ nhỏ, tựa như bệnh nhân bị liệt mặt đang cố nặn ra nụ cười: “Bữa…”

Nụ cười như thế không thiếu phần quỷ dị, đám người đều cúi đầu nên đã bỏ lỡ ánh mắt của ông ta.

“Đây chính là NPC*.” Lương Tư Hồng chỉ liếc qua ông ta, ánh mắt lại rơi trên người Lâm Quát. Mặc dù cậu không giữ cho anh ta chút mặt mũi nào còn tặng thêm cái đánh giá “khẩu Phật tâm xà”, nhưng nhìn chung trong đám người tham dự phó bản ⟨Kẻ xâm nhập⟩, trực giác nói cho Lương Tư Hồng biết chỉ có Lâm Quát là người duy nhất có thể tin cậy.

*NPC: nhân vật không phải người chơi, ở đây là thiết lập của phó bản

Tính mạng phía trước, một cái đùi quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

“Thông thường mà nói,” Lương Tư Hồng tới gần Lâm Quát, thấp giọng chia sẻ kinh nghiệm của mình: “Phó bản loại sinh tồn, NPC sẽ cung cấp manh mối quan trọng.”

Lâm Quát bất động thanh sắc tránh xa Lương Tư Hồng chút, lúc này mới đánh giá NPC theo lời anh ta. Thông qua cánh ăn mặc và tư thế đứng thẳng, có thể phán đoán ông ta đảm nhiệm nhân vật quản gia của biệt thự. Sau lưng quản gia là một cái bàn ăn dạng tròn, trên mặt bàn bày biện đồ ăn vẫn còn bốc hơi nóng.

“Xin mời ngồi.” Quản gia mở miệng.

Đám người vừa nghe xong vô thức ngó sang Lâm Quát, cậu tức khắc trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn. Lâm Quát không phụ sự mong đợi của đám người, dẫn đầu tiến vào căn phòng nọ, đi đến trước bàn ăn kéo một cái ghế ra ngồi xuống.

Khi Lý Nhất Nam cũng muốn đi theo Lâm Quát vào cửa, vô ý thoáng nhìn qua quản gia, cả người cô trong nháy mắt liền trở nên lạnh toát, hai chân như bị ghim chặt xuống sàn nhà.

Chỉ thấy gương mặt quản gia tựa như co rút lại, mới vừa rồi còn có thể nhìn ra nét cười mơ hồ giờ đã tắt lịm, chỉ còn lại đôi mắt to như chuông đồng đang trừng lớn, con ngươi u ám một mực khoá chặt trên người Lâm Quát.

Theo Lâm Quát ngồi xuống, quản gia tiến lên bày biện dụng cụ ăn.

Lý Nhất Nam đang nghĩ muốn nhắc nhở Lâm Quát, quay sang đã thấy cậu bình tĩnh ngồi đó bắt đầu lấy đồ ăn bỏ vào miệng.

Cô lúc này mới kiên định ngồi xuống cạnh cậu, nói nhỏ: “Đại lão, ánh mắt NPC này thật là khủng khiếp, anh có để ý không?”

Lâm Quát khi ấy đang ăn bánh quẩy, nghe vậy nghiêng đầu nhìn quản gia: “Ừm.”

Lý Nhất Nam: “…”

Đám người thấy vậy, bấy giờ mới anh đẩy tôi tôi đẩy anh tiến vào phòng ăn.

Bàn tròn có tất cả tám cái ghế, 7 người ngồi xuống thì còn trống một, có điều đám người vẫn luôn nơm nớp lo sợ, căn bản không dám đụng vào thức ăn trên bàn.

Lâm Quát không thèm quản bọn họ, tự ăn phần mình. Đại khái đã có cậu làm gương, Lý Nhất Nam cũng cầm muỗng lên chuẩn bị dùng bữa.

Thức ăn trên bàn đều là bữa sáng phổ biến kiểu Trung Quốc.

Đám người mới không nhìn ra có gì dị thường, nhưng loại bình thường này ở trong thế giới quỷ dị thì nhất định là điều bất thường nhất. Có người run lẩy bẩy hỏi: “Này… những thứ này thực có thể ăn?”

Tên mặt sẹo bực bội nói: “Ăn đi.”

Người mới trước đó từng bị tên mặt sẹo bắt ép mở cửa nói: “Vậy sao anh không ăn?” Người mới tên Vương Miểu, lúc này cậu ta đã lấy lại tinh thần, nhớ đến tên mặt sẹo từng làm chuyện gì đối với mình liền không có sắc mặt tốt: “Lại muốn để chúng tôi thay anh đỡ đạn.”

Tên mặt sẹo bị nói trúng tim đen, thẹn quá hoá giận quát: “Con mẹ nó mày muốn chết!”

Vương Miểu cũng là thiếu niên huyết khí phương cương, trước đó chẳng qua vì sợ hãi mới khiến bản thân ở thế yếu, hiện tại đã vững vàng tâm lý, chẳng sao phải sợ tên mặt sẹo: “Tôi mà chết nhất định lôi theo anh.”

Từ “chết” này thực sự rất chói tai, đám người xung quanh sắc mặt vốn đã khó coi càng thêm khó coi. Tên mặt sẹo lại càng không thể nghe lọt cái từ này, sắn tay áo lên một bộ muốn động thủ.

“Đủ rồi!” Lương Tư Hồng nhấn Tên mặt sẹo xuống: “Bữa sáng không có vấn đề, như Lâm Quát đã nói, NPC không bắt buộc các bạn chọn bánh quẩy hay là sữa đậu nành, cũng không có hạn định dùng bữa trong bao lâu. Ăn sáng hẳn là một phần kịch bản của phó bản, kẻ chân chính muốn lấy mạng các bạn còn đang ở phía sau.”

Lời nói của mình lại bị lôi ra suy một thành ba, Lâm Quát vẫn như cũ không có tí xúc động nào, cậu duỗi tay muốn lấy trứng gà ở giữa bàn ăn, khi vừa chạm đến lại dừng trong thoáng chốc.

Lương Tư Hồng và Lý Nhất Nam đều phát hiện ra thao tác cực nhỏ này của cậu, trăm miệng một lời hỏi: “Làm sao vậy?”

Lần này tên mặt sẹo và Vương Miểu đều ngừng cãi lộn, ánh mắt cả đám một lần nữa tập trung trên người Lâm Quát, sau đó lại từ trên người chuyển đến ngón tay cậu.

Trong phòng livestream mưa đạn cũng xoát:

[Streamer phát hiện vấn đề?]

[Tôi bảo rồi, nãy giờ đã sắp qua một tiếng, làm sao còn không có tiến triển thực sự]

[Thần S vẫn ở đây chứ?]

[Thầm gọi thần S]

[Ánh mắt quản gia thực sự khủng khiếp mà, Thần S hộ thể!]

Giữa thiên hô vạn hoán, Thịnh Văn gõ chữ:

[S: Tay đẹp]

[…]

[???]

Tay Lâm Quát thực sự rất đẹp, khớp xương rõ ràng ngón tay thon dài, nhất là khi cầm bút vẽ, tư thế cầm bút sẽ lồi ra gân mạch và khớp xương. So với việc cậu vẽ tranh, đôi tay này càng giống tác phẩm nghệ thuật để người thưởng thức.

“Thiếu một quả.” Lâm Quát thu tay lại, nhàn nhạt mở miệng.

Không có tay cậu che chắn, đám người lúc này mới thấy rõ, đĩa đựng trứng gà trên bàn ăn chỉ có 6 quả, mà bọn họ lại có tới 7 người.

Không đợi cả đám bày ra vẻ mặt sợ hãi, quản gia đã đẩy toa ăn đến bên cạnh bọn họ, trên đó có một hộp sữa bò 1.5 lít cùng vài cái chén.

Quản gia vặn nắp hộp sữa, rót vào trong chén.

Sau đó ông ta cầm từng cái chén có chứa sữa bò đặt lên bàn, Lâm Quát đếm số lượng, thời điểm đếm tới 6, quản gia mới bắt đầu rót tới chén thứ 7.

Chất lỏng ngà trắng vừa chạm tới đáy chén, quản gia đột nhiên ngừng động tác, lộ ra biểu cảm so với đám người còn sợ hãi hơn: “Thực xin lỗi, tôi… tôi đếm sai rồi.”

Vừa nói, ông ta luống cuống tay chân đóng chặt nắp sữa bò, không để ý tới vẻ mặt mờ mịt của đám người, còn ngoài định mức lấy đi một bộ dụng cụ ăn, âm điệu run rẩy nói: “Hiện… hiện tại đúng rồi.”

Không gian lặng ngắt.

Tận đến khi quản gia đẩy toa ăn rời đi, tiếng lăn bánh xe biến mất, đám người vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.

“Đây là… ý gì?” Lý Nhất Nam chẳng dám động thức ăn trên bàn nữa.

Không ai trả lời cô, phòng ăn lớn như vậy cũng chỉ có âm thanh hít khí liên tục không ngừng.

Qua hồi lâu Lâm Quát mới mở miệng, cậu hỏi Lương Tư Hồng: “Anh nói NPC sẽ cung cấp manh mối?”

Lương Tư Hồng nhẹ gật đầu: “Cậu có phát hiện gì sao?”

Lâm Quát không trả lời, chỉ hơi nhíu mày, thời điểm cậu nhíu mày mi tâm sẽ hiện lên một đường thẳng nhàn nhạt.

Lương Tư Hồng chỉ sợ Lâm Quát không nguyện ý chia sẻ manh mối, anh ta cũng không dám lại dùng “chúng ta là một team” làm cớ, nghĩ nghĩ liền nói: “Sinh Tử môn có thể là chúng ta tự dọa mình, nhưng hiện tại NPC cho manh mối, mặc dù còn chưa xác thực nhưng đều có liên quan đến tính mạng mọi người. Không thì như vậy đi, chúng ta mỗi người đều nói ra một ý tưởng?”

Đám người không có dị nghị.

Lương Tư Hồng nhìn đồ ăn trên bàn nói: “Không chỉ trứng gà, mỗi loại đồ ăn trên bàn đều chỉ có 6.”

Đám người lúc này mới phát hiện, quả thực đúng như lời Lương Tư Hồng nói, chỉ có 6 phần đồ ăn.

Tên mặt sẹo nuốt xuống nước bọt: “Hay là có thứ gì đó xen lẫn giữa chúng ta?!”

Lý Nhất Nam kỳ thực cũng nghĩ đến điểm này, trộm dò xét Lâm đại lão bên cạnh. Lâm Quát vốn nhíu mày giờ đã giãn ra, điều này khiến Lý Nhất Nam hơi an tâm chút, sau đó cặn kẽ suy nghĩ mới phát hiện điểm không thích hợp: “Không đúng, lúc tiến vào phó bản hệ thống thông báo tham dự trò chơi có 7 người.”

Lý Nhất Nam cẩn thận hồi tưởng một chút lại bổ sung: “Tôi nhớ rất rõ, là 7 người, mà không phải mỗi số 7, còn có cả đơn vị.”

Cô cũng coi như làm công việc giấy tờ, đối với mấy chuyện như này cực kỳ nghiêm ngặt về thông tin chi tiết, vì thế Lý Nhất Nam càng thêm khẳng định mình không hề nói sai: “Cho nên tôi cảm thấy, 7 chúng ta đều là người.”

Lương Tư Hồng gật gật đầu nhìn những người mới khác.

Chỉ thấy bọn họ run lẩy bẩy ánh mắt rời rạc, hiển nhiên đang rất căng thẳng. Lương Tư Hồng nói: “Tất cả mọi người tham dự, chỉ cần có ý tưởng cứ nói đừng ngại, không chừng ý tưởng của các bạn chính là mấu chốt phá cục.”

Vương Miểu bi quan nói: “Quản gia có đang ám chỉ, trong chúng ta nhất định phải có một người chết, như vậy mới khớp số lượng.” Nói xong, cậy ta giống như đã chắc chắn suy đoán của mình, “soạt” một tiếng đứng bật dậy chỉ vào tên mặt sẹo: “Nếu đúng như vậy, tôi chọn gã chết.”

Tên mặt sẹo dơ một tay túm chặt cổ áo Vương Miểu, tay còn lại vơ lấy cái đĩa to trên bàn muốn nện xuống đầu cậu ta: “Ông đây trước hết giết mày!”

Lương Tư Hồng đau đầu ngăn cản tên mặt sẹo: “Chú đừng làm loạn thêm nữa, chủ động giết người trong trò chơi chú biết rõ hậu quả là gì.”. truyện tiên hiệp hay

Nghe đến đó, Lâm Quát ngẩng đầu nhìn Lương Tư Hồng.

Lương Tư Hồng khuyên nhủ tên mặt sẹo xong mới bất đắc dĩ giải thích: “Hệ thống máy chủ không cho phép người chơi tử vong ngoài thiết lập của phó bản, bao gồm cả tự sát. Như vậy sẽ phá hủy cân bằng trò chơi, nhận trừng phạt so với tử vong còn đáng sợ hơn gấp bội.”

Lâm Quát không lên tiếng, mặc dù Lương Tư Hồng nói uyển chuyển, cậu vẫn hiểu được “cân bằng trò chơi” là có ý gì. Khán giả thông qua phòng livestream để xem người chơi vượt phó bản, nếu tự sát hay bị giết chết sẽ không còn quá nhiều thứ để xem. Giống như livestream bật hack trong thế giới thực, thủy bầy sẽ cảm thấy chẳng còn ý nghĩa.

Lương Tư Hồng nhìn qua đám người mới còn lại, đoán chừng bọn họ chẳng nghĩ ra được cái gì, cũng không do dự thêm, vì dù sao người anh ta thực sự muốn nghe chỉ có Lâm Quát.

Lương Tư Hồng hỏi: “Còn cậu, cậu có phát hiện hay nghĩ ra cách nào không?”

Lâm Quát giống như đang cân nhắc điều gì, im lặng hồi lâu mới mở miệng: “⟨Kẻ xâm nhập⟩.”

Cậu đọc một lần tên phó bản, nhìn thấy đám người đầy mặt mờ mịt, biết bọn họ không thể lĩnh hội ý tứ của mình, đành lên tiếng giải thích: “Hoa văn trên cửa là mới khắc lên.”

Đây là lúc trước cậu chạm vào đường vân mới phát hiện, vân gỗ đào khắc rất sâu, bình thường mà nói trong một khoảng thời gian dài, khe rãnh của đường vân khó tránh khỏi sẽ lưu lại vết bụi bẩn, nhưng toàn bộ hoa văn trên 13 cánh cửa đều vô cùng sạch sẽ.

Lý Nhất Nam tiếp chuyện: “Vân gỗ đào?”

Lâm Quát: “Trước đó từng nói, gỗ đào chấn quỷ tà.”

Lý Nhất Nam nghe hiểu ý tứ Lâm Quát, sắc môi lập tức trắng bệch.

Lâm Quát lại nói:

“Kẻ xâm nhập, là quỷ.”

Lương Tư Hồng đăm chiêu một hồi mới lên tiếng: “Nhưng không phải cậu nói, người Trung Quốc thích khắc dạng đường vân này trên cửa sao?”

Lâm Quát cố nén bực tức khi lại phải nói nhiều: “Trước đó cũng đã nói, trong [Nam Hoa chân kinh] có thuyết pháp treo gỗ đào lên cửa có thể giúp trẻ hết sợ hãi, thế nhưng có trẻ nhỏ sợ hãi lại có cả gỗ đào treo cửa, nếu đứa trẻ đã không có gì bất thường thì sẽ chẳng tốn công tốn sức tìm tới gỗ đào treo cửa.”

Trông thấy Lương Tư Hồng vẫn còn mờ mịt, Lâm Quát lại nói: “Còn chưa hiểu sao? Nếu như căn nhà này không có quỷ, cũng chẳng cần phải khắc vân gỗ đào chấn quỷ tà.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.