Chấp Niệm - Dạ Mạn

Chương 8



Editor: Mân Thiên

Beta: Lãnh Vũ Bối

Tống Hoài Thừa đi một mạch nhanh như bay, một giờ sau đã đến chỗ Chu Hảo Hảo.

Anh gõ cửa hồi lâu, bên trong không hề có tiếng động. Lúc nãy gọi điện, Chu Hảo Hảo có chút không bình thường. Anh vội vàng gọi điện lại cho Chu Hảo Hảo, tiếng điện thoại di động truyền ra ngoài, nhưng hồi lâu cũng không có người nhận.

Tống Hoài Thừa nhíu mày.

Trước cửa có một chậu cây Quan Âm mọc rất tươi tốt. Trong đầu Tống Hoài Thừa bỗng lóe lên một ý nghĩ. Anh khom lưng dịch chuyển chậu hoa, quả nhiên phía dưới có một chiếc chìa khóa.

Khi còn nhỏ Chu Hảo Hảo luôn luôn đem theo chìa khóa bên mình, sau này lại giấu nó ởchậu hoa trước cửa nhà hoặc dưới hòn đá. Việc này anh đã từng được nghe cô ấy kể.

Tống Hoài Thừa bước vào nhà, phát hiện Chu Hảo Hảo đang nằm trên sô pha, cửa sổ ngoài ban công bị vỡ toang, hơi lạnh từ bên ngoài ùa vào

Trên người Chu Hảo Hảo chỉ mặc bộ áo lót mỏng manh, sắc mặt tái nhợt.

“Hảo Hảo” – Tống Hoài Thừa nâng cô dậy, cảm nhận được thân nhiệt lạnh ngắt của cô. Anh nhìn quanh bàn trà, bên trên chỉ bày toàn hoa quả. “Khó chịu ở chỗ nào?” Anh sờ trán cô, nơi đó nóng như lửa đốt.

“Anh đưa em đi bệnh viện.” Tống Hoài Thừa lạnh lùng nói.

Chu Hảo Hảo líu ríu: “Em không muốn đi bệnh viện. Em không muốn bị tiêm.” Cô rúc vào trong lòng anh, “Hoài Thừa.”

Tống Hoài Thừa ôm lấy cô, đầu Chu Hảo Hảo đau như búa bổ, nhân lúc vẫn còn ý thức, cô tham lam ôm lấy anh, “Hoài Thừa, nếu có thể mãi như vậy, em tình nguyện bệnh suốt đời.”

Tống Hoài Thừa ngẩn người, “Đừng nói mấy câu ngốc nghếch như vậy. Đi bệnh viện trước đã.”

“Ha ha.” Chu Hảo Hảo mỉm cười, “Vẫn là anh quan tâm em nhất.”

Tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra chẩn đoán là bị viêm phổi. Tống Hoài Thừa nheo mắt. Vẻ mặt Chu Hảo Hảo vô vùng thoải mái, không hề để ý xung quanh.

Tống Hoài Thừa làm thủ tục nhập viện thay cô.

Phòng bệnh im lặng, cô ngồi trên giường truyền dịch, Tống Hoài Thừa ngồi trên sô pha, hai tay đan vào nhau, không biết đang nhìn cái gì.

Mỗi khi bình truyền dịch hết, anh đều cẩn thận giúp cô thay bình truyền dịch mới.

Khóe miệng Chu Hảo Hảo khẽ mỉm cười.

Màn đêm buông xuống, ngoài cửa sổ phố đã lên đèn.

Cố Niệm không hề liên lạc với Tống Hoài Thừa, đến đêm thì cô trở về nhà. Trong nhà lạnh lẽo, vắng vẻ, Tống Hoài Thừa không về. Cô nghiêm túc chuẩn bị bữa tối, suy cho cùng là trong bụng cô còn có đứa nhỏ, cô càng phải chăm sóc cho mình nhiều hơn.

Ngày hôm sau, cô lái xe đến bệnh viện.

Trùng hợp là Lục Diệp Thanh có ca trực.

“Bác sĩ Lục” Cố Niệm lên tiếng chào hỏi.

Lục Diệp Thanh nhìn cô: “ Lúc này cảm thấy không khỏe chỗ nào ư?”

Cố Niệm cười rạng rỡ: “Bác sĩ Lục, tôi làm mẹ rồi”. Trong mắt cô ngập tràn hạnh phúc. Việc này nên nói với chồng đầu tiên, vậy mà cô lại nói cho Lục Diệp Thanh trước. Đúng là cô và Lục Diệp Thanh có duyên mà.

“Chúc mừng cô.” Lục Diệp Thanh gật gật đầu. “Được thỏa lòng mong ước rồi nhé.”

Lục Diệp Thanh kiểm tra cho cô, vẻ mặt vô cùng chuyên tâm, khuôn mặt nhìn nghiêng vô cùng đẹp trai.

Cố Niệm ngây ngốc nhìn ngắm khuôn mặt ấy, Lục Diệp Thanh viết nhanh trên giấy: “Mang thai bốn tháng, kê cho cô vitamin B11. Bình thường nên tránh đồ kích thích, nên ăn nhiều thực vật, dinh dưỡng cân bằng. Cơ thể cô vốn đã gầy, lúc này không thể lại giảm béo.” Anh vui đùa nói.

Cố Niệm giật mình, có đôi chút ngượng ngùng, thật sự là hơi thất lễ, cô có hơi thất thần, “Bác sĩ, những thứ thuốc tôi dùng trước đây có gây ảnh hưởng gì không?” Cô lo lắng hỏi.

“Cái này tôi cũng không rõ. Lần sau đem thuốc đến đây để tôi xét nghiệm.”

Cố Niệm nhếch miệng, không biết làm sao, “Tôi không có thuốc.”

Lục Diệp Thanh có chút trầm ngâm, “Việc này không đúng. Bất cứ mọi việc trên đời đều có nguyên nhân. Nếu đã muốn có con, cô hãy mở lòng mình ra. Đứa bé trong bụng bị ảnh hưởng trực tiếp bởi tâm trạng người mẹ.

Cố Niệm khẽ cười, “Tôi biết. Bác sĩ Diệp, anh là người tốt, nhất định sẽ tìm được người bạn gái phù hợp. Ừm, tôi cảm thấy anh hợp với việc làm bác sĩ phụ khoa đấy.”

Ánh mắt Lục Diệp Thanh trầm ngâm: “Thôi được rồi, tôi không tiễn.”

Cố Niệm lấy thuốc, nhẹ nhàng rời đi, bước đi rất cẩn thận. Nhìn những người phụ nữ bụng to, cô không khỏi nhìn lại cái bụng phẳng lì của chính mình, tưởng tượng như đó là dáng vẻ của mình trong tương lai.

Rất nhiều người xếp hàng chờ mua thuốc, Cố Niệm cũng đứng xếp hàng, trước cô là một đôi vợ chồng. Người chồng nói với vợ: “Em ngồi đây đi, anh qua bên kia xếp hàng.”

“Em không mỏi.” Người vợ nhẹ nhàng đáp.

Người chồng không biết làm sao, ân cần: “Em đúng là không nghe lời mà.”

Cố Niệm khẽ bước sang một bên, thoáng run rẩy, không biết Tống Hoài Thừa sẽ cảm thấy thế nào khi biết cô có thai?

Anh sẽ đối với đứa trẻ này như thế nào? Nếu anh nói không cần, cô sẽ đưa đơn ly hôn.

Ly hôn…

Cố Niệm bất chợt rùng mình khi nghĩ đến chuyện này, tại sao cô lại có thể nghĩ tới nó chứ.

Cô ngước mắt nhìn về phía cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy một hình bóng vô cùng quen thuộc, tại sao anh lại ở đây? Cách nhau có mười bước chân, cô nhìn thấy anh, nhưng từ đầu đến cuối anh không hề nhìn thấy cô.

Cố Niệm muốn quay đi, thế nhưng, cô lại sợ anh đến đây để lấy thuốc cùng người khác.

“Cô ơi, làm ơn đi nhanh một chút”. Người phía sau lên tiếng thúc giục.

Cố Niệm bối rối: “A, xin lỗi!” cô giật mình, đồ trong tay rơi hết xuống đất.

Tống Hoài Thừa lấy thuốc xong, xoay người rời đi, bước chân khẽ lướt qua cô.

Giây phút đó, cô cuối cùng cũng hiểu được cảm giác đau đớn không nói nên lời. Cô chậm rãi ngẩng đầu. Tống Hoài Thừa như chợt cảm nhận được điều gì đó, hơi ngoảnh đầu, mắt đối mắt với cô, ánh mắt anh không giấu được sự kinh ngạc.

Anh bước tới, cúi xuống giúp cô nhặt mọi thứ vương vãi trên mặt đất. “Sao em lại ở đây?”

“Em đến lấy thuốc.” Cố Niệm nhanh chóng cầm đơn thuốc giấu đi. “Còn anh?”

Tống Hoài Thừa giúp cô cầm túi, “Hảo Hảo bị viêm phổi, phải nằm viện”.

“Viêm phổi ư?” Cố Niệm thở dài một tiếng, điềm nhiên nói: “Nghiêm trọng đấy. Anh đi chăm sóc cho cô ấy đi.”

Tống Hoài Thừa nhìn cô: “Đưa đơn thuốc đây, anh đi lấy giúp em.”

Cố Niệm xiết chặt đơn thuốc, ra sức lắc đầu, nhìn hàng người phía trước: “Không cần. Người phía trước còn đông lắm, em chỉ cần lấy vitamin bình thường thôi, em đến hiệu thuốc mua cũng được”. Cô nhìn số thuốc trong tay anh, “Em sẽ không đến thăm Hảo Hảo đâu, sợ lại khiến bệnh tình cô ấy càng thêm nặng”.

Nói xong, cô liền rời đi mà không hề nhìn sắc mặt của anh.

Tống Hoài Thừa đứng đó nhìn bóng cô dần khuất xa.

Anh trở lại phòng bệnh, y tá nói: “Anh Tống đã trở lại rồi, bạn gái anh đợi mãi không thấy anh về, vừa mới định xuống dưới tầng tìm anh. Tốt quá, không có chuyện gì thì tôi đi đây. Nếu có gì cần thì hai người cứ gọi tôi.”

Chu Hảo Hảo nghiêm mặt: “Sao anh đi lâu vậy?”

“Đông người”. Tống Hoài Thừa đặt đồ xuống bàn, “Hảo Hảo, anh đã nhắn tin cho Từ Hành rồi, lát nữa cậu ấy sẽ tới chăm sóc em”.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Chu Hảo Hảo trở nên lạnh lẽo, “Anh không thể ở lại đây thêm một lát sao? Em biết rồi! Tống Hoài Thừa, em biết cả rồi! Anh không hề yêu cô ta! Anh cưới cô ta là vì…”

“Đủ rồi!” Tống Hoài Thừa lạnh lùng ngắt lời, “Em nghỉ ngơi đi.”

Sắc mặt Chu Hảo Hảo trắng bệch.

Tống Hoài Thừa vừa bước ra ngoài, bên trong phòng liền truyền đến một loạt âm thanh đổ vỡ. Chu Hảo Hảo điên cuồng đập phá bình hoa.

Tống Hoài Thừa về nhà, Cố Niệm không có nhà. Anh ngồi im lặng mấy giờ đồng hồ, Cố Niệm vẫn chưa trở về.

Từ Hành gọi điện cho anh, “Cậu thật nhẫn tâm. Cậu xem, Hảo Hảo bị cậu làm cho thành như vậy. Hoài Thừa, muốn cắt đứt cũng không cần nhanh chóng như vậy chứ.”

Tống Hoài Thừa day day thái dương, “Ừ, tình hình bên đó thế nào?”

“Hắn ta đã đem tiền đến rồi.” Từ Hành lạnh nhạt đáp, “Nhanh thôi, không quá ba ngày. Có điều, cậu định tính thế nào với Cố Niệm?”

Tống Hoài Thừa không nói gì.

Từ Hành cao giọng, “Hoài Thừa, cậu và cô ấy không thể được, nhớ đến cha mẹ cậu đi.”

Trán Tống Hoài Thừa nổi gân xanh, “Tôi biết. Kế hoạch vẫn như cũ.”

“Như vậy thì tốt. Tôi sợ cậu…” Từ Hành không nói hết câu, hơi cong khóe miệng.

Cố Niệm trở về nhà họ Cố lúc nửa đêm. Bà vú thấy cô thì kinh ngạc, “Sao bây giờ con lại đến? Hoài Thừa không đến cùng con sao?” Nhắc tới Tống Hoài Thừa, vẻ mặt bà vú hơi là lạ, tuy nhiên Cố Niệm không hề chú ý tới điểm này.

“Anh ấy có việc ở công ti”. Cố Niệm thản nhiên đáp.

Ánh mắt bà vú lạnh lẽo, không hề tin vào lời cô nói, “Niệm Niệm, vốn dĩ cha con không cho phép dìnói với con chuyện này.”

Cố Niệm ngước mắt nhìn, “Chuyện gì ạ?”

“Con có biết lần trước vì sao cha con bị bắt không?” Bà vú giận dữ, “Là do người của Tống Hoài Thừa tố cáo.”

Cố Niệm thoáng chốc dậy sóng trong lòng, “Sao có thể?”

“Dìlừa con làm gì. Cha con nhờ bạn bè điều tra. Con có biết Tống Hoài Thừa có mấy cái công ti không? Cha con từ trước tới giờ cũng không hề biết bị công ti bên ngoài của Tống Hoài Thừa cạnh tranh.

Đầu óc Cố Niệm trở nên trống rỗng, “Sao lại là anh ấy chứ?” Cô không dám tin đây là sự thật.

Bà vú cười mỉa mai, “Sao dìbiết được? Ngay cả bố vợ nó cũng dám tố cáo, đúng là đồ bất hiếu!”

Khuôn mặt Cố Niệm trở nên trắng bệch, trong lòng cô đột nhiên có dự cảm xấu. Suy nghĩ rối bời của cô trong chốc lát chưa thể thông suốt được, “Cha con đâu?”

“Ông ấy ra ngoài rồi. Mấy ngày nay ông ấy bận bịu vì cái hạng mục gì đó.”

Cố Niệm nhanh chóng gọi điện cho Cố Chu Đạo.

Cố Chu Đạo đang ở chỗ kí hợp đồng. Ông bỏ ra một triệu, tất cả số tiền ông có đều mang ra đầu tư, cộng thêm cả 2000 vạn vay được ở ngân hàng.

Kí tên, đóng dấu.

“Ông Cố, hợp tác vui vẻ.” Đối phương giơ tay bắt.

“Chắc chắn rồi. Chúng ta đã kí hợp đồng mà. Để mấy ngày nữa cùng nhau bàn bạc chi tiết hơn nhé.”

“Tốt quá!” Chuông điện thoại của Cố Chu Đạo vừa vang lên, thấy là con gái cưng, “Niệm Niệm”

“Bađang ở đâu?” Cố Chu Đạo tràn đầy phấn chấn, “Bađang ở ngoài. Bacùng đối tác đã quyết biến thị xã D ở phía đông thành khu vực trong thành phố, bađang chuẩn bị tạo ra một khu phố trung tâm kiểu mới.”

Cố Niệm đau đầu, “Batrở về đi rồi nói sau nhé.”

Cố Chu Đạo nhìn đối tác, “Ông chủ Lý, thật ngại quá, đêm nay không thể trò chuyện cùng ông rồi, con gái tôi thúc giục tôi trở về.”

“Không có gì. Ông chủ Cố đúng là rất thương con gái”

Cố Chu Đạo mỉm cười.

Vừa về đến nhà, Cố Chu Đạo đã gọi lớn, “Ba về rồi đây.”

Vẻ mặt Cố Niệm nghiêm trọng, “Ba, gần đây ba làm gì vậy?”

Cố Chu Đạo không hài lòng, “Kiếm nhiều tiền thôi!”

Cố Niệm thở dài một tiếng, “Con đã nói bao nhiêu lần rồi, nhà ta hiện tại như thế này là ổn rồi. Sao ba còn làm vậy?”

“Con bé ngốc này! Ai chẳng muốn kiếm được nhiều tiền. Tất cả việc ba làm đều là để chuẩn bị cho con và cháu ngoại của ba thôi.”

Trong giây lát Cố Niệm không biết nói gì. Cô lặng lẽ: “Lần trước ba bị như vậy là do Hoài Thừa làm phải không?”

Nhắc tới chuyện này, lửa giận trong lòng Cố Chu Đạo lại bùng lên, nhưng ở trước mặt Cố Niệm, ông đành nín nhịn, “Ba không biết nó còn có công ti khác.”

Xem ra là ngầm thừa nhận rồi, Đúng là do anh ấy làm. Trong lòng Cố Niệm ớn lạnh.

“Ba, con hỏi ba, lúc đó rốt cuộc ba và Hoài Thừa đã xảy ra chuyện gì? Tại sao quan hệ giữa hai người lạ vậy?”

Cố Chu Đạo liếc mắt, “Có gì lạ đâu. Phong cách làm việc của ba và Hoài Thừa không giống nhau, lập trường khác nhau, không có tiếng nói chung. Con lại tưởng tượng ra cái vớ vẩn gì vậy? Lúc đó có khả năng là Hoài Thừa cũng không hề biết.”

Cố Niệm đan hai tay vào nhau, trong lòng bình tĩnh hơn, “Con chỉ lo lắng cho ba thôi mà.”

“Ba đã bước chân vào thương trường bao nhiêu năm rồi, yên tâm đi.” Cố Chu Đạo vỗ vỗ vào tay cô.

Tâm trạng mấy ngày nay của Cố Niệm vẫn chưa ổn định, cô nhắn tin cho Tống Hoài Thừa, báo cho anh biết là mình đang ở nhà mẹ, Tống Hoài Thừa qua quýt gửi lại một chữ: “Được”

Hết tết Nguyên Đán, Cố Niệm trở lại phòng tranh. Phương Hủ Hủ đi Hải Nam, chỉ còn một mình cô. Mỗi sáng, Cố Niệm đều lật lại các tập tranh để giết thời gian.

Ánh mặt trời chiếu vào, nhẹ nhàng bao phủ lên thân thể phía trên của cô.

Đang bực bội thì có tiếng di động, Cố Niệm có phần không vui khi lại có người tìm cô trong lúc này. Là Chu Hảo Hảo. Cố Niệm khẽ do dự, vẫn là nghe thì hơn.

“Cố Niệm.” Giọng Chu Hảo Hảo không còn thân thiết như xưa.

“Hảo Hảo, xin chào”. Cố Niệm đều đều đáp.

“Cố Niệm, chẳng lẽ cô thật sự không thèm để ý đến quá khứ của tôi và Hoài Thừa, chẳng lẽ cô cho rằng Hoài Thừa yêu cô thật lòng hay sao?” Chu Hảo Hảo rũ bỏ vẻ giả tạo, lạnh lùng hỏi.

Cố Niệm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Cô đang ở tầng hai. Lá của cây ngô đồng đã rụng hết, chỉ còn lại những cành khô, thật thê lương.

“Ban đầu là tôi thích anh ấy trước, ngay từ đầu anh ấy đã không hề yêu tôi. Nhưng chẳng phải bây giờ chúng tôi đã kết hôn rồi sao.” Cố Niệm một tay cầm điện thoại, một tay nhẹ nhàng xoa xoa bụng.

“Vậy cô không tò mò muốn biết vì sao Hoài Thừa đồng ý cưới cô ư?” Chu Hảo Hảo cười lạnh.

Cố Niệm nhắm hai mắt, “Cô gọi điện cho tôi chẳng phải là muốn nói cho tôi biết chuyện này hay sao? Nói đi. Tôi nghe”

Giọng nói của cô vẫn nhàn nhạt làm cho Chu Hảo Hảo nghẹn họng. Dựa vào cái gì? Cô ta chỉ là một đứa con gái nhà giàu mà thôi. “Tôi nói cho cô biết. Là vì Hoài Thừa hận ba cô. Là ba cô đã hại chết ba anh ấy. Anh ấy cưới cô chỉ vì trả thù mà thôi.”

Cố Niệm rùng mình.

Rất lâu sau vẫn không có tiếng động.

“Cố Niệm, cô vẫn tiếp tục với cuộc hôn nhân này sao?”

“Hảo Hảo, nếu tôi và anh ấy đã có thể cùng nhau chung sống hai năm, sao lại có thể tin lời cô nói được. Nếu không phải do Hoài Thừa nói ra, tôi tuyệt đối sẽ không tin.” Cố Niệm mãi mới nói nên lời, “Nếu đó là sự thật, tôi sẽ chờ Tống Hoài Thừa trả thù, tôi tình nguyện.”

Tắt máy, cô nhanh chóng đứng lên, rời khỏi phòng tranh và về nhà.

Trong nhà hết sức im ắng.

“Ba ơi, dìơi” Cố Niệm lớn tiếng gọi. Nhưng mãi mà không có ai trả lời. Trong lòng cô càng ngày càng nhiều thắc mắc. Cầm điện thoại chuẩn bị gọi, cô phát hiện có mấy tin nhắn chưa đọc, một trong số đó là của ba cô.

“Niệm Niệm, bavàdìra ngoài du lịch, con nhớ chăm sóc bản thân, đừng nghĩ nhiều.”

Cố Niệm nhanh chóng gọi điện thoại, nhưng không có ai nghe máy.

Lúc này ở ngoài cửa có người ra sức gõ cửa, Cố Niệm vừa ra liền nhìn thấy có khoảng 10 thanh niên khỏe mạnh đang đứng ở cửa, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng: “Các người tìm ai?”

“Gọi Cố Chu Đạo ra đây.” Người thanh niên đứng đầu nói lớn.

Cố Niệm nhíu mày, lui lại về phía sau, “Các người tìm lầm rồi.” Cô xoay người, chuẩn bị đóng cửa.

Người thanh niên đứng đầu chắn ngang cánh cửa, Cố Niệm lảo đảo lùi từng bước, chúi người xuống dưới, cô sợ tới mức lưng đổ mồ hôi lạnh.

“Sao lại nhầm được? Địa chỉ tôi nhớ rõ rành rành. Gọi người ra đây, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”

Vẻ mặt Cố Niệm vô cùng khó coi: “Ông ấy không có ở đây, không tin thì các người có thể vào xem thử.”

Người thanh niên trừng mắt nhìn cô. Phía sau có người nói: “Có thể là hắn đã chạy trốn.”

“Mẹ kiếp!” Tiếp sau đó là một loạt tiếng chửi rủa.

Cố Niệm dùng sức nắm chặt tay, trong lòng lo lắng nhưng trên mặt không biểu hiện ra chút nào, “Rốt cuộc là các người đang làm gì ở đây?”

“Cố Chu Đạo lừa tiền chúng tôi.”

“Khốn khiếp! Tìm được hắn thì không thể cho hắn sống.”

“Cô là gì của hắn?”

“Cô là con gái của ông ta? Có tiền rồi!” Có người tiến lên một bước, kéo mạnh cánh tay Cố Niệm, lực mạnh khiến cô cảm thấy cánh tay mình như bị trật khớp.

“Buông tay ra. Nếu không tôi báo cảnh sát.”

“Tốt lắm. Báo đi. Báo cảnh sát tới bắt tên lừa đảo kia luôn đi.”

“Các người nói rõ sự tình ra đi. Nếu là lỗi của ba tôi, gia đình chúng tôi chắc chắn sẽ không trốn tránh trách nhiệm.” Cố Niệm tự biết lượng sức mình, tha thiết nói.

“Cô gái, chúng tôi không phải là không biết phân biệt phải trái. Chúng tôi đem tiền đến chỗ ba cô đầu tư, cái gì mà làm thị xã phía đông thành trung tâm mới, vốn tưởng rằng sẽ được lợi nhuận, ngờ đâu ông ta lại ôm tiền bỏ chạy.”

“Hơn 10 vạn kia đều là tiền mồ hôi nước mắt của chúng tôi. Cô ăn nói với chúng tôi thế nào bây giờ?”

Cố Niệm nghẹn ngào: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ cố liên lạc với ba tôi. Tiền của các người, chúng tôi chắc chắn sẽ trả lại.”

“Dựa vào đâu mà chúng tôi phải tin cô?”

Cố Niệm hít sâu một hơi: “Công ti Vạn Thiên là do chồng tôi lập nên”

Mọi người im lặng, lát sau có người lên tiếng: “Tôi biết, là ông chủ họ Tống.”

Cố Niệm cười tự giễu, cô chưa bao giờ nhắc tới thân phận của chồng mình, hôm nay đúng là do tình cảnh bắt buộc phải làm vậy.

“Thế thì tốt, ba ngày sau chúng tôi lại đến.”

Cố Niệm mím môi, gật đầu.

Đám người vừa rời đi, cô kéo thân mình mệt mỏi ngồi lên sô pha, hai tay run run.

Trong lòng vẫn có tiếng nói: Đừng là anh ấy! Đừng là anh ấy!

Cô run rẩy gọi điện thoại cho bà vú, cũng may là có người nghe máy.

“Niệm Niệm” Cố Chu Đạo căng thẳng gọi.

“Ba, có rất đông người vừa đến đây, hai người đang ở đâu vậy?”

Sắc mặt Cố Chu Đạo tái mét, “Con có bị làm sao không?”

“Ba, tại sao lại ra nông nỗi này?” Cố Niệm đau lòng.

Cố Chu Đạo biết không giấu nổi nữa, liền nói cho cô. “Ba cũng bị lừa. Cái lão Lý kia ôm tiền bỏ chạy. Bacũng đang đi tìm hắn mà không thấy.” Giọng ông đầy suy sụp.

Cố Niệm chua xót: “Ba, bacó từng làm gì xấu không? Tại sao trong khoảng thời gian này lại liên tiếp gặp chuyện không may vậy?”

Cố Chu Đạo giật mình, “Con nói sao?”. Ông đột nhiên nghĩ đến một người, rồi lập tức lắc đầu, “Không hề.”

“Ba, ba nghĩ đến ai vậy?” Cố Niệm cười khổ, “Ba, ba và nhà họ Tống rốt cuộc là có chuyện gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.