Một Đời Một Kiếp (Trọn Đời Trọn Kiếp)

Chương 29: Gia tộc Philippines (2)



“Không giống,” Nam Bắc vươn tay sờ đôi mắt hắn, “Ánh mắt của anh rất đẹp. Trên quốc lộ E40 tại Bỉ, từ lúc bắt đầu đối diện, em đã bị anh hấp dẫn.”

Đôi mắt màu hổ phách.

Lúc tức giận sẽ khiến người khác cảm thấy lạnh như băng. Lúc nhìn cô, có ôn nhu, có chăm sóc, có lười biếng, nhưng cũng có một loại thâm tình đã nhiều năm khiến người ta không thể tưởng tượng.

Hắn cười: “Thật sao?”

“Thật sự.” Cô nói, “Em nhớ rõ đó là ngày 10 tháng 2 đúng hay không?”

Trình Mục Dương ngạc nhiên.

Hắn cúi đầu, chóp mũi trượt từ trán cô xuống mũi, môi, cằm, cuối cùng dừng ở cổ họng. Có thể cảm nhận được mạch đập của cô cũng như nhìn thấy dấu răng trên cổ: “Trước khi đến sân bay, tìm một khách sạn hay một chỗ nào đó, hay ngay tại trong xe này cũng được, anh muốn em.”

“Sắc quỷ.” Giọng của cô như là trong hàm răng phát ra.

“Anh không chỉ là sắc quỷ, còn là ác quỷ.” Trình Mục Dương tươi cười đáp lại, “Sau khi chết nhất định sẽ đến ngục A Tỳ [1], vĩnh viễn không siêu sinh. Cho nên, anh chỉ có một đời một kiếp này triền miên cùng em. Một đời một kiếp này, em có thể cự tuyệt anh sao?”

Cô cười, tay vươn ra sau lưng vuốt ve vết thương của hắn.

Không một người phụ nữ nào có thể từ chối người đàn ông, luôn dùng những từ ngữ tự nguyền rủa bản thân như vậy để miêu tả si mê của hắn đối với cô. Cô cảm thấy sự tồn tại của Trình Mục Dương chính là số kiếp của bản thân.

Hơn nữa là, vạn kiếp bất phục.

Từ lời nói của hai cô gái kia, Kyle biết thêm được một số tin tức.

Hai cô gái này là phóng viên Anh quốc đưa tin về cuộc tổng tuyển cử. Trong lúc cuộc tổng tuyển cử đang gay cấn lại có người đưa ra tin đồn, người có khả năng lớn nhất nắm giữ chiếc ghế tổng thống chính là người của gia tộc lớn nhất đảo Miên Lan – tộc Khăn An Cư [2].

Vì muốn thu được tin tức chính xác, hai phóng viên này cùng với hơn năm mươi phóng viên khác đều đi đến đảo Miên Lan. Mục đích là muốn phỏng vấn gia tộc này cùng với gia tộc đối địch.

Sau đó, lại bị bắt cóc giết hại.

Theo lời hai cô, hơn năm mươi người kia đều chết, chỉ có hai cô bởi vì tới muộn nên mới trốn thoát được.

Cũng may mắn, các cô gặp Kyle.

Nam Bắc không hiểu biết lắm về Philippines, nhưng Kyle lại hiểu rất rõ. Hắn trấn an hai phóng viên, viết một bức thư ngắn gọn, sau đó cho hai binh sĩ cung lái xe xuống xe đưa hai cô gái trở về nơi đóng quân, tìm người bảo vệ họ trở về nước.

Binh lính cùng lái xe nhận được nhiệm vụ này thì vô cùng vui vẻ.

Trải qua cuộc ác đấu lúc nãy, Trình Mục Dương cùng Kyle đối với bọn họ mà nói, thậm chí còn đáng sợ hơn tổ chức khủng bố.

Tay phải Trình Mục Dương vẫn trong thời kì dưỡng bệnh, lúc nãy lại dùng súng nên vết thương tái phát.

Cho nên, Kyle cùng Nam Bắc thay phiên nhau lái xe.

“Ở Philippines này toàn là gia tộc chính trị.” Kyle không thấy phiền phức mà cung cấp thêm thông tin cho Nam Bắc, cũng xem như là tiêu khiển trong lúc lái xe nhàm chán, “Trong nước có hơn mấy trăm gia tộc, chiếm cứ hầu hết quyền lực xã hội. Tộc Khăn An Cư tại đảo Miên Lão, có thể nói là lấy thúng úp voi…Lấy thúng úp voi, câu này có đúng không?”

Nam Bắc cười: “Tiếng Trung của anh rất tốt.”

“Đương nhiên, gia tộc này kém xa so với bốn gia tộc của hai người, hoàn toàn tự do ngoài biên giới. “Kyle từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, tự mình châm rồi hút một ngụm, “Tộc Khăn An Cư rất coi trọng quyền lực cho nên làm như vậy cũng không có gì khó hiểu.”

“Chỉ vì vậy mà giết tất cả phóng viên sao?”

“Quốc gia này nhiều đảo nhỏ lắm, đại đa số đều trong trạng thái vô chính phủ, ai đến giành quyền lực trước, người đó chính là quốc vương. Cho nên dù là tuyển cử tỉnh trưởng hay thị trưởng, hay chỉ là tuyển cử một chức vụ nho nhỏ, đều phát sinh các sự kiện bạo lực.” Kyle nhún vai, “Tôi đoán, những phóng viên này hẳn là đã phóng vấn gia tộc đối địch với tộc Khăn An Cư nên dẫn đến tai họa này.”

Trên thế giới này, tại mỗi góc đều có mỗi nét văn hóa khác nhau.

Cô nghe xong thì thấy những phóng viên này thật đáng thương khi bị quấn vào vòng mưu sát vì quyền lực này.

Xe chạy 10 phút, Kyle bỗng nhiên đạp phanh lại.

Hình ảnh trước mặt, vượt ra ngoài tưởng tượng của họ. Bọn họ từng nghĩ qua đi trên con đường này nhất định sẽ xảy ra rất nhiều sự cố, nhưng hình ảnh này thật sự là quá mức. Máu lênh láng, so với cuộc chiến lúc nãy của họ còn tàn khốc hơn, hơn nữa, còn có người già, phụ nữ và trẻ em. Rất nhiều người có lẽ đã trải qua vũ nhục, thân thể không trọn vẹn.

Khi bọn họ tới nơi còn có xe cảnh sát địa phương.

Bởi vì họ điều khiển xe jeep của quân đội, lại có giấy thông hành của người chỉ huy, nên cảnh sát địa phương xem xét giấy thông hành rồi nói bọn họ chờ để xác thực. Nhanh chóng có một người cảnh sát chức tước có vẻ lớn, thông qua cửa kính xe đưa di động cho Trình Mục Dương.

Điện thoại reo.

Trình Mục Dương rất ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp điện thoại.

Toàn bộ quá trình trò chuyện không lâu, không biết Trình Mục Dương nói những gì. Hắn cắt đứt điện thoại, trả lại cho vị cảnh sát kia, sau đó vuốt cằm nói: “Tôi thật cao hứng, có thể nhận được lời mời tham gia yến hội đêm nay của gia tộc Khăn An Cư.”

Đó là một hình ảnh rất quỷ dị.

Hắn để trần nửa thân trên, toàn thân là vết thương, lại có vẻ sảng khoái như là khách quý của một đại gia tộc. Trình Mục Dương đang nói thì chớp mắt một cái, toàn thân là sự lạnh lùng của quý tộc Đông Âu.

Nam Bắc cùng Kyle đều kinh ngạc.

Nhưng cả hai không biểu lộ trên mặt, bọn họ biết, nếu Trình Mục Dương đã quyết định, khẳng định sự tình đã có biến chuyển, hơn nữa là biến chuyển rất quan trọng.

Sau khi hắn nói xong, cả ba người rất ăn ý mà im lặng, làm theo sự sắp xếp của người cảnh sát kia.

Rất nhanh liền có người lái xe dẫn đường cho bọn họ đến gia tộc Khăn An Cư.

Kyle không hỏi, Nam Bắc không hỏi, hắn cũng không nói.

Xe chạy mãi vào đến khu vườn sau cánh cổng lớn, phong cảnh ngoài cửa sổ trở nên ấm áp lạ thường. Dọc theo đường đi là một con sông không rộng lắm, bốn phía trồng đủ loại quả dừa cùng mía. Cũng bởi vì những loại quả này mà trong không khí đều thơm ngát mùi thực vật.

Hệ sinh thái trong khu vườn này thật hoàn hảo.

Thậm chí còn phảng phất phong cách thực dân Tây Ban Nha.

Kiến trúc xa xa, giống như bức tranh thời Trung Cổ.

Khi bọn họ xuống xe thì có rất nhiều người nghênh đón, ăn mặc cũng rất trang trọng. Ngược lại dáng vẻ của ba người họ có chút buồn cười. Nam Bắc nhìn thấy A Mạn đứng sau đám người, chớp mắt liền hiểu được vì sao Trình Mục Dương lại đồng ý đến đây.

Tất cả việc này là do A Mạn sắp xếp.

Lúc cô nhận ra mọi việc, bỗng nhiên có một cô gái Đông Âu xinh đẹp nâng váy đi đến phía Trình Mục Dương. Sau đó ôm hắn một cái đồng thời dùng tiếng Trung trúc trắc của mình kêu tên hắn: “Trình.”

Chỉ một chữ.

Trong lòng Nam Bắc có không biết bao nhiêu cảm giác.

Có vui mừng, chờ đợi, chờ đợi cùng lo lắng.

Thậm chí, cô còn có bất mãn.

Một tay Trình Mục Dương vỗ vào sau lưng cô gái kia cười cười.

“Xin chào.” Cô gái kia chuyển sang tiếng Anh nói chuyện với Nam Bắc, “Tôi là Catherine (Phiên âm hán Việt là Khách Thu Toa, vốn là Cachiusa, tên gọi thân mật của các cô gái Nga tên Catherine. Mình sẽ giữ nguyên tên nước ngoài, không thích cái tên phiên dịch Khách Thu Toa lắm, hehe) là bạn của Trình, bạn rất nhiều năm.” Giới thiệu ngắn gọn nhưng lại khiến Nam Bắc buồn cười. Rất khó khăn mới biết được một cô gái Nga thứ hai, sao lại có tên giống nhau chứ, đây là trùng hợp sao (cô bạn cùng phòng người Nga của Nam Bắc cũng tên là Catherine)?”

Nhưng mà nụ cười của cô trong mắt cô gái kia lại trở thành đùa cợt.

Hơn nữa, hình ảnh của Nam Bắc hiện nay thật không dám khen tặng. Trải qua một đêm bôn ba, cô không giống Trình Mục Dương cởi trần nhưng cũng không kém phần chật vật.

Thậm chí trên người cô còn có mùi máu tươi.

Mọi người đến đại sảnh.

Trình Mục Dương vẫn dùng tiếng Philippines nói chuyện với chủ nhân. Cô gái kia, dường như cũng là bạn bè với chủ nhân, không ngừng mỉm cười nói chuyện với họ.

Ngược lại, Nam Bắc lại bị lãng quên.

Cô nhớ tới, khu vườn đẹp như vậy nhưng khắp nơi đều có thi thể, đối với những người ở đây cũng không có hảo cảm nên chỉ im lặng đi bên cạnh Trình Mục Dương.

Qua một lát, A Mạn không tiếng động đi đến bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Nghe không hiểu, cũng không nói chuyện, không bằng để tôi mang cô đi tắm nước ấm.” Nam Bắc cười, thấy rất cảm kích, theo A Mạn rời đi.

A Mạn mang cô lên một căn phòng ở lầu 3, có phòng tắm rất lớn.

Bồn tắm này, ước chừng có thể chứa đến ba, bốn người.

A Mạn nói hai câu, hai cô gái Phillippines liền giúp Nam Bắc chuẩn bị nước tắm, còn có những đóa hoa, khiến người ta cảm thấy như ở thiên đường. A Mạn nhẹ giọng nói chuyện với cô, hỏi về cuộc sống hơn mười mấy ngày qua. Nam Bắc mỉm cười, chỉ nói cô như trở về cuộc sống nguyên thủy. A Mạn cười, sờ sờ mái tóc đen dài ẩm ướt của cô: “Em trai tôi, nhất định rất đau lòng vì cô.”

Trong hơi nước lượn lờ, Nam Bắc mệt mỏi nhắm mắt, cười cười, không nói chuyện.

“Catherine cùng lớn lên với cậu ấy từ năm mười tuổi, vẫn luôn thích cậu ấy.” A Mạn tiếp tục giải thích với cô, “Lần này, nhờ vào sự giúp đỡ của cô ấy mới có thể giúp ba người vào đây. Nhưng mà lúc nãy trong điện thoại tôi không nói chuyện này với cậu ấy, sợ cậu ấy sẽ từ chối. Cô chắc cũng biết, CIA đã giăng lưới tại Philippines, nếu không có gia tộc Khăn An Cư giúp, cậu ấy tuyệt đối không thể đến sân bay.”

Lời của A Mạn, rất có đạo lý.

Cho nên, Nam Bắc cũng không nói gì.

Dòng nước ấm chảy không ngừng, nhiệt độ ổn định.

Cô thậm chí muốn dựa vào bồn tắm mà ngủ, bỗng nghe được tiếng mở cửa, nhưng cũng lười mở mắt. Cho đến khi cảm giác được có người bước vào bồn tắm, tay ôm hai bên sườn của cô, lúc này Nam Bắc mới nheo mắt nhìn hắn.

Có mùi rượu mạnh.

Thật đúng là tửu quỷ, vất vả mới thoát khỏi khu người Hồi, liền như cá gặp nước.

Hơi nước bốc lên, khiến làn da cô trở nên mờ ảo rất đẹp.Trong ánh mắt của hắn có men say, cũng có tình dục.

Cô cười, tựa đầu trên tay trái của hắn: “Nơi này, vẫn tốt hơn rất nhiều là ở khách sạn hay ở trên xe.”

“Thật đúng.”

“Em rất ngạc nhiên, sao anh có thể bỏ được những người kia đến tìm em?”

“Ghen tị sao?” Giọng của hắn pha thêm men rượu, cực kỳ mê người.

“Một chút.”

“Có thể nhiều hơn một chút không?” Hắn cười, “Như vậy anh sẽ rất vui vẻ.”

“Thực ngây thơ. Được rồi.” Cô cũng cười, “Nhiều một chút.”

Thân thể của hắn dán sát vào người cô, hắn vẫn mặc quần dài xuống nước.

Vải quần ướt sũng, ma sát làn da của Nam Bắc khiến cô có chút không thoải mái. Trình Mục Dương nhanh chóng cởi quần dài, nhịn thở lặn xuống nước nhẹ nhàng cắn ngực của cô.

Dưới sức nước, càng làm cho cảm xúc tăng lên.

Cô nhịn không được đẩy hắn ra, lại bị hắn tóm xuống nước, môi hôn môi.

Ở dưới nước không có dưỡng khí, hắn tiến vào cô, không cho cô cơ hội từ chối. Mãi cho đến khi khuôn mặt Nam Bắc chuyển hồng, muốn ngất đi, hắn mới ôm cô nổi lên.

“Vừa rồi anh có suy nghĩ…” Hắn liếm môi cô, thấp giọng nói: “Nếu anh thả em về, em có thể gả cho người khác hay không? Khi gặp lại, em có thể đã thành vợ của người nào đó hay không? Ví dụ như, Thẩm Gia Minh?”

Nghe lời của hắn, Nam Bắc bật cười.

Có người đàn ông nào đang ở bên trong cơ thể một người phụ nữ lại bắt đầu hoài nghi cô ta có thể trở thành vợ của người khác hay không?

“Sẽ không.” Cô nhớ tới lúc nãy Trình Mục Dương ôm Catherine thì cô có chút giận hắn, “Ít nhất không phải là Thẩm Gia Minh.” Giọng của cô chưa kết thúc, hắn đã ôm thắt lưng cô, trằn trọc trong thân thể cô, không để Nam Bắc có cơ hội nói chuyện.

Người tự tin như vậy, bỗng nhiên lại như một người đàn ông mới yêu lần đầu, ghen tị với đoạn tình cảm đơn thuần ngắn ngủi kia của cô.

Chỉ là như vậy, cô đã không thể giận hắn.

Trong cuộc đời, lần đầu tiên, cô không muốn trở về Uyển Đinh, trở về gia đình mà cô luôn thương nhớ.

—Hết chương 29—

***

Chú thích:

[1] A Tỳ địa ngục là 1 trong mười địa ngục. Theo quan niệm đạo Phật, đây là địa ngục đau khổ nhất, nơi các tội nhân bị hành hạ liên tục. Ngục này rộng lớn nhưng chung quanh đều là lửa cháy hừng hực. Trong địa ngục này có các hình phạt tương ứng theo tên: Địa ngục bò cạp, địa ngục rắn độc, địa ngục giác định thủ não, địa ngục tôn phong, địa ngục quạ ăn, địa ngục mưa kim.

[2] Tộc Khăn An Cư là phiên âm Hán Việt, tên tiếng Anh là Ampatuan, mình tìm hiểu thì tại Philippines cũng có một gia tộc chính trị như thế này cũng gọi Ampatuan, không biết có phải tác giả đang nói đến gia tộc này không. Nếu thích các bạn có thể tìm hiểu thêm tại đây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.