Giả Quý Tộc

Chương 4: Chương 4:



Việc ly hôn với anh có đáng để chờ mong như vậy không?
 
Tống Triết nghĩ không ra. Cứ như vậy trong nháy mắt, thậm chí anh bắt đầu hoài nghi mị lực của mình.
 
Chính anh biết rõ , Dương Vi thích anh mười mấy năm nay, như vậy mười mấy năm  tình cảm sẽ biến mất sao?
 
Anh không tin.
 
Anh càng nguyện ý tin tưởng rằng , người phụ này sau khi có tiền và địa vị rồi, lại bắt đầu muốn nhiều hơn.
 
Hai người tới Cục Dân Chính, Cục Dân Chính nhiều người, Dương Vi không nghĩ tới Tống Triết sẽ đáp ứng thuận lợi như vậy, nên khi đến nơi vẫn còn một tiếng mới đến giờ hẹn. Hai người nhìn thoáng qua, Dương Vi có chút do dự nói: “Ở chỗ này chờ?”
 
“Bằng không thì sao?”
 
Tống Triết thậm chí không thèm mỉm cười, nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó ngồi xuống ghế ngồi tại Cục Dân Chính, thong dong chờ đợi.
 
Dương Vi do dự một lát, ngồi xuống chỗ cách anh hai hàng ghế, như là đang cách ly ôn dịch.
 
Tống Triết vừa thấy cô ngồi cách xa anh như vậy, vô cớ liền có chút tức giận, nhưng anh cũng không nói chuyện, ánh mắt nhanh chóng đảo qua người đối phương, nhưng không dừng lại.
 
Mà Dương Vi duy trì sự ưu nhã ngắn ngủi của mình, sau đó cô đột nhiên ý thức được —— cô sắp ly hôn.
 
Cô muốn nhanh chóng ly hôn, và lập tức rời khỏi Tống gia, cô cũng không phải người nhà họ Tống, để ý hình tượng làm gì? Nghĩ thông suốt điểm này, Dương Vi nhẹ nhàng hơn rất nhiều, ở đây không có kệ thông thường, cô liền dứt khoát dùng tay chống một bên, nghiêng người ngồi lệch trên ghế chơi di động, một bộ dáng cô gái trẻ nghiện game. Chỉ là cô gái này, có chút quá bắt mắt.
 
Tống Triết liếc mắt nhìn cô một cái, trào phúng nói: “Còn không có ly hôn đâu, đây là bộ dáng gì? Đến khi cô thật sự rời khỏi Tống gia, sẽ sa đọa thành cái dạng gì?”
 
Dương Vi nghe được những lời này, ngẩn người, một lát sau, cô nhàn nhạt “Ồ” một tiếng, sau đó cúi đầu tiếp tục chơi di động, hoàn toàn không thèm để lời Tống Triết nói vào trong tai.
 
Thời gian chơi Anipop trôi qua rất mau, một tiếng nhanh chóng trôi qua, khi có người gọi hai người bọn họ tiến vào, Tống Triết nghĩ đến chuyện kế tiếp , rốt cuộc không có cách nào duy trì phong độ. Anh xụ mặt, sắc mặt không quá dễ nhìn, Dương Vi cầm theo thỏa thuận ly hôn, cười nói rõ ràng tình huống với đối phương, sau đó xử lý nốt thủ tục, tiếp theo là ký tên.
 
Thời điểm đến lượt Tống Triết ký tên, Tống Triết cầm bút, dừng một chút , sau đó nói: “Tôi đề nghị cô……”

 
“Mau ký!”
 
Một câu này của Dương Vi khiến cho tất cả những từ ngữ mà Tống Triết định nói đều trở về bụng, anh hít sâu một hơi, nhanh chóng viết xong tên của mình, xoay người liền đi ra ngoài.
 
Dương Vi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, trong lòng rốt cuộc cũng thở phào, cô mang theo giấy chứng nhận đi ra, thấy Tống Triết đang đứng trước cửa chờ cô, cô không khỏi có chút nghi hoặc, kỳ quái nói: “Anh còn ở đây làm gì?”
 
Tống Triết bị những lời này làm cho nghẹn lại một câu cũng không nói nên lời, anh có chút bất lực, mãi sau mới nói: “Cô không trở về?”
 
Dương Vi hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại , gật đầu nói: “Đúng rồi, có chút đồ cần phải thu dọn.”
 
Lời nói sắc bén này xẹt qua l.ồng ngực Tống Triết, nổi lên một tia đau đớn khó có thể phát hiện, Tống Triết nhíu mày, đột nhiên bước nhanh rời đi.
 
Dương Vi không hiểu nhìn anh một cái, quyết định không thèm so đo những chuyện nhỏ này, rốt cuộc, ly hôn chính là tốt nhất.
 
Cô và Tống Triết không nói lời nào, hai người cùng nhau trở về nhà.
 
Sau khi tiến vào cửa Dương Vi liền về phòng của mình, phòng này là phòng của cô khi cô học trung học, từ sau khi kết hôn liền không ở nữa, bên trong phòng chứa đầy đồ vật của Dương Vi thời trung học, cô đến kệ sách tìm đồ , Tống Triết đi sau cô.
 
Hai người từ Cục Dân Chính ra liền không hề nói chuyện với nhau, Tống Triết cũng bắt đầu chậm rãi bình tĩnh lại, ý đồ muốn làm hòa một lần cuối cùng.
Anh đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn cô tìm đồ.
 
“Tìm cái gì?” Anh mở miệng, Dương Vi đưa lưng về phía anh, tùy ý nói, “Mấy quyển notebook.”
 
Nói xong, cô nhón mũi chân lấy mấy quyển notebook, Tống Triết muốn giúp cô, nhưng Dương Vi lại nhanh hơn anh một bước, rút notebook ra, những xấp giấy bên cạnh cũng theo đó mà rơi xuống . Dương Vi duỗi tay muốn nhặt, lại bị Tống Triết nhặt trước, trên giấy vẽ một thiếu niên, là Tống Triết mười bốn tuổi.
 
Dương Vi có một đoạn thời gian học phác hoạ, Triệu Dương Lan nói, nghệ thuật con có thể không tinh thông, nhưng phải có nền tảng, hiểu được giám định và thưởng thức.
 
Khi đó Tống Triết  thực sự non nớt, giữa mày mang theo chút ngạo khí, mà bút pháp của Dương Vi cũng hoàn toàn không lão luyện, khiến cho bức tranh mang theo một chút ngây ngô. Bàn tay của hai người đặt trên bức tranh, không
khí trong nháy mắt có chút lắng đọng.
 

Tống Triết lẳng lặng nhìn bức tranh kia, trong tim như được kí,ch thích mà mở ra, rất lâu sau, anh gấp nó lại, giao cho cô.
 
“Tôi nghiêm túc suy xét qua,” anh cúi đầu, bình tĩnh nói, “Chúng ta không nhất thiết phải ly hôn. Đoạn hôn nhân này cô có gì bất mãn, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện thật tốt.Cô không cần cực đoan như vậy.”
 
Lời này đối với anh mà nói kỳ thật rất khó mở lời.
 
Đoạn tình cảm này, từ trước nay anh không nằm ở vị trí thấp, cho nên ngay từ đầu khi Dương Vi nói ly hôn , anh chỉ nghĩ,cô nói cho có lệ, rồi sau đó là đối kháng, cuối cùng là phẫn nộ.
 
Anh chưa từng nghĩ tới cúi đầu.
 
Chính là khi nhìn thấy bức tranh này, anh đột nhiên cảm thấy, giữa vợ chồng với nhau, hạ thấp mình một lần, cũng không phải là không thể.
 
Nhưng Dương Vi lại mỉm cười, lắc đầu nói: “Không cần, tôi đã suy nghĩ rất lâu, quyết định này không phải là xúc động, anh xem, con đường của anh tôi đã cho anh nghĩ kỹ rồi, hiện tại chúng ta nên chia tay một cách hoà bình, đối với anh dường như không có ảnh hưởng gì, trước kia anh cũng không tuyên bố với bên ngoài về sự tồn tại của tôi, chuyện này cho dù bị truyền ra, cũng sẽ không tạo nên bất cứ bọt nước gì.”
 
“Mà con đường của tôi tôi cũng nghĩ kỹ rồi.” Dương Vi cười rộ lên, cô cầm notebook, cười nói, “Đồ tôi đã dọn đủ, chỉ quên thứ này, tôi nên đi rồi.”
 
Nói xong, Dương Vi liền đứng dậy đi ra ngoài, khi đi ngang qua người Tống Triết, Tống Triết đột nhiên mở miệng: “Vậy cô định làm gì ?”
 
Dương Vi quay đầu nhìn anh, sắc mặt Tống Triết bình tĩnh, tiếp tục nói: “Cô nói cô vạch sẵn đường cho tôi, vậy tương lai của cô thì sao? Cô tính toán làm cái gì? Cô không làm Tống phu nhân nữa, không một xu dính túi ra ngoài, về sau cô định làm gì để sống qua ngày? Từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo mới khó, Dương Vi, sau này cô rất khó tìm được một gia đình nào tốt hơn Tống gia, cô có hiểu hay không?”
 
Dương Vi nghe những lời này, nhẹ nhàng cười.
 
“Chúng ta lập tức phải tạm biệt,” giọng nói cô ôn hòa, “Anh không thể nói những lời dễ nghe hơn sao.”
 
“Lời nói dễ nghe?” Tống Triết trào phúng mở miệng, “Chẳng lẽ còn muốn tôi nói chúc cô hạnh phúc vui vẻ? lời như vậy nằm ngoài phạm vi lương tâm của tôi, tôi không nói nên lời. Rời khỏi Tống gia,” Tống Triết lạnh lùng, “Cô không có khả năng sống tốt hơn.”
 
Anh nói sự thật, nhưng chính anh cũng biết, những lời này quá không có phân lượng.
 
Người phụ nữ như Dương Vi, cho dù không một xu dính túi rời khỏi Tống gia, cô vẫn có thể sống rất tốt.

 
Anh không xác định được sau khi Dương Vi rời khỏi Tống gia có thể sống tốt hơn hay không, nhưng điều anh có thể xác định chính là, anh rất khó tìm được một người như Dương Vi làm Tống phu nhân.
 
Nhưng những lời này anh không thể nói, anh chỉ lạnh mắt nhìn cô.
 
Dương Vi trầm mặc một lát, cô giơ tay vỗ vai Tống Triết.
 
“Được rồi,” cô nói, “Anh không nói được lời nào hay với tôi, nhưng tôi lại muốn nói với anh, Tống Triết,” cô cười rộ lên, “Tôi chúc anh sẽ luôn vui vẻ hạnh phúc.”
 
Bàn tay Tống Triết khẽ run lên, anh rũ lông mi xuống, Dương Vi lẳng lặng nhìn anh.
 
Người đàn ông này thực sự rất đẹp, chỉ cần đứng như vậy, liền không lý do làm người ta cảm thấy có vài phần đau lòng. Dương Vi hít sâu một hơi, thu hồi tay lại, cười nói: “Tôi rất cảm kích dì, cũng thực cảm kích Tống gia, các người cho tôi điều kiện tốt nhất, cho tôi học rất nhiều thứ, cho nên tôi lại càng có nhiều lựa chọn hơn. Mấy năm nay cảm ơn mọi người đã giúp đỡ,” Nói xong, Dương Vi hướng về Tống Triết hơi khom người, sau đó cô dùng ánh mắt bình tĩnh đối diện với Tống Triết, ôn hòa nói, “Vì thế tôi nỗ lực nhiều năm nay, hôm nay, rốt cuộc chúng ta cũng thanh toán xong.”
 
“Tống Triết,” gió từ cửa thổi tới, sợi tóc người phụ nữ nhẹ nhàng dừng trên mặt, cô tươi cười nhẹ nhàng lại nhu hòa, cô tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy anh, cái ôm này mềm mại lại khắc chế, giọng nói của cô nhẹ nhàng lại quyết tuyệt, cô nói, “Tạm biệt.”
 
Nói xong, cô cầm notebook trong tay, nhanh chóng xuống tầng rời đi.
 
Tống Triết lẳng lặng đứng ở cửa phòng cô, anh cảm giác như có một cây châm đâm vào trong lòng, cây châm kia đâm vào thịt, cũng không phải đau tới mức kịch liệt, khiến người ta khó có thể chịu đựng,nhưng lại đau triền miên dài lâu.
 
Rất lâu sau, dì Lâm lên tầng, có chút do dự nói: “Tiên sinh, phu nhân đi ra ngoài, không cho người đưa, có phải hai người lại cãi nhau hay không ?”
 
Tống Triết phục hồi tinh thần , khó có khi anh không tươi cười, gật đầu, không nhiều lời.
 
Anh xoay người trở về phòng tắm, đứng trước bồn rửa tay, giơ tay hắt nước lên mặt, khiến cho mình chậm rãi bình tĩnh lại.
 
Anh cảm thấy cảm xúc hôm nay quá kỳ quái.
 
Cho tới nay, anh đều cảm thấy, mình chán ghét người phụ nữ này, nhưng khi người phụ này thật sự quyết định rời đi, anh lại bắt đầu hồi tưởng lại bộ dáng ban đầu lúc cô mới tới.
 
Rõ ràng đều đã lớn lên thay đổi nhiều như vậy , còn luôn nhớ nhung thời gian đó làm cái gì?
 
Anh bình tĩnh lại, trợ lý Cao Lâm gõ cửa đi đến, báo cáo lịch trình kế tiếp, sau đó đánh giá Tống Triết, có chút do dự nói: “Tiên sinh, trạng thái của ngài nhìn qua không quá tốt, nếu không liền lùi lại?”
 
“Tôi không sao.” Tống Triết lấy chiếc khăn bên cạnh, lau mặt, bình tĩnh nói, “Đều là việc nhỏ.”
 

Nói xong, anh giương mắt nhìn Cao Lâm một cái, lại dò hỏi: “Phu nhân đi đâu vậy?”
 
Cao Lâm ngẩn người, Tống Triết lạnh lùng lên tiếng: “Cậu không cho người đi theo?”
 
Cao Lâm phản ứng lại, nhanh chóng nói: “Tôi liền cho người đi tìm, phu nhân một mình đi ra, chắc hẳn đi không xa. Hiện tại đuổi theo, vẫn còn kịp!”
 
“Ai cho cậu đuổi theo?” Tống Triết lập tức ngắt lời Cao Lâm, nói, “Đi điều tra rõ hành trình kết tiếp của cô ấy, cho người đi bảo vệ. Cho dù ly hôn rồi, cô ấy cũng là người Tống gia chúng ta đi ra ngoài , đừng để tôi không còn mặt mũi nào mà xuống gặp mẹ tôi.”
 
“Vâng.” Cao Lâm gật đầu, không dám nói thêm gì nữa.
 
Tống Triết đứng trước gương phát ngốc một lúc, Cao Lâm thật cẩn thận nói: “Tiên sinh, kỳ thật ngài cũng không cần lo lắng. Phu nhân chỉ nhất thời hứng khởi, tức giận những lời đồn bên ngoài của ngài. Tính cách phu nhân ngài cũng biết, ngày thường chỉ ở nhà trồng hoa viết chữ, cũng không giao tiếp nhiều cùng những người khác, ở bên ngoài một đoạn thời gian, ăn chút khổ, tự nhiên sẽ trở lại.”
 
Anh không nói chuyện, trong lòng không khỏi châm chọc,lời Cao Lâm nói chính là lời nói thật, cuộc sống sinh hoạt của Dương Vi rất tinh tế, không phải gia đình bình thường có thể dưỡng ra được. Mà ngày thường cô cũng không thích giao tiếp cùng người khác, ra ngoài mấy ngày không có tiền sinh hoạt, liền nhận đủ khổ sở.
 
Cô đã dành nhiều năm như vậy để bay lên cành cao, đột nhiên rơi xuống , làm thế nào mà sống yên ổn được?
 
Sớm muộn gì cũng phải quay trở lại.
 
Sớm muộn gì cô cũng hiểu rõ ràng, kỳ thật nhiều năm như vậy, hai người bọn họ, đã sớm “Phù hợp nhất”.
 
Nhưng trong lòng anh trước sau vẫn có vài phần bất an.
 
Sau này hồi tưởng lại, Tống Triết mới ý thức được —— kỳ thật từ lúc mới bắt đầu, hiểu biết của anh về Dương Vi, đã sớm vượt xa từ “Cho rằng”.
 
Dương Vi nói tạm biệt, đó chính là lời tạm biệt thật sự.
 
Tạm biệt quá khứ, cũng tạm biệt anh.
 
Rõ ràng anh biết, nhưng bởi vì bất lực, cho nên chỉ có thể lừa mình dối người.
 
Tác giả có lời muốn nói: Từ chương sau có khả năng văn phong sẽ thay đổi……
Mọi người không cần sợ hãi, hãy thích ứng trong mọi hoàn cảnh một chút, Phật hệ một chút, mặc kệ xuất hiện nữ chính như thế nào, mấy người đều phải, bình tĩnh……
 
 
 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.