Ta Mở Nhà Trẻ Ở Dị Thế

Chương 7: Đến rồi



Tiêu Liêu lập tức hào hứng chạy lại, nhặt chiếc nồi đá nhỏ của mình lên, bắt đầu chế độ nông dân trồng hoa quả.

Cây dâu tằm này mặc dù đúng là có nhiều trái, nhưng vì mọc hoang nên những trái dâu trên đó không lớn, chỉ to bằng ngón tay cái, nhiều trái chín đỏ hoặc đỏ au nhìn có vẻ như có thể ăn được. Trên thực tế lại làm người ra chua đến rụng răng.

Tiêu Liêu chọn chọn, nếm lại nếm, rốt cuộc trước khi làm chính mình ê răng đến gục ngã, thành công lấy được hơn gần nửa nồi dâu tằm!

Tiêu Liêu tỏ vẻ, những cái đã được hắn chọn trong nồi này, hoặc là đều đã chín muồi mang hương vị ngọt ngào ngon miệng, hoặc là những quả đã chuyển từ màu đỏ thành đen chua chua ngọt ngọt, thành quả rất khả quan, nghĩ vậy cậu kiêu ngạo ưỡn ngực.

Nhưng vào lúc Tiêu Liêu chuẩn bị trở về sau thắng lợi, cậu đột nhiên thoáng nhìn một vật, nháy mắt bị dọa tới cả người mồ hôi lạnh!

Có một con rắn màu xanh lục đang nấp ngay cạnh bụi cây đối diện những cây dâu tằm nhỏ! Còn rất lớn! Xem tư thế này, nếu như không phải cậu vừa lúc rời khỏi khu vực đó, giờ này chỉ sợ là bị cặp kia răng đầy nọc độc kia cắn rồi!

Con rắn còn đang nhìn chằm chằm cậu, Tiêu Liêu càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, chân mềm nhũn.

“A Kiều? Cậu đâu rồi?”

Tiếng Cụ đột nhiên truyền đến, Tiêu Liêu vui mừng khôn xiết, thân thể không nhúc nhích, la to, “Cụ! Tôi ở đây! Mau tới cứu tôi, có rắn!”

Rắn?! Cụ giật mình kinh hãi, ném con mồi liền chạy về hướng Tiêu Liêu gọi, nhìn thấy con rắn như hổ rình mồi nhìn cậu, trong lòng tức giận, lấy thế sét đánh không kịp bưng tay giơ vuốt ra bóp chết con rắn!

Đem đầu rắn dẹp lép ném đi, lập tức ôm lấy Tiêu Liêu kiểm tra.

“Có bị thương không? Bị thương ở chỗ nào? Có đau không……”

Mắt thấy Cụ còn muốn lột quần áo của mình kiểm tra, Tiêu Liêu hoàn hồn, xấu hổ vội vàng ngăn hắn lại, nhìn mặt thú nôn nóng, an ủi nói: “Không bị thương, chỉ là bị dọa thôi, còn may anh tới kịp lúc, không có bị gì, không sao.”

“Vậy là tốt rồi, tôi đã xử lý con mồi sạch sẽ nên về trễ, lần sau sẽ không để cậu lại một mình rồi đi lâu như vậy, hại cậu thiếu chút nữa bị rắn cắn, là tôi không chăm sóc tốt cho cậu.”

Cụ bế Tiêu Liêu lên, vừa đi vừa nói chuyện, trong lòng có chút ủ rũ cùng áy náy.

“Không, không phải lỗi anh, trách tôi quên mất đây là ngoài hoang dã, nguy hiểm nhiều không đếm xuể, sơ ý.” Tiêu Liêu đau lòng nâng khuôn mặt đáng yêu của đại miêu lên, đột nhiên như là nhớ tới cái gì đó, mắt sáng lên, “Cụ, cái con rắn kia dọa tôi, hôm nay liền lấy nó nấu cơm đi!”

Đúng rồi, không thể để con rắn đã bắt nạt Á Chủng nhà hắn dễ chịu!

Cụ nhanh nhẹn nhặt con rắn lên, cố ý để một tay giữ nó ra xa, tay còn lại nắm chặt tay Tiêu Liêu.

Tiêu Liêu nhìn cái con rắn kia, trong lòng yên lặng lên thực đơn: rắn chiên giòn, rắn rán, rắn tẩm vị, canh rắn…… Cũng không chú ý tới những chi tiết này.

Quên đi, lấy điều kiện hiện tại mà nói, chúng ta nướng đi, rắn nướng? Nghe cũng không tồi. Vì thế bạn học Tiêu Liêu của chúng ta chỉ như vậy liền vui sướng quyết định món mà con rắn này thuộc về.

Tiêu Liêu vừa đến nơi liền gấp không chờ nổi buông nồi dâu tằm trước đó còn nâng niu như bảo bối ra, lấy con rắn trong tay Cụ, không hề nhớ lúc trước là ai bị thứ này dọa đến mềm chân. Ngay từ đầu Cụ đã không nghĩ để Tiêu Liêu chạm vào, nhưng ai bảo Tiêu Liêu là người nắm quyền ăn cơm?

Huống chi lá gan luôn luôn lớn-Tiêu Liêu ít khi sợ cái gì, vừa nãy là còn sống cậu sợ bị cắn, hiện tại đều đã chết rồi, chỉ là một nguyên liệu nấu ăn mà thôi có cái gì đáng sợ? Vì thế Cụ thỏa hiệp.

Tiêu Liêu thuần thục lấy Cụ móng vuốt, ấn móng vuốt sắc nhọn vào, dứt khoát đem cái đầu rắn đã bị bẹp ấn ở vào trên thân cây, cầm tay Cụ cắt đầu xuống.

Nhìn đầu rắn lúc này, Tiêu Liêu hưng phấn xoa xoa tay, kĩ năng sinh tồn học từ Bối gia quả nhiên có thể dùng!

Cẩn thận tách da rắn ra khỏi thịt rắn ở chỗ đứt, một tay bóp chặt miếng thịt rắn đã bóc, tay kia kéo từ từ da rắn xuống, càng kéo càng kích thích, cho đến khi da rắn được loại bỏ hoàn toàn. Cậu cố gắng kìm chế hưng phấn, lôi nội tạng của con rắn ra – học được từ Bối gia.

Một tay cầm toàn bộ thịt rắn đã lột ra, một tay cầm nội tạng và da rắn, Tiêu Liêu không khỏi hưng phấn khoe với cụ: “Cụ, xem đi, tôi lột được rồi, lột được rồi! Đây là lần đầu tiên tôi có thể lột một con rắn hoàn chỉnh như vậy! Tôi có lợi hại không?!”

Mặc dù loại chuyện như lột da rắn không là gì đối với những thú nhân quanh năm sống ngoài hoang dã, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Liêu làm loại việc này, nên khen ngợi đúng lúc, vì vậy Cụ không chút do dự khen.

“A Kiều lần đầu tiên đã làm được vậy là rất tốt, so với tôi tốt hơn nhiều, lần đầu tiên tôi lột da rắn, suýt chút đã nữa đem con rắn xé thành mảnh nhỏ, A Kiều thông minh hơn.” , hắn nhẹ nhàng dùng móng vuốt xoa đầu Tiêu Liêu. Tuy rằng lần đầu tiên hắn lột da rắn còn chưa được năm tuổi, nhưng sẽ không nói ra lời này.

Tuy rằng Tiêu Liêu lột da rắn đúng là rất tốt, nhưng bởi vì nghiệp vụ không thuần thục nên vẫn có mùi tanh, vừa lúc trước đó Cụ bởi vì Tiêu Liêu gặp được rắn độc đã đem con mồi xử lý sạch sẽ đều ném xuống mặt đất, Cụ đơn giản đem tất cả đồ vật đều đưa tới bên cạnh dòng suối vừa dùng để xử lí con mồi, tiện cho việc nấu cơm.

Đắc ý ăn rắn do tự tay mình làm, lại đem dâu tằm thật vất vả mới hái được ra anh một nửa tôi một nửa ăn hết, Tiêu Liêu cực kì thỏa mãn.

Để tránh cho đôi chân của mình bị tê liệt, Tiêu Liêu dứt khoát nhờ Cụ tìm một loại dây leo mềm dẻo và rắn chắc, đem chính mình cùng bao đồ vật trên lưng Cụ, hai người, không, một người một thú cứ như vậy tiếp tục vui sướng xuất phát.

Trải nghiệm này dường như đã giúp Tiêu Liêu mở mang đầu óc, kích hoạt các kỹ năng sinh tồn mà cậu đã học được khi xem các video sinh tồn của Bối gia, khi Cụ đang tìm kiếm thức ăn, Tiêu Liêu cũng sẽ xin đi theo.

Vì vậy… Trong vài ngày tới, Cụ đã nếm hết đa dạng thủ đoạn của một “Á Chủng” nào đó – bắt ếch xanh, ăn sâu, xuống nước xiên cá mò tôm sông, đốt tổ ong tình cờ gặp được, v.v. Tất cả mọi thứ đến từ Bối gia.

Việc ăn rắn đã trở thành chuyện thường ngày, nhờ vậy, Tiêu Liêu cũng đã rèn được tay nghề xử lý rắn chuyên nghiệp – những con rắn sống Cụ không cho Tiêu Liêu đụng tới vì sợ bị rắn độc cắn.

Điều an ủi duy nhất là Tiêu Liêu có trí nhớ tốt, giúp Cụ nhớ kỹ nhiều loại thực vật và những kỹ năng sinh tồn đơn giản nhưng quan trọng mà hắn chưa từng biết trước đây, ờ, tuy rằng đối với Cụ có thể không có tác dụng gì.

“Mắc câu! Mắc câu! “ Tiêu Liêu trông có vẻ phấn khích, nắm chặt dây câu bằng dây thừng trong tay. Chờ con cá đến gần nhìn thấy kích thước của nó, cậu ấy càng hưng phấn hơn, liều mạng vẫy tai với người Cụ đang nhóm lửa cách đó không xa, “Cụ, mau tới đây mau tới đây! Con cá này lớn quá! Đừng để nó chạy thoát!”

Cụ nghe vậy từ bỏ đống củi sắp đốt, lập tức chạy tới, trong tay vẫn đang cầm một khúc gỗ. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch )

Nhìn con cá lớn vẫn đang vùng vẫy kia, Cụ cầm lấy dây câu trong tay Tiêu Liêu, từ từ kéo con cá lại gần, sau đó, khúc gỗ đã cắt trong tay hắn bị ném xoay tròn bay ra với tốc độ cao, cực kỳ chính xác đập trúng vào con cá.

Vì thế, con cá nổi lên mặt nước, bị Tiêu Liêu vô cùng vui vẻ kéo lên bờ, giao cho Cụ đem đi xử lý sạch sẽ.

Tiêu Liêu một bên chuẩn bị gia vị một bên âm thầm sung sướng: Bối gia không gạt tôi, lưỡi câu làm bằng gai thực sự có thể bắt được cá! Cụ thật mạnh mẽ, lại có thể bện được dây thừng từ cây gai dầu, bằng không có lưỡi câu cũng không thể câu cá!

Cụ thật lợi hại! Tiêu Liêu dứt khoát nguồn gốc của các kỹ năng này vứt ra sau đầu.

Bữa sáng là cá nướng và canh nấm, nhờ có Tiêu Liêu dọc đường đi theo mạo hiểm (tung tăng) đã bỏ thêm rất nhiều thứ vào bao của họ, chẳng hạn như mật ong, và một loại trái cây rất chua, nên họ đã ăn cá nướng tẩm mật ong giòn giòn cùng với nước chua được ép từ trái cây đó— con cá kia thật sự rất to, không uổng công Tiêu Liêu vất vả chặn cá, bắt tôm làm con mồi, uống được canh nấm tươi ngon cũng không phí.

À, đúng rồi, họ cũng có rất nhiều loại nấm sấy khô thơm ngon trong bao —những loại nấm đã được sấy khô bằng cách hong gió.

Vẫn là Tiêu Liêu nghĩ ra ý tưởng này, buộc những cây nấm bằng dây leo mỏng và treo quanh cổ Cụ, vừa chạy vừa lợi dụng gió để làm khô nấm, không có cách nào, bọn họ đang đi đường, không có thời gian chờ nấm phơi khô. Huống chi này cũng vẫn có thể xem là một phương pháp, nhờ vậy Tiêu Liêu làm được rất nhiều nấm quý giá tươi ngon, mỗi ngày đều vui vẻ lắc lư nhớ từng cái rõ như lòng bàn tay.

Chỉ là Cụ có thể hơi bất tiện, nhưng đây có phải là vấn đề không? Này là Á Chủng cầu xin hắn làm, hắn sao có thể không đồng ý! Dù sao thì cứ đi xa chút, vòng qua những cành cây dây leo chằng chịt, dạo chơi trên bãi đất trống, hơn nữa không ai nhìn thấy mấy cây nấm treo trên cổ – mà có người nhìn thấy thì sao? Đây là thứ mà Á Chủng đích thân xin hắn treo trên cổ! ! !

Thời gian chậm rãi trôi qua, trời càng ngày càng nóng, nhưng Tiêu Liêu không quan tâm, cậu lo lắng nhìn về phía xa, bởi vì Cụ nói rằng sắp đến bộ lạc rồi.

Quả nhiên, sau đó không lâu liền thấy được nơi xa mờ mờ ảo ảo phòng ốc, sau đó này đó phòng ốc dần dần rõ ràng lên, ly gần lúc sau thấy được một khối dựng đại thạch đầu, mặt trên viết “Nguyên hà bộ lạc” bốn cái chữ to, lúc này Cụ đã biến trở về hình người.

Quả nhiên, không lâu sau, Tiêu Liêu nhìn thấy những ngôi nhà mờ ảo ở phía xa, sau đó những phòng ốc dần dần trở nên rõ ràng, khi họ đến gần hơn, Tiêu Liêu thấy một tảng đá lớn dựng thẳng đứng, trên đó có viết hai chữ “Bộ lạc Nguyên Hà”, lúc này Cụ đã biến trở lại hình người.

Có một cái đình nhỏ được xây bên cạnh tảng đá lớn, một con thú nhân cao to vạm vỡ đứng bên trong, sau khi nhìn thấy Cụ lập tức đi ra, dang tay cười nói: “Hoan nghênh trở về, Cụ…”

Nhưng chờ hắn phản ứng lại, miệng ngay lập tức chuyển từ nụ cười sang hình chữ “〇”, chỉ vào Tiêu Liêu nửa ngày cũng chưa hồi thần.

Trước khi người đó kịp phản ứng, Tiêu Liêu đã từ trên lưng Cụ bò xuống, Cụ cũng đã biến trở về hình thái thú nhân.

“Không phải! Cụ! Á Chủng này là sao? Ngươi nhặt được từ nơi nào? Hay là, hắn là bị cậu cướp về……” Thú nhân nhìn Tiêu Liêu, cảm thấy chính mình điên rồi, Cụ làm sao đi ra ngoài hái thảo dược còn mang được Á Chủng trở về?

Cướp? Cụ nheo mắt, cõng cái bao lớn bước nhanh vào trong, lúc đi ngang qua thú nhân kia “Tốt bụng” vỗ vỗ bờ vai hắn, thấp giọng nói: “Không cần nhiều lời, hắn không phải tôi cướp về, Thạch Nham, cậu cũng nên tìm một bạn lữ đi.”

Tiêu Liêu đi theo sau Cụ, không nghe rõ hắn nói gì, chỉ là lúc tiến vào bộ lạc lễ phép cười cười gật đầu với Thạch Nham.

Thú nhân tên Thạch Nham vẻ mặt phức tạp nhìn bóng lưng ôn hòa của Tiêu Liêu cùng Cụ, nhe răng nhếch miệng xoa bả vai —— nhất định phải có dấu vết, hiện tại Cụ đều có thể tìm bạn lữ nhanh như vậy sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.