Nghiêm Hạo Hiên và Hạ Tuấn Sinh ngồi rất xa chỗ Trương Tư Nguyên và Đường Ái Chân. Nhưng từ chỗ cô nhìn ra vẫn thấy được hai người họ. Chỉ là không biết hai người nói gì mà Hạ Tuấn Sinh trông có vẻ rất buồn.
Hạ Tuấn Sinh lâu rồi mới có thời gian ra ngoài đi dạo, tìm một chỗ thích hợp để ngắm cảnh. Cậu ngồi nhìn ra phía xa, quan sát những người xung quanh, nhưng trong đầu trống rỗng, chẳng suy nghĩ gì cả. Mấy ngày hôm nay vì chuyện của đoàn kịch mà cậu phải bôn ba khắp nơi, lo mọi chuyện từ lớn đến nhỏ, chẳng có thời gian để ăn ngủ. Hôm nay so với lần gặp trước đó, trông ông chủ Hạ đã gầy đi nhiều rồi. Nghiêm Hạo Hiên cúi đầu suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói:
“Tuấn Sinh, tôi biết gần đây cậu gặp khó khăn. Thật ra cậu có thể nói với tôi, nếu giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”
Hạ Tuấn Sinh cười. Nghiêm Hạo Hiên không hiểu vì sao cậu cười, mà có lẽ đến cậu cũng không hiểu.
“Nghiêm thiếu soái, bình thường anh đã bận lắm rồi, sao tôi dám làm phiền anh chứ. Thật ra cũng không có gì, chút chuyện nhỏ của đoàn kịch thôi, tôi tự giải quyết được.”
“Nếu cậu tự giải quyết được thì đã không phiền não đến vậy. Cậu xem lại cậu đi, chẳng còn một nụ cười trên miệng, người thì gầy đi rất nhiều, ai nhìn vào cũng thấy xót xa.”
Hạ Tuấn Sinh quay đầu nhìn Nghiêm Hạo Hiên. Đây là lần đầu tiên cậu thấy người này tức giận với mình. Trước đây Nghiêm Hạo Hiên luôn điềm tĩnh, là kiểu người dịu dàng. Ngoại trừ những lúc ở trên chiến trường cần cứng rắn, lúc bình thường y đối xử với mọi người đều rất ân cần dịu dàng, ai cũng không ngoại lệ. Nghiêm Hạo Hiên như vậy, chứng tỏ một điều, y rất quan tâm đến cậu.
Nghiêm Hạo Hiên hít một hơi sâu rồi thở nhẹ ra, điều chỉnh lại tâm trạng. Y hạ thấp giọng nói với Hạ Tuấn Sinh:
“Xin lỗi vì đã lớn tiếng với cậu. Nhưng mà Tuấn Sinh, ban đầu không phải chúng ta đã nói có chuyện gì cũng sẽ chia sẻ cùng nhau sao, bây giờ cậu lại nói lời không giữ lời.”
Hạ Tuấn Sinh cúi đầu trầm ngâm một lúc lâu. Không phải cậu không muốn nói, chỉ là không biết nên bắt đầu từ đâu. Cuộc sống của ai mà không có khó khăn, cậu muốn tự mình vượt qua thay vì làm phiền đến người khác. Nhưng Nghiêm Hạo Hiên không nghĩ như vậy. Đối với y, là bạn bè với nhau, gặp chuyện khó khăn có thể cùng nhau giải quyết. Đối với Trương Tư Nguyên, Trình Quang Viễn là vậy, đối với Hạ Tuấn Sinh cũng sẽ như vậy.
“Hạo Hiên, nếu anh đã nói vậy, tôi không giấu nữa. Tháng trước, chú Mã vừa qua đời. Chú Mã là trụ cột của đoàn kịch, chú ấy đi rồi, mọi người đều rất buồn. Nhưng đây không phải chuyện khiến tôi phiền não. Sau khi tang sự của chú Mã kết thúc, tôi phát hiện mấy thoại bản chú để lại đều biến mất.”
Không cánh mà bay
“Sau đó tôi phát hiện, người mới vào đoàn cũng biến mất. Tôi nghi ngờ là cậu ta đã lấy trộm thoại bản. Tôi đã cho người đi tìm, nhưng vẫn chưa tìm được cậu ta. Mấy thoại bản đó, là tâm huyết cả đời của cha tôi và chú Mã, nếu mất đi, tôi biết ăn nói làm sao với họ, với những người trong đoàn kịch đây.”
Nghiêm Hạo Hiên đã hiểu được sự phiền não của Hạ Tuấn Sinh. Mấy quyển thoại bản đó bị trộm đi, nếu bị bán ra ngoài, cậu muốn mua lại, người ta nhất định sẽ bán với giá cao. Còn nếu như người đó giữ lại riêng mình, mở một đoàn kịch, đem nó dựng thành kịch, dù cậu khẳng định đó là của mình thì cũng chẳng ai tin. Rõ ràng là công sức của mình, nhưng bị người khác cướp mất.
“Tôi giúp cậu tìm lại.” Nghiêm Hạo Hiên nói ra lời này rất kiên định
“Sao có thể làm phiền anh được chứ.” Hạ Tuấn Sinh ban đầu vì ngại làm phiền y mới không nói, bây giờ nói rồi cũng không muốn y vì việc này mà lơ là việc khác
“Chúng ta là bạn bè, phiền gì chứ. Mấy anh em của tôi dạo gần đây cũng rảnh, chi bằng tìm việc cho họ làm cũng tốt mà.”
Nghiêm Hạo Hiên đã nói vậy, nếu còn từ chối nữa thì thật là thất lễ. Hạ Tuấn Sinh vô cùng cảm kích trước tấm lòng của y, chắp tay quỳ xuống tạ ơn:
“Cảm ơn Nghiêm thiếu soái. Chỉ cần tìm được thoại bản, bảo tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được.”
Nghiêm Hạo Hiên giật mình, vội đỡ Hạ Tuấn Sinh đứng dậy “Cậu mau đứng dậy. Tôi làm vậy là vì nghĩa tình giữa chúng ta, không cần cậu báo đáp.”
“Tôi biết. Nhưng nếu anh có yêu cầu gì, tôi đều bằng lòng.”
“Được, sau này nếu cần giúp tôi sẽ nói.”
Đường Ái Chân quan sát Nghiêm Hạo Hiên và Hạ Tuấn Sinh, nhớ lại lời nói lúc nãy của Nghiêm thiếu soái. Giữa hai người chắc chắn là có tình nghĩa sâu nặng. Ở thời đại này có thể tìm được một tri kỷ đúng là không dễ. Trương Tư Nguyên có nói cho cô biết, có lẽ do hoàn cảnh của cả hai có chút giống nhau, dễ đồng cảm cho nhau, cho nên mới trở thành tri kỷ.
Nghiêm Hạo Hiên không xuất thân từ gia đình quân nhân, mà cha y chỉ là một công nhân bình thường. Mẹ y sau khi sinh xong đã bỏ đi theo người khác, chỉ có hai cha con sống nương tựa vào nhau. Ông muốn con trai sau này sẽ có được cuộc sống tốt hơn mình, cho nên từ nhỏ đã cho y đi học. Nghiêm Hạo Hiên rất ngoan, nghiêm túc học hành, là niềm tự hào của Nghiêm gia. Nhưng bất hạnh đến với y khi năm y 10 tuổi. Lúc đó không biết vì lý do gì mà chủ nhà máy đột ngột giảm lương, khiến cuộc sống của những công nhân đã khó lại càng khó hơn. Công nhân bất bình lên tiếng đòi công bằng, kết quả xảy ra tranh chấp với quản lý. Công nhân bị đánh, người chết, người bị thương. Mà cha của Nghiêm Hạo Hiên, không may mất mạng, y trở thành trẻ mồ côi. Sau này năng lực của Nghiêm Hạo Hiên được Trương Chí Tường nhìn trúng, đem y về đào tạo cùng Trương Tư Nguyên, hai người cũng trở thành bạn từ đó. Sau này cả hai vào trường quân đội, quen biết Trình Quang Viễn, rồi cả ba lại cùng Đường Hi Thành đi du học ở Nhật. Sau khi trở về, Nghiêm Hạo Hiên được đặc cách phong làm thiếu soái, có cả đội quân của riêng mình.
“Quá khứ của hai người họ đúng là khó khăn. Hy vọng cuộc sống sau này của cả hai sẽ tốt hơn.”