Ăn Xong Chùi Mép

Chương 14: Chuốc rượu



Chúng tôi một đối một nói chuyện, coi như một nam một nữ đang ở bên cạnh là không khí. Lâm Na không muốn bị người khác phớt lờ liền bước đến gần, ánh mắt thì hết nhìn mặt Lục Tuyển Chi rồi lại nhìn chiếc xe đang đậu bên đường của anh, tuy cô ta cười rất ngọt nhưng giọng điệu lại rất chanh chua, “Hạ Diệp, không ngờ bạn thật có bạn trai rồi, nhìn cũng không tệ lắm, chúc mừng bạn nha.”

Lục Tuyển Chi gật đầu chào theo phép lịch sự, chẳng nói thêm gì cả, chỉ đứng bên cạnh mà cười, dáng vẻ lịch thiệp khiêm tốn rất trí thức.

“Cảm ơn.” Tôi cười nói cám ơn, vờ như đoá hoa xuân e ấp chìm đắm trong hạnh phúc lứa đôi ngọt ngào, nhưng trong lòng thì lại hả hê vô cùng, đương nhiên là không tệ, ít nhất cũng hơn cái người đang đứng bên cạnh cô ta!

Lâm Na như cũng không quen thấy tôi tỏ ra đắc ý, bỗng nhiên đổi chủ đề, “A, phải rồi, mình và Vũ Minh tháng sau sẽ kết hôn, đến lúc đó hai người nhớ đến sớm để chung vui với bọn mình nha.”

Vẻ mặt tôi cứng đờ, nụ cười dần tắt lịm, tuy đã chia tay hơn nửa năm, nhưng mỗi khi nhớ đến người con trai mà tôi đã yêu suốt năm năm nay lại kết hôn cùng cô gái khác, lòng chợt đau đáu nỗi xót xa.

Ngay lúc tôi không biết phải phản ứng thế nào, Lục Tuyển Chi thản nhiên đưa tay ôm eo tôi, nhẹ nhàng kéo tôi vào ngực anh, thay tôi trả lời, “Yên tâm đi, tôi và Hạ Diệp nhất định sẽ đến.” Nói xong còn cúi đầu ra vẻ như đang thì thầm nói với tôi gì đó, “Quan sát đám cưới của người khác càng nhiều càng tốt, làm quen mấy trình tự lằn nhằn đó trước, mắc công đến lúc chúng ta kết hôn lại luống cuống tay chân nữa, Hạ Diệp, em thấy anh nói đúng không?”

Tôi bối rối nhìn ai kia mở to mắt ra mà nói dối, khoảng cách cả hai gần đến độ tôi có thể nghe cả mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh, hai má tôi thoáng chốc hồng nộn, thấy hai người kia cứ nhìn mình chằm chằm mãi, vì thế tôi càng thêm mắc cỡ, e thẹn gật đầu, “Vâng…”

Sầm Vũ Minh nãy giờ im thin thít có vẻ như thấy gai mắt, chợt lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi, cau mày nói, “Chúng ta vào đi thôi.”

Lâm Na cũng nhanh chóng tiếp lời, “Đúng đúng, chúng ta mau vào đi, bọn lớp trưởng chắc cũng chờ đến sốt ruột rồi!”

Lục Tuyển Chi không bỏ tay ra, vẫn khư khư ôm chặt lấy tôi, còn cúi đầu nói tỉnh bơ, “Đi thôi.”

Tôi lén bĩu môi lườm anh, người này nhập vai đến xuất thần, không gia nhập ngành giải trí quả thật là lãng phí !

Cứ như vậy bị anh ôm đi vào nhà hàng, mọi người cũng đã đến đông đủ rồi, cả đám người xúm lại cười cười nói nói giỡn hớt rất vui vẻ. Thông thường trong những trường như vầy, ai mở cửa bước thế nào cũng trở thành tâm điểm bị chú ý, cũng giống như trường hợp lúc này của tôi, Lục Tuyển Chi, Lâm Na và Sầm Vũ Minh vậy. Tôi nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt các bạn học, cũng đúng thôi, mọi người ở đây đều biết rõ mồn một tôi và Sầm Vũ Minh từng là người yêu của nhau, hôm nay mỗi người đều dẫn người yêu của mình tới, lại đồng thời xuất hiện ở buổi họp lớp, đây cũng coi như điều khiến mọi người bàng hoàng.

Có lẽ bởi vì mấy lần họp lớp trước tôi không có tham gia, lần này bất ngờ xuất hiện khiến mọi người cảm thấy rất hiếu kỳ và ngạc nhiên, cũng có thể là vì vẻ ngoài của Lục Tuyển Chi quá ư là ưu tú, vẻ cương nghị, khí chất đàn ông quá mạnh mẽ, khiến bao con mắt cứ đổ dồn về phía tôi và Lục Tuyển Chi.

“Hạ Diệp, bên này nè!” Một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên, tôi nhìn về phí cái bàn gần cửa sổ nơi phát ra âm thanh, liền thấy Ngải Lị không ngừng vẫy tay gọi tôi, mặt mày cực kỳ phấn khích.

Vì thế tôi và Lục Tuyển Chi đi đến bàn Ngải Lị đang ngồi, Sầm Vũ Minh thì kéo Lâm Na đi tới bàn nằm hướng ngược lại, tôi loáng thoáng nghe giọng Lâm Na nói sau lưng, “Vũ Minh, bên kia còn bàn trống kìa, chúng ta qua đó ngồi đi.”

Giọng Sầm Vũ Minh nghe ỉu xìu, “Không cần, anh không muốn ngồi gần cửa sổ.”

Trong nhà hàng không những chiếc bàn, chiếc ghế với bốn góc vuông, bát đĩa hình vuông, đèn hình xoắn vuông, mỗi góc bàn đặt hai chiếc ghế dựa bằng da đặt song song với nhau, một bàn tổng cộng có thể ngồi tám người.

Chiếc bàn gần cửa sổ đang có bốn người ngồi, theo thứ tự là Ngải Lị ngồi chung với bạn trai nó, ngoài ra còn có một bạn học nam tên Ngô Viễn, ngồi cạnh cậu ấy là một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, chắc hẳn là bạn gái của Ngô Viễn, tôi và Lục Tuyển Chi chọn chỗ ngồi mà lưng hướng vào tường.

Vừa mới ngồi xuống, ánh mắt Ngải Lị nhìn Lục Tuyển Chi rất gian tà, hí hửng la to, “AAAAA, thật không ngờ nha,mày ra tay cũng nhanh lắm đó Hạ Diệp!”

Tôi mắc cỡ nói nhỏ vào tai Ngải Lị, “Ngải Lị, anh ta tên Lục Tuyển Chi, là…”

Hai từ “cấp trên” chưa nói ra miệng thì Ngải Lị đã kích động ba hoa như máy hát, ánh mắt hám trai láo lia nhìn khuôn mặt Lục Tuyển Chi, đon đả nói, “Xin chào anh Lục đẹp trai! Anh cứ gọi tôi là Ngải Lị đi. Tôi là chị em thân thiết nhất của Hạ Diệp, nếu anh có bất cứ thắc mắc tò mò về đời tư hay bí mật, kể cả ham muốn gì của nó, tôi sẵn lòng hoan nghênh anh tới tìm tôi giải đáp, tôi cam đoan tuyệt đối không gian dối nửa lời! Số điện thoại của tôi là 136******** “

Tôi bi đát lấy tay lau trán, có đứa bạn như thế này, thật là bóp chết còn hơn!

Lục Tuyển Chi không những cười mà còn sảng khoái gật đầu đồng ý, “Được.”

Lúc này, Ngô Viễn ngồi đối diện bỗng nhiên chào hỏi tôi, “Hạ Diệp, đã lâu không gặp.”

Tôi nhìn cậu bạn học cũ, cười gượng nói, “Đúng vậy, cũng hơn một năm rồi.”

Cậu ta rót rượu vào ly đưa qua cho tôi, “Mấy lần trước họp lớp bạn không có tham gia, lần này khó lắm mới đến được, nói thế nào cũng phải uống vài ly chứ.”

Tôi cầm ly rượu trong tay vẻ mặt có chút khó xử, hồi đó lúc học đại học đi chơi với bạn bè thường uống bia mà thôi, đó đến nay chưa từng uống rượu đế bao giờ, tôi do dự hỏi dò, “Mình không uống rượu đế được, hay là uống bia đi ha?”

Bản tính Ngô Viễn đó giờ rất hay tự ái, thấy tôi từ chối liền bí xị, “Không được, rượu cũng rót rồi, bạn cũng phải nể mặt mình mà uống một ly chứ, ly tiếp theo đổi qua bia cũng được mà?”

Cũng đúng, theo phép tắc, rượu đã rót thì không uống là không được.

Biết không thể thoái thác, đang định nốc một hơi cạn sạch cho xong, Lục Tuyển Chi đã cầm lấy ly rượu trong tay tôi, ân cần nói, “Cô ấy thật không uống được, để tôi uống thay cô ấy.”

Nhìn anh ngửa đầu nâng ly uống hết thay tôi, tôi sực nhớ đến một chuyện, “Phải rồi, hôm nay không phải bệnh đau bao tử của anh lại tái phát ư? Làm sao uống rượu được!”

Anh lắc đầu, “Không sao, chỉ chừng này rượu đâu làm khó được anh.”

Nghĩ cũng phải, với thân phận cao quý của anh thì thường xuyên đến các bữa tiệc xã giao là bình thường, bất cứ tổng giám đốc của công ty nào mà không biết uống rượu chứ?

Mấy bạn học mà tôi quen biết rốt cục cũng bước qua đây chào hỏi, trên tay ai cũng cầm một ly rượu, tôi hồn bay phách lạc bày thế trận chờ quân địch, đã vắng mặt ở các buổi họp lớp quá nhiều như thế, hôm nay các bạn học còn không tranh thủ cơ hội bắt tôi uống bù lại những lần trước thì sao được?

Trong đó có vài bạn học nữ trông lạ mặt cũng đang cầm ly rượu đi tới, nhưng bọn họ không hề nhìn tôi mà ánh mắt cứ nhìn nghiến Lục Tuyển Chi, bọn họ chắc hẳn không phải đơn giản tới mời rượu không thôi, chủ yếu muốn tiếp cận Lục đẹp trai nhà chúng ta mới là chính?

Bảy tám bạn học nữ vây quanh tôi, trong đó có một người tên là Lưu Tư Tư mở lời oán trách, “Hạ Diệp, chia tay cũng hơn nửa năm rồi, bạn có biết mọi người đều rất nhớ bạn không hả?” Nói xong, khuôn mặt còn tỏ ra giận hờn, đưa cho tôi một ly rượu, trách cứ, “Lâu như vậy cũng không thèm liên lạc gì với bọn mình, bạn không nhớ bạn bè gì hết, nè, phạt bạn uống một ly trước rồi nói sau!”

Tự biết mình sai, tôi cũng chẳng có lời nào cãi lại, vội vàng đứng lên nhận ly rượu, tí tửng cười mong được xí xoá, “Được được, chị Tư Tư à, em biết sai rồi, em uống là được chứ gì?”

Nói xong tôi liền ngửa đầu uống cạn sạch, cũng may là độ cồn cũng thấp, uống xong cũng không có cảm giác choáng váng hay quay cuồng.

Lưu Tư Tư giờ mới thoả mãn nở nụ cười, vỗ vai tôi đầy thân thiết, “Tạm tha cho bạn đó, sau này nhớ phải giữ liên lạc đấy nhé, đừng có lặn mất tăm một lần mà hơn nửa năm như thế nữa, muốn rủ bạn đi ăn một bữa cơm mà chẳng biết tìm bạn ở đâu cả.”

Tôi vội thề thốt đảm bảo, “Tất nhiên rồi, đừng nói là một bữa cơm, một ngày ba bữa trưa chiều tối hễ bạn gọi là mình đến ngay !”

Ngải Lị đang nhai đồ ăn cũng thong dong chêm vào một câu, “Xí, mày nha, tối ngày cứ nghĩ cách ăn chùa!”

Cả đám bạn nghe thế liền cười ồ lên.

Cả nhà hàng bỗng chốc tràn ngập tiếng cười đùa, tôi tưởng chừng như có thể thở phào nhẹ nhõm, ai dè một bạn học khác lại cầm rượu tiến lên thảo phạt, “Mình nói nha Hạ Diệp, đừng tưởng vậy là xong, ly của Tư Tư bạn cũng uống rồi, còn ly của mình bạn vẫn chưa uống!”

Tôi cười hì hì lấy lòng, không nói hai lời hào sảng tiếp nhận ly rượu, làm một ngụm hết sạch.

Theo thông lệ một khi chuyện trở nên sôi nổi thì ai nấy đều hứng thú tham gia, ngay sau đó mọi người luân phiên nhau rót rượu mời tôi, không uống thì không được, nếu không thì họ lại trách tôi không nể mặt họ, thời đại học đã không ít lần tôi uống bia cùng bọn họ, nên cả đám đều biết tôi có thể uống được, muốn từ chối cũng không có đường lui, vì thế tôi đành nhắm mắt liều chết chuẩn bị tư thế hăng hái xông pha chiến trận.

Tôi tay thì bận bịu tiếp rượu, miệng nốc hết ly này đến ly khác, trong tiếng cười nô nức chợt nhớ đến Lục Tuyển Chi, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy anh vẫn đang trên ghế, nhưng lại đang bị mấy bạn học nữ khác nhiệt tình bao quanh trò chuyện, trong tiếng ồn ào mang máng nghe được họ hỏi anh rằng “Anh và Hạ Diệp sao lại quen biết vậy?”, “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”,”Hai người quen nhau ở đâu thế?” vân vân và vân vân…

Lục Tuyển Chi trái lại không hề để lộ sơ hở, mà còn bình tĩnh đối đáp trôi chảy, kể chuyện tôi và anh gặp nhau cứ y như phim Hàn Quốc vậy, dám mở to mắt mà bịa đặt, nói cái gì anh thích tôi từ lâu rồi, rồi gì mà tính tình tôi hiền dịu, lại rất đảm đang, hay đến dọn dẹp nhà cửa dùm, đi chợ nấu cơm cho anh ăn, nói tóm lại là theo như lời kể của anh thì tôi yêu anh tha thiết vô cùng.

Trời ạ, tên hồ ly này quá là càn rỡ rồi, tôi đây mới chính là người chịu sự áp bức của anh ta đây này !

Bia đương nhiên không thể làm say lòng người, nhưng nó lại là tác nhân gây ra “bụng bia”, sau khi uống hết ly này đến ly khác rốt cuộc không nín được nữa, tôi xin phép các bạn học rồi gấp rút, mặt mày nhăn nhó, ôm bụng chạy ào ào xẹt ngay vào toilet.

Thoải mái “khóc như mưa” xong, tôi toé nước lạnh lên mặt cho tỉnh táo, lấy khăn tay ra lau sạch rồi mới đi ra khỏi toilet. Trên đường đi đúng lúc gặp Ngải Lị đang hớt hải chạy, tôi tò mò hỏi, “Mày hấp tấp đi đâu thế?”

Nó trừng mắt liếc tôi, túm tay tôi tức giận quát, “Đi tìm mày chứ gì nữa! Làm gì mà ở trong đó cả buổi mới ra hả? Mày mới vừa đi thì người đàn ông của mày liền bị mọi người xúm lại luân phiên chuốc rượu kìa!”

“Người đàn ông của tao?”

Nó gõ đầu tôi, “Mày uống lộn thuốc rồi hả? Thì chính là Lục đẹp trai đó!”

Tôi kịp thời phản ứng, đúng rồi, ông chủ Lục hiện giờ đang sắm vai “người đàn ông của tôi” mà!

Trở lại đại sảnh nhà hàng, phát hiện hầu như tất cả bạn học đều bu quanh bàn lớn gần cửa sổ, thỉnh thoảng còn nghe bên trong phát ra tiếng cười cùng tiếng thét chói tai, cả âm thanh hô hào huyên náo, “Uống uống ! Uống đi…”

Lòng tôi bồn chồn lo lắng, nãy chỉ có vài người mời rượu mà tôi đã chịu không nổi, huống chi nhìn đám người bu quanh ít nhất cũng 10 đến 20 người!

Đừng nói là Lục Tuyển Chi bị chuốc rượu đến ói ra hết rồi nha?

Huống chi anh cũng có tiền sử đau bao tử, nhìn mọi người thay nhau rót rượu thế này, cũng có thể anh uống đến dạ dày xuất huyết luôn rồi!

Nếu mà dạ dày anh xuất huyết, tiền thuốc men nhất định bắt tôi gánh đấy!

Nghĩ như vậy, toàn thân tràn trề năng lượng, hùng dũng chạy tới cố lách vào bên trong, định sẽ cứu Lục Tuyển Chi đáng thương ra ngoài.

“Hạ Diệp, bạn chen lấn vô chi thế?” Trong tiếng ồn, một bạn học không quen thân lắm quay lại nói.

Tôi tiếp tục luồn lỏi vào bên trong, thẳng thắn hùng hồn nói, “Người đàn ông của mình sắp bị chuốc say rồi, mình không chen vô sao được!”

Ánh mắt bạn học kia liếc tôi rất kỳ lạ, lập tức nhích sang một bên, tôi chen lên phía trước thì nhìn thấy “tâm điểm” bị mọi người vây quanh đang bình tĩnh hiên ngang ngồi trên ghế.

Trên bàn có đặt rất nhiều chai bia, hơn phân nửa số đó đã sạch boong, nhưng mặt Lục Tuyển Chi thì chẳng hề đỏ tí nào, chỉ là trở nên trắng bệch. Mấy bạn học ngồi đối diện anh ngược lại mặt đỏ như gấc, nhìn như uống nhiều quá sắp ói tới nơi.

Tôi vừa chen chân vào đám đông đang bu xem vừa hỏi bạn học ngọn nguồn sự việc, lập tức đã hiểu rõ mọi chuyện, Lục hồ ly quả không hổ danh là hồ ly, quá xảo quyệt!

Tất cả mọi người đều muốn chuốc rượu anh, anh viện cớ để không khí thêm sôi nổi cùng mọi người chơi một trò chơi.

Trước mặt Lục Tuyển Chi có đặt 3 cái chén sứ trắng và một đồng một xu, ai nấy đều nhìn trừng trừng vào cái chén có đặt tiền xu trong đó, Lục Tuyển Chi tuỳ ý di chuyển ba cái chén sang vị trí khác nhau, sau đó kêu mọi người đoán đồng xu nằm trong cái chén nào.

Một bạn học tiên phong đoán, nhưng lại đoán sai, thế là bị phạt uống một ly bia, đoán đúng thì Lục Tuyển Chi sẽ uống. Tổng hợp tất cả lại có thể suy ra N bạn học đoán, nếu đoán sai thì N bạn học đó mỗi người chỉ uống một ly bia, nhưng nếu Lục Tuyển Chi đoán sai thì dĩ nhiên một mình anh sẽ uống N ly bia.

Với quy tắc trò chơi như thế rõ ràng người chịu thiệt thòi chính là Lục Tuyển Chi, cho nên rất nhiều bạn học hào hứng đồng ý tham gia.

Bởi vì tay anh di chuyện rất chậm, cho nên tất cả mọi người có thể nhìn thấy đồng xu trong cái chén nào, nhiều lần mọi người đều tinh mắt nhìn ra, nhưng sau đó đoán mở ra xem thì lại không phải, thế là bị thua.

Một vài người thì tinh ranh hơn, chỉ vài hai cái ly đoán là không có đồng xu trong đó, đinh ninh đồng xu sẽ nằm trong cái chén còn lại, ai ngờ lúc mở hai cái chén ra lại thấy đồng xu nằm dưới một trong hai cái chén, lại bị thua nữa.

Một hiệp chơi chỉ mất vài giây, hơn 10 phút sau, Lục Tuyển Chi một ly cũng không hề uống, nhưng các bạn học khác thì ai nấy đều bị phạt uống bia đến say mèm, đến nỗi chạy trối chết vào toilet mà nôn thốc nôn tháo.

Họp lớp kết thúc, hơn một nửa bạn học đều uống say như chết, ói đến vô cùng thê thảm.

Một nửa bạn học còn lại tuy là không có say hay ói, nhưng cũng chẳng ung dung thoải mái gì, bởi vì dưới sự sắp xếp của lớp trưởng, người không say sẽ đưa bạn học nào say về nhà.

Do vậy, cả đoàn người mình dìu bạn, bạn dìu mình đi ra khỏi nhà hàng, cảnh tượng nhìn rất nhộn nhịp.

Người say quá nhiều nên tôi cũng chẳng biết rõ ai với ai say, chỉ biết là Ngải Lị lúc sau uống một ly rượu đế thì say đến nát bét, tự dưng “nổi hứng bất tử” nói đêm nay muốn “ngủ” với bạn trai của nó, nếu mà không đồng ý thì nó sẽ dùng móng tay dài ngoằn cào cấu vào người, thế là bạn trai nó đành phải ôm đưa nó về nhà anh ta.

Tôi nhìn Ngải Lị được bạn trai ôm ấp như công chúa về nhà cũng không hề ngăn cản, ngược lại còn hâm mộ đến hai mắt sáng lấp lánh như vì sao, xem ra tôi cũng sắp “nổi hứng” rồi đây.

Tuy nhiên, tôi lại không có diễm phúc như Ngải Lị, nhưng so với Lâm Na thì tốt hơn nhiều. Nghe nói cô ta tỏ ra kiêu kỳ quý phái, vẻ như “tiểu thư đài các” đến một giọt rượu cũng không uống, cho nên lớp trưởng không có kêu ai đưa cô ta về nhà, mà Sầm Vũ Minh thì giữa chừng nói có việc phải đi trước, dĩ nhiên cô ta cũng rơi vào kết cục cô đơn chiếc bóng.

Spoil Cháp 15:

Khi tỉnh lại đầu tôi rất choáng váng, tôi dùng sức đưa tay lên sờ, phát hiện trên đầu mình có quấn băng, hai mắt mông lung nhìn ngó bốn phía mới phát hiện lúc này mình đang nằm trên một chiếc giường trắng tinh, khỏi phải hỏi đây chính là bệnh viện rồi!

Một lát sau cửa bị mở ra, ltc mặt mày hơi ủ rũ, như là cả đêm không có ngủ vậy, trông thấy hai mắt tôi mở choang, hỏi, “Tỉnh rồi à?”

Tôi nhớ lại mình bị té ngã trong nhà tắm, sắc mặt tỉnh bơ nhìn anh, giọng nói rất bình tĩnh, “Tổng giám đốc, anh đưa tôi đến bệnh viện hả?”

Anh gật đầu, “Cô ngã đập đầu vào cái thùng.”

Tôi lại nhớ lúc té xuống toàn thân không mặc quần áo, trơn bóng nhẵn nhụi, tiếp tục bình tĩnh hỏi, “Vậy anh giúp tôi mặc quần áo sao?”

Anh lần nữa gật đầu!

Đồ khốn, đồ khốn thật mà, một cô gái trong trắng tinh khôi thế này mà bị tên hồ lý háo sắc ấy nhìn sạch sành sanh, tôi phẫn nộ đánh vào gối nằm, đùng đùng quát tháo, “Ai kêu anh giúp tôi mặc quần áo !”

Anh chẳng bị khí thế tôi hù sợ, còn ung dung nói, “Vậy cô muốn tôi đưa cô cả người trần trụi vào bệnh viện à?”

Tôi lập tức như trái bóng bị đâm xì hơi, chỉ phải tự an ủi mình, cũng đúng, bị một mình anh nhìn còn hơn bàn dân thiên hạ nhìn thấy hết…

Khoé miệng anh cong lên nở nụ cười rất mờ ám, ánh mắt lướt ngang qua ngực của tôi, ôn tồn nói, “Hơn nữa căn bản cũng không có gì đẹp mắt cả.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.