Ăn Xong Chùi Mép

Chương 11: Hận điện thoại



Trên một cây cầu gỗ nhỏ hẹp, tôi nắm tay Lục Tuyển Chi thong thả đi dạo, Sầm Vũ Minh ôm eo một cô gái xinh đẹp đang đi về hướng chúng tôi, bốn người oan gia ngõ hẹp không ai chịu nhường đường cho ai cả.

Sầm Vũ Minh nói, “Tránh ra!”

Lục Tuyển Chi nói, “Anh tránh ra!”

Sầm Vũ Minh chỉ cô gái xinh đẹp bên cạnh anh ta, kiêu ngạo nói, “Chúng tôi không có thời gian, tôi đang vội cùng vị hôn thê đi đăng ký kết hôn !”

Lục Tuyển Chi chỉ vào tôi và anh, hất mặt nói, “Chúng tôi cũng không có thời gian, chúng tôi đang vội đến bệnh viện sinh con đây này!”

Tôi cúi đầu nhìn, cái bụng của tôi đang phình to lên, tròn vo y như phụ nữ đang mang thai, dưới bụng còn có cảm giác rất đau, y như có gì đó sắp chui ra giữa hai chân vậy.

Sầm Vũ Minh và cô gái xinh đẹp kia lập tức nhường đường, còn cúi đầu khom lưng nói, “Các người gấp hơn, các người gấp hơn.”

Tôi liền cười đắc thắng, nhưng mà chẳng hiểu sao tôi lại không nhịn đau được, dưới bụng đau như thể có gì đó sắp chui ra, tôi đứng trên cầu la toáng lên, “Tôi chịu không nổi, không được rồi! Tôi muốn sinh ngay!”

Rờ bụng dưới đang đau âm ỉ, tôi mở to hai mắt, phát hiện cơn đau kịch liệt này chính là vì mắc tiểu! Mẹ ơi 囧

Đi toilet xả xong một hơi, cả người như nhẹ đi mấy kg, con người ta đúng thật có 3 cái gấp không thể nào nhịn được!

Nhớ tới giấc mơ vừa nãy, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ, luận tướng mạo, luận điều kiện hay gia thế, so với Sầm Vũ Minh thì Lục Tuyển Chi hơn hẳn, nếu tôi mà dẫn anh đi đến buổi họp lớp, mọi người nhất định sẽ mặt tròn mặt dẹt mà ngưỡng mộ cùng ghanh tị, còn ai dám cười chuyện tôi bị Sầm Vũ Minh đá nữa chứ?

Nghĩ như thế, hai mắt tôi liền sáng long lanh như hai viên dạ minh châu, phóng như bay đến văn phòng Tổng giám đốc, định sẽ dốc hết toàn bộ sức lực, dù có kêu cha gọi mẹ hay quỳ lạy ông bà gì cũng chẳng sao, miễn anh ta đồng ý đến buổi họp lớp với tôi là được!

Lúc đến phòng Tổng giám đốc thì chẳng thấy ai trong đó cả, hỏi một đồng nghiệp nữ đi ngang qua thì mới biết Lục Tuyển Chi canh lúc tôi “kiểm định chất lượng sofa” đã lên máy bay rồi, giờ đang ở nước ngoài công tác, sớm nhất cũng ngày 8 mới trở về.

Mẹ ơi! Họp lớp là vào ngày 7, đến ngày 8 anh ta mới trở về, sao mà trùng hợp quá vậy!

Gần giờ tan ca, Lục Tuyển Chi gửi cho tôi một tin nhắn: mở tủ sách trong văn phòng.

Tôi theo lời mở tủ sách trong văn phòng anh, phát hiện có một cái túi sặc sỡ ở trong đó, trong túi có một cái hộp xinh xắn, trong hộp có một chiếc váy rất đẹp.

Vừa nhìn chiếc váy là tôi thích ngay, tục ngữ có câu người tay ngắn luôn gặp xui xẻo, nhưng mà đoán chừng người tay ngắn như tôi lại rất may mắn!

Nếu như mà Lục Tuyển Chi tặng cho tôi một chiếc váy sang trọng làm người ta loá mắt vì sự cao quý của nó, tôi sẽ rất rất quý trọng mà cất nó cẩn thận không dám mặc lên người, nhưng chiếc váy voan màu xanh nhạt dài đến gối này, thiết kế trẻ trung hiện đại, kiểu dáng cũng rất thanh lịch, mặc dù không bắt mắt như váy công chúa, nhưng cũng tôn lên vẻ mộc mạc đáng yêu của cô gái mới lớn, làm tôi cứ tưởng tượng đến cảnh mình mặt chiếc váy này ra đường có khối người phải trầm trộ tán thưởng.

Cầm chiếc váy trong tay, tôi mừng rỡ chạy ngay về nhà, vừa về phòng là liền cởi ra thử ngay, trời ạ, cái váy này y như là đo ni đóng giày cho tôi vậy, vừa người vô cùng.

Tôi xoay đủ mọi tư thế, ngắm nghía mình trong gương, càng nhìn càng cảm thấy ánh mắt Lục Tuyển Chi rất có thẩm mỹ!

Buổi tối trước khi đi ngủ, sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ, tôi rốt cục vẫn quyết định gọi điện thoại cho Lục Tuyển Chi.

Điện thoại vừa reo khoảng ba hồi chuông thì đã có người bắt máy, giọng Lục Tuyển Chi nghe hơi mệt mỏi hỏi thẳng vấn đề, “Có chuyện gì quan trọng à?”

Tôi ngạc nhiên hỏi lại, “Sao anh biết là có chuyện quan trọng ?”

Anh tự tin trả lời, “Nếu không thì sao cô dám gọi điện thoại quốc tế qua đây chứ?”

Tôi nghẹn họng, đúng vậy, tôi vừa rồi suy tới nghĩ lui rồi mới dám gọi điện thoại là vì cái vấn đề cực kỳ quan trọng này : cước quốc tế rất là mắc.

Tiết kiệm lời nói đồng nghĩa tiết kiệm chi phí, tôi cũng chẳng khách sáo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính, “Tổng giám đốc, anh có thể về sớm một ngày không?”

Giọng anh tràn đầy vui sướng, trêu chọc tôi, “Sao thế, tôi chỉ mới đi có một ngày, cô đã nhớ tôi rồi hả?”

Tôi vì đại sự phía trước, không tiếc lời nịnh nọt anh, “Đúng, tôi nhớ anh lắm! Nhớ đến ăn không ngon, ngủ không yên, lòng xốn xang! Cho nên ngày 7 này anh có thể về không?”

Anh bình thản nói, “Tôi rất muốn ăn đồ do cô nấu.”

Tôi cắn răng nhẫn nhịn, “Được, tôi sẽ nấu cho anh ăn! Ngày 7 này anh có thể về không?”

Anh vẫn tiếp tục ung dung nói, “Phòng tôi cũng cần phải quét dọn.”

Tôi nghiến rắng nghiến lợi thoả hiệp, “Được, tôi sẽ quét dọn phòng của anh! Vậy ngày 7 này anh có thể về rồi phải không?”

Lục Tuyển Chi chắc nịch nói, “Không thể!”

Tôi, “….”

Ai có thể cho tôi mượn cái cổ để tôi vừa cắn vừa nhéo vừa bấu không…..

Lúc tối, vì để thuyết phục Lục Tuyển Chi trở về sớm một ngày, tôi bất chấp tôn nghiêm cùng lòng tự trọng, bất chấp cước quốc tế mắc mỏ, cầm điện thoại than thở khóc lóc, kể chuyện tình cảm của mình bi thảm thê lương đến cỡ nào, làm sao lại bị bạn trai cũ nhẫn tâm vứt bỏ, rất muốn một lần oai phong trước mặt bạn bè, rất cần một người ưu tú tài hoa xuất chúng như anh lấy lại thể diện…

Sau một hồi khóc lóc giải thích nước mắt nước mũi tèm lem, lòng tràn đầy hi vọng nghẹn ngào hỏi, “Tổng giám đốc, giờ chắc là ngày 7 anh trở về được rồi đúng không?”

“Là như thế này….” Anh như đang suy nghĩ, im lặng một hồi lâu rồi mới trả lời, “Vậy thì càng không thể rồi.”

Tôi run rẩy hỏi, “Anh nói giỡn thôi hả?”

Anh nghiêm túc đáp, “Tôi chưa bao giờ nói giỡn cả.”

Hao hơi tổn sức thuyết phục rốt cuộc lại thành công cốc! Bực tức vì tốn tiền điện thoại vô ích, tôi cúp máy cái “cạch”.

Bình thường nghe giọng kể thê lương cùng chuyện tình bi thảm như vậy, 99% mọi người đều xiêu lòng và đồng tình thương cảm, mà cái tên Lục Tuyển Chi kia chính là 1% thối tha còn lại!

Tôi bồn chồn lo lắng, đầu tôi như sắp nổ tung, tôi khổ sở, tôi bàng hoàng… Hàng loạt cảm xúc kéo tới làm nội tiết trong người tôi xém tí nữa là mất cân đối.

Mấy ngày sau, tôi vẫn đến công ty làm việc như mọi khi, mỗi ngày đi làm vẫn không quên xin Ngải Lị rũ lòng thương xót, mong cô bạn của tôi chấp nhận cho tôi tiếp tục làm rùa rút cổ, mà Ngải Lị thuộc loại người tính khí táo bạo, lại rất cố chấp, chỉ nhắn lại hai chữ “trả tiền” khiến tôi chẳng còn lời nào mà cãi lại!

Tôi cứ ngỡ mình sẽ chết ngập trong lời phỉ nhổ của bạn bè, bị mọi người xầm xì to nhỏ đến chết, và cả xấu hổ đến chết trước mặt đôi cẩu nam nữ Sầm Vũ Minh – Lâm Na, thì Lục Tuyển Chi bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống! (Tác giả: máy bay!)

Không ngờ ông chủ Lục là người rất giữ chữ tín, nói được làm được, nói không thể trở về vào ngày 7, cho nên ngày 6 anh ta đã trở về, đem chuyến công tác bảy ngày rút ngắn còn có năm ngày.

Tưởng chừng như đang rơi vào thung lũng sâu hun hút, một tin chấn động giật ngược tôi trở lại, tôi phấn khích như điên, rốt cuộc bây giờ thì tôi đã nghiệm ra một chân lý, đối với lời nói của Lục hồ ly tuyệt đối không được lý giải theo mặt chữ !

Bốn giờ chiều ngày 6, Lục Tuyển Chi chỉ định thư ký tổng giám đốc là tôi đây đến sân bay đón anh.

Tôi hỏi đồng nghiệp thì mới biết mấy thư ký trước cũng lái xe công ty đi đón, vì vậy tôi càng rầu hơn, tuy là trước kia Sầm Vũ Minh cũng từng dạy tôi lái xe, nhưng vì tôi lười quá không có đi thi bằng lái xe, cho nên trước khi đi, tôi đã đến hỏi trưởng phòng tài vụ, nhưng chị ta lại nói công ty chỉ chịu trách nhiệm cho mượn xe, còn chuyện có bằng lái hay không là chuyện của riêng tôi, vì thế dù có bị phạt thì tôi cũng phải tự trả, mà giờ có tự trả hay không thì cũng phải đi, nếu không Lục Tuyển Chi lại nổi hứng thay đổi ý định thì tôi tiêu đời ngay. Cuối cùng, tôi quyết đoán cầm chìa khoá xe trong tay trưởng phòng tài vụ.

Hơn nửa năm không lái xe, cảm thấy có chút không quen, nhưng mà trên đường đi tôi chấp hành luật lệ giao thông rất nghiêm chỉnh, bảo trì khoảng cách an toàn với xe trước, tốc độ lái xe cũng theo quy định, cứ thấy đèn đỏ là dừng lại, một đường bình an mà đi, nửa tiếng sau tôi thuận lợi đến cách sân bay khoảng 100 mét, thời gian không sớm không muộn vừa đúng giờ.

Tôi nhìn sân bay ở xa xa mà thở phào nhẹ nhõm, xe ngừng ở đèn xanh đèn đỏ, vốn thong dong chờ bảng điện tử nhảy đến số 0 thì sẽ chạy ngay, tôi tình cờ nhìn thấy một nam một nữ ngoài cửa sổ bên tay phải, tâm trí chẳng thể nào bình tĩnh được nữa!

Anh vẫn như trước kia, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn nụ cười ánh mắt ấy, vẫn cử chỉ ôn nhu săn sóc ấy, chỉ khác là cô gái đứng bên cạnh anh ta đã không còn là tôi nữa. Cũng phải thôi, cô gái rất xinh đẹp, yêu kiều như con chim non rúc vào người anh, phải chăng như vậy mới xứng với vẻ quân tử đạo mạo của anh ư?

Bởi vì cửa kiếng dán phim cách nhiệt màu đen, cho nên chỉ có tôi thấy anh ngoài xe, anh lại không thấy tôi ở trong xe, lúc anh đưa tay lên tôi tình cờ nhìn thấy một vật màu trắng bạc trên tay anh, cánh tay đeo chiếc đồng hồ nam mà tôi tặng anh đã cũ kỹ, không còn sáng loáng như trước nữa, lòng tôi chợt nhói lên đau đớn. Cánh tay ấy không phải đã đeo đồng hồ của tôi suốt bốn năm đó sao? Bốn năm trước, khi tôi còn là sinh viên năm nhất, mà anh chỉ là một thanh niên vừa mới tiếp quản xí nghiệp của gia đình. Tôi nhớ vào ngày sinh nhật mười chín tuổi của mình, anh đã dùng số tiền đầu tiên kiếm được mua một cặp đồng hồ tình nhân màu trắng bạc, hai người thay nhau đeo đồng hồ cho đối phương, cẩn thận y như là là đang trao nhẫn cưới trong lễ đường.

Tôi đã tháo đồng hồ của mình ra, cất nó thật sâu trong góc tủ quần áo, anh vẫn còn đeo nó trên tay, chẳng lẽ mỗi khi anh nhìn đồng hồ coi giờ, anh chẳng hề cảm thấy áy náy với tôi chút nào sao?

“Đinh đinh đinh…” Tiếng còi xe vang lên inh ỏi làm tôi giật bắn người, vừa xoay qua dòm thì đã thấy một cảnh sát giao thông mặc quân phục màu xanh lá đứng cạnh xe.

Không phải xui xẻo vậy chứ hả? Đúng là chạy trời không khỏi nắng, sợ gì gặp ngay cái đó mà!

Tôi hoảng hồn kéo cửa kiếng xuống, chỉ thấy một cảnh sát giao thông khoảng 40 tuổi, vẻ mặt không biểu cảm, nói, “Thưa cô, mời cô xuống xe.”

Tôi bởi vì không có bằng lái xe mà có tật giật mình, cả người khẩn trương, lóng ngóng hỏi, “Chú có bằng chứng gì khẳng định tôi không có bằng lái xe !?”

Cảnh sát giao thông liền lộ ra nét mặt “thì ra là thế”, “Thưa cô, tôi vốn không biết cô không có bằng lái xe, nhưng hiện tại có thể khẳng định là cô không có bằng lái xe rồi.”

Trán tôi toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt đờ đẫn hỏi, “Chú đã không biết tôi không có bằng lái xe, vậy nãy kêu tôi xuống xe làm gì ?”

Viên cảnh sát giao thông nghiêm trang nói, “Bởi vì đã hết đèn đỏ mà cô còn dừng xe ở đây, nghiêm trọng cản trở các xe khác lưu thông.”

Tim tôi thắt lại càng đau, thì ra viên cảnh sát giao thông hoàn toàn không có ý định kiểm tra bằng lái xe của tôi, thì ra đây chính là không đánh mà khai mà người ta hay nói….

Thế nên, vì tôi không có bằng lái xe, cả người lẫn xe đều bị cảnh sát bắt về đồn gần đó, phải nộp tiền phạt tới 2000 tệ, nghe xong mà muốn ngất xỉu, tôi sắp bị mấy con số này đè chết dí!

Bị rơi vào đường cùng, tôi đành phải gọi điện thoại cầu cứu Lục Tuyển Chi, anh nghe máy rất nhanh, vừa mở miệng cất lời nói nghe rất nhẹ nhàng nhưng lại làm người ta sởn hết cả gai ốc, “Tính tới thời điểm này, tôi đã chờ cô hơn nửa tiếng lẻ ba phút.”

Tôi thình lình run lẩy bẩy, vội nhỏ giọng ăn năn xin lỗi, “Tổng giám đốc, tôi thật sự không cố ý đến trễ đâu, sở dĩ tôi không đến đón anh, là vì vừa rồi trên đường xảy ra chút chuyện…”

Anh bực dọc nói, “Hạ Diệp, cô đừng nói với tôi là cô bị lạc đường.”

Tôi khéo léo hỏi dò, “Còn nghiêm trọng hơn một chút. Tổng giám đốc, anh có thể cho tôi mượn chút tiền được không?”

Anh im lặng một hồi rồi hỏi, “Cô lái xe đụng người ta rồi hả ?”

“Không có nghiêm trọng như vậy.” Tôi lí nhí nài nỉ, “Tổng giám đốc, tôi hiện tại rất cần 2000 tệ tiền mặt…”

“Tút tút tút…”

Không đợi tôi nói xong, vừa nghe thấy “2000 tệ tiền mặt”, bên kia liền cúp máy ngay lập tức!

Gì chứ, tôi đâu phải mượn rồi không trả, loại người gì bủn xỉn keo kiệt thế không biết!

Ngồi ở đồn cảnh sát, lòng tôi rối như tơ vò, suy nghĩ nát óc kiếm người cầu cứu, lương nhân viên bán hàng ở tiệm thuốc của Ngải Lị cũng rất chật vật, huống hồ nửa năm nay tôi cũng mượn tiền nó không ít, cộng lại tất cả cũng mấy ngàn tệ rồi, hiện tại làm sao dám gọi mượn tiền nó nữa chứ? Huống chi 2000 tệ không phải là con số nhỏ…

Nếu như gọi cho mẹ cầu cứu, bà nổi danh là vắt cổ chày ra nước, cho dù có tới giúp tôi trả tiền phạt, thế nào về nhà cũng lải nhải suốt làm tôi đinh tai nhức óc, tốt nhất đừng hy vọng gì ở bà…

Mà tôi cũng chẳng quen đồng nghiệp nào ở công ty, cũng không có số di động của bọn họ…

Bạn học cũ thì ngoại trừ Ngải Lị, từ sau khi chia tay với Sầm Vũ Minh làm rùa rút cổ đến nay, cũng chẳng liên lạc với ai, giờ lại gọi mượn 2000 tệ, có ma mới chịu cho tôi mượn!

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi lâu, tôi vậy mà không tìm được ai để cầu cứu, thật là đáng thương!

Tôi bị giữ ở chỗ này kêu trời không thấu kêu đất khôn nghe, cảm thấy cô độc và bất lực, đáng thương vô cùng, bỗng nhiên một anh cảnh sát đội nón xanh đi tới nói với tôi, “Thưa cô, cô có thể đi rồi.”

Tôi kinh ngạc trợn mắt thật lớn, cảm động nhìn viên cảnh sát tốt bụng thương xót cho dân lao động cùng cực, chan chứa nước mắt.

Viên cảnh sát đội nón xanh giật mình bởi vẻ mặt của tôi, luýnh quýnh đưa ngón tay chỉ về đằng kia, “Cô đừng nhìn tôi như vậy, là anh ta giúp cô đóng tiền phạt đấy !”

Tôi nhìn theo hướng viên cảnh sát chỉ tay, thì thấy Lục Tuyển Chi đứng bên đống hành lý, tay cầm văn kiện, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng anh tuấn, hào hoa phong nhã, khí khái bất phàm!

Từ chỗ tạm giữ đi ra, tôi cười hề hề, vẻ mặt nịnh nọt sau khi chết đi sống lại giúp ông chủ Lục kéo hành lý, cầm văn kiện, sau đó lon ton ngúng nguẩy đi bên cạnh anh, hai mắt sáng long lanh đầy vẻ biết ơn.

Tôi nhắm mắt theo đuôi, vừa ân cần ngọt ngào hỏi han, “Tổng giám đốc, sao anh biết tôi đang bị giữ ở chỗ này?”

Anh hơi thở gấp, tuỳ ý khoác áo vest trên tay, áo sơ mi màu xám nhạt lấm tấm mồ hôi ở sau lưng, ngẩng cao mặt, ánh mắt kiêu ngạo, từ tốn hỏi tôi, “Trên đường lái xe đến sân bay cô không có đụng ai, lại cần gấp 2000 tệ tiền mặt, vừa đúng với số tiền 2000 tệ bị phạt không có bằng lái xe, cô không bị đưa về đồn thì còn thế nào nữa hả?”

Tôi đột nhiên cảm thấy Lục Tuyển Chi thần thông quảng đại vô cùng, đầu óc tôi như được khai sáng, ngạc nhiên hỏi, “Thì ra hồi nãy anh tắt điện thoại vội như vậy là vì đã biết tôi ở đây, cho nên mới chạy ngay đến đồn cảnh sát, đến nỗi thở hồng hộc, cả người ướt đẫm mồ hôi đó hả?”

Làm như bị tôi đoán trúng, Lục Tuyển Chi đang đi bỗng đứng lại, sau đó càng đi nhanh hơn về phía trước, hoàn toàn không thèm để ý đến tôi!

Một lần nữa ngồi vào chiếc xe mới được lấy ra, chở Lục Tuyển Chi về khu chung cư của anh, tôi đem hành lý và văn kiện vào nhà xong chuẩn bị đi về.

Nhưng mà ngay lúc tôi vừa xoay lưng đi, anh chợt lên tiếng, “Tôi đói bụng.”

Thật ra tôi cũng nằm trong danh sách lười siêu hạng, nhưng mà nghĩ tới ngày mai còn phải lợi dụng anh ta lấy lại sĩ diện ở buổi họp lớp, lại nghĩ tới anh đang là ông chủ của tôi kiêm luôn cả chủ nợ, cho nên mặc dù cực kỳ cực kỳ không muốn vào bếp, tôi vẫn phải thức thời xoay lại cười y như người làm hầu hạ ông chủ, tôn kính nói, “Vâng, tôi sẽ đi mua thức ăn ngay bây giờ.”

“Đợi một chút.” Đang lúc tôi mở cửa định đi ra ngoài, thì Lục Tuyển Chi gọi tôi.

Chẳng lẽ anh thay đổi ý định? Tôi xoay người, hai mắt sáng tựa ánh sao nhìn anh, cõi lòng chờ mong hỏi, “Chuyện gì thế, Tổng giám đốc?”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đắn đo, trả lời, “Trời sắp tối rồi, chắc mấy sạp ở chở cũng đã dọn hàng rồi…”

Tôi nghe mà thở phào một hơi, niềm nở đáp lại, “Cho nên không cần đi mua thức ăn, chúng ta đến nhà hàng ăn hả ?”

Lục Tuyển Chi, “Tôi muốn nhắc cô là phải đi nhanh lên, tốt nhất là chạy đến chợ cho nhanh.”

Tôi, “…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.