Sau Khi Ngừng Truy, Tôi Liền Bị Nữ Thần Cầm Tù

Chương 2: Bệnh tâm lý



Chỉ một cái chạm mắt liền khiến Đường Cẩn Du theo phản xạ rùng mình.

Cũng là bởi vì cùng với động tác ngẩng đầu, ngũ quan người kia hiện ra rõ ràng không hề che giấu.

Thật sự là một gương mặt đẹp đến mức khó tin.

Đường Cẩn Du dường như đã quên cả hô hấp trong vài giây khi cố tái hiện lại thước phim ấy. Khoảnh khắc kia là một quãng thời gian rất nhẹ, rất mơ hồ, chỉ có gương mặt đối phương bừng sáng lên tất thảy. Đường Cẩn Du không biết bản thân rốt cuộc vì cái gì mà hứng thú, chỉ là khi nhìn thấy nụ cười đó, gương mặt đó, trong não bộ nàng chỉ là một mảng trắng xoá mờ mịt – trống rỗng.

Không thể nghĩ được gì khác.

Không phải vì vẻ đẹp của người đó quá khoa trương, mặc dù Đường Cẩn Du không thể thừa nhận cái ngẩng đầu kia có bao nhiêu giá trị. Mắt phượng đan hẹp lại sắc bén, đuôi mắt rũ xuống trông có nét nhu mì hơn, hai con ngươi tựa khối thạch lam, một màu đen xám không thấy đáy. Mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, ngũ quan hoàn hảo khiến nét đẹp có vẻ không thực. Nhưng cái chính là, Đường Cẩn Du có cảm giác nữ nhân vừa quen thuộc lại xa lạ.

Giống như, đã từng gặp mặt ở đâu đó.

Đường Cẩn Du có cảm giác khó thở, dường như lồng ngực bị đè nén, chợt nhận ra người kia đã biến mất từ lúc nào, nàng cũng mất hứng thú dời ánh nhìn đi chỗ khác.

Cả buổi học hôm đó, Đường Cẩn Du chỉ nghĩ về người phụ nữ bí ẩn kia.

Tan học, Tạ Doãn Phong nhìn Đường Cẩn Du đi đứng thẫn thờ cả người, mày nhíu lại giống như đăm chiêu suy nghĩ về việc gì đó. Ban đầu cậu nghĩ đối phương đang nghĩ về bài học vừa nãy, nhưng sau nhiều lần gọi Đường Cẩn Du không thành công, Tạ Doãn Phong có thể khẳng định người này lại đang có vướng bận đây. Bất quá, đây cũng là lần đầu tiên cậu thấy nàng có dáng vẻ mất tập trung đến vậy.

“Cẩn Du! Đường Cẩn Du! Du đại tiểu thư! Đường mỹ nhân!”

Tạ Doãn Phong có chút bất lực, còn có chút giận dỗi vì không được để mắt tới. Phải đến tiếng gọi thứ năm Đường Cẩn Du mới ngẩng đầu, a một tiếng, biểu cảm có hơi phức tạp. Thế nhưng tất cả đều bị Tạ Doãn Phong chặn lại.

“A cái gì? Bổn thiếu gia gọi cậu muốn mỏi cả mồm, mất hứng nói luôn rồi!”

Đường Cẩn Du lúc này mới hoàn hồn, trông thấy vẻ mất mát trong đôi mắt của Tạ Doãn Phong, cũng biết bản thân hôm nay cư xử không giống ngày thường. Nàng miễn cưỡng cười trừ: “Sorry, có chút việc xao nhãng.”

Tạ Doãn Phong làm bạn cùng Đường Cẩn Du lâu như vậy, cũng đoán ra đối phương có tâm sự, nhưng là cũng có chút hiếu kì muốn biết rốt cuộc là điều gì có thể khiến Đường Cẩn Du phân tâm như vậy? Nhưng tất nhiên Tạ Doãn Phong chỉ suy nghĩ trong đầu, không mở lời, vì đã quá hiểu Đường Cẩn Du sẽ không cho cậu đáp án mà làm thinh như không có chuyện gì. Mà đã là chuyện nàng không muốn nói cho mình thì gặng hỏi cũng không đi đến kết quả gì.

Tạ Doãn Phong thở ra một hơi, nhìn đến thiếu nữ cùng lớn lên với mình bên cạnh, ánh mắt rất nhạt, đồng tử màu xanh da trời hiếm có nhìn vào càng thêm nhu hoà.

“Cậu cũng biết là dạo gần đây có nhiều vụ mất tích xảy ra đúng không.”

Đường Cẩn Du rốt cục cũng hướng ánh mắt nhìn đến Tạ Doãn Phong, im lặng ngầm ra hiệu để cậu nói tiếp.

“Để cậu về nhà một mình tớ không an tâm, hôm nay chúng ta về cùng đi.”

Không giống với dự đoán của Tạ Doãn Phong, Đường Cẩn Du rất nhanh đáp lại: “Được.”

Tạ Doãn Phong hơi nhướng mày: “Hôm nay không cần tập đàn sao?”

Đường Cẩn Du nhìn sắc trời ảm đạm xám xịt, giống như sắp có giông, đôi môi chậm rãi thốt ra vỏn vẹn bốn chữ: “Không có tâm trạng.”

Tạ Doãn Phong lúc đầu ngẩn ra, sau đó chỉ bật cười thật nhẹ sánh vai ra về với Đường Cẩn Du. Sắc trời ngả sang màu đen từ lúc nào cũng không biết, đoạn đường từ trường tới nhà của Đường Cẩn Du không xa lắm, nhưng hệ thống đèn không được ổn định, phòng trọ thuê lại ở trong khu vắng người an ninh kém.

Đường Cẩn Du không cha không mẹ, duy chỉ có một người chị gái đang ở nước ngoài một mình tiếp quản Đường gia. Trong nước quyền sở hữu tài sản hoàn toàn thuộc về Đường Cẩn Du, nàng có rất nhiều lựa chọn khu đất và mối liên hệ với đường dây bất động sản. Thế nhưng về khoản nhà cửa Đường Cẩn Du tương đối tuỳ tiện, chỉ cần đáp ứng hai yêu cầu: gần trường và sạch sẽ. Tất nhiên, giá cả với nàng mà nói đều không quan trọng.

Tạ Doãn Phong vẫn luôn kì kèo về việc tại sao Đường Cẩn Du lại ở một nơi khỉ ho cò gáy thế này. Mặc dù cậu rất muốn nàng chuyển tới chỗ mình, thế nhưng Đường Cẩn Du năm lần bảy lượt cự tuyệt, Tạ Doãn Phong cũng không phải dạng người thích bắt ép.

Bọn họ về khi trời cũng đã sẩm tối, ánh hoàng hôn nhạt dần và màn đêm bao trùm. Khác với đô thị sầm uất đầy ắp ánh đèn ở đường lớn, chỗ Đường Cẩn Du tương đối vắng vẻ hiu quạnh, nếu không muốn nói là im ắng đến chết người.

“Cẩn Du, cậu ở được nơi như này quả thật vô cùng can đảm.”

Đường Cẩn Du nhún vai cười không đáp, ngoài gió lạnh buổi tối ra nàng chẳng cảm nhận được gì khác. Mặc dù nơi này xác thực có hơi im ắng, hơn nữa còn im lặng tới mức đáng sợ. Thế nhưng điều đó cũng có cái tốt chứ không phải là không có, ban đêm cũng sẽ không bị quấy rầy, Đường Cẩn Du không thích ồn ào.

Khi đi qua công viên, Đường Cẩn Du liếc mắt một chút liền có thể nhận ra, này là nơi mà bảng tin thời sự địa phương sáng nay có nhắc tới khi nàng ngồi ở căng tin.

Một nữ sinh đã được tìm thấy thi thể ở nhà vệ sinh trong công viên này…

Bên ngoài dán đầy những băng rôn cấm ra vào, dường như đã có sự can thiệp của cảnh sát, trong công viên u ám tới mức không có lấy một ánh đèn. Bầu không khí cứng ngắc chết chóc, hoà lẫn với gió lạnh khiến Đường Cẩn Du không thể không rùng mình. Gương mặt nàng lạnh nhạt, nhưng trong ánh mắt lại dấy lên vài tia hiếu kì.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?

Nhìn sâu vào bên trong Đường Cẩn Du mơ hồ nhìn tháy khu vệ sinh công cộng được bao bọc bởi những giấy dán cách ly, khung cửa sổ bám bụi cùng tấm thuỷ tinh mỏng có vài vết xước, thi thoảng có vài cành cây đập vào khiến nó phát ra vài âm thanh quỷ dị. Bóng tối sâu hun hút bao trùm, bởi vì trong công viên không còn một ai trực đêm thế nên không gian tĩnh lặng tới mức ghê rợn. Sở Tiêu nhìn hàng rào với những chiếc cọc sắc lẻm bên ngoài, vì đã han gỉ nên lốm đốm màu nâu đỏ sẫm, từ tận đáy lòng dấy lên linh cảm khó nói.

Đường Cẩn Du xoay mặt tiếp tục bước đi, cố kìm chế những khúc mắc.

Có gì đó thúc đẩy nàng không nên nán lại đây lâu hơn.

Tạ Doãn Phong lúc này mới nhìn đến sắc mặt của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Đường Cẩn Du khoát tay lắc đầu: “Không có gì, mau về thôi, bên ngoài thực lạnh.”

Đường Cẩn Du về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi ăn cơm tối, sau đó trèo trên giường trùm chăn lên mạng. Bên ngoài gió lớn, hoàn toàn khác biệt với bên trong lắp hệ thống sưởi nên đặc biệt ấm áp, hai chân trắng ngần thò ra khỏi chăn, tay cầm máy điện thoại nghịch. Bộ dạng Đường Cẩn Du lúc này thật có chút trẻ con.

Lên diễn đàn của trường xem có gì mới mẻ, đột nhiên lướt đến một bài viết thu hút sự chú ý của nàng, hơn nữa còn thu về rất nhiều lượt tương tác. Lướt qua một chút, chủ bài viết này đại khái nói về việc sẽ có đội ngũ giáo viên mới công tác tại trường, nghe đâu là đang tuyển nhân lực, hơn nữa toàn là những người có trình độ học vấn uyên thâm được Sở phân công. Phía dưới phần bình luận đều là những comment bày tỏ mong muốn được sớm nhìn thấy các thầy cô.

Đường Cẩn Du nhìn lướt qua, có hơi hứng thú, dù sao tìm hiểu về giáo viên trước khi họ dạy lớp mình cũng là điều tất yếu với sinh viên. Nàng định nhấn vào đọc chi tiết, không nghĩ tới tại thời điểm đó trên màn hình đột nhiên nháy lên một đoạn tin – có người gửi SMS đến cho nàng. Vào giờ này ư?

Đường Cẩn Du nhìn đến tên người gửi, không chần chừ lập tức thoát ra vào mục tin nhắn.

[Giai Kỳ: Du đại tiểu thư~ Thông báo tin tức đây, giáo sư Lý bị cấp trên cân nhắc đổi công tác, thế nên không thể tiếp tục dạy ở trường chúng ta nữa.]

Đường Cẩn Du trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, chỉ là có hơi nhướng mày.

[Sao vậy? Thế là giáo sư bị chuyển đi rồi?]

[Giai Kỳ: Đúng vậy, đã rời đi từ hôm kia. Nghe bảo nguyên do sâu xa là hợp đồng giữa giáo sư và nhà trường đã hết hạn, hình như có khúc mắc, hội đồng cũng không có vẻ gì là lưu luyến, trực tiếp đuổi người rồi.]

[Giai Kỳ: Nhưng là Tiểu Du phải làm sao a?! *mặt cún* Cô ta chẳng phải là người vẫn luôn đảm nhận vai trò bác sĩ tư vấn tâm lí trong trường sao? Mặc dù chỉ nhận mới đây có hai năm, cứ như vậy mà đi rồi, Tiểu Du của tớ phải làm sao đây! Chẳng phải hơn ai hết cậu mới là người cần loại dịch vụ này sao?]

Đường Cẩn Du: [Không có giáo sư Lý có thể thay người mới, không vấn đề gì. Mặc dù đúng là tớ cần một bác sĩ tư vấn tâm lí, nhưng trong trường không thiếu người, sắp tới cũng sẽ có đội ngũ giáo viên mới. Tớ sẽ tìm cách thôi.]

[Giai Kỳ: Đúng rồi, nhắc mới nhớ từ ngày mai sẽ có giáo viên chuyển tới- Vậy thì không cần lo lắng.]

Đường Cẩn Du nhắn vài ba câu rồi thoát ra, thầm nghĩ ngày mai phải xem danh sách giáo viên một lượt.

Mặc dù giáo sư Lý làm ở đây không lâu, trong thời gian vừa qua tuy không giúp gì nhiều cho Đường Cẩn Du, nhưng bù lại luôn tán gẫu cùng nàng, ít nhiều cũng có chút thành ý.

Lại một người nữa thất bại.

Tính đến nay, cũng không thể đếm được có bao nhiêu bác sĩ tâm lí tiếp nhận Đường Cẩn Du.

Đường gia không thiếu điều kiện, tiến sĩ, giáo sư chuyên ngành tâm lí học có tiếng trong và ngoài nước đều đã từng tiếp xúc qua. Đường Cẩn Du trong lòng có chút chán nản, cũng có gì đó bất lực không muốn tiếp tục.

Nhưng lại nghĩ tới, nếu như dù chỉ có một người luôn ở một nơi, tại một thời điểm nào đó, luôn sẵn sàng lắng nghe Đường Cẩn Du.

Vậy thì, có thể tốt đẹp biết chừng nào…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.