Anh Tâm cười xúc động, mắt nhòe vài giọt lệ, anh ôm chầm lấy tôi lớn tiếng khóc thật to…
“Vợ sắp không quan tâm tới anh nữa rồi, em có con thì sau này còn ai lo cho anh.”
“Ấy thằng Tâm! Sao lại nói thế được.”
U trách móc, mặt có vẻ không vui. Anh Tâm mặc kệ, cứ tiếp tục bấu lấy tôi, nũng nịu như đứa trẻ nhỏ.
Còn bên phía thầy Thắng thì khác, thầy biểu lộ hẳn cảm xúc ra ngoài. Thầy đi đi lại lại quanh quẩn nơi góc phòng, vò mấy sợi râu điểm bạc sau đó vuốt trán mà rằng với dì Thoan.
“Mau mau, chị đi báo cho bà con làng xóm biết. À đúng rồi, phải mở tiệc ăn mừng nữa chứ. A! Tí thì quên, còn phải sang nhà anh sui. Trời ơi! Tôi sắp được lên chức ông nội rồi.”
Thầy quýnh quáng về phòng thay đồ, đem theo giỏ hoa quả cất gọn trên kệ. Thầy sửa soạn chỉn chu tươm tất hết cả mới bắt đầu gọi hai vợ chồng tôi lại.
“Thằng Tâm thay quần áo đi, chúng ta đến nhà thầy cái Nhiên ngay bây giờ. Nhớ choàng thêm áo ấm cho vợ nữa đấy.”
Anh nhanh nhảu gật đầu lia lịa, cuống quồng chất đống lớp vải dày lên trên người tôi. Còn có ý định khoác theo chăn bông, để khi cần tiện sẽ giúp tôi giữ ấm nữa cơ…
Mưa còn chưa ngớt, cả ba chúng tôi đã lao ra ngoài trời. Chiếc ô vừa vặn, đủ để hai người họ ép tôi vào giữa. Anh Tâm còn không quên lấy áo che chắn cho tôi, mặc dù mưa cũng chỉ lớt phớt vài hạt đậu xuống nền đất.
Hai người đàn ông cùng máu mủ ruột thịt, liền kề theo sát không để tôi phải vướng vấp vào bất kì vật cản nào trên đường. Sợ rằng người ngoài đồn vào, đi nghĩ tôi phận dâu mà ức hiếp nhà chồng thì có mà chết. Nhất là con Mận, nó ngoài biết ‘điệu’ ra thì còn giỏi lẫn cả suy diễn lung tung…
Mưa chớm tạnh, trời mây quang đãng hơn. Ngõ hẹp đầu đường khúc khuỷu, quanh co lối về. Cỏ dại mọc ùm tùm, ướt át lấm tấm sau trận mưa.
Con đường làng quen thuộc, gợi đến kí ức thời tôi còn là một đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, vô lo vô nghĩ với cuộc sống hiện tại.
Đôi khi tôi luôn muốn ao ước, mong muốn cho bản thân đừng bao giờ phải lớn lên mà hãy để cho tâm hồn này mãi mãi là một đứa trẻ, một đứa bé chẳng phải lo lắng về chuyện của người lớn, lo lắng rằng sau này mình phải sống ra sao, cuộc đời rồi sẽ thế nào.
Tôi vốn dĩ luôn giữ cái bản tính trẻ con, chơi cùng tụi nhỏ, tự do vui đùa về những ngày tháng ở thời thanh xuân.
Nhưng từ lúc gặp được anh, tôi đã nhận ra một điều. Không phải khi nào những gì mà bản thân ta mong muốn cũng đều thuận buồm xuôi gió, để cuộc sống này trôi đi thì thi thoảng cũng phải gỡ rối những khó khăn mà ta đang mắc phải. Thế mới chính là cuộc sống.
Đâu phải lúc nào cũng yên bình và tươi đẹp như thuở còn bé con. Hẳn là đòn roi làm da ta trầy xước nhiều lần, nhưng tổn thương trong con tim chập chờn lay động thì chỉ có thể tự ta chữa lành hoặc tốt hơn và tốt nhất là người mà mình tin tưởng xoa dịu đi nỗi đau ấy.
Và hơn hết là, tôi đã tìm ra người ấy rồi. Nửa kia của tôi…chính là anh.
“Anh Tâm.”
“Sao đó? Có chuyện gì à?”
Tôi chỉ là đang suy nghĩ, thuận miệng gọi tên anh. Anh Tâm vừa quay mặt lại, tiếng sủa của con Mèo đã bắt đầu vang vọng khiến tôi giật nảy mình.
“Có khách sao?”
Cửa ngõ mở ra, ẩn nấp sau tán cây rộng. Thoáng gương mặt nhỏ nhắn của con bé.
“Chị Nhiên!”
Nó thấy tôi, vội vã chạy tới. Nhanh chóng lao vào vòng tay tôi. Con Mận thút thít khóc, nó sụt sịt chẳng nói được câu nào đàng hoàng cả.
“Nín đi, khóc sẽ không còn xinh nữa đấy. Mấy nay không gặp lớn quá nhỉ, tí thì chị tưởng nhầm. Nội và thầy có nhà chứ?”
“Vâng.”
Con bé vẫn chưa hết khóc, nắm chặt tay tôi không buông. Nó nhìn sang thầy và anh, cúi đầu lễ phép chào hỏi.
Thầy Thắng cười, xoa đầu cái Mận. Đưa tặng nó giỏ trái cây. Con Mận chợt nín lại, mắt vẫn còn đỏ hoe, nó cảm ơn thầy và dẫn chúng tôi vào nhà. Quả là con nít…
Mái nhà cũ kĩ, thời đó đến nay chưa từng sửa sang lại bao giờ. Bóng dáng người ngồi bên góc bàn, đã bấy lâu chưa gặp mặt…
Thầy tôi đang nói chuyện với nội, còn bận bịu thì Mận nó chạy lại, xúm đầu chen vào.
“Nội ơi, thầy ơi! Chị Nhiên về rồi.”
Ngoảnh nhìn lại, thầy như vỡ òa khi thấy tôi, nhưng may sao kìm nén được mà không khóc toáng lên giống cái Mận.
“Ôi! Sao mày về đây? Cả chồng mày rồi còn cả anh sui nữa.”
Thầy ngạc nhiên lắm, dù gì đã lâu rồi tôi chưa về thăm nhà.
Nội tôi vội đứng dậy, sải bước chậm rãi tiến về phía tôi.
“Tao nhớ mày lắm biết không, cái con bé này.”
Nội mếu máo đến thương, tôi tiến cạnh bên dìu nội ngồi, con Mèo nằm dưới vẫy đuôi, quấn quít mãi quanh chân tôi…
“Dạo này nội và thầy khỏe cả không?”
“Nội mày đỡ được cái chân đau nên thầy cũng không vất mấy đâu. Cơ mà…”
Đến hồi nhìn sang thầy Thắng và anh Tâm, thầy mới bắt đầu tiếp chuyện.
“Hôm nay, anh sui sang đây có việc gì không?”
Thầy Thắng cười khanh khách, tủm tỉm đến lấn cả chỗ của anh Tâm.