☆ Chương 20:
Ngồi cạnh Kiều Cầu là một cô gái cao chừng mét sáu lăm, cân nặng chỉ năm mươi kí, nhưng dù như vậy, do khuôn mặt tròn nên khi lên hình trông có vẻ hơi mập, thành thử đạo diễn yêu cầu cô nàng phải giảm bớt bốn năm kí trước khi phát sóng.
Cô gái vận động nhiều, nhưng chỉ ăn dưa chuột cùng trứng gà, lúc nghỉ ngơi, đi đến ngồi cạnh Kiều Cầu, đói bụng đến bật khóc.
“…” Kiều Cầu nói với cô nàng, “Uống chút canh đi, không nóng đâu, toàn nước thôi, không sao đâu.”
Trên hàng mi cô gái còn vương nước mắt, cái miệng bé hớp vào một ngụm canh nhỏ, vừa uống vừa lau nước mắt.
“Sao cậu lại gầy được như thế vậy?” Cô gái hỏi.
Kiều Cầu mỗi ngày nạp rất nhiều đồ ăn, nhưng chẳng ai bắt cậu giảm béo, cũng không hạn chế đồ ăn tiêu thụ của cậu, có lúc mình cậu ăn thôi đã gấp ba lần người khác rồi.
Mấy nghệ sĩ nữ bị yêu cầu khống chế cân nặng đều hỏi Kiều Cầu vấn đề này, Kiều Cầu cũng không biết trả lời thế nào, đành bảo:
“Chắc mình vận động khá mạnh.”
Cô gái hít mũi vào, cảm ơn canh của Kiều Cầu, đứng dậy đi.
Chẳng còn cách nào, chỉ có thể giải thích như thế, chứ thật ra lượng vận động của Kiều Cầu cũng không lớn, có lẽ thể chất vốn sẵn thế rồi, cân nặng phù hợp, lên hình đẹp.
“Chắc cậu là kiểu trời sinh làm diễn viên rồi.” Ở cùng ký túc xá, A Lăng một tháng cũng phải ăn kiêng ba ngày, lườm Kiều Cầu một cái, đưa ra đáp án.
Sau khi có kết quả đợt phỏng vấn lần kia, Triệu Hồng rất kinh ngạc phát hiện Kiều Cầu được tuyển, sắp tới sẽ tham gia quay Lục Tiểu Phụng truyền kỳ, đóng vai Tây Môn Xuy Tuyết.
Phải biết Tây Môn Xuy Tuyết là vai rất khó diễn, trong truyện miêu tả hắn như tiên trên trời, không dễ kiểm soát, lỡ không tiết chế được thần thái sẽ bị ăn chửi, còn nếu diễn tốt được, thì đây sẽ trở thành một vai diễn kinh điển. Nói chung đó là một nhân vật khá vi diệu, mấy nghệ sĩ nổi tiếng thường không muốn nhận vai này, bởi vậy đoàn phim Lục Tiểu Phụng mới muốn tuyển một diễn viên mới.
Trước đó không lâu Triệu Hồng đã lên kế hoạch định hướng hình ảnh Kiều Cầu xong xuôi hết rồi, muốn tạo cho cậu hình tượng “Thanh niên tươi trẻ, giàu sức sống” trước công chúng, hình tượng này rất tương đồng với khí chất của cậu, cũng có lợi cho con đường nghệ thuật của cậu sau này. Vốn cũng không hy vọng gì chuyện cậu đi phỏng vấn bên đoàn Lục Tiểu Phụng, chỉ là định để cậu đi thử xem, ngờ đâu Kiều Cầu lần đầu phỏng vấn đã thành công chứ? Lúc mới nghe được tin này Triệu Hồng còn hơi nghệch ra, bởi vì “Căn bản không nghĩ tới”.
Tây Môn Xuy Tuyết có tính cách cao ngạo, lạnh lùng, cái này xung đột với hình tượng Triệu Hồng định xây dựng cho Kiều Cầu. Nhưng đây thực sự là cơ hội tốt, bởi vì Lục Tiểu Phụng có đầu tư mạnh, chế tác lớn, lại còn là tác phẩm của đạo diễn nổi tiếng.
Triệu Hồng suy nghĩ một chút, do dự chốc lát rồi nói với Kiều Cầu:
“Vậy thì đi thôi.”
Ngoài ra, A Lăng cũng được chọn, có điều A Lăng không được chọn vào vai Tây Môn Xuy Tuyết, mà là một vai phụ trong phim, tên Cung Cửu.
Cung Cửu có tính cách rất phức tạp, là một kẻ võ công cao cường nhưng có khuynh hướng tự ngược rất nghiêm trọng. Biên kịch vì muốn làm nổi bật tính cách phức tạp của nhân vật này, đã thêm tình tiết mặc đồ nữ vào kịch bản.
A Lăng chẳng có vẻ không vui nào, theo cách cậu ta giải thích thì:
“Bị cậu cướp vai còn hơn bị người khác cướp. Hơn nữa cậu tối thiểu còn được xem là từng đóng vai chính, tớ thì sao? Chẳng có gì cả, được vai có lời thoại đã rất tốt rồi.”
“Huống chi,” A Lăng chọt chọt Kiều Cầu, “Cậu quả thật diễn hay hơn tớ mà, sao tớ lại không vui chứ?”
Kiều Cầu thở dài, nâng kiếm gỗ trong tay lên, xoay cổ tay một cái, kiếm gỗ xinh đẹp được thu hồi lại.
Lần quay phim này hoàn toàn khác với đợt quay “Hợp đồng bốn điều khoản”, đạo diễn đoàn Lục Tiểu Phụng nổi tiếng nghiêm túc, cẩn thận, hai tháng trước đã tập hợp hết các diễn viên lại, thống nhất việc cùng tập luyện.
Đương nhiên đến luyện tập chỉ có mấy người mới như Kiều Cầu, A Lăng. Chứ mấy sao hàng đầu như Tưởng Tư Ý, Vi Thần, Chu Thư Dao đều có người hướng dẫn chuyên nghiệp riêng của mình cả, chắc sẽ không đến đoàn phim tập luyện làm gì.
Kiều Cầu vừa tới trường quay liền được chỉ định thầy dạy, học mấy kỹ năng khi diễn, bởi lần quay này là phim cổ trang nên cái gì cũng phải học lại từ đầu, học lễ nghi cổ đại, học cầm kỳ thư họa. Bởi vậy dù chỉ có hai người là Kiều Cầu và A Lăng thôi nhưng vẫn được phân cho cả ba người hướng dẫn.
Kiều Cầu có đất diễn nhiều, bắt đầu quay sớm nên phải chịu áp lực nhiều hơn hẳn, thầy dạy võ thuật là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mắng chửi người khác rất không nể nang, thuộc diện nóng tính. Kiều Cầu yên lặng nghe người này mắng, đến lúc sau A Lăng còn không chịu nổi, suýt chút là đánh nhau với người đàn ông kia.
Khí trời oi bức, tâm trạng không thoải mái mấy, tập luyện cả ngày, người nào cũng mướt mát toàn mồ hôi.
Trở lại phòng ngủ, A Lăng lập tức mở máy lạnh, không thay quần áo mà cứ thế nhảy lên giường nằm thẳng. Kiều Cầu đi tắm trước, sau khi cậu tắm xong đi ra thì thấy A Lăng đang hí hoáy làm cái gì đó.
Kiều Cầu tò mò đi qua xem một chút, hỏi:
“Cậu đang xem gì thế?”
A Lăng kinh hãi đến biến sắc, cuống quít giấu đi, quay đầu lại thì thấy là Kiều Cầu mới thở phào nhẹ nhõm, mắng:
“Hù chết cha tớ rồi.”
Kiều Cầu thấy buồn cười, nói: “Cậu…”
Chờ cậu định thần nhìn lại thì phát hiện trong tay A Lăng vậy mà đang cầm một cái áo lót màu hồng của con gái.
“… Cậu, cậu…”
Kiều Cầu há miệng, không biết nên nói như thế nào.
A Lăng nhìn Kiều Cầu cảnh cáo: “Đừng có mà đoán mò đấy.”
“…Không phải,” Kiều Cầu liếm môi, hỏi, “Cậu lấy cái này làm gì thế?”
“Làm quen trước chút.” A Lăng thản nhiên thả xuống, “Chẳng phải cậu đọc kịch bản rồi à. Cung Cửu mặc đồ con gái, thích bị kim đâm, bị đánh, cực kỳ cuồng bị ngược. Tớ mới kể cho bạn gái, thế là cô ấy đem đồ cho tớ mặc.”
Xem ra A Lăng thật sự rất có tinh thần trách nhiệm, rõ ràng còn lâu nữa mới tới cảnh quay của mình nhưng đã bắt đầu chuẩn bị từ giờ rồi.
Kiều Cầu bày tỏ sự công nhận của mình với A Lăng, liền thấy A Lăng khinh bỉ lườm một cái, nói: “Diễn viên nào mà không nỗ lực, không có trách nhiệm? Cứ như hôm nay đó, cậu thấy ai mà chẳng phơi muốn cháy da, còn phải đứng tại chỗ ngoan ngoãn nghe lời.”
Kiều Cầu: “Ừm…”.
A Lăng cấp tốc vọt vào tắm, ra ngoài xong liền ừng ực uống nước lạnh, sau khi chỉnh tóc tai xong, tràn đầy phấn khởi lấy áo của người yêu ra mặc thử.
Con trai không mặc áo ngực như con gái, nên A Lăng bảo Kiều Cầu giúp mình. Ngực bạn gái của A Lăng có thể nói là nhỏ, kích cỡ vừa vặn bao chặt lấy cơ ngực cậu ta, áo ngực bị kéo quá căng, nên rất khó chịu.
A Lăng quả nhiên làm ra cái vẻ sắp chết đến nơi rồi, than thở: “Quá kinh khủng!”
Kiều Cầu cười, nhìn A Lăng nhảy nhót mặc váy, cảm thán: “Bạn gái cậu, ngực bé thế.”
“Bé thì làm sao, ” A Lăng nói, “Rất đáng yêu.”
“…”
“… Ngược lại cậu không hiểu.”
“… Tớ quả thật không hiểu.”
A Lăng cao to, bắp chân vạm vỡ, mặc cái váy hoa nữ tính vào quả rất ô nhiễm thị giác, cậu ta nhìn trái nhìn phải trong gương, bảo Kiều Cầu cho nhận xét.
Kiều Cầu nghĩ ngợi, vừa định nói ra thì đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có người gõ cửa.
Cốc cốc cốc ——
“Tiểu Kiều, ” giọng người đàn ông nghe rất lãnh đạm, lại có chút khàn, “—— mở cửa.”
Kiều Cầu kinh ngạc nhìn ra cửa, phía sau lưng mát lạnh.
Chỉ có một người sẽ gọi cậu như thế.
Hết chương 20