Bass không biết mình đang ở đâu.
Trên đầu của nó là bầu trời đầy sao và dải ngân hà, dưới chân là mặt nước trong như gương, mặt nước phản chiếu những vì sao trên bầu trời, cao cao gần gần, bầy trời đầy sao hơi nghiêng, như thể chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
Lại bởi vì mặt nước, khiến người ta sinh ra ảo giác hình chiếu dưới chân mới là bầu trời thực sự.
Cục than đen ngồi xổm trên mặt nước, gợn sóng hình bán nguyệt khuếch tán dưới thân nó, có làn gió lành lạnh thổi qua hai mặt trời đêm tĩnh lặng đầy sao, thổi qua lớp lông mao trên người Bass. Như một bàn tay vô hình khẽ phớt qua người nó dịu dàng hết sức.
Meo đại gia đen thui nhắm hai mắt lại, cảm thụ cơn gió lành man mát, chóp mũi dường như ngửi được mùi hơi nước.
“Thật là đẹp quá đi ~” nó cảm thán, mặt nước giật giật, như thể cũng đang đắc ý.
“Thật sự rất ——” Bass kéo dài giọng, khuôn mặt đầy lông làm ra vẻ trầm tư, ừ hử một lát, giơ móng vuốt lên làm bộ như mình có thể tách móng vuốt ra để búng tay, âm thanh trầm thấp, dùng giọng điệu đại lão nhận xét: “Rất giống mặt bàn máy tính Hua x của trẫm, cực kì cao cấp!”
Mặt nước: “…”
Bass: “Nhìn tình cảnh này, bản meo không khỏi muốn ngâm một câu thơ: A ~ trên trời có một đống sao lớn, trên nước cũng có một đống sao lớn —— ừm, tất cả đều là đại tinh tinh! Há ha hahahahaha, rất ướt át, rất ướt át!”
* Bass chơi chữ Đại tinh tinh (大星星- ngôi sao lớn) với Đại tinh tinh (大猩猩 – khỉ đột ?) đều phát âm là dà xīng xīng.
Mặt nước: “…”
Mặt nước yên ả không biết có phải là do bị mấy chữ “đều là đại tinh tinh” kích thích hay không, ào ào kích động lên, rung động ra từng vòng gợn sóng.
Meo đại gia đen đến mức không nhìn rõ mặt kinh ngạc nhìn chằm chăm mặt nước dưới mông, nhìn sự tức giận truyền ra từ từng đợt sóng nước, bọt nước nhảy lên như bị đun sôi.
“Oa, chơi thật vui.”
Bass cực kỳ phấn khởi nhảy dựng lên, móng vuốt bẹp bẹp bẹp vỗ mặt nước.
“Bẹp bẹp bẹp!”
“Bép bép bép!”
“Bộp bộp bộp!”
Ướt cộc cộc, tiếng vang còn rất lớn, khuôn mặt đầy lông của Bass đỏ bừng, cười khà khà hèn mọn, nháy mắt với mặt nước, “Ngươi thật lẳng lơ nha ~ “
Mặt nước: “…” Lẳng lơ cái mả nhà mi!
Mặt nước vừa nãy còn đẹp như tranh bây giờ trực tiếp biến thành nước sôi, ục ục sôi trào, phun đầy mặt Bass, bộ lông ướt đẫm dính sát người.
Không nóng lắm, chỉ là biến Bass từ meo đại gia lông xù đen xì xối ướt thành meo đại gia gấu chó đen xì xấu xí vừa vớt từ bồn tắm ra.
Lúc này, người phụ nữ đang từ từ được ngưng tụ trong nước lạnh lùng nhìn nó, ánh mắt đảo qua hai nếp gấp trên bụng mèo, nhếch miệng: “A.”
Chỉ một tiếng, độ trào phúng max.
Bass: “…”
Bass bị nàng trào phúng thẹn quá hóa giận, run lắc hết nước trên lông, mắt mèo mở to, ướt như chuột lột trừng nàng.
“Meo!”
Ta, ta cmn mập một chút thì có làm sao?!
Thân thể phiêu dật này của trẫm đều được nuôi từ sơn trân hải vị ra đấy, đều là tiền! Hiếm lắm biết không!
Nó là loại lông đen ngắn, lúc ở vương cung thì được Jofar cưng chiều, thị nữ cũng sợ nó ăn ít, mỗi ngày đều sống trong nhung lụa, uống sữa dê mới đun với si rô, nên khi so với đồng loại thì có hơi thừa thịt một xíu, mèo nhà người ta tắm rửa là mập giả tạo, còn Bass… là thật.
Người phụ nữ liếc nhìn Bass hung ác ra mùi sữa trước mặt, cười như không cười.
Nàng có vóc người đầy đặn như nữ thần Âu Mĩ nóng bỏng, đôi mắt mèo to tròn màu hổ phách, đuôi mắt xếch lên, nàng mặc váy dài vai đơn chiết eo dài tới cẳng chân, làn da bánh mật khỏe mạnh săn chắc, nàng rất cao, cao hơn cả một người đàn ông trưởng thành. Khoanh tay đứng trên mặt nước, tựa như bức tượng nữ thần xinh đẹp trong thần miếu.
Nàng cao cao tại thượng nhìn Bass, “Ngươi không sợ sao, nhóc con.”
Bass ngơ ngác, sau đó chép miệng hai cái rồi ngồi xổm dưới đất, chân sau cộc cộc cộc đạp lỗ tai, “Không sợ, ta chết cũng chết rồi còn sợ gì nữa, nơi này không phải là địa ngục của Ai Cập sao, chẳng lẽ ngươi là Anubis gì đó? A, không phải Anubis là đầu chó sao?”
Khóe miệng người phụ nữ giật một cái: “… Anubis là đầu chó rừng!” Anubis ghét nhất là bị người khác nói đầu hắn là đầu chó, “Hơn nữa nơi này không phải là Biển Tử Linh, cũng không phải là đất nước người chết của Osiris, ngươi là Mèo Thần, sức mạnh của ngươi là do ta ban tặng, là tinh linh phụ thuộc của ta, khi sinh mệnh của ngươi yếu đi, được Vong linh thư tiếp nhận, hơi thở của các vị thần sẽ kích hoạt câu thần chú mà Osiris để lại trong Vong linh thư, chính là sự sống lại của người chết.”
Bass: “Meo?” Tinh linh phụ thuộc, người chết sống lại gì cơ, đậu má, ngươi là Nữ thần Mặt Trăng?!.
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Người phụ nữ gật đầu: “Chứ ngươi nghĩ là ai, nhóc con, linh hồn của ngươi đến từ tương lai, dám chiếm dụng thể xác ” tông đồ” của ta, hừ.” Nữ thần Mặt Trăng · Bastet hàng real cười lạnh: “Nếu không phải Ra nhất quyết muốn giữ ngươi lại…”
Dù nửa câu phía sau bị nữ thần Mặt Trăng bỏ trống, nhưng rất hiển nhiên, đó không phải là lời hay ý đẹp gì hết.
Bass kẹp chặt đuôi, chột dạ chà chà mặt nước, việc này là nó đuối lý, nó vừa định giải thích thì nữ thần đã cực kỳ không thục nữ “chậc” một tiếng.
“Được, ngươi vẫn nên nói tiếng người đi, mấy năm nay toàn nghe tiếng mèo kêu, ta nghe chán rồi.”
“Nhưng ta không phải người, làm sao ta ——— trời má!” Bass không dám tin liếm liếm môi, vẫn là miệng mèo, nhưng: “Ta có thể nói tiếng người?”
Mèo nói tiếng người, quá trâu bò rồi…
“Đương nhiên.” Nữ thần gật đầu nhướng mày, “Ta chính là thần linh, chuyện khiến mèo mở miệng nói có đáng là bao.”
Bass sống trong thế giới khoa học từ nhỏ: “…” Đột nhiên muốn nhào vào cái ôm của thần quá đi, vừa khóc vừa ôm đùi lớn.
Nữ thần Mặt Trăng xua tay: “Ta biết ngươi muốn nói gì, ta không rảnh nghe mấy chuyện giải thích nhỏ nhặt này, để tiết kiệm thời gian, nói tóm tắt đi, quả thật ngươi có thể phục sinh nhờ thức tỉnh người chết, nhưng thức tỉnh người chết là ban tặng sự sống mới cho kẻ đã chết, chỉ phù hợp với “tông đồ” có huyết thống và hơi thở thần linh, căn cứ theo linh hồn của bọn hắn, cho bọn hắn hình dạng mới, nhưng ngươi thì khác, linh hồn và thể xác của ngươi không đồng nhất.”
Nữ thần cau mày, giọng điệu buồn bực, “Vốn dĩ ta muốn rút linh hồn ngươi ra hủy diệt, sau đó phục sinh “tông đồ” của ta.”
Nàng nói, bất mãn trừng Bass, Bass có chút kinh hãi nuốt nước bọt, lúc nó đang suy nghĩ có nên bỏ chạy hay không, nàng bổ sung: “Nhưng Ra không đồng ý, càng quan trọng hơn là trong Thần điện của các Anh linh, có anh linh của một vị Pharaoh cực kỳ cố chấp với việc phục sinh ngươi, quá khó chơi nên ta từ bỏ luôn.”
Bass buồn bực: “Anh linh của Pharaoh?”
Nữ thần Mặt Trăng: “Jofar · Memphis, chủ nhân của ngươi.”
Trái tim Bass run lên: “Jofar chết rồi?!”
“Ngươi kêu lớn như vậy làm gì.” Nữ thần Mặt Trăng lạnh mặt, “Ở tuyến thời gian của các ngươi, hắn đương nhiên chưa chết, ngươi đang ở trong thế giới của các vị thần, quá khứ, tương lai, hiện tại đều không tồn tại ở đây, anh linh trong Thần điện đều là những Pharaoh được Thần Mặt Trời Ra công nhận, Jofar ở Thần điện của các Anh linh là Jofar ở thế giới tương lai của các ngươi.”
Là một nhà nghiên cứu không gian, Bess ngay lập tức hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó Bass lại trở nên căng thẳng, “Vậy ngươi định xử lý ta như thế nào?” Nữ thần này trông có vẻ hung dữ và rất khó ở chung, không khác gì một con sư tử cái, chắc sẽ không đánh nó đâu ha.
Nữ thần đầy mặt ghét bỏ: “Ra nghĩ ngươi nên tiếp tục sử dụng thân thể mèo, làm “tông đồ” của ta, nhưng ta không muốn.”
Cục than: “…” Ngươi tưởng ta muốn làm “Tông đồ” của ngươi à? Gào gừ phi!
Nữ thần: “Chủ nhân của ngươi, vị trong Thần điện Anh linh kia, muốn ngươi sử dụng năng lực của người chết sống lại, dựa theo linh hồn của ngươi biến ngươi thành người.”
“Jofar đã trở thành anh linh mà còn nhớ ta sao…” Nhắc tới Jofar, trong lòng Bass đắng ngắt, tâm tình phức tạp, “Hắn muốn ta biến thành người? Tại sao?”
Không phải hắn muốn bỏ đói ta đến chết sao, hiện tại muốn cứu ta để làm chi?
“Ta nào có biết, dù sao hắn cũng nhất định muốn biến ngươi thành người rồi trở lại quá khứ của hắn, hắn là một anh linh vừa hắc ám vừa cố chấp, ta không muốn làm cho hắn oán hận.”
“Kia…”
Bass nhìn Nữ thần Mặt Trăng trước mắt, Nữ thần vung tay lên, vô cùng sảng khoái vén tóc, “Ta? Ta lười nghĩ mấy chuyện thứ phiền toái như này.”
Nàng yêu kiều thướt tha đi tới, xốc cổ Bass lên, nhìn con mèo đen nhỏ căng thẳng co ro bốn cái chân, nhếch môi lộ ra một nụ cười thần bí.
Nàng nói: “Ha ha, rất đơn giản không phải sao? Thỏa mãn tất cả yêu cầu của bọn họ là được rồi ~ “
Bass: “???”
Hoa cúc phấn hồng run run rẩy rẩy co rút lại, meo đại gia đột nhiên cảm nhận được một loại linh cảm không lành!
…
Thị trấn nhỏ hoang vu, trong một quán rượu.
Barth, người từng khoe khoang với Saya, ngồi trên ghế, một chân gác lên thành ghế, ngón tay nhịp nhàng gõ vào cuốn Vong linh thư dày nặng trên bàn.
Vợ chồng chủ quán ngồi trước mặt hắn, ánh mắt nham hiểm, trước khi quốc gia diệt vong, bọn họ từng là gia thần của Saya, hiện tại mở một quán rượu làm cứ điểm, thu thập tình báo vì chủ nhân cũ.
Gõ một hồi, Barth miễn cưỡng nói: “Tên vương kia đuổi theo?”
“Đúng thế.” Người vợ trong hai vợ chồng thấp giọng nói: “Bọn ta cố ý phái sát thủ để thu hút sự chú ý của những người khác, sau đó ta thuê một tên đạo tặc trộm đi Vong linh thư, rồi
ngụy trang thành một thế lực không biết tên chỉ muốn có vong linh thư để hạ thấp lòng cảnh giác của Pharaoh. Bọn ta luôn rất cẩn thận, chắc chắn hắn sẽ không phát hiện ra, ta cũng không xử lý tên đạo tặc kia, còn trả đủ tiền hoa hồng cho hắn để hắn tiêu xài ở đâu đó gần đây. Người phía dưới đã lén lút tiết lộ vị trí trốn chạy của hắn, chờ đến lúc Pharaoh truy sát đạo tặc, chúng ta vừa vặn có thể…”
Người phụ nữ trầm mặt, giơ tay làm một động tác cắt cổ.
Ngay từ đầu, bọn họ đem Vong linh thư rất vất vả mới trộm được đưa đi bán đấu giá, chính là vì chờ đến ngày này, chỉ cần có thể giết chết Jofar · Memphis II đáng ghét kia là bọn họ có thể phục quốc!
Nhớ tới quá khứ huy hoàng, đáy mắt vợ chồng chủ quán rượu lấp lóe ánh sáng hưng phấn kích động.
“Chậc, phiền phức.” Barth vỗ vỗ vong linh thư, nhìn không lọt mắt mấy thủ đoạn mà những người như bọn họ có thể dùng, hừ, cuối cùng không phải là vẫn nhờ vào kẻ mạnh như gã ra tay sao?
Đang nghĩ ngợi, ánh mắt Barth quét qua, chợt gã phát hiện đá quý đỏ ngòm khảm trên bốn góc Vong linh thư đột nhiên phai màu, chỉ một cái chớp mắt liền biến thành đá vụn xám xịt!
Barth đá văng ghế tựa ra ngoài, đột nhiên đứng lên, bàn tay áp trên sách, khó mà tin nổi cạy đá quý phía trên, “Mẹ nó! Chuyện gì thế này?!”
Vong linh thư có một truyền thuyết vô cùng đáng sợ, thân là người Ai Cập, trong huyết mạch Barth vẫn tồn tại sự sợ hãi với thứ này.
“Có chuyện gì vậy?”
Vợ chồng chủ quán rượu bị hắn làm sợ hết hồn, nghi ngờ đứng lên nhìn sang.
Barth gầm nhẹ, “Các ngươi mù à! Không nhìn thấy đá quý trên sách bạc màu rồi sao?”
Hai vợ chồng vội vàng đi theo, lấy tay lau một cái, sau khi nhận ra màu xám đó đúng là do đá quý tự mình đổi màu, không phải do bụi, sắc mặt cũng khó coi, ba người liếc nhìn nhau, đều phát hiện sự hoảng sợ trong đáy mắt đối phương.
“Chết tiệt! Tà môn rồi!”
Trong lúc Barth và đám vây cánh muốn phục quốc hoang mang bất an, ở một khách sạn đơn sơ nào đó, một thiếu niên ngồi dậy khỏi giường, cậu kéo chăn che thân thể trần truồng của mình, bùm bùm quăng hai cái tai mèo hình tam giác trong tóc đen mấy lần.
Thiếu niên chậm rãi xoay người, rút chóp đuôi bị đè dưới mông ra, hình như nhớ tới điều gì, quay đầu cười híp mắt nhìn hướng về phía cạnh giường, khoát tay với Aziz cả người cứng ngác, bánh mì đang ngậm trong miệng rơi mất mà cũng không biết.
Thiếu niên cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ: “Yo ~ “
Aziz: “…”
Aziz: (ΩДΩ)
Mèo, mèo thành tinh a a a a ————!
Tác giả có lời: 【 Tiểu kịch trường 】
Jofar: Chúng ta đâu?
Tác giả ngu xuẩn: Con mẹ nó, ngươi còn đang trên đường tìm vợ đấy, chỉ như vậy liềm muốn đem con trai của ta đón về, nằm mơ đi!
Jofar:…