Tâm Tiêm Ý

Chương 43



Hoàng hôn tắt nắng, gió gầm rít cuồng nộ.

Đoàn kỵ binh ngỡ là thủy triều dâng thực chất chỉ gồm một doanh trại, tạo thanh thế rung trời chuyển đất âu cũng nhờ dàn trận theo phương ngang.

Ấy là kỵ binh doanh do Hồ Bột nhi nắm quyền, gã cưỡi ngựa phi tới vị trí của cờ lớn, cao giọng từ xa: “Quân tư! Người đã về rồi!”

Mục Trường Châu mặc giáp đen dẫn đầu toàn quân, chàng kéo ngựa xoay người lại, thấp thoáng nhìn thấy một đội ngũ đằng xa.

Cung vệ hộ tống cực kì nghiêm ngặt, chỉ lờ mờ trông được bóng hình mảnh mai ở giữa.

Thế nhưng vậy đã quá đủ, chí ít nàng vẫn bình an.

Một tiểu đội kỵ binh tách ra, chạy tới chi viện.

Ngay sau khi đoàn người rút lui, bóng dáng ai kia vụt qua trước mắt, vô cùng phối hợp tránh về hậu phương. Chỉ một cung vệ ly khai đội ngũ cưỡi ngựa đến chỗ chàng.

Mục Trường Châu lơi lỏng lực siết dây cương. Nếu vừa nãy chàng tới trễ một khắc, không biết sẽ gặp chuyện gì đây. Chàng bình tĩnh quan sát, đoạn quay đầu nhìn theo hướng quân địch bỏ chạy.

“Hồi bẩm Quân tư,” Cung vệ bẩm báo, “Phe địch chia làm hai đạo quân bao vây tập hợp từ hai cánh, một đường truy kích đến tận đây coi như tách lẻ tiến sâu, chắc chắn lúc này chúng tất phải rút lui, có thể xông lên bắc mười lăm dặm rồi cắt về phía đông, chặn đứng hậu phương của chúng!”

Mục Trường Châu vừa nghe đã biết là ai cử hắn đến chuyển lời, chàng sầm mặt, tình hình như thế còn cố gửi tình báo, không biết có nên khen nàng hay không đây. Song, chàng vẫn lập tức hạ lệnh: “Làm theo.”

Hồ Bột nhi ôm quyền rồi sau đó vẫy tay, dẫn hơn nửa đoàn quân chạy vòng về sau mười lăm dặm đặng chắn đứng quân địch.

Mục Trường Châu cầm cung bằng một tay, tay kia phất dây cương: “Những người còn lại theo ta truy kích.”

Kỵ binh doanh ngay lập tức lên đường, khí thế đại quân cao ngùn ngụt.

Chưa tới hai khắc sau, tung tích của phe địch đã xuất hiện. Âu cũng dễ hiểu, hai đạo quân địch tiến sâu đã sớm kiệt sức, vừa bị phát hiện đã hợp lại thành một. Hình như chúng tưởng là đại quân Lương Châu xuất chinh, giờ còn cảm thấy đã bị truy kích ngược, quân địch tái mặt hoảng hốt, đội hình chạy trốn trở nên rải rác, bắn tên chống trả cũng loạn xạ không trúng.

Mục Trường Châu vung tay, một hàng kỵ binh đi sau nhanh chóng tách ra hai bên, cầm cung gài tên, nhắm về phía đối phương.

Và để tránh mưa tên, lính địch càng phải phân tán nhỏ lẻ hơn.

Mục Trường Châu lại vung tay, hàng kỵ binh thứ hai cầm kích xông thẳng lên trước…

Đến khi hàng ngũ địch tháo chạy được mười lăm dặm, nhân số đã tổn thất một nửa. Nhưng trước lúc chúng kịp bỏ chay, Hồ Bột nhi cùng đội ngũ đã lao đến chặn đầu từ cánh đông.

Địa hình nơi này bị kẹp giữa hai sườn núi, một khi bị chặn thì không khác nào bị bao vây, quân địch giờ đây biến thành thú nhốt trong lòng.

Mục Trường Châu thúc ngựa phi lên dốc cao, thậm chí không cần đích thân chàng ra tay, quân địch đã được giải quyết sạch sẽ.

Hồ Bột nhi giục ngựa chạy tới, chẳng màng mồ hôi chảy ròng ròng, cười ha hả: “Quân tư vừa đến là thắng ngay! Kiểu gì cũng tức chết tên họ Lưu kia! Hôm nay chiếm được tiên cơ coi như đã mở được thiên nhãn!”

Mục Trường Châu nói: “Chỉ đánh một kích, lập tức trở về.”

Không đợi gã trả lời, chàng đã kéo dây cương xoay ngựa, phi thẳng về phía nam, chếch góc cửa quan liền với doanh trại Lương Châu.

Đội quân chi viện đưa nhóm Thuấn Âm trở về đây, trông thấy Mục Trường Châu, bọn họ nhanh chóng lùi bước.

Thuấn Âm thúc ngựa đi vào doanh trại, thở dốc liên hồi vì chạy quá nhanh, nàng xuống ngựa, chợt vai trái nhói đau, một nửa cơ thể gần như không thể cử động, nhưng nàng vẫn cố nén đau không thể hiện ra mặt.

Cung vệ đi cùng hộ tống tất biết rõ nàng cần nghỉ ngơi, lập tức hai người đi ở hai bên giơ tay lên, mời nàng vào doanh trướng ở giữa.

Thuấn Âm tiến lên, phát hiện đấy là đại trướng quân đội, mà dường như cũng chỉ có nơi này thích hợp để nàng ở, thế là cất bước chậm rãi đi vào.

Mới vào trong trướng, giọng của Thắng Vũ truyền đến từ bên cửa: “Phu nhân!”

Thuấn Âm ngoái đầu, ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”

Thắng Vũ cũng mặc viên lĩnh kiểu nam, thi lễ với nàng: “Tối qua Quân tư dẫn quân lên đường, đồng thời gọi cả nô tì, nô tì mới biết là để hầu hạ phu nhân.”

Thuấn Âm chẳng ngờ chàng còn tính đến cả chuyện này, nàng cúi đầu nhìn bản thân – y phục mặc ba ngày chưa thay đã lấm bẩn, dáng vẻ bây giờ hẳn phải lếch thếch lắm, đã vậy trên vai còn đau nhức, nàng chẳng còn hơi sức nói chuyện.

Thắng Vũ thức thời không hỏi nhiều, nhanh nhẹn ra ngoài chuẩn bị.

Không lâu sau, nàng ấy bưng tới thau nước nóng: “Mời phu nhân rửa mặt.”

Thuấn Âm hỏi: “Tình hình trong thành mấy ngày qua thế nào?”

Thắng Vũ vén cửa doanh trướng lên, vắt khô khăn ướt đưa cho nàng: “Hai ngày trước trong thành rất loạn, đến khi Quân tư dẫn quân mới yên ổn.”

Thuấn Âm oán thầm, quả nhiên đều là kế hoạch của chàng, bảo sao nhanh như thế đã lấy lại được binh quyền. Nhưng cũng may chàng đãđến kịp lúc, lá cờ lớn thêu chữ Mục lần nữa giương lên chẳng phải là điều nàng muốn sao.

Nhớ lại hình ảnh ấy, nàng hấp háy mắt, cơn đau nhói trên vai khiến nàng hoàn hồn, đưa tay nhận khăn, nghiêng vai trái, nén đau nói: “Đem ít thuốc đến cho ta.”

Thấy Thắng Vũ toan hỏi, nàng không muốn bị người khác biết mình vừa trở về từ chỗ nguy hiểm, vội nói thêm một câu: “Có vẻ ta va vào chỗ nào đó rồi, ngươi đem hòm thuốc đến là được.”

Thắng Vũ lật đật ra ngoài lấy thuốc.

Cuối cùng doanh trướng cũng yên ắng.

Thuấn Âm gắng gượng tẩy rửa sơ qua, lại miễn cưỡng ăn thêm vài muỗng, ngồi tại chỗ nghỉ ngơi rất lâu mới có thể hoàn toàn bình phục.

Bất tri bất giác bóng chiều đã khuất núi, ánh sáng trong trướng dần tắt hẳn, trời sắp sửa tối rồi.

Trên bàn là một chiếc hộp nhỏ tròn dẹt do Thắng Vũ đem đến, trong đó có thuốc tan máu bầm cùng một bộ quần áo để nàng thay. Nàng vươn tay ra, đang định cầm lấy hộp thuốc thì bên ngoài truyền tới tiếng vó ngựa.

“Quân tư đánh thắng trận đầu! Mau về thành báo cáo!” Giọng Hồ Bột nhi oang oang rõ sự đắc ý, vang vọng khắp toàn doanh.

Thuấn Âm đứng bật dậy, còn chưa ra đến cửa đã nghe thấy một âm thanh nặng nề: “Nếu không có chuyện quan trọng thì đừng làm phiền.”

Sau đó vang lên tiếng bước chân mạnh mẽ, màn cửa được vén lên, bóng người cao ráo bước vào, ngay lập tức ánh mắt Mục Trường Châu dán chặt lên người nàng, gác trường cung cạnh cửa.

Thuấn Âm nhìn chàng mặc giáp đen, không đội nón sắt, nom có vẻ là vội vã lên đường, chẳng biết có phải đội quân xuất hiện là để chi viện cho nàng không nữa.

Mục Trường Châu cũng quan sát nàng một lượt, bỗng lên tiếng: “Chủ tướng đã về, trinh sát không có gì cần báo?”

Thuấn Âm nghe giọng chàng có vẻ lạnh lùng hơn cả ban nãy, thấp thoáng sự không vui. Nàng lấy lại tinh thần, lấy ra tấm bản đồ cất trong ngực áo rồi treo nó lên kệ gỗ bên cạnh. Nàng đưa tay khoanh vòng vào vị trí ở phía bắc, nói: “Đây chính là doanh trại của bọn chúng.”

Mục Trường Châu chỉ đứng đó nhìn lướt qua, không nói chuyện.

Thuấn Âm: “Có khoảng hơn mười nghìn binh lực.”

Chàng vẫn chưa lên tiếng.

Nàng nói tiếp: “Là bộ tộc Xử Mộc Côn của Tây Đột Quyết.” Với một ngữ điệu lạnh lùng. Cuối cùng Mục Trường Châu cũng nhìn thẳng mặt nàng.

Thuấn Âm cau mày, rốt cuộc có nghe báo cáo không thế, nàng xoay người bỏ đi: “Báo xong rồi, cụ thể chi tiết sẽ nói sau.”

Mục Trường Châu sải bước đi tới trước mặt nàng: “Còn những chuyện khác? Nàng xém gặp nguy hiểm, chẳng phải cũng nên báo cáo sao?”

Thuấn Âm nén cơn đau trên vai, thấp giọng nói: “Mạo hiểm rất đáng. Bây giờ mọi thứ đã theo đúng kế hoạch, huynh chiếm được tiên cơ, vừa xuất binh đã thắng, khác hoàn toàn so với Lưu Kiền Thái, như vậy mới xây dựng được danh vọng trong lòng người dân, sẽ không còn bị thay thế nữa.” Chẳng phải đó là lí do để nàng lén lút ra ngoài sao.

Mục Trường Châu nhìn nàng đăm đăm: “Xem ra người quá thông minh cũng không nhạy cho lắm.”

Thuấn Âm lập tức nhìn chàng, hình như hôm nay chàng có vẻ không vui, dù thắng trận cũng chẳng thấy cười, nàng xụ mặt bảo: “Được rồi, không nói nữa.”

Thấy nàng định bỏ đi, Mục Trường Châu giơ tay ngăn cản, ai ngờ lại nắm trúng vai trái nàng.

Thuấn Âm đau nhói hét lên, lập tức vùng ra.

Tay Mục Trường Châu khựng giữa không trung, ánh mắt thay đổi: “Bị thương?” Ngay sau đó liếc thấy hộp thuốc trên bàn, lại quay sang nhìn nàng.

Thuấn Âm chau mày đáp: “Không hề hấn gì.”

Mục Trường Châu im lặng, chụp lấy tay phải nàng, giơ tay cởi khuy áo ở cổ ra.

Thuấn Âm sững người trong chốc lát, ngay sau đó là cơn ớn lạnh chạy dọc quanh cổ, chàng đã kéo vạt áo của nàng xuống, để lộ bả vai trái. Nàng ngó sang, lập tức giật mình.

Nửa bả vai đã sưng cao, bầm tím sung huyết, trên nền da trắng ngần khiến nó càng thêm nhói mắt.

Ngay cả nàng cũng chẳng ngờ lại nghiêm trọng nhường ấy, vội tìm lời: “Đã khá hơn rồi, bị té từ trên lưng ngựa, cũng may không gãy tay chân.”

Mục Trường Châu cười gằn đầy bực bội: “Vậy Âm nương quả đúng là lợi hại.”

Thuấn Âm nghe giọng chàng, cảm thấy khó chịu, muốn kéo áo lên: “Không sao, ta quen rồi.” Phong gia suy tàn đã sáu năm, sáu năm qua nàng chỉ có một thân một mình, còn gì mà chưa quen.

Nhưng không thể kéo được, Mục Trường Châu vẫn giữ vạt áo nàng, nắm chặt cánh tay, sa sầm mặt nhìn nàng, khiến nàng vô thức khép miệng lại.

“Không có quen gì cả.” Chàng bỗng nói, “Lần sau đừng để ta thấy nàng trở về như vậy nữa.”

Ngữ khí vẫn ôn tồn nhưng nét mặt lại lạnh lùng quá đỗi, chẳng hề giống chàng của mọi khi. Thuấn Âm lảng tránh ánh mắt, đáp: “Vậy Mục Nhị ca cũng đừng đặt mình trong tình cảnh ấy nữa.”

Mục Trường Châu nhìn nàng, mới ba hôm thôi mà dường như nàng đã gầy sọp hẳn đi, cằm nhọn hoắt, mặt nhợt nhạt, hốc mắt thâm đen. Chàng ép mình phải bình tĩnh, không quên rằng bản thân chính là người được lợi khi nàng trở nên như thế. Ánh mắt lại dừng ở bờ vai, chàng nắm tay nàng đặt lên cánh tay mình, giọng đã nhẹ đi: “Giữ chặt vào.”

Thuấn Âm khó hiểu quay đầu nhìn chàng, bờ vai để hở trước mặt chàng như thế, bên cổ nóng ran, chỉ muốn rụt tay về.

Mục Trường Châu ấn tay nàng lại, cầm lấy hộp thuốc trên bàn, vặn mở nắp, bôi thuốc ra tay rồi đột ngột thoa lên vai trái nàng.

Cơn đau nhói bất thình lình ập đến khiến Thuấn Âm bấu chặt vào tay chàng, bấy giờ mới nhận ra ý của chàng. đau tới mức ấy, cần phải có thứ bám víu để thuyên giảm. Nàng cau mày, sắc mặt trắng bệch, lồng ngực phập phồng, mím môi không phát ra âm thanh.

Mục Trường Châu nhìn nàng chằm chằm, lại đưa tay xoa chỗ máu bầm.

Thuấn Âm càng đau dữ dội, ngón tay càng ghim chặt vào cánh tay săn chắc của chàng, bỗng nhiên cơ thể chúi về phía trước, va vào ngực chàng, dán lên bộ giáp đen cứng rắn, cả người nàng gần như nằm trên vai chàng, thều thào nói: “Đừng.”

Mục Trường Châu đỡ nàng bằng một tay, tay kia ôm lấy vai trái nàng: “Tại sao lại đừng, không muốn khá hơn hả?”

Thuấn Âm ngẩng đầu lên, đối diện với chàng.

Ánh mắt đôi bên chạm vào nhau, trong ánh sáng tù mù xung quanh, Mục Trường Châu thấy mồ hôi thấm ướt trên trán nàng, đôi mắt đen trong veo lấp lánh màn hơi nước, vết đỏ trên vai đã nhuộm đến tận cổ, nằm trong lòng ngực chàng, nàng thở dốc từng cơn.

Chàng chớp mắt, sợi dây kéo căng trong lòng ba ngày mãi tới hôm nay mới buông lỏng, chàng đột ngột cúi đầu.

Cánh môi bất chợt bị chặn lại, Thuấn Âm lập tức quên cả cơn đau, hơi thở trở nên gấp gáp nhiều.

Mục Trường Châu miết môi nàng, một lúc một mạnh thêm, bàn tay đặt trên vai nàng cũng đã thả lỏng lực, khẽ khàng tựa vuốt ve.

Tai phải nàng ù đi, cơ hồ thở không ra hơi, lồng ngực dán lên áo giáp của chàng, một nửa nóng và một nửa thì lạnh, còn trên môi càng lúc càng nóng tợn, đến nỗi mà mơ hồ đau râm ran.

Chàng thở nặng nhọc như thể cố ý, phả hơi nóng lên má và cổ nàng.

Thuấn Âm bất giác ngửa đầu ra sau, bỗng giữa cánh môi bị cạy ra, chạm phải gì đó, nàng giật mình nhận ra đó là lưỡi của chàng.

Mục Trường Châu dừng lại một thoáng, khẽ lùi ra sau, ánh mắt lướt qua môi nàng, tròng mắt xao động, để rồi như thực tủy tri vị, đôi môi mỏng lần nữa áp mạnh lên, dùng sức chen lưỡi vào.

Tim Thuấn Âm đập mạnh như trống bỏi, mặt dán vào ngực chàng, gần như có thể nghe thấy âm thanh từ chàng. Cánh môi bị cạy ra, môi dưới của nàng chà vào môi trên của chàng, còn chàng đi từ dưới lên, ngậm lấy môi trên, lúc mãnh liệt lúc nhẹ nhàng như đang đồ đang họa.

Có tiếng bước chân binh sĩ đi ngang bên ngoai, tuy không xa nhưng cũng chẳng gần.

Nhưng Mục Trường Châu vẫn không định buông nàng.

Cho đến khi môi nàng lại bị cạy ra, hàm răng buông lỏng, quấn lấy đầu lưỡi chàng, hô hấp gần như đông cứng, vai trái được tay chàng mơn trớn vuốt ve, trong cơn đau xen lẫn sự ngựa ngáy râm ran, cảm giác tê dại truyền thẳng đến sống lưng.

Cuối cùng chàng cũng buông nàng ra, cúi đầu thật thấp, bàn tay vẫn xoa vai trái nàng, đột nhiên áp môi lên tai phải nàng, nặng nề thở dốc: “Chờ kết thúc chuyện này, có phải chúng ta nên chọn ngày lành không?”

Bên tai vang lên tiếng nổ lớn, Thuấn Âm chỉ vừa hít hà lấy hơi mà trên cổ đã lần nữa nóng bừng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.