Ông Chủ Bao Nuôi Muốn Báo Hận Tôi!

Chương 17: Ngoan!



Lục Dương nâng niu bàn tay nhỏ xinh của Triệu Yên, chờ đợi cô lấy lại sức. Hắn biết rõ mình không được nôn nóng, điều quan trọng là phải làm cho cô thấy thật sự thoải mái.

Hắn cắn cắn mấy đầu ngón tay tinh xảo, nắn bóp mấy khớp xương xinh xắn. Triệu Yên cũng không thèm nói năn gì tới hắn, mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Cho tới khi cô sắp ngủ quên, người đó mới ghé vào tai cô thủ thỉ: “Cưng à, có được chưa vậy?”

Cô nghe vậy liền nâng mắt nhìn hắn khó hiểu, được cái gì?

Thấy thái độ tròn mắt, nhíu mày của cô, hắn mới nhìn xuống phía dưới của mình. “Cây hàng” sớm đã sưng to dựng thẳng đứng vô cùng hiên ngang, hắn sắp nhịn không nổi nữa rồi.

Triệu Yên cũng theo ánh mắt hắn nhìn xuống, thấy “nó” liền không giấu được vẻ bối rối, đỏ mặt.

Hắn đang mong chờ điều gì ở cô?

Chuyện đó ai cũng biết.

“Chuyên gia nói mười phút là được rồi, em nghỉ ngơi xong chưa?” – Hắn đặt tay lên hai khối thịt mềm mại, hơi xoa nắn hai hạt đậu hồng hào, yêu kiều.

Đoá hoa như nở rộ trong lòng bàn tay hắn, cực kỳ đang yêu.

Lục Dương cúi người tìm kiếm đôi môi cô, hắn thích hôn môi với Triệu Yên, vô cùng thích. Đôi môi cô thật mềm, còn mang theo tư vị ngọt ngào, lôi cuốn. Khiến hắn cứ muốn hôn mãi, hôn mãi không thôi.

Đầu nấm chà xát ở cửa động vốn đã ẩm ướt, rồi hắn hơi chen vào, chỗ đó của cô vừa mới cao trào nhưng lại không hề giãn ra. Miệng thịt kẹp hắn chặt đến mức tê rần cả eo, hắn nhấn hông, đẩy phần gậy vào hơn phân nửa.

“Có đau không em?” – Hắn dịu dàng hỏi, giọng nói khàn khàn chứa đầy dục vọng.

Có trời mới biết hắn bây giờ rất muốn điên cuồng chiếm hữu lấy người phụ nữ này, nhưng lý trí của hắn mách bảo, nhất định không được thô bạo làm cô khó chịu.

Triệu Yên biết cơ hội của mình tới rồi, cô mới vô cùng cao giọng nói: “Em chả cảm thấy gì, anh đã vào hết rồi hả? Chắc là của anh hơi nhỏ á, không sao anh thấy thoải mái là được rồi.”

Cô giương môi tự đắt, đôi mắt nhìn hắn vô cùng hả hê. Lục Dương bây giờ chắc tức giận lắm nhỉ, niềm kiêu hãnh của hắn bị cô chà đạp mà, không giận mới là lạ.

Nhưng thế thì làm sao, hắn càng tức giận cô càng vui vẻ.

“Á ưm… Anh… Anh làm gì đó?” – Triệu Yên khóc rồi, nước mắt sinh lý vì cú thúc mạnh vừa rồi mà tự trào ra.

Bụng dưới căng trướng cơ hồ muốn trồi lên khỏi da, chỗ đó bị lấp đầy chạm tới sâu vào trong tử cung.

“Bây giờ tôi mới vào hết. Tôi vốn là muốn lưu tình với em, xem ra em không cần đâu nhỉ?”

“Anh đi ra… Huhu…” – Cô không chịu nổi, trướng quá!

“Đừng có mơ!”

Lục Dương nhiệt tình động eo liên tục, động tác hết sức dụng tâm chín nông một sâu mà đâm thẳng. Thật sự mà nói Triệu Yên không thể phủ nhận là hắn rất giỏi chuyện chăn gối.

Người phụ nữ nào không chết dưới thân hắn mới là lạ. Hắn đã thử với bao nhiêu cô mà có nhiều kinh nghiệm như thế?

Ừ thì, chắc là rất nhiều nhỉ, đồ đáng ghét!

Bị hắn làm, cô không kìm được mà bật ra tiếng rên rỉ mất hồn. Còn mất mặt thế nào được nữa, cô lấy gối che mặt mình lại tránh để hắn chọc quê cô.

Lục Dương nhìn hành động này mà nhoẻn miệng cười, trông rất lưu manh. Hắn bất ngờ lật úp cô lại, đem gối nằm kê xuống bụng rồi từ phía sau đi vào.

Hắn rất thích tư thế này, lần nào hắn cũng sẽ làm nó, Triệu Yên đoán là như thế…

Cô mệt rồi, cả người toàn là mồ hôi. Không biết trải qua bao lâu, cô nhớ lúc đó bụng dưới cô xoắn chặt, sau đó hắn cũng bị ép phun trào…

“Thêm cái nữa được không?” – Lục Dương ôm cô trong lòng, cất giọng hỏi ý.

Lồng ngực của hắn bị cô cắn một cái, không đau, hơn nữa còn ngứa ngáy. Triệu Yên nói lí nhí vì giọng cô vừa rồi do kêu quá lớn nên đã lạc đi: “Được chứ, anh làm đi, xong rồi mua cho em cái quan tài đóng gói lại luôn.”

“Nói bậy, nằm một lát tôi ôm em đi tắm, ngoan.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.