Theo Đuổi Người Của Thanh Xuân

Chương 27: Người tỏ tình anh



Sau một buổi làm việc với năng suất cao thì ai nấy đều mệt rã người nhưng thành quả lại không tệ

“Này, Trà Hương, em cầm đi, anh mới mua đấy” Chí Thành chạy lại đi bịch thuốc cho Trà Hương

Cô cũng hơi ngại từ chối nên đành nhận lấy. Nhìn xung quanh không thấy Ngô Thanh đâu nên cô định ra ngoài trạm chờ anh. Thấy thế thì Chí Thành vội vàng hỏi “Để anh đưa em về nha”

Trà Hương giật mình quay sang vẫy tay liên tục “Không…không cần, em đi xe buýt được ạ”

Tuy là không đành lắm nhưng Chí Thành cũng cười cười chào Trà Hương rồi rời khỏi. Trà Hương đi ra trạm xe buýt chờ Ngô Thanh, cũng đã 15 phút rồi, cô cũng bỏ lỡ vài chuyến xe buýt. Cô ngồi thẫn thờ chờ anh đến

“Lâu như vậy, có phải là quên rồi không” Trà Hương giọng nói buồn bã pha chút giận dỗi, vừa đấm chân vừa nói

Chuyến xe buýt cuối cùng cũng đã đến, tài xế mở cửa ra hỏi cô “Cháu có lên không”

“Dạ”

Trà Hương đấm chân đến mức không nghe tiếng xe buýt đến gần, đợi đến lúc có người hỏi cô mới bất ngờ ngước nhìn, cô không biết hành xử thế nào lại nhìn về phía xa cảm thấy vô vọng, chẳng thấy bóng dáng Ngô Thanh đâu hết.

Buồn chán cô đưa gương mặt ủ rủ nói “Dạ không ạ”

“Trễ vậy rồi, không đi chuyến này là đi bộ đấy”

“Dạ…nhà cháu…gần đây ạ, cháu ở đây chờ bạn ạ”

Chuyến xe cuối cùng của ngày cũng rời đi, cô đung đưa chiếc môi của mình, cặp mắt luôn hướng về phía trường học rồi lại nhìn lên trời

Nhìn một lúc thì chợt nhớ ra gì đó “Không…không được nhìn lên trời…sẽ thấy ma”

Cô vội vàng nhìn xuống đất đầy hoảng loạn, đột nhiên cô nghe thấy có người đang tiến lại gần, lông cô dựng lên hết cả, người cô toàn thân run rẩy. Phải nói Trà Hương là chúa sợ ma rồi. Bàn tay ấy đặt vào vai Trà Hương khiến cô liền la toáng cả lên “Đừng…đừng bắt tôi, đừng mà”

Bàn tay ấy vội rút lại, an ủi cô “Trà Hương, là mình nè, Ngô Thanh đây”

Cô đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn Ngô Thanh, không chịu được mà oà lên khóc, anh vội vàng đặt hủ cháo và bịch thuốc xuống rồi ôm lấy cô “Không sao, không sao”

Giọng nói yếu ớt lại vừa khóc vừa nói vô cùng tủi thân “Sao bây giờ cậu mới tới, có biết mình sợ lắm không”

Ngô Thanh vuốt ve an ủi Trà Hương, lòng anh cũng vô cùng sốt sắng “Mình biết, mình biết”

Trà Hương sau khi khóc xong thì nhìn thấy đồ của Ngô Thanh mua mới nhận ra là do anh đi tìm chỗ bán những cái này, tối như vậy rất kén chỗ bán, anh lại phải lựa những chỗ mà cô thích nhất vì cô cũng rất kén ăn

“Đây, món cháo bất bại của cậu, là quán ruột của cậu đấy”

Thật ra anh đi tìm rất nhiều chỗ xung quanh trường học nhưng chỗ nào cũng đã nghỉ hết rồi. Anh chỉ còn cách chạy đến quán ruột của cô nhưng có hơi xa, đến nơi thì quán đang dọn dẹp anh liền năn nỉ chủ quán làm thêm một tô cho anh. Ban đầu chủ quán không chịu nhưng khi được anh cập nhật tình hình có chút phóng đại thì chủ quán cũng thương tình mà bán cho

Vừa thấy bịch thuốc của Ngô Thanh thì Trà Hương liền đem giấu bịch thuốc mà Chí Thành mới mua cho mình vào ngăn phía sau cặp

Ngô Thanh còn chưa biết chuyến xe cuối cùng của ngày đã chạy mất rồi, anh cứ lặng lẽ ngồi nhìn Trà Hương ăn đến khi anh không chịu nổi nữa mới thốt ra câu

“Sao nay xe đến trễ thế”

“Xe gì? Chuyến xe cuối cùng của ngày đã chạy cách đây 15 phút rồi, là đã chạy hơn 10 phút kể từ khi cậu đến đây”

“Hả”

Trà Hương vừa ăn vừa ngạc nhiên hỏi cậu, gương mặt vô cùng ngây thơ và khó hiểu, còn anh thì bất lực

“Sao…sao nãy giờ cậu không nói”

“Cậu đâu có hỏi, mình tưởng cậu biết”

Trà Hương liền bỏ hộp cháo xuống, anh tưởng vì những lời anh nói đã làm Trà Hương buồn nên anh vô cùng cuốn quýt xin lỗi. Nhưng Trà Hương chỉ cười đeo balo mình vào rồi lấy hộp cháo lên “Đi thôi, chúng ta đi về”

“Hả? đi bộ à”

“Ừm~”

“Liệu có được không? Mỏi chân lắm đó”

“Mình chịu được mà”

“Để mình cõng cậu”

“Như vậy làm sao ăn được”

“Nhưng mà…”

“Ây yô mình lớn rồi mà”

Trong lúc đó khi Dư Nam đang trên đường đến chỗ Hạ Anh thì anh đột nhiên thấy một đám con trai đang ức hiếp một cô gái trong con hẻm nhỏ. Anh tính đi qua nhưng lại thấy chướng mắt quá nên đi vào

“Nè, làm gì đấy hả?”

Thật không ngờ những cậu trai ấy lại là bạn cùng lớp với Dư Nam, anh nheo mày hỏi tiếp “Tụi bây làm gì con gái người ta vậy?”

Một cậu trai tầm một mét bảy bước gần lại Dư Nam, gương mặt vô cùng láo lếu nhưng chưa kịp làm vì thì đã thay đổi thái độ ngay “Ây chà, chỉ là…là đùa vui thôi, đúng không bây”

Cả đám ấy đồng thanh nói đúng rồi gật đầu nhưng chỉ cần nhìn thái độ của Dư Nam càng nghiêm túc hơn thì cả đám vội vàng diện cớ rồi chuồng lẹ.

Khi cả đám đều đi hết thì anh mới quay lại nhìn cô gái này mà hỏi “Có sao không?”

“Em không sao, cảm…ơn anh”

“Ừ”

Anh vội vàng bước đi, anh dường như không nhận ra cô gái này chỉ có cô là nhận ra anh. Khi thấy anh giải vây giúp mình thì lòng cô càng cồn cào hơn nữa, có lẽ có chút hiểu lầm xảy ra giữa cô và anh rồi

Vì có sự việc này nên anh đến hơi trễ, anh đã tưởng trừng Hạ Anh đã đi về rồi nhưng anh vẫn đến xem thử thế nào.

Dưới ánh đèn đối diện phía trường học, một bóng dáng mờ mờ ảo ảo, từng bước đi lại anh thấy một cô gái mang thân thể quen thuộc ấy đang ngồi ngay gốc cây to lớn gần trường học. Anh tiến lại gần, cô lúc này từ từ nhìn lên nhưng bị ánh đèn chiếu vào nên đã lấy tay che mắt mình lại một chút, vừa khó chịu bỏ tay xuống thì Hạ Anh đã thấy ngay Dư Nam đang ngồi đối diện mình

Khoảng khắc ấy giống như nằm mơ, một giấc mơ mà cô muốn mơ mãi nhưng chẳng được, có một ánh sáng loé qua đời cô, một hi vọng gì đó vào ngày mai. Gương mặt đầy sự dịu dàng ấy là dành riêng cho cô, là người mà thanh xuân này khó mà có được.

Cả hai cùng nhau đi về, đến nơi chào tạm biệt nhau, cũng đường ai nấy đi. Hạ Anh chậm rãi gọi một tiếng “Dư Nam” sau đó lại nở nụ cười như nắng sớm chúc anh “Ngủ ngon”

Giây phút anh quay lại, cô như một đoá hoa mới được tưới nước, mới được hít một chút không khí của mùa xuân. Anh như hẫng đi một nhịp mà nhìn theo bóng dáng ấy chạy vào nhà rồi lại chợt thấy thật mắc cười, anh gãi đầu rồi cười nhưng không thể hiểu nổi là vì sao lại cười như thế. Có lẽ là vì Hạ Anh rất dễ thương.

Ngày hôm sau đáng lẽ là ngày Hạ Anh sẽ đi ôn tập cho Dư Nam nhưng vấn đề không may là khâu chuẩn bị cho tiết mục lại xảy ra vấn đề, tất cả phải làm lại gần như từ đầu. Ai nấy đều tỏ ra vô cùng chán nản và buồn chán không có một chút tâm trạng để làm. Hạ Anh nhanh chóng gọi điện cho Dư Nam và cũng dặn dò Dư Nam không cần đến đón nữa vì có thể cô sẽ về rất trễ hoặc là không về

“Mọi người, chúng ta bắt tay vào làn thôi, nào”

Hạ Anh vỗ vỗ tay lên tiếng kêu mọi người làm nhưng có vẻ rất cả mọi người rất mệt mỏi và buồn rầu. Hạ Anh chỉ đành thở dài rồi từ tốn nói “Các cậu biết không, có thể…các anh chị năm cuối đang mong chờ tiết mục của chúng ta lắm, đây có thể nói là kỉ niệm cuối cùng mà chúng ta có thể tạo cho các anh chị, và cả chúng ta nữa, có đúng không? Rồi mai này khi chúng ta cũng là những sinh viên sắp ra trường thì đều chúng ta mong muốn chẳng phải cũng là ngày này sao, và chúng ta sẽ rất mong chờ các tiết mục của các em khoá dưới, mọi người…hãy làm cho thanh xuân của tất cả mọi người lại có thêm được thật nhiều kỉ niệm có được không, hãy để các anh chị nể phục chúng ta nào”

Cùng với tone giọng lên xuống rất có nhịp kèm theo lời nói có hồn và hăng say của cô thì mọi người ở đây cũng dần dần có lại động lực. Có người rất nhiệt huyết đứng dậy, có người từ từ cũng hoà nhập theo, chỉ cần một người đứng dậy chắc chắn sẽ có người tiếp theo

Ngô Thanh đứng bên cạnh thì phì cười rõ to “Cô Hạ Anh, làm tốt lắm, rất có triển vọng”

“Còn phải nói”

Mọi người bắt đầu từ cái nhỏ nhất, những thứ không cố định chắc thì lần này làm chắc hơn, cái gì sơ sài thì làm kĩ hơn chút,…

Nghe được tin Hạ Anh sẽ không đến nhà thì Dư Nam ngước mặt nhìn lên trần nhà rõ thất vọng, anh lấy sách vở rồi đi ra ngoài hít thở không khí

Ấy thế mà lại trùng hợp cô gái hôm qua anh giúp đỡ lại chạy thẳng đâm vào người anh may sao không mạnh chỉ khiến anh lùi về sau vài bước. Anh nhanh chóng đẩy cô ấy ra

Cô ấy hớn hở, vừa cười vừa nói “Trùng hợp quá, anh Nam”

Dư Nam nghe thấy thì nheo mày “Chúng ta…biết nhau à?”

“Anh thật sự không nhớ gì hả?”

“…”

“Hửm…mà chuyện đó không nhớ cũng tốt, nhưng mà gần đầy mà không nhớ là không được, anh đã giúp em giải vây tối hôm qua anh không nhớ à?”

Nghe đến đây thì Dư Nam mới ngớ ra đây là cô gái hôm qua, thật sự là trời tối và anh cũng không quan tâm khuôn mặt của cô nên không có chút kí ức gì về cô

“Vậy à”

Anh nói rồi bỏ đi, cô không để anh đi dễ dàng vậy nên lại chạy lên phía trên anh nói “Anh định đi đâu vậy?”

“Đi học”

Cô gái ấy mới ồ lên một tiếng rồi nhìn sách vở anh mang theo, lúc đó cô cắn môi suy nghĩ lại nãy ra ý tưởng “Em vẫn còn chưa cảm ơn anh tử tế, hay là em…”

“Không cần”

Câu nói vô tâm ấy của anh vẫn không thể nào làm lung lay ý chí của cô gái này, cô lại chạy lên phía anh “Em thật sự muốn mời anh một bữa, hay là chúng ta đi cà phê được không?”

“Ồn ào, tôi cần học”

“Có nhiều quán cà phê học bài mà”

“Tôi muốn đi thư viện”

“Ồ”

Cứ nghĩ là đến thư viện trường thì sẽ cắt đuôi được cô nhưng không, cô đi với anh đến thẳng thư viện. Anh mới ngẫn người rồi tò mò hỏi “Cô…học ở đây luôn à?”

Cô gái vẫn hồn nhiên vui vẻ mà gật đầu “Ừm, đúng thế, anh không biết à, vô tâm thế”

Đến đây thì anh cũng bất lực rồi, anh đi lấy vài cuốn sách giải toán hay còn cô thì lẻo đẻo theo sau anh, lâu lâu ngó qua lại lấy mấy cuốn truyện hoạt hình. Lúc anh học thì cô lấy ra xem, xem chán rồi thì cô bắt đầu nói

“Em biết tên anh rồi, cũng biết anh học trường nào, lớp mấy. Vậy…anh không muốn biết gì về em à?”

“Tôi giờ chỉ cần biết, là cô không cần học cái gì à?”

“…”

Nói xong anh cầm ly nước lên vừa đọc vừa uống không quan tâm đến câu hỏi của cô thì cô ho một tiếng, ngồi thẳng lưng, nghiêm túc nói “Em xin tự giới thiệu, em tên Giai Nhiên, lớp 11a2 và là người…”

Cô đảo ánh mắt nhìn anh thấy anh cũng đang vừa uống vừa nhìn cô thì cô rất vui nhưng là vui trong lòng rồi cô được đà nói tiếp “Là người mà tỏ tình anh ngay sân bóng rổ một năm trước và thất b…”

Chưa kịp nói xong, anh chỉ nghe câu đó thì bị sặc nước. Cô vội vàng lấy khăn chạy qua bên cạnh anh lau cho anh nhưng bị anh né ra “Không cần”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.