Ninh Diệu khóc cho đẫy, lông tơ trên mặt đều ướt nhẹp khiến nó rất khó chịu. Cả áo của Úc Lễ cũng bị nó làm ướt một mảng nhỏ.
Ninh Diệu xấu hổ nói: “Em làm ướt áo của anh rồi…”
“Không sao.”
Tay Úc Lễ phất qua vai áo ướt nước mắt, áo tức thì khô cong như cũ.
“Oa!” Mắt Ninh Diệu sáng lên: “Anh cũng dùng chiêu này lau mặt giúp em với, mặt của em ướt nhẹp đây này.”
Quần áo với mặt đâu thể so với nhau được, ai lại dùng thứ pháp thuật này để lau mặt bao giờ? Nếu mà quả bóng lông nhỏ xíu kia thấy không thoải mái thì e là càng lau lại càng ướt hơn.
Úc Lễ bất đắc dĩ lục tìm cái khăn trong nhẫn trữ vật, trước tiên lau qua nước mắt dính trên lông Ninh Diệu, sau đó truyền linh lực qua lớp khăn để hong khô hơi ẩm trên bộ lông tơ ấy.
Ninh Diệu tỏ ra rất hài lòng với cách làm chuyên nghiệp này, đợi Úc Lễ lau xong nó bèn nhảy lên vai Úc Lễ cọ cọ: “Anh trai tốt quá đi!”
Động tác của Úc Lễ thoáng khựng trong giây lát rồi nhanh chóng trở lại bình thường, cũng không hề có ý kiến gì đối với cách xưng hô của Ninh Diệu.
“Sao mà ngươi hay khóc thế.” Vẻ mặt Úc Lễ hung dữ, thả Ninh Diệu lên trên gối: “Về sau không được phép khóc nữa, đi ngủ đi.”
Ninh Diệu kêu chiêm chiếp mấy tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt trong tầm mắt Úc Lễ.
Anh của nó có hơi hung dữ nha, cơ mà một loài người muốn nuôi lớn nó ở chỗ của loài yêu chắc chắn vô cùng vất vả.
Anh trai là người nên không quen sống ở chỗ của Yêu, nó phải lớn thật nhanh để còn gánh vác trách nhiệm của chủ gia đình mới được.
__
Là một con chim non chưa học được thuật Tích Cốc, Ninh Diệu vẫn cần phải ăn uống mỗi ngày.
Nhưng vì cả người Ninh Diệu còn chẳng to bằng nắm đấm, người nhỏ sức yếu, thế nên công việc kiếm ăn chỉ đành giao tới tay Úc Lễ.
Một chú chim non như Ninh Diệu không thể ở nhà một mình được vậy là nó bèn chui vào ngực áo Úc Lễ, theo y đi ra ngoài.
Úc Lễ cũng thiếu kinh nghiệm chăm sóc chú chim non, y nhíu mày suy nghĩ xem hiện giờ Ninh Diệu sẽ ăn gì.
Nghĩ một lúc, Úc Lễ hỏi Ninh Diệu: “Có kén ăn không?”
Kén ăn? Nó không kén ăn đâu nha, nó là một con chim ngoan đó!
Ninh Diệu ưỡn ngực lên, đang định nói cái gì mình cũng ăn được thì lại nhớ ra một món ăn rất kinh khủng.
“… Hơi hơi kén đồ ăn một chút xíu.” Ninh Diệu ngại ngùng mổ mấy cái lên ngực Úc Lễ: “Em không muốn ăn côn trùng đâu anh.”
Nó là một con chim hư không ăn côn trùng, hu hu.
Úc Lễ: “…”
Úc Lễ vò chỏm lông mềm mượt trên đỉnh đầu Ninh Diệu, đi tìm trái cây có linh khí cùng ít thịt cá giàu dinh dưỡng để làm bữa trưa.
Ninh Diệu ăn no đến độ cái bụng nó vốn đã tròn lại càng thêm căng. Nó rúc ở trong áo Úc Lễ để Úc Lễ đưa nó về.
Úc Lễ vừa đi vừa nghĩ xem kế tiếp phải làm thế nào. Với tình hình của Ninh Diệu hiện giờ, bọn họ chỉ có thể tạm thời sống ở trong địa phận của Yêu tộc. Y cũng không thể đi đánh giết Yêu tộc bừa bãi, tránh để lại ấn tượng xấu hằn sâu trong lòng Ninh Diệu. Xem xét tình hình thì cách tốt nhất lúc này là tranh thủ thời gian ở lại đây rồi y nghĩ cách giải trừ ảnh hưởng của Thần khí lên người Ninh Diệu.
Rủi ro lớn nhất ở đây chính là trước khi giải trừ được ảnh hưởng của Thần khí thì Thần khí và Yêu Vương sẽ liên tục tìm tới nhằm châm ngòi ly gián, Ninh Diệu sẽ lại lần nữa bị dụ dỗ đủ điều.
Bản tính của con người không chống lại được cám dỗ, đây là đạo lý y đã hiểu được từ khi còn nhỏ.
Thế nhưng biết đâu Ninh Diệu có thể cưỡng lại được cám dỗ thì sao?
Cùng một mở đầu liệu có thể đi đến một cái kết hoàn toàn khác hay không?
*
Ninh Diệu đầu óc rỗng không đã được ăn no uống đẫy hoàn toàn không đoán được Úc Lễ đang nghĩ cái gì trong đầu. Nó chỉ cảm thấy khoảng thời gian này quá đỗi hạnh phúc.
Đoạn đường về nhà càng lúc càng ngắn, Ninh Diệu lại càng nghe thấy những tiếng bàn tán rì rầm.
“Sao tự dưng lại có thêm một căn nhà ở đây, chẳng lẽ lại có yêu tộc khác mới chuyển đến à?”
“Đến cũng không bái lạy sơn đầu(*), mình có phải dạy cho nó biết luật ở đây không đây?”
(*)山头 (sơn đầu): Hiểu là người chiếm lĩnh ngọn núi.
Đến khi Úc Lễ đi tới, tiếng nói chuyện của mấy tên yêu tộc kia đột nhiên ngưng bặt, sau đó bùng lên phấn khích.
“Nhân tộc! Sao ở đây lại có nhân tộc!”
“Lén lút xông vào lãnh địa của Yêu tộc, chịu chết đi!”
“Hay quá, lâu lắm rồi ta không ăn kim đan của tu sĩ, viên này phải thuộc về ta!”
Ninh Diệu đang thảnh thơi nằm nghỉ lập tức giật mình bật dậy.
Thôi xong! Bị phát hiện rồi!
Nhân loại không thể một mình xuất hiện ở địa bàn của Yêu tộc được!
Ninh Diệu thò đầu ra khỏi ngực áo Úc Lễ, hừng hực khí thế quát: “Các ngươi làm cái gì đấy!”
Những yêu tộc kia cũng không ngờ còn có một con yêu quái chim ngủ ở trong ngực áo tu sĩ nhân tộc, tất cả đều sững sờ. Một hồi lâu sau mới có kẻ hồi thần:
“Ồ.” Con yêu nọ có mái tóc màu nâu nhìn vào Ninh Diệu rồi lại nhìn lên Úc Lễ, hỏi: “Các ngươi có quan hệ như thế nào? Sao ngươi lại ở cùng với nhân tộc?”
Ninh Diệu thấy nằm trong áo Úc Lễ không có khí thế, nó bèn nhảy hẳn ra ngoài, leo lên trên vai Úc Lễ.
“Liên quan quái gì đến các ngươi?” Ninh Diệu cố giấu nỗi e sợ mà hỏi lại.
“Sao lại không liên quan tới bọn ta?” Một yêu tộc khác không có chân, cả nửa người dưới của nó là rắn, nó ở bên cạnh che miệng cười nói: “Ai biết có phải ngươi bị nhân tộc này bắt cóc tới đây không, nếu như đúng là vậy thì bọn ta phải thay trời hành đạo chứ.”
Miệng thì nói là thay trời hành đạo, nhưng trong mắt con xà yêu đã sắp không giấu nổi sự thèm khát đối với kim đan của tu sĩ nhân tộc.
“Bọn ta…” Ninh Diệu nói được lời đầu đã khựng lại.
Cũng không biết vì sao mà nó cảm thấy nếu nói bọn họ là anh em thì rất không đáng tin. Từ trong tiềm thức của nó dường như có một cách nói khác càng đáng tin hơn.
“Bắt cóc gì chứ!” Ninh Diệu xòe cánh ra ôm lấy cổ Úc Lễ, quắc mắt nói: “Khó khăn lắm ta mới bắt được một người về để thành thân, các ngươi đòi ăn là ăn được à? Hừ, chuyện này nghe chừng không hợp tình hợp lý đâu!”
Úc Lễ cụp mắt nhìn xuống, trong tầm mắt y có thể trông thấy cục lông tròn ủng bé nhỏ kia đang đứng trên vai mình, áp sát vào y. Đôi cánh nhỏ xíu mềm mại xòe ra giống như muốn che chở y ở bên dưới.
Dù khi cơ thể non nớt như vậy vẫn muốn bảo vệ y sao?
Bên kia, đám yêu tộc nghe vậy chỉ liếc mắt nhìn nhau.
Đúng là ở Yêu giới có quy tắc là nếu đưa nhân tộc về làm bạn đời thì sẽ không bị xua đuổi, nhân tộc kia cũng nhận được sự che chở của yêu tộc đã đưa mình về. Nhưng vấn đề là, hiện giờ yêu tộc này còn nhỏ như thế rõ ràng là không có đủ năng lực để che chở cho tên nhân tộc kia…
Một sức mạnh khủng khiếp đè nặng lên vai, chúng yêu đều không kịp phòng bị, thi nhau phun ra một ngụm máu tươi.
Sức ép này… thật kinh khủng!
Cặp đôi này tuyệt đối không phải kẻ bọn chúng có thể động tới!
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mấy tên yêu tộc lúc nãy còn muốn ăn thịt người bây giờ đã vội co giò lấy tốc độ nhanh nhất của mình để trốn mất.
“Bọn chúng đi rồi kìa.” Ninh Diệu kinh ngạc nhìn bóng lưng đám yêu quái đang bỏ chạy: “Sao bọn chúng lại chịu đi thế, thật dễ nói chuyện.”
Úc Lễ không trả lời vấn đề này mà túm lấy Ninh Diệu từ trên vai mình xuống, nhíu mày:
“Thành thân?”
“À.” Nhắc tới chuyện này lông vàng trên người Ninh Diệu đều biến thẳng sang màu hồng nhạt, nó ấp a ấp úng đáp: “Chỉ là… chỉ là cảm thấy nói thế sẽ càng ghê gớm hơn khi nói chúng ta là anh em á.”
Úc Lễ cười khẽ một tiếng, đưa một ngón tay ra ấn vào bụng của cục lông màu hồng kia. Cục lông tròn vo nhỏ xíu bị đẩy ngã dễ như bỡn, phần bụng mềm mại hướng lên trên, mặc cho ngón tay kia muốn làm gì thì làm.
Cục lông hồng phấn càng trở nên đậm màu, Ninh Diệu thẹn quá hóa giận, giãy dụa lật người dậy, tức giận nhảy xuống khỏi tay Úc Lễ.
Đáng ghét, sao có thể niết nó như thế chứ! Cho dù có lông tơ phủ kín người thì chỗ đó cũng là bộ phận nhạy cảm nha!
Lúc Ninh Diệu đang rơi giữa không trung thì lại lần nữa được bàn tay to lớn đón lấy, thả vào trong ngực áo.
“Lỗi của ta.” Úc Lễ ấn đỉnh đầu Ninh Diệu. “Đừng giận.”
“Hừ!” Ninh Diệu tức giận mổ mạnh lên ngực Úc Lễ.
Thôi được rồi, người một nhà ai lại tích thêm thù hằn làm gì? Nó tha thứ cho y đấy.
Ninh Diệu lại nghĩ tới một chuyện, thò đầu ra nói:
“Anh ơi, em là loài yêu nào thế? Chủng tộc nào ấy? Sao em cứ cảm thấy cái đám vừa gây chuyện với chúng ta có vẻ hơi sợ em.”
Úc Lễ im lặng.
“Em là gì thế? Em là gì thế?” Ninh Diệu đầy tò mò.
Úc Lễ lại lần nữa ấn Ninh Diệu vào trong.
Theo thói quen giả vờ trước đây của Ninh Diệu thì nói hắn là Long tộc hẳn là thích hợp nhất. Nhưng mà nói với một con chím rằng nó là Long tộc thì kiểu gì cũng thấy không hợp lý. Mà sự thật là Ninh Diệu không phải chim cũng chẳng phải rồng, hắn là người.
Úc Lễ mãi không chịu nói ra làm Ninh Diệu thấy hơi nghi ngờ.
Anh của nó… có phải là không hề biết chủng tộc của nó đấy chứ?
Trước khi Ninh Diệu càng sinh nghi, Úc Lễ mở miệng nói: “Là một tộc chim rất lợi hại, nhưng cụ thể tên là gì thì ta cũng không rõ, các ngươi chưa từng nói với ta.”
Thì ra là thế! Bảo sao đám yêu kia thấy nó nổi giận là cúp đuôi chạy biến, hóa ra là trên người nó vốn có khí chất của bá vương, dọa đám yêu đó chạy mất.
Ninh Diệu hiểu ra, đồng thời cảm nhận sâu sắc được hiểu biết của bọn họ về yêu tộc không nhiều.
Anh trai là người, chắc hẳn không biết rõ về yêu tộc nên mới không biết nó là chủng tộc gì. Còn nó thì cái gì cũng không biết. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, như bọn họ bây giờ mà muốn hành tẩu giang hồ rõ ràng là không ổn, phải hiểu biết nhiều thêm chút đã.
Ninh Diệu nghĩ vậy, sau khi biết trong nhẫn trữ vật của Úc Lễ có chiếc nón có thể che giấu gương mặt và tóc bèn bảo Úc Lễ đội nón lên. Bản thân nó thì ngồi trên vai Úc Lễ, thể hiện rõ ra thân phận yêu tộc của mình.
Khi đã có năng lực nhất định rồi thì không cần phải trốn đông trốn tây cẩn thận từng li nữa, hẳn là có thể xuống phố xem xét chút rồi.
Ninh Diệu nghĩ sao là nói với Úc Lễ như thế.
Đối với việc Ninh Diệu tự quy hết nguyên nhân đám yêu kia bỏ chạy lên chính mình, Úc Lễ không hề có ý định nói ra chân tướng.
Như vậy cũng tốt, sau này Ninh Diệu tỉnh lại cũng sẽ cho là vì tu vi của hắn cao siêu nên trong lúc vô tình cũng có thể đuổi được kẻ thù đi chứ không nghĩ là do Úc Lễ mạnh.
Chim non còn nhỏ như vậy, chẳng biết ăn quả với cá thôi có được không. Có lẽ trên đường đi y có thể mua được đồ ăn dành riêng cho con non của tộc chim.
Một người một chim đều đầy tâm tư, rời khỏi vùng hẻo lánh, đi về phía phố xá sầm uất náo nhiệt của yêu tộc.
Ban đầu Ninh Diệu còn hơi hồi hộp, sợ mình không bảo vệ được Úc Lễ. Nhưng ngay sau đó nó nhận ra vấn đề này hoàn toàn chẳng cần lo.
Bởi vì bọn họ vừa mới tới nơi, Ninh Diệu đang mua một xiên kẹo ngọt ở ven đường thì bị chúng yêu dẫn theo con non nhà mình tới mua kẹo vây lấy.
Một chú chim mập lông vàng xù xù, dù là nhìn từ góc nào cũng thấy đáng yêu chết đi được. Khỏi phải nghi ngờ đây chính là ngôi sao lấp lánh nhất ở trong đám đông.
“Ôi chao, con cái nhà ai đây mà đáng yêu quá chừng!”
“Cho chị xoa mặt của cưng nha, ha ha ha.”
“Bộ lông xù thật đó, bình thường ăn gì mà có thể tròn xoe như quả bóng thế này?”
Vô số bàn tay muốn sờ lên quả bóng lông mềm mại kia, Úc Lễ che chở Ninh Diệu, liên tục lùi lại phía sau.
Cả thân chim tròn ủng của Ninh Diệu trốn rúc vào trong quần áo Úc Lễ, run cầm cập.
Thế này là nhiệt tình quá rồi đó! Rõ ràng nó chỉ là một con chim non bình thường thôi mà?
Chờ đã! Có lẽ nào… cái huyết thống thần bí rất ghê gớm kia của nó đang phát huy tác dụng?
Ninh Diệu càng nghĩ càng thấy có khả năng. Đối với Yêu tộc thì huyết thống là thứ vô cùng quan trọng. Yêu tộc có huyết mạch đáng gờm thì từ khi vừa chào đời đã mang thêm hơi thở khiến chúng yêu thần phục rồi.
Nói không chừng lại chính là nó thì sao?
Ninh Diệu đang định leo lên trên vai Úc Lễ, ghé vào tai y nói tin này cho y hay, chợt nghe thấy tiếng kèn vang dội ngân dài từ đầu phố bên kia.
Nghe thấy tiếng kèn, chúng yêu đang nói chuyện chơi đùa đều dừng mọi hoạt động của mình, nhao nhao nhìn về phía đầu phố bên kia.
Sau tiếng kèn vừa dứt là giọng nói vang dội cất lên: “Yêu Vương giá lâm, tất cả mau tránh!”
Thế là ở trung tâm đường phố đương náo nhiệt, chúng yêu đều đứng dạt sang bên đường.
Úc Lễ cũng đưa Ninh Diệu đứng sang bên cạnh, Ninh Diệu thò đầu ra khỏi ngực áo Úc Lễ muốn nhìn xem dáng dấp của Yêu Vương ra sao.
Có điều nó bị Úc Lễ tóm lên trên vai, để cho màn che của nón cũng che lại cả nó.
Một người một chim nhìn xuyên qua tấm màn che của mũ để xem.
Đội tháp tùng của Yêu Vương tất nhiên là vô cùng oai phong, gần như chiếm hết toàn bộ đường đi.
Yêu Vương ở giữa đoàn, vóc dáng cường tráng, gương mặt phính mỡ, nằm chảy thây trên chiếc ghế lớn, một tay cầm rượu một tay cầm thịt.
Yêu tộc đứng ở hai bên đường đều cúi đầu xuống, chỉ lòi ra cái đuôi của một tên chuột còn đang ăn đồ ăn trong tay, giống như không hề chú ý tới Yêu Vương.
Cái đuôi to đùng đen xì từ sau lưng Yêu Vương duỗi ra, vọt tới chỗ tên yêu quái chuột nọ.
Tên yêu quái chuột kia bị quấn ngang lên, cái đuôi kéo nó về trước mặt Yêu Vương.
Mặt mày gã chuột đã cắt không còn giọt máu, gã hét to:
“Đại Vương tha mạng! Lần sau ta sẽ khôn…ng!”
Gã chuột chưa kịp nói trọn câu đã bị Yêu Vương há to miệng nuốt chửng gã vào trong bụng.
Ninh Diệu xem cảnh này lông trên người đều bị dọa cho dựng ngược, nó ôm lấy cổ Úc Lễ run bần bật.
Tay Úc Lễ phủ lên cục lông nhỏ, thuận theo sống lưng Ninh Diệu khẽ vuốt lông cho nó.
“Ha ha ha!” Yêu Vương ăn xong gã chuột kia thì cười to ba tiếng, tiện tay ném cái đuôi chuột còn sót lại ra ngoài, lệnh cho đội tháp tùng đi tiếp.
Dần dần, Yêu Vương đi đã xa, Ninh Diệu nghe thấy yêu tộc bên cạnh đang thầm thì to nhỏ.
“Vừa mới nhậm chức thành Yêu Vương mà uy phong của gã đã chết rồi, hai ba ngày là đi tuần phố.”
“Thời buổi này, Yêu Vương kẻ sau càng không bằng người trước.”
Ninh Diệu đã dần bình tĩnh sau cơn kinh hãi, nghe thấy lời nghị luận bên cạnh, nó không nhịn được mà chen miệng vào:
“Nếu mọi người đều không thích hắn thì sao hắn lại trở thành Yêu Vương được thế?”
Lời này vừa thốt lên chúng yêu đều châu đầu ghé mắt lại, sau khi trông thấy con yêu hỏi ra câu này thì đều cười phá lên.
“Ta còn thắc mắc ai lại đi hỏi cái câu này, hóa ra là một con non.”
“Có thực lực đủ mạnh thôi chứ còn vì cái gì nữa. Yêu tộc khác không thắng nổi gã thì gã chính là Yêu Vương. Chúng ta không phải Nhân tộc, đâu có quan tâm đức hạnh gì kia đâu?”
Có kẻ vỗ tay cười nói: “Nhóc đánh thắng được gã thì nhóc cũng có thể làm Yêu Vương đó.”
Ninh Diệu ưỡn cao ngực.
Nếu như nó có thể lên làm Yêu Vương thì nó sẽ cho Úc Lễ hiên ngang đi lại trong Yêu tộc cũng không lo phải chịu kì thị.
Nhưng mà nó vẫn còn nhỏ thế này, liệu nó có làm được thật không?
Nếu như cơ thể nó nhỏ yếu quá, không thắng được Yêu Vương hiện tại thì phải làm sao?
Vệt mây phía chân trời biến thành sắc đỏ nhàn nhạt, cùng với tiếng kêu lớn êm tai là một nhóm chim có hàng lông đuôi dài tuyệt đẹp bay ngang không trung.
Bọn chúng không chỉ không im lặng nhường đường cho Yêu Vương mà còn bay thẳng qua đỉnh đầu Yêu Vương giống như không hề đếm xỉa gì đến Yêu Vương ở bên dưới.
Nhưng lúc này Yêu Vương cũng không ra tay đánh cho đám chim đó rơi xuống. Gã chỉ sầm mặt nhìn nhóm chim ấy bay đi, cười gằn rồi lại tiếp tục rời đi theo con đường cũ.
Chuyện này rõ là khác thường, Ninh Diệu vội hỏi yêu tộc đứng ở ngay bên cạnh: “Sao Yêu Vương không đánh cho bọn họ rơi xuống thế? Tại không muốn à?”
Nghe Ninh Diệu hỏi mình, yêu tộc kia giật cả mình: “Đúng là trẻ con nói chuyện không biết kiêng kị gì, nhóc cũng là chim mà lại không biết bọn họ hả?”
Ninh Diệu thật thà lắc đầu. Yêu tộc nọ thấy Ninh Diệu quá đỗi đáng yêu bèn giải thích cho nó hay:
“Không phải Yêu Vương không muốn mà là gã không dám.”
“Vừa đi ngang qua không phải yêu tộc bình thường mà là một trong hai tộc lớn từ thời viễn cổ – hậu duệ của Phượng tộc. Mặc dù bây giờ Phượng tộc không còn sức mạnh của Phượng Hoàng chân chính nhưng bọn họ trông giữ Thần khí mà Phượng Hoàng để lại, không phải tộc có thể dễ dàng động tới.”
Phượng Hoàng?
Ninh Diệu chưa bao giờ nghĩ tới hướng này, nó bèn lên tinh thần, hỏi thêm: “Tộc yêu này ghê gớm thế mà không quản cái tên Yêu Vương kia à?”
Yêu tộc bị hỏi lắc đầu nói: “Hậu duệ được xem là cận huyết với Thần tộc đã không hỏi thế sự từ lâu, hiện giờ chỉ còn một đám có chút quan hệ huyết thống xa lắc xa lơ kia là ra ngoài gây chuyện khắp nơi thôi.”
Thì ra là thế.
Ninh Diệu ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Phượng Hoàng cũng chết được hả? Ta nghe nói Phượng Hoàng có thể “niết bàn trùng sinh”, có khi nào Phượng Hoàng đã sống lại rồi nhưng không có yêu tộc nào nhận ra nó không?”
“Đúng là nhóc còn nhỏ mới hỏi tới cái chuyện này.” Yêu tộc nọ cười rộ lên.
“Sắc thánh khiết, ánh vàng chói mắt, đỏ rực như máu, ba thứ màu sắc này kết hợp hoàn mỹ với nhau chính là bộ lông rực rỡ của Phượng Hoàng. Khắp cả yêu giới này ngoại trừ Phượng Hoàng ra thì không một yêu tộc nào có sắc lông như thế cả.”
“Thế nên chỉ cần Phượng Hoàng xuất hiện là tất cả yêu tộc đều sẽ nhận ra ngay, cúi mình quỳ lạy nó.”
Ninh Diệu gật đầu lia lịa.
Trắng, vàng kim, đỏ.
Nó hiểu rồi.