Editor: Đan Mộc
Bass và người hầu một người một mèo đi dạo quanh mấy con phố, cục than đi dạo đến hào hứng, vả lại còn không cần tự trả tiền hay xách túi, rốt cục cũng cảm nhận được lạc thú khi làm một thổ hào.
“Meo ngao!”
Cái này, cái này, cái này — oa — bức tượng điêu khắc chó này thật đáng yêu, ta muốn cái này!
Hai mắt Bass tỏa sáng nhìn chằm chằm một quầy hàng thủ công mỹ nghệ, đuôi nhỏ vù vù lắc ra gió, bàn chân vỗ đầu người hầu một cách lo lắng.
“Bast đại nhân.” Người hầu nghiến răng, cầm bao lớn bao nhỏ đồ ăn và đồ chơi nhỏ, rặn ra một nụ cười cực kỳ khủng bố, gầm nhẹ với cục than đen trên đầu: “Chúng ta không xách được nhiều đồ như vậy, hơn nữa, cái kia không phải là tượng chó, là thần Anubis!”
‘Nha’. Cục than đáng ghét trên đầu hắn vô cùng thông tình đạt lý meo nha gật đầu, ngay khi người hầu cho rằng nó rốt cục cũng ngoan được một hồi, Bass vô tình chép miệng, ‘Nhưng ta muốn nó’.
Người hầu của Nefes: “…”
Bass: Không mua liền cọ hoa cúc lên đầu ngươi.
“……”
Người hầu của Nefes: Ta con mẹ nó nhìn ra rồi, cục than khốn nạn thù dai này chính là muốn làm ta!
Người hầu hít một hơi thật sâu, sau khi hỏi giá với tiểu thương vẻ mặt tươi cười, nhận mệnh móc túi da nhỏ đựng tiền ra, cởi dây định dùng thỏi đồng trả tiền.
Đúng lúc này, có người nào đó bên cạnh đột nhiên giẫm phải thứ gì rồi ngã xuống, bất ngờ ngã về phía bọn họ.
Người hầu đang trả tiền chưa kịp phòng bị bị hắn đập vào ngực, còn để người kia kéo áo, cơ thể đột nhiên mất cân bằng.
Nhưng may là thân thủ của người hầu nhà Nefes không tệ, sau khi thân thể mất cân bằng trong nháy mắt liền phản ứng lại, bịch bịch bịch lùi về sau vài bước, khuỵu gối, phần eo dùng sức chống được chính mình, còn tri kỷ đỡ Bass thiếu chút nữa rơi khỏi đầu hắn.
Chỉ có điều, ạch, hắn không cẩn thận dùng sức hơi mạnh hơn một chút chút như vậy…
Bass suýt nữa bị quật bay, vừa vặn bị người hầu túm đầu, vì góc độ nên người hầu không nhìn thấy Bass, vừa túm như vậy, dĩ nhiên kéo tróc một đám lông lớn trên trán Bass xuống.
“Méo gào gào — “
Đậu má!
Lông của trẫm a a a —
Cục than đang ngồi xổm trên đầu người hầu đau đớn hét thảm một tiếng, khóc không ra nước mắt nhấc móng che ót, đau đến mức cả con mèo run bần bật.
Người hầu của Nefes cũng nghe thấy tiếng kêu rên trên đầu, khuôn mặt biến sắc lập tức rút tay về, nhìn xuống lòng bàn tay, giữa kẽ tay đầy vết chai, quả thực dính một ít lông mèo màu đen bị hắn túm rơi dưới tình thế cấp bách.
Hơn nữa số lượng còn rất nhiều, nhìn thôi cũng đủ khiến da đầu đau xót, không khỏi muốn sờ đầu mình một chút.
Người hầu của Nefes: “…” À hiểu rồi.
Bass cũng nhìn thấy lông của mình trên tay hắn, bạo khóc: “Meo nha!” Tóc của ta a, số tóc đen thui mỹ lệ tráng niên mất sớm của ta a!
“…” Người hầu của Nefes vội ho một tiếng, chột dạ đưa lông mèo trong tay cho Bass, “Cái gì kia… Bast đại nhân, nén bi thương.”
Bass: “…” Ta nén bi thương bà nội ngươi!
Gió nhẹ vừa thổi, túm lông mèo tội nghiệp phiêu theo gió, cộng thêm Bass meo gào cực kỳ thê lương uyển chuyển, khóc còn hay hơn hát.
Khóe miệng người hầu run rẩy, thầm mắng một tiếng xui xẻo.
Bast là mèo của vương.
Người sống trong cung ai mà không biết vương sủng ái nhóc con trên đầu hắn cỡ nào, trong lòng vương, e là ngay cả chủ nhân của hắn, Nefes đại nhân cũng không quan trọng bằng một con mèo.
Bây giờ đầu mèo trọc một mảng lớn, miễn là mắt không mù tự nhiên đều có thể nhìn thấy. Dựa theo tính khí của vương, khi đó chắc chắn hắn chịu không nổi!
Gương mặt lạnh lùng tuấn tú chợt lóe trong đầu, người hầu lập tức toát mồ hôi lạnh, khi nhìn về phía gã đàn ông ngã sấp xuống kia, ánh mắt lạnh xuống.
Người này, đều là do hắn!
“Ai u.” Gã đàn ông ngã ngồi dưới đất, che eo, sắc mặt trắng bệch ồn ào: “Chết tiệt, ai vứt rác trên đất đấy!”
Chỗ gã ngã xuống, có một quả trái cây bị giẫm nát, chính là nguyên nhân khiến gã trượt chân.
Gã ngồi dưới đất đỡ hông, trợn mắt giận dữ nhìn người qua đường xung quanh, như thể muốn tìm cho được người ném rác sau đó mạnh mẽ cho đối phương một quyền, vừa nhìn, liền thấy người hầu của Nefes đang đội con mèo đen cũng đang mang ánh mắt khó chịu.
“Là ngươi!”
Gã như thể chiếm được đáp án, từ dưới đất bò dậy chỉ vào người hầu gào thét: “Tiên sư nó, nhất định là ngươi, ngươi dĩ nhiên còn dám trừng ta? Ngươi biết ta là ai không hả tên đáng chết kia, hôm nay ông đây phải đập đầu ngươi nở hoa mới được!” Rống xong, gã thật sự giơ nắm đấm vọt tới!
Người đi đường xem trò vui bị doạ nhanh chóng tránh xa.
Bas đang bi thương vì lông trên đầu cũng ngẩn người, sau đó xù lông từ đầu đến đuôi: “Meo!” Người này bị bệnh à, rõ ràng là gã thiếu chút nữa đánh ngã chúng ta! Còn hại ta rơi mất một đống tóc, lộ dân tộc Nộ * cũng không chơi như vậy.
* Raw là 路怒族也不带这么玩的
“A.”
Người hầu đang lo không có chỗ để phát hỏa, cười lạnh bất động, một tay cẩn thận đỡ lấy Bass trên đầu, một tay thoải mái tiếp nhận nắm đấm từ đối phương, tay hắn dùng sức, bắp thịt trên cánh tay căng phồng, từng sợi gân xanh nhô ra, bóp nắm đấm của gã kia kêu răng rắc.
“Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta có thể nói cho ngươi, hôm nay ngươi mới là kẻ chết chắc rồi.”
“A — tay của ta!”
Người kia đau đớn hét lên, ánh mắt quét đến con mèo được người hầu đỡ lấy, không tiện dùng một tay, trong miệng la hét đổ người tới, muốn dựa vào cân nặng đánh ngã người hầu.
Bass nhanh chóng vỗ đầu người hầu, gào gào nhắc nhở hắn: Mau mau mau, mau tránh ra, tên này chơi xấu kìa.
Người hầu của Nefes thân thủ nhanh nhẹn, cau mày đá bay gã đàn ông lao tới ra ngoài.
Gã đàn ông lùi về sau thật xa với một dấu chân trên đùi, lần này lại không có lập tức xông lên, chỉ là vẫn dùng ánh mắt nham hiểm gắt gao nhìn chằm chằm một người một mèo.
Quả thực là không nói đạo lý.
Bass nổi giận đùng đùng nhe răng với gã, đuôi mèo mạnh mẽ chầm chậm quăng, đứng dậy cong người khè gã.
Người hầu nhà Nefes cũng vì mình nhổ lông yêu sủng của vương, lại bị dây dưa, trên mặt càng ngày càng khó coi.
“Hừ, đừng tưởng rằng ngươi biết một chút công phu mèo quào là có thể hoành hành bá đạo, lát nữa ta liền để ngươi và con mèo trên đầu ngươi cùng quỳ xuống liếm đế giày của ta!” Gã đàn ông thâm độc cười lạnh.
Gã nói xong, mấy tiểu thương bày sạp và người đi đường xem trò vui đều lộ ra biểu tình muốn nói lại thôi với cái tên kì quặc này, Bass càng là bị tức đến cười.
Mẹ nó đây là thứ người gì, rõ ràng là ngươi không phân nguyên do khiêu khích, còn làm như chúng ta ngang ngược không biết lý lẽ vậy chứ!
Tên khốn kia thả xong lời hung ác, đột nhiên quay đầu hô to với đoàn người: “Đại ca — các ngươi ở đâu rồi! Mau tới, nơi này có một tên vô liêm sỉ dám trêu đến trên đầu ta!”
“Cái gì?! Chuyện gì xảy ra?!”
Hắn hô xong, mấy người đàn ông cao lớn đột nhiên xuất hiện từ đâu đó, chen ra khỏi đám đông vây xem, hùng hùng hổ hổ cao giọng la hét, như một đám kẻ cướp lưu manh, vây một người một mèo lại.
Bass trợn mắt ngoác mồm: Ta đi, đám người kia là Doremon sao? Bước qua cánh cửa thần kỳ vèo vèo xuất hiện.
“Bast đại nhân, có gì đó không đúng.” Người hầu cũng nhíu mày, tay phải chậm rãi vuốt bội đao, “Hình như chúng ta gặp phải lưu manh chuyên môn ăn vạ lưu.”
“Meo?”
Không phải chứ, xui xẻo thế? Đây chính là lần thứ nhất ta xuất môn a.
Bass nhớ tới lông trên đầu mình, nhớ tới khoảng không ý tứ sâu xa của Jofar trước khi ra cửa, cảm giác hoa cúc đang run lẩy bẩy.
Trên thực tế, người hầu của Nefes nói đúng, bọn họ thật sự xui xẻo vậy đấy.
Đám lưu manh một bên không có ý tốt nhìn chằm chằm một người một mèo, vừa la hét rằng anh em của mình bị té gãy xương, nhất định phải bồi thường tiền vàng đi khám y sĩ.
Gã đàn ông lớn lên cao lớn nhất, rõ ràng là lão đại còn liếc Bass một cái, “Con mèo này không tệ, nhìn qua là biết loài cổ lão, nếu như ngươi không đền nổi tiền, phải đặt cọc mèo cho chúng ta!”
Bass nằm không cũng trúng đạn trầm mặc một chốc, bỗng nhiên hai mắt tỏa ánh sáng hỏi người hầu: Hóa ra ta đáng giá như vậy sao? Có thể tính bằng vàng luôn!
Khóe miệng người hầu giật một cái: “… Đáng giá thì sao? Chẳng lẽ ngài có thể tự bán chính mình?!”
‘Tại sao không’. Bass nằm trên đầu anh hầu meo meo, hưng phấn nói thầm, ngươi nghĩ xem, nếu ta liên thủ với ai đó, hắn bán ta đi, sau khi lấy được tiền thì ta chạy trở về, sau đó lại bán ta đi, lấy được tiền thì ta lại chạy trở về… Chưa tới hai mươi lần là ta có thể mua nhà ở trong vương thành Ai Cập nha!
Người hầu: “…”
Thật sự, hắn chưa từng gặp con mèo nào vô sỉ như vậy!
Người hầu bị mấy tên lưu manh vây lại nhục mạ, đã sắp không lý trí nghe thấy ý tưởng kỳ lạ đột phát trên đầu, lời thì thầm của con mèo đen tiểu tham tài, vừa bực mình vừa buồn cười, lửa giận ngược lại là bớt không ít.
Thảo nào vương yêu thích chú mèo trên đầu như thế, người hầu nghĩ thầm, nếu hắn cũng có một nhóc con có chỉ số thông minh và năng lực giao tiếp giống hệt nhân loại, nhí nha nhí nhảnh và trung thành với chủ, cũng sẽ hận không thể ôm ôm mỗi ngày.
“Bast đại nhân.” Người hầu đột nhiên mở miệng.
Bast đang tính toán mua nhà bị hắn đánh gãy, nghi hoặc “Meo nha” một tiếng.
Giọng nói của anh hầu mang theo ý cười, “Ngài quên sao? Ngài là mèo của vương.”
Bass: “…”
Người hầu: “Nếu chọc vương tức giận…”
Bass: “…”
Cục than đen đang xòe móng, bàn tính nhỏ đánh bùm bùm vang cả người cứng đờ, mấy giây sau kinh sợ ôm đuôi, giả vờ như mình chưa từng tới thế giới xinh đẹp này.
Nhưng bọn lưu manh phía đối diện cảm thấy mình bị ghẻ lạnh rốt cục cũng không nhịn được nữa, hùng hùng hổ hổ xắn ống tay áo xông lên, người hầu của Nefes vốn dĩ muốn trực tiếp giết bọn họ, mấy tên bình dân, còn là lưu manh, bằng thân phận của hắn là có thể chém đầu toàn bộ bọn chúng ngay tại đây.
Nhưng hiện tại hắn đang mang theo mèo của vương, nếu thật sự chiến đấu, hắn không thể bất động một chỗ khi đối mặt với nhiều người như vậy, nếu đặt con mèo sang một bên trong cuộc chiến, y theo dòng người đông đúc trên các con phố chính của thành phố, một con mèo thuộc giống quý hiếm như Bast chắc chắn sẽ bị những người khác dắt đi, hoặc là giẫm bị thương, hoặc là chen bị thương.
Người hầu của Nefes trong nháy mắt ra quyết định, thả bội đao bên hông ra, nói nhanh: “Bast đại nhân, đắc tội.” Sau đó lôi chú mèo trên đầu xuống ôm vào ngực, nhắm vào một tên trông có vẻ hơi gầy yếu, đột nhiên dùng vai đánh bay hắn, nhằm vào một hướng khác nhanh chóng bỏ chạy!
Chỉ cần đi tới chỗ binh linh tuần tra trong thành là bọn họ có thể bỏ qua những tên lưu manh này.
Bass biết rằng trạng thái ban ngày của mình rất vô dụng, nín thở thu mình lại, tận lực không gây thêm phiền phức cho tôi tớ.
Nhưng điều kỳ lạ là những tên lưu manh đó như thể biết được tối tớ của Nefes đang nghĩ gì, một nhóm nhỏ khác nhô ra từ trong đám đông, đuổi theo và ngăn cản họ, không chỉ không cho họ đến gần nơi có lính tuần tra, còn trừng mắt nhìn người qua đường muốn gọi người..
Rất nhanh, Bass và tôi tớ bị ép chạy vào một con đường khác vắng người, con đường này rất quái lạ, nó không có các cửa hàng san sát nhau, xung quanh chỉ có những chiếc lồng gỗ, trên lồng phủ vải nỉ nặng, còn có rất nhiều lều lớn màu trắng, mùi vị khó ngửi tản ra từ trong lồng, giống như mùi phân và nước tiểu trộn lẫn vào nhau!
“Meo nha ~ “
Mũi Bass rất nhạy, vừa hít một hơi đã thiếu chút nữa nôn ra, ‘Đây là nơi nào? Tại sao lại có cái mùi này…’
Trong lòng người hầu có một dự cảm xấu, nói khẽ với Bass: “Nơi này là ‘chợ chó’, nhưng nó không phải là nơi buôn bán chó săn, mà là chợ buôn bán nô lệ.”
Nô lệ?!
‘Cho nên những cái lồng đó –‘
“Đúng, bên trong đều là nô lệ.”
Vài người mặt sẹo xuất hiện từ phía sau lều trại phía trước, cười hì hì chặn một người một mèo, người hầu đột nhiên dừng bước lại, cảm giác bất an càng mạnh, sau lưng bọn họ, bọn lưu manh cũng đuổi kịp rồi.
“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Người hầu của Nefes một tay ôm mèo, rút bội đao ra.
Những người vây quanh họ càng cười vui vẻ hơn, “Người nào ấy à?” Bọn họ dồn dập tới gần lều bạt, rút lưỡi dao sáng lấp lóa từ dưới vải trắng ra, thay vì chỉ về phía người hầu, mà lại chỉ về phía Bass trong ngực hắn, “Bọn ta muốn con mèo trong lòng ngươi, ha ha, thức thời chút, giao ra đây ta còn có thể cho ngươi toàn thây!”
Bass khiếp sợ trợn tròn mắt mèo: Trời đựu! Ta không biết bọn hắn a, không thù không oán, liên quan gì tới một con mèo nhỏ như ta!?
Người hầu càng là trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi mẹ nó nằm mơ đi.”
“Ngươi muốn chết –” Gã đàn ông dẫn đầu đột nhiên nở một nụ cười dữ tợn, dẫn người giương đao chém lại đây!
Mộc: Lại là một chương edit dở như hạch ಥ‿ಥ