Mùa hạ năm ấy, cuộc sống tôi xuất hiện thêm một dư vị khác, có điều nếm thử lại thấy hơi…non.
Tôi là Hạ Vũ, năm nay mười bảy tuổi, đang học lớp mười hai. Tôi có thể được coi là một nhân chứng sống trong lịch sử tình trường của nhỏ bạn thân. Vì sao? Lý do chua chát vô cùng, nhưng mà là chua chát với Ngọc Minh. Nhỏ yêu đương phải đến bốn lần rồi. Nhưng lúc nào cũng theo motip từ thích thích thành yêu yêu rồi bị cắm sừng. Lần nào cái Minh cũng khóc lóc ỉ ôi với tôi sau mỗi lần cao thêm vào mét, rồi sau đó lại ngựa quen đường cũ. Tôi nghĩ rằng bản thân lắng nghe nhiều rồi thì sẽ có thêm kinh nghiệm trong tình yêu. Nhưng đến bây giờ, tôi vẫn chưa có mỗi tình đầu. Tại sao tôi lại ế quá vậy?
– Tại mày á.
Ngọc Minh thản nhiên lên tiếng, rồi lại lấy miếng bimbim ăn tiếp. Bọn tôi đang di chuyển đến sân bóng rổ để cổ vũ cho đội bóng lớp thi đấu.
– Hừm… Thế để chị nói cho cưng nghe, vểnh tai lên, tư vấn tình yêu thì giỏi, yêu thì dở, đã thế ngoài cái tính hơi vô tri thì cái gì cũng tạm được.
– Ừm, tao không biết mày thật thà đến vậy luôn, tao từ chối lắng nghe lúc này nhé!
– Ơ bạn bè khuyên thật không nghe. Giờ mày cứ đứng im đợi thì ai để ý. Chắc chỉ có mấy bé muốn trải nghiệm cảm giác mới.
– Sảnh sỏi quá ha, tao lại nhặt trúng một bé mà mày thích thì sao?
– Gu hai chúng ta khác nhau mà. Chỉ có các anh mới khiến tao rung động, chứ tao chưa muốn làm mẹ sớm.
– Ủa? Làm mẹ là sao, mày quen mấy anh lớn thì có cơ hội hơn mà.
– Không phải làm mẹ đấy, mẹ khác. Mày đúng chả hiểu gì.
Tôi còn đang thắc mắc thì đã đi tới nhà thể thao của trường rồi. Trường tôi hằng năm tổ chức cuộc thi thể thao “Sport and health”. Có 4 môn được thi bao gồm bóng rổ, bóng đá, cầu lông và bắn cung. Có lẽ mọi người sẽ ngạc nhiên tại sao lại có môn bắn cung nhưng cái đấy thì….tôi cũng không biết. Nghe các thầy cô đồn thầy hiệu trưởng là một cung thủ nên trong trường mới có môn bắn cung. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy bộ môn lạ lẫm đó được đưa vào phần thi đấu. Thậm chí còn có riêng câu lạc bộ bắn cung do thầy hiệu trưởng điều hành.
– Mà mày thi bắn cung chưa?
Tôi không ngờ Ngọc Minh lại hỏi tôi câu đấy. Mang tiếng là bạn thân vậy mà… Ôi, thất vọng thật. Và không giấu diếm gì, tôi là một thành viên kì cựu trong câu lạc bộ bắn cung.
– Tao thi rồi, hôm qua đó.
– Được giải số không?!
– Xời, với con mắt tinh tường cùng với vấn đề kĩ năng của bạn mày thì giải nhất chỉ là danh xưng. -Tôi tự hào khoe mẽ với khuôn mặt kênh kiệu, vênh lên tận trời xanh.
– Uầy, mày lại giải nhất à? Giỏi vậy! Không muốn nhìn cái mặt mày lúc này đâu nhưng giỏi thật ấy! -Ngọc Minh giương đôi mắt tròn xoe khen ngợi tôi. Nhìn khóe miệng vểnh lên cũng thấy được sự tự hào khi có một đứa bạn thân tài giỏi như tôi rồi.
– Tao đăng ảnh giật giật capcut hai ảnh trên story từ hôm qua rồi mà. Đừng nói là mày chưa xem. -Tôi tặng một cái liếc cháy mắt cho nó. Chắc tối qua lại hẹn hò với anh nào mà bận xem story bạn flex luôn rồi, còn không nhớ bạn thi hôm nào. Quá xứng đáng để giận!
– Thôi, xin lỗi mà. Tí nữa tao bao chầu gà KFC ăn mừng chiến thắng của nữ thần xạ thủ, được không? – nó lay tay tôi, cũng hên là trời sinh cho cái mỏ dẻo quẹo đó.
– Thôi thì cũng được. Cậu đã có lòng bao thì mình cũng có lòng ăn. Nhưng mà Jollibee cơ. Ăn đấy ngon hơn.
Tôi đang cười phớ lớ nghe Ngọc Minh kể chuyện thì trận đấu bắt đầu. Thật ra những buổi thi đấu thể thao như thế này chắc chắn cần lớp cổ vũ. Bọn con trai lớp tôi nhân dịp này muốn chứng minh cho chúng tôi thấy kết quả luyện tập suốt một năm qua, ngày nắng lẫn ngày mưa đều kéo nhau đi chơi bóng. Nhiệt huyết như vậy nên đám tôi in mấy cái băng rôn cổ vũ luôn.
Ban đầu tôi có lơ là nhưng về sau theo dõi trận đấu rất chăm chú bởi đối thủ của lớp tôi là mấy nhóc lớp mười, trọng tâm là có rất nhiều em cao rao, sáng láng, đẹp trai.
– Oh yeah.
Tôi kích động khi thấy bóng vào rổ mà đứng bật dậy hét lớn ngay giữa trận đấu. Cũng may mọi người đang hò hét cùng nên không để ý đến. Suýt nữa thì không biết đào cái hố nào mà chui.
– Ê tao muốn lấy ghế đội lên đầu quá.
– Tao không ngại đâu nhưng mày nói xong câu đấy tao thấy ngại này.
– Quan trọng hơn là mày vừa đứng lên hét đúng lúc đội của mấy đứa lớp 10 vào đấy. Phản lớp à?
Lúc này tôi mới nhớ lại, hai tay của tôi tự nhiên che mặt lại.
– Hãy nói là chưa ai thấy gì đi nha!!!
Vài phút trôi qua, trận đấu cũng đi đến hồi kết. Dù biết tỉ số nhưng tôi vẫn nán lại nghe trọng tài là thầy thể dục công bố kết quả.
– Kết thúc trận đấu. Tỉ số giữa hai đội là 16-16. Cả hai đội đều được vào vòng chung kết.
– Ơ, hòa thì phải đấu thêm trận phụ nữa hay gì chứ.- tôi thắc mắc quay sang hỏi Ngọc Minh.
– Giải trường tinh thần là chính thôi. Tham gia càng nhiều càng tốt.
Tôi gật gù ra vẻ hiểu ý. Sau đó, như lời hứa của Ngọc Minh sẽ dẫn tôi đi ăn Jollibee. Hai đứa đã đi ra đến cổng rồi thì tôi lại phải quay lại lớp. Lý do là do tôi để quên điện thoại trong ngăn bàn. Trong lúc Ngọc Minh sỉ vả tôi tội không cẩn thận dù nó đã hỏi trước khi bước ra khỏi lớp thì tôi chạy vội lên lớp lấy. Lấy được rồi, đang tung tăng xuống cầu thang đột nhiên có người xông ra khiến tôi giật mình một phen.
– Ôi mẹ ơi, hú hồn.
Cậu nhìn thẳng vào tôi với ánh mắt đen láy. Đứng gần nhìn nhau như thế tôi mới thấy cậu ta đẹp trai thật. Khuôn mặt trái xoan, da dẻ trắng nõn nà và đặc biệt cao nữa, tôi đứng chắc tới vai của cậu. Tôi bị hù cho đau tim rồi lạc trong cái vẻ đẹp trai non nớt kia luôn. Tỉnh táo lên Hạ Vũ!
– Có chuyện gì vậy ạ?
Cậu cúi xuống như định nói gì đó, khuôn mặt đỏ bừng. Tôi lỡ gây chuyện với ai rồi sao?! Không thể có chuyện đó được, vì dạo này đang leo top Liliana trong Liên quân nên tôi cố sống khiêm tốn, tĩnh lặng nhất có thể để gặp may mà đi lên mà. Đợi một lúc cậu ấy vẫn nhú thể chọn từ để nói, còn tôi thì mất dần sự kiên nhẫn rồi. Người đẹp trai như này không thể nào mà gây chuyện mà quên ngay được.
– Chuyện gì vậy? Không có thì mình xin phép đi nhé bạn mình đang đợi…-tôi nói nhỏ, tay chỉ về phía cổng trường.
– Em thích chị. -cậu ngẩng đầu lên nói. Tuy là ngẩng những vẫn phải cúi xuống nhìn tôi. Bây giờ không chỉ cậu ta đỏ mặt mà tôi cũng bị lây. Cả hai xịt keo vài phút trước ánh nắng chiều tà. Đỏ lại càng thêm đỏ!
Cả hai im lặng một hồi lâu. Tôi là người mở lời trước. Bởi miệng tôi không nói thì bụng tôi sẽ lên tiếng thay mất. Đói quá rồi!
– C-cảm ơn.- tôi toan chạy khỏi cái tình huống khó xử này nhưng chưa kịp đi nổi một bước đã bị cậu nắm tay giữ lại.
– Ý của em là chị…. có thể cho em cơ hội không ạ?!
– Bạn tên là gì vậy ạ, học lớp nào?
– Nguyễn Vũ Phúc Hoàng, lớp 10A4.
A, vậy là trong đội đối thủ với lớp tôi.
– Hiện tại mình chưa muốn yêu đương. Cảm ơn cậu.
Sau một hồi lưỡng lự, tôi đã đưa ra câu trả lời cho Hoàng. Cậu ta liền chuyển sang vẻ mặt tiu nghỉu, thất vọng hết sức.
– Em nghe thấy chị than ế, muốn có người yêu mà. Hay là vì tuồi tác.
– Ai mà chả than ế lúc không có ai. Miệng nói thế nhưng trong lòng thì khác. Hai đứa mình cũng chưa biết gì về nhau.
– Vậy thì chị kết bạn với em được không ạ? -Hoàng nhìn thẳng vào mắt tôi nói với giọng quyết tâm, đầy thuyết phục. Sao bình thường thấy người ta từ chối dễ mà đến tôi thì khó quá vậy?
– Ờ-Cũng được. Nhưng mà tớ sợ là kết bạn rồi thì không có nhiều cái để nói…
– Đi mà ạ!
– Đây kết bạn facebook đi.
Tôi không thể từ chối cái đẹp khi làm nũng. Chỉ biết khi đưa điện thoại ra liền chạm ngay khuôn mặt vui mừng, rạng rỡ hơn cả ánh hoàng hôn của cậu ta. Nguyễn Vũ Phúc Hoàng à, nghe cái tên cũng hay hay. Chắc là do có tên tôi trong đấy!