Tất Cả Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 43



Tư thế ngã này thật sự dọa sợ tất cả mọi người, Quý Tử Trạc nhanh chóng phản ứng, tiến lên đỡ lấy người trước khi lăn ra đất.

“Tiểu sư muội! Tiểu sư muội! Muội không sao chứ? Đừng làm ta sợ đó!”

Diệp Linh Lang vẫn nhắm chặt hai mắt, không muốn động đậy: “Thất sư huynh bùa spa đâu? Nhanh dán cho muội vài tấm, cho muội nằm xuống đi, mệt đến linh hồn đều muốn bay đi rồi.”

Nghe được lời này mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, thì ra chỉ là mệt thôi, còn tưởng rằng nàng xảy ra chuyện gì.

Đúng lúc này, những người đang vây xem cũng nhìn thấy người đứng phía trước ngã xuống đất hơn nữa năm người khác đều vây lại xem xét, không quan tâm việc khác.

Nhìn trận pháp kia đang dần dần biến mất, trước mắt chỉ còn lại thân cây đại thụ ngàn năm đang trơ trọi, cùng với một núi nhỏ vàng óng luyện ra từ Kim Sí Điểu, cao khoảng một người trưởng thành, vô cùng bắt mắt, có không ít người trong lòng đã ngo ngoe rục rịch.
Người mơ ước rất nhiều nhưng luôn chỉ có một kẻ muốn giành trước động thủ.

Mặc dù lấy không hết toàn bộ số vàng kia, nhưng ít nhất có thể đoạt được bao nhiêu hay bấy nhiêu, người ở đây nhiều như vậy, mỗi người đoạt một chút rồi toàn bộ phân tán chạy thoát, mặc dù là đệ tử Ẩn Nguyệt Cung cũng tuyệt đối không thể cướp về.

Vì thế, thực sự có người thừa dịp bọn họ vây quanh Diệp Linh Lang xông lên, một kiếm chém lên trận pháp còn sót lại, chuẩn bị bay vào trong cướp vàng.

Nhưng mà một kiếm này vừa mới vừa tiếp xúc, trận pháp đã nháy mắt sáng lên, một lực phản rất lớn trực tiếp nện lên người kẻ vượt lên đầu kia, lập tức thấy máu.

Những người khác cũng không dự đoán được tình huống bất ngờ này đều bị bắn ngược lại, lực phản bắn thẳng lên trán, trong lúc nhất thời âm thanh bắn trúng lên tục vang lên, cùng với từng đóa hoa máu ở giữa không trung nở rộ, trường hợp vô cùng xuất sắc.
Đám người còn lại sợ tới mức không ai dám đi lên phía trước, đều cho rằng trận pháp này sẽ chủ động công kích người!

Lúc này, Diệp Linh Lang đang nằm yên dán bùa chú làm spa trên mặt đất, đang mệt muốn hấp hối cũng lập tức phản ứng lại, có người trộm vàng của nàng!

“Có kẻ trộm! Thất sư huynh, lấy vũ khí!”

Diệp Linh Lang mới vừa kêu xong Quý Tử Trạc liền vọt qua, từ lần ở Tây Sơn bí cảnh trở lại Thanh Huyền Tông hắn liền bế quan khổ tu, đem pháp quyết tầng bảy tiểu sư muội cho luyện một lần lại một lần, nhưng hắn chưa có dịp cùng người ngoài đánh nhau đâu.

Đánh yêu thú trong bí cảnh thật sự không dễ chịu, lúc này trực tiếp động thủ đánh người, hắn thật sự hưng phấn hơn ai hết.

Vì thế Quý Tử Trạc vừa tiến lên đã vung trường kiếm nhào qua, nháy mắt cùng những kẻ định trộm vàng kia đánh lên.
“Không tốt, bên kia rất nhiều người, chúng ta mau đi qua hỗ trợ, Oánh Mộng muội ở chỗ này trông chừng cho Linh Lang đi.”

Từ Chi Phong nói xong, mang theo Vũ Tinh Châu cùng Vu Thành Chí rút kiếm vọt qua, nhưng người mới vừa vọt tới còn chưa gia nhập chiến cuộc đã thấy trước mặt Quý Tử Trạc nằm đổ một mảnh, những kẻ không có nằm xuống đều là dựa vào việc chạy trốn đủ nhanh, đều là loại nháy mắt người đã chạy ra mười mấy dặm, đuổi theo đều không muốn đuổi nữa.

Tức khắc, ba người Từ Chi Phong ngây ngẩn cả người, sức chiến đấu khủng bố thế này, thật sự là Kim Đan sao?

Hắn cũng là Kim Đan đó, sao lại đánh không ra hiệu quả thế này chứ? Hơn nữa Tử Trạc hắn không phải là người tuy luyện hệ thủy sao? Hệ thủy không phải đều rất ôn nhu sao? Sao lại còn bạo lực hơn hệ hỏa vậy chứ? Từ Chi Phong quả thật không hiểu nổi.

Lúc này, Quý Tử Trạc thu kiếm quay lại nhìn bọn họ, lộ ra một một nụ cười cực kỳ vui sướиɠ.

“Xin lỗi, hồi lâu không đánh nhau nên có chút ngượng tay, lần sau sẽ không để cho các ngươi chê cười nữa.”

“……”

Nói thật, bọn họ không dám cười đâu.

Vốn dĩ cho rằng Diệp Linh Lang thuộc về trường hợp đặc biệt ly kỳ, không nghĩ tới Quý Tử Trạc vẫn luôn buồn không hé răng cũng chẳng phải người bình thường!

Lúc này, kẻ xui xẻo tránh ở chỗ tối quan sát hồi lâu cũng há to miệng chấn kinh một hồi, Ẩn Nguyệt Cung gần nhất sao lại có nhiều quái tài như vậy? Chẳng lẽ ở Điên Phong Võ Hội ba tháng sau bọn họ muốn một lần làm mọi người chấn động sao?

Nếu thật là như vậy, chắc chắn rất thú vị!

Diệp Linh Lang nằm trên mặt đất không bao lâu liền ngồi dậy, nàng triệt bỏ trận pháp thiêu hủy lá bùa, thu hồi số vàng đã luyện ra.

“Số vàng hôm nay chúng ta luyện ra đã thu hết, lát nữa ta sẽ đem nó chia làm sáu phần, mỗi người lấy một phần đi.”

“Tiểu sư muội, phần của ta không cần chia ra đâu, muội tự lưu trữ đi.” Quý Tử Trạc nói.

Diệp Linh Lang cũng không cùng hắn khách khí, sư huynh nhà mình chẳng cần phân biệt nhiều như vậy, đến lúc đó luyện ra Linh Khí cũng là chia cho mọi người trong Thanh Huyền Tông mà thôi, không có gì khác biệt.

“Được.”

“Ta cũng không cần một phần kia, để lại cho ngươi đi.” Vũ Tinh Châu nhanh chóng lên tiếng.

“Vì sao không cần?”

“Bởi vì… Bởi vì…” Vũ Tinh Châu bởi vì nửa ngày, đem lỗ tai của mình càng ngày càng hồng, sắc mặt cũng càng ngày càng không thích hợp, nhưng cũng chưa bởi vì ra nguyên nhân nào.

“Bởi vì tiểu sư đệ hắn cảm thấy các loại bùa chú của ngươi rất lợi hại, hắn muốn dùng một phần kia đổi lấy.” Từ Chi Phong đúng lúc mở miệng giúp Vũ Tinh Châu giải vây.

“A! Đúng đúng đúng, ta muốn bùa chú, vàng cũng không có gì cần sử dụng.”

“Vậy được rồi.”

“Ta cũng không cần vàng, rốt cuộc cũng không bỏ ra quá nhiều sức lực, ta cũng muốn bùa chú. Ngươi còn có các loại khác không? Ta có thể xem rồi chọn lựa một chút được không?”

Từ Chi Phong quả thật đối với các loại bùa chú của Diệp Linh Lang cảm thấy hứng thú, cùng với những phù tu đứng đắn khác không giống nhau, có rất nhiều kinh hỉ để chờ mong.

“Được thôi, vậy lát nữa ta lấy ra để huynh chọn.”

Lúc này Diệp Linh Lang mới nhìn về phía Trình Oánh Mộng cùng Vu Thành Chí.

“Hai người thì sao?”

Hai người do dự một chút, Trình Oánh Mộng nói: “Ta cùng sư huynh vẫn là lấy vàng đi, vừa lúc chúng ta muốn chế tạo vũ khí mới, số tài liệu này thật sự rất tốt, chúng ta không muốn bỏ lỡ.”

“Vậy được, cứ quyết định vậy đi.”

Diệp Linh Lang kỳ thật đã nhìn ra, bên trong bốn đệ tử Ẩn Nguyệt Cung này, Từ Chi Phong là đại sư huynh tự nhiên có tài nguyên phong phú, tích lũy so với vài người còn lại cũng nhiều hơn một chút, không thiếu mấy món Linh Khí này, cho nên muốn bùa chú.

Mà Trình Oánh Mộng cùng Vu Thành Chí nhìn qua chỉ là đệ tử bình thường, dù là tài phú cùng địa vị ở Ẩn Nguyệt Cung đều là thuộc về một bộ phận có thể bị xem nhẹ, cho nên số tài liệu này đối với bọn họ mà nói vẫn rất quý trọng, cũng là thứ mà bọ họ cần phải có.

Đến nỗi Vũ Tinh Châu…

Người này vừa nhìn liền biết không phải đệ tử bình thường, bên trong tông môn địa vị khẳng định không thấp, giống như là từ nhỏ sống trong nhung lụa, thoạt nhìn cái gì cũng không thiếu, cho nên hào phóng như vậy, từ bỏ này số vàng này cũng là bình thường.

Kết hợp với vẻ mặt kỳ quái, nói chuyện lắp bắp, có lẽ là hắn không muốn lấy lại không biết làm sao giải thích, thiếu một sợi gân tinh tế, khẳng định là vậy, nếu không thì nàng không biết nên lý giải thế nào nữa.

Mặt ngoài cùng ý tưởng nội tâm của mấy người đều bị Diệp Linh Lang vững vàng bắt chẹt, rốt cuộc hai đời cũng không phải là sống uổng phí.

Thu thập xong, bọn họ rời đi tìm một nơi an toàn để qua đêm.

Một đêm qua đi, bọn họ tiếp tục đi vào chỗ sâu bên trong Đại Kim Sơn mạch.

Vào lúc sáng sớm, bọn họ liền gặp một con yêu thú cấp ba.

Sau khi bị bốn Trúc Cơ liên thủ đánh chết, con yêu thú này thành công lấy hình thức thi thể tiến vào bên trong nhẫn của Diệp Linh Lang.

Ngay lúc bọn họ đang muốn tiếp tục đi vào trong thì Từ Chi Phong bỗng nhiên dừng bước, ngăn cản phía trước.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.