Dẫu sao cũng trải qua một đêm nồng nàn, tôi bây giờ chính thức đã thuộc riêng về anh. Cần gì phải nghĩ vu vơ những lời ăn tiếng nói của người ngoài kia chứ, trong khi cuộc hôn nhân này là do bản thân tôi tự nguyện chấp nhận.
“Tối qua…”
Tôi lờ đi hướng khác, vẫn chưa dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Trông anh chẳng giống kẻ ngốc gì cả.”
Anh Tâm lặng đờ người, ngồi thẳng dậy, đôi mắt đăm đăm về phía tôi nhưng vẫn không thốt lên một lời nào.
Tôi lúc này tiến gần bên anh hơn, nhỏ giọng dù chỉ muốn nạt nộ anh vậy.
“Anh bạo quá đấy, người em ê ẩm cả rồi. Không đứng dậy được.”
Anh Tâm chống mắt lên nhìn tôi, chưa rời mắt khỏi lần nào. Mặt anh có chút căng thẳng, không phải vì tôi nói thế khiến anh hờn dỗi vô cớ đấy chứ…
“Trước kia, trông anh có ngốc lắm không?”
Câu hỏi này là ẩn ý gì đây, cứ tựa như người bệnh nửa tỉnh nửa mê hỏi chẳng đâu vào đâu cả. Anh Tâm giống đang thăm dò tôi hơn là đang hỏi về bệnh tình của anh.
Đúng thật là nhìn sơ qua anh sẽ chẳng giống một người có vấn đề về đầu óc thậm chí cả là cách ăn nói đôi khi chỉ biết làm nũng với vợ.
Có lẽ bệnh trạng của anh cũng không đến mức gọi là vô phương cứu chữa như lời đồn. Chỉ là anh không dám thoát ra khỏi cái bóng tối tăm từ quá khứ mà thôi. Để đối diện với hiện tại sao? Suy cho cùng, tôi may mắn hơn anh rất nhiều. Ít ra tôi còn có u, dù là u đã bỏ đi mãi vẫn chưa thấy ngày quay về, nhưng ít ra vẫn là thế…
“Không đâu.”
Tôi đáp vậy vì phần nào cũng muốn xem anh như một người chồng bình thường. So đo về những điều anh phải trải qua để dẫn đến anh của ngày hôm nay thì có gì là hay ho. Chỉ khiến nỗi đau ấy ngày một chất chứa mà lớn dần lên thôi…
Nhưng tôi có ngờ đâu cái biểu hiện của anh. Ngỡ câu trả lời ấy sẽ đem đến kết cục tốt nhất, ai lại muốn chồng mình, một người bạn đời phải chịu sự dày vò tột cùng cứ mải luẩn quẩn trong tâm trí suốt ngày này qua tháng nọ, một khoảng thời gian dài chịu đựng đúng thật là cực hình…
“Em nói thật sao?”
“Thế chẳng lẽ em nói đùa, tính tình của anh chỉ giống con nít là mấy. Không hề ngốc đâu mà.”
Anh Tâm cúi đầu xuống, tựa nhẹ lên trán tôi.
“Xem ra anh không thể giấu em thêm nữa rồi…”
…—————-…
Phòng khách trống trải, lác đác đám khách lữ hành tiện đường hỏi thăm phố xá. Đầu quầy rượu có mấy bọn dân buôn ngồi vác chân tám chuyện.
Thầy Thắng bước ra khỏi phòng, tay cầm sấp giấy mỏng đi theo sau là chú Phan, bạn thầy.
“Hai đứa ngủ có ngon không đấy. Chỗ lạ sợ rằng không quen.”
“Bọn con ngủ say tít, quen với chẳng lạ gì đâu.”
Tôi nói dối không ngượng miệng nhưng dù thế vẫn sẽ tự nhiên hơn là nói thật.
“Mau ra đây ăn sáng cùng vợ chồng thằng Hiển, chiều tới là cả nhà ta về rồi. Liệu tí nữa mấy đứa thích đi đâu chơi thì đi.”
Tôi nhanh chóng ngồi vào bàn, trước mặt là vợ chồng cái Mai đang âu yếm nhau. Chúng nó sến súa đến từng cái gắp đũa kể cả là đút cho nhau ăn.
Không phải là vì tôi ganh tị hay tỏ thái độ trước cái hành động hạnh phúc giữa vợ chồng bọn nó. Chỉ là con bé Mai, thi thoảng nó lại liếc tôi vài cái như thể khoe mẽ thứ tình cảm mà tôi chẳng hề có được vậy…
“Vợ đừng nhìn nữa, thích ăn món nào anh sẽ đút cho vợ.”
Anh Tâm hỏi tôi, có lẽ cũng dần biết cách để mà nuông chiều vợ.
Tôi thuận ý chỉ tay về đĩa cá cơm trước ánh mắt của vợ chồng thằng Hiển đang chằm chằm ngắm vào tôi.
“Vậy anh Tâm đây cũng biết bắt chước học hỏi người khác chứ nhỉ? Không đến nỗi ngu muội như lúc thường thấy.”
Anh Tâm yên lặng mỉm cười quay đầu nhìn sang tôi.
“Em há miệng ra.”
Tôi vâng lời để anh bón theo cách mà anh nói. Tôi không phải thiên tài nên chẳng thể lúc nào cũng ráng để phán đoán đúng y cái suy nghĩ bá đạo của anh.
Tất nhiên lần này tôi đã sai, cách thông thường thì anh không dùng mà lại đem mớm đồ ăn cho tôi, đã vậy trước mặt còn có người ngồi đó. May đâu thầy Thắng sớm rời đi không tí thì tôi chẳng biết lần ra đường mà trốn…
“Sao nào, anh mày học hỏi được chứ?”
Thằng Hiển trông tức lắm nhưng vẫn cố cười cho qua. Biết được đâu quan hệ giữa hai anh em có vẻ không được hòa thuận. Có gì đó vẫn còn là ẩn khuất chưa thể giải đáp rõ ràng…
Dẫu thế thì phần lớn thắc mắc trong tôi cũng đã được gỡ bỏ. Những điều tôi sinh nghi trước đây tuy rằng vẫn còn mờ nhạt nhưng nó đã được làm sáng tỏ ngay trong giây phút anh Tâm hỏi tôi rằng:“Trước kia, trông anh có ngốc lắm không?” …
…—————-…
Anh nằm trên giường, ghé sát vào tai tôi kể tôi nghe về cuộc đời của anh cách đây vừa tròn mười sáu năm về trước…
Hồi mẹ anh còn sống, lần đó anh mới năm tuổi đầu, cả gia đình anh định cư ở tận bên Pháp. Tập trung tại những khu đô thị sầm uất, người người dòng dõi quý tộc đều không phải là khó để mà bắt gặp họ tại đây.
Một chốn xa hoa như vậy thì cớ sao gia đình anh lại buộc phải về nước? Chỉ bởi vì u của anh, tình trạng sức khỏe ngày một hao mòn, chạy chữa khắp nơi cũng chẳng thầy chẳng thuốc nào phán ra.
Nghe đâu đồng nghiệp mách, ngày ấy về đây nhờ ông Hạnh săn sóc, giúp đỡ. Quả là bệnh tình có tiến triển.
Thầy Thắng biết thế nên cũng mừng lắm, hào phóng ăn mừng mở tiệc chiêu đãi bà con trong làng. Ấy thế nhưng từ chiều đến tận tối muộn anh Tâm vẫn chẳng thấy thầy mò về…
Vậy mà cách đó mấy tháng sau cái đêm tối thầy Thắng vắng nhà, một ả đàn bà trẻ trung vác cái bụng bầu đến trước ngõ mà la lối inh ỏi đòi thầy phải chịu trách nhiệm với đứa con chưa sanh ra của ả.
Nghĩ thử xem, một người đàn ông đã có vợ có con lại đi dan díu với người đàn bà khác thì tôi đúng là không thể chấp nhận, nhưng cái xã hội này lại chấp nhận điều đó.
Tam thê tứ thiếp với họ là chuyện thường tình, dẫu thế thì thầy vẫn một mực đính chính rằng bản thân là một người chồng chung thủy, đêm đó cũng chỉ là ngủ nhờ nhà bạn thân, thực chất trong sạch không đụng chạm đến những dòi bọ làm chướng mắt bẩn tay…
Dù thế thì mồm mép ả vẫn hơn, còn chẳng biết kiếm đâu ra các chứng cứ giấy tờ buộc thầy phải lấy ả ta làm vợ lẽ.
U của anh sao có thể nào cấm cản được, chắc bà ấy cũng chỉ biết ấp ủ nỗi buồn vào góc khuất sâu thẳm trong tim, một nơi không ai hay biết…bởi dù có chống đối thế nào thì xã hội này đã là như vậy, thay đổi được đâu cái gọi là bình đẳng.