Trước giờ Giang Vân Biên hát rất hay, hôm nay lại là nhân vật chính, người trong lớp ồn ào kêu cậu hát vài bài mới đồng ý thả người.
Lúc đầu Giang Vân Biên còn hơi e ngại, Từ Chiêu Nhược sáp đến hỏi cậu: “Giang ca, nếu không thì chọn một bài tình ca đi, tôi kêu Chu Điệt đến song ca với cậu nha?”
Giang Vân Biên nhướng mày mang theo ý cười nhìn về Chu Điệt đang ở giữa đám người, người nọ chống cằm mỉm cười nhìn cậu.
Nụ cười này giống như cái móc câu, câu đến trong lòng Giang Vân Biên ngứa ngáy.
Lớp trưởng ồn ào nói theo: “Đến nào, song ca tình ca nha!” Sau đó nhanh chóng chọn bài《Lúm đồng tiền nhỏ》.
Mặc dù bài hát có chút lỗi thời, nhưng thắng ở giai điệu êm tai.
Cao Tử Ninh nhỏ giọng chê bai: “Bài này đã bao lâu rồi…”
Lớp trưởng lạnh lùng liếc cậu ta một cái: “Dám nói bài hát của nam thần tôi lỗi thời? Tin tôi đấm cậu không! Cậu không biết đây là vũ khí tỏ tình sắc bén hả!”
Giang Vân Biên hơi tiếc nuối khi bài tình ca bị chiếm mất.
Cậu ngồi trở lại bên cạnh Chu Điệt, giọng nói ép đến rất nhỏ: “Tiếc quá, không được nghe anh hát.”
Chu Điệt cười khẽ đưa cậu ly nước chanh, nhẹ giọng thì thầm như đang làm nũng: “Anh hát không dễ nghe đâu, Tiểu Giang ca ca.”
Mặt Giang Vân Biên đỏ lên khi nghe bốn chữ đó: “Được rồi, đừng gọi bậy.”
Lớp trưởng và một nữ sinh khác đang hát cùng nhau, giọng hát ngọt ngào như rót mật vào tai, làm người nghe không kiềm chế được mà lộ ra nụ cười.
Thừa dịp mọi người đều đang say mê trong đó, Giang Vân Biên thoáng điều chỉnh thân, nhích lại gần vai Chu Điệt.
Chu Điệt vốn đang gửi tin nhắn, khi mùi bạc hà cực nhạt bay lại đây thì mất tập trung, muốn thừa dịp mọi người không chú ý mà ôm eo cậu một chút, kết quả nghe được Giang Vân Biên nhỏ giọng ngâm nga theo điệu nhạc.
Khi tới gần mới nghe rõ, cậu đang hát theo lời của nữ ca sĩ: “… Em sẽ mãi yêu anh đến già.”
Hát xong câu này, Giang gâu gâu bình thường hung dữ biến thành Giang hồ ly nhỏ giảo hoạt, trong chớp mắt chuồn mất tiêu.
Tim Chu Điệt đập nhanh hơn một chút, nâng mắt nhìn theo, nhưng dường như Giang Vân Biên quyết tâm bày tỏ xong là chạy, trốn vào trong đám người không cho Chu Điệt cơ hội bắt được cậu.
Buổi tối sinh nhật đều phải trải qua cùng người nhà, tuy rằng người trong lớp chơi tới điên cuồng nhưng vẫn biết chừng mực.
Chơi đến 8 giờ tối, khi tan cuộc Cao Tử Ninh đã khàn cả giọng.
“Không có bản lĩnh mà còn muốn chiếm lấy micro, cậu nói có phải cậu thiếu đánh không.” Hứa Trạm đưa kẹo thông họng cho cậu ta, “Được rồi, nhanh đi về nhà.”
Giọng Cao Tử Ninh khàn khàn: “Giang ca, chúc cậu sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh, tài nguyên cuồn cuộn…”
Sau đó chiếc máy đọc từ bốn chữ không cảm xúc này bị Hứa Trạm khiêng đi mất.
Sau khi Giang Vân Biên đưa bọn họ lên xe hết, mới xách theo một đống quà tặng lớn không biết đi theo ai.
“Cho nên mới nói em không thể tiếp thu quá nhiều bất ngờ.” Cậu nhỏ giọng nói thầm, chỉ cảm thấy cổ tay hơi nặng.
Chu Điệt giúp cậu cầm vài con gấu bông và túi quà: “Tiếp theo có sắp xếp gì không?”
“Có lẽ là nên về nhà một chuyến?” Giang Vân Biên vừa nói xong, điện thoại đã vang lên.
Nửa giờ trước cậu gửi cho em gái một cái tin nhắn, cô và mẹ đi tham gia kỳ thi tuyển vào trường đại học độc quyền của Omega, bây giờ mới có hồi âm.
“Anh hai, ngày mai em còn hai bài thi nữa, không về được…” Giang Vân Dĩ ở bên kia điện thoại sắp khóc đến nơi, thời gian này cô chỉ lo chuẩn bị cho kỳ thi thử, căn bản không nhớ sinh nhật anh hai sắp đến rồi.
“Không sao đâu, em chăm chỉ ôn tập, thi đậu là quà tặng tốt nhất rồi.” Giang Vân Biên nhỏ giọng an ủi, sợ em gái bị ảnh hưởng bởi chuyện của mình.
“Chờ em thi xong rồi em và mẹ sẽ đền bù cho anh thật tốt!”
“Được, cố gắng thi.” Giang Vân Biên dỗ thêm hai câu thì tắt điện thoại.
Chu Điệt nghe được tiếng thở dài rất nhỏ của cậu.
Giang Vân Biên cất điện thoại, cười nói: “Vốn định về nhà, nhưng bây giờ về cũng không có ai.”
Chu Điệt nghiêm túc nhìn cậu trong chốc lát: “Muốn đến nhà anh không? Mẹ anh biết hôm nay là sinh nhật em.”
Sau khi Ôn Nguyệt nhận được điện thoại nói Giang Vân Biên muốn đến thì lập tức bắt đầu nấu cơm, lúc người đến trước cửa thì thức ăn đã xong bảy tám phần.
“Có phải quá nhiều rồi không?” Giang Vân Biên nhỏ giọng, hơi không ứng phó được trước sự nhiệt tình của Ôn Nguyệt.
“Cũng không phải nhất định phải ăn hết.” Chu Điệt đặt đồ trên sô pha, “Anh đi lên lấy chút đồ, em đợi chút nhé.”
Giang Vân Biên đáp lời, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha đợi.
Khi Chu Điệt mang quà tặng xuống, Giang Vân Biên mới muộn màng hiểu ra, hừ một tiếng: “Có phải anh đã sớm nghĩ muốn mang em về đây hay không?”
Khác nào một con cún biết rõ mình được cưng chiều còn mềm mại bày ra dáng vẻ ngạo mạn.
Chu Điệt cười khẽ, đưa quà đến trước mặt cậu: “Ừm, cho dù thế nào cũng đều định bắt em về đây.”
Giang Vân Biên điều chỉnh dáng ngồi, nghiêm túc vươn đôi tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Chu Điệt hơi rũ mắt nhìn cậu: “Đừng quá mong chờ.”
Hắn nói như vậy ngược lại làm Giang Vân Biên khá tò mò.
“Em có thể mở ra không?”
“Được.”
Chiếc hộp màu đỏ nằm trọn trong lòng bàn tay, lúc Giang Vân Biên mở ra còn khá căng thẳng, có phải Chu Điệt đưa cho cậu…
Một chiếc khuyên tai bằng bạc nguyên chất yên tĩnh nằm trong hộp.
“Wow.” Giang Vân Biên không tự chủ được thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bắt đầu nảy sinh một loại ngạc nhiên vui vẻ khác, “Đẹp quá, cảm ơn anh!”
Là kiểu dáng phục cổ, ở giữa có một phiến lá màu xanh thẫm tinh xảo, nhìn kỹ thì lại là hoa văn bạc hà.
Khi Giang Vân Biên cầm trong tay mới ngửi được mùi tuyết tùng cực nhạt, ánh sáng của lá bạc hà cũng giống như vòng cổ pheromone mà Chu Điệt đưa cho cậu lúc trước.
Giang Vân Biên nâng lên xem mới phát hiện phía sau khuyên tai còn khắc một con số, 0305, là sinh nhật cậu.
Khuyên tai được thiết kế độc quyền dành cho cậu.
“Trong đây là có pheromone của anh sao?”
“Là của anh và em, nhánh cây phân làm hai khu vực, anh và em mỗi người một bên.” Chu Điệt nhẹ giọng nói, “Nó có thể nặng hơn một chút so với chiếc vòng cổ trước đây anh đã đưa em, nhưng đây là thứ anh cảm thấy thích hợp nhất rồi.”
Đến nỗi vì sao phải là rót pheromone vào lá bạc hà… Hắn muốn dùng loại phương thức bí ẩn này đi tuyên bố với quá khứ, Thập Tự Tinh bây giờ đã trở thành bạc hà của riêng hắn.
Giang Vân Biên rất thích khuyên tai, thời kỳ trung nhị 13-14 tuổi cậu bấm lỗ tai, việc cậu thích nhất là chọn khuyên tai.
Lúc ấy chỉ vì sự cool ngầu vô lý đó, cậu chọn tới chọn lui cũng thấy chữ thập màu đen khá cá tính, kết quả sau đó lại thành “Thập Tự Tinh”.
Cậu muốn mang lên, lại sợ mình trông giống như gấp không thể chờ được: “Sao anh biết em có bấm lỗ tai?”
Ánh mắt Chu Điệt khẽ động, lúc này mới có thời gian tìm lý do.
“Lúc trước…”
“Lúc trước?”
“Lúc trước có một lần anh về ký túc xá, nhìn thấy em nhéo vành tai.”
Giang Vân Biên nhớ lại, lần đó là Giang Vân Dĩ gửi đồ cho cậu, lúc cậu sắp mang lên thì bị Chu Điệt phát hiện.
“Anh còn rất nhạy bén đấy.” Giang Vân Biên vẫn không nhịn được, “Em muốn mang lên.”
“Anh giúp em.”
Chu Điệt cúi người, tay khẽ chạm vào tai Giang Vân Biên.
Cảm giác ngứa từ vành tai truyền đến, Giang Vân Biên muốn trốn cũng không trốn được.
Đầu ngón tay Chu Điệt nhẹ nhàng xuyên khuyên tai vào.
“Được không?” Giang Vân Biên không dám nhìn vào mắt hắn.
Chu Điệt nhìn theo sườn mặt cậu một vòng, cười khẽ: “Rất hợp.”
Màu hồng trên tai Giang Vân Biên đã lan tràn sang đến đuôi mắt, cậu chuyển mắt đi không trả lời.
Ôn Nguyệt làm cơm xong còn do dự có nên đi mua cái bánh kem hay không, bị Giang Vân Biên ngăn lại.
“Hôm nay ở trường đã ăn rồi, không cần đâu dì.” Cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế, trông khá đáng thương.
Ôn Nguyệt đặt bát mì trường thọ xuống trước mặt cậu: “Vân Biên phải khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi nha.”
Giang Vân Biên ngoan ngoãn đáp ‘dạ’.
“Nghe Tiểu Điệt nói hai tuần này hai đứa đi tập huấn? Cảm giác thế nào?” Ôn Nguyệt dịu dàng hỏi.
Giang Vân Biên không nói về mâu thuẫn của mình, nhấn mạnh khen Chu Điệt bốn lần kiểm tra đều ngồi ổn vị trí số một.
“Phải không, Tiểu Điệt…”
Điện thoại Chu Điệt đúng lúc này vang lên, Ôn Nguyệt nhìn thấy là cuộc gọi từ nhà họ Chu, bảo Chu Điệt đi nhận.
Chu Điệt đi ra ngoài ban công, một luồng gió lạnh theo khe cửa tràn vào, thổi ngang sau gáy Ôn Nguyệt.
Cảm giác đau dường như đột ngột xảy ra, sắc mặt Ôn Nguyệt vừa rồi còn mềm mại đột nhiên trở nên khó coi.
Bà hoảng loạn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó chống tay lên mặt bàn.
Giang Vân Biên nhận ra có điều không ổn, lập tức đứng lên: “Sao vậy ạ? Dì ơi, dì…”
“Không sao, Vân Biên dì không sao.” Bà ho nhẹ hai cái, mùi hoa chi tử bỗng từ sau cổ bà lan ra.
Là kỳ động dục của Omega!
“Vân Biên, lấy thuốc ức chế giúp dì, ở trong ngăn kéo…”
Giang Vân Biên nhanh chóng đi lấy thuốc ức chế và thuốc ngăn mùi lại, nhưng chỉ ngắn ngủi một lát, trạng thái của Ôn Nguyệt cấp tốc giảm xuống, như là đang lâm vào đau đớn kịch liệt.
Trước nay cậu chưa từng thấy qua Omega đau khổ như vậy trong kỳ động dục.
“Dì ơi, đây này.” Giang Vân Biên đưa thuốc ức chế cho bà, sau đó nhanh chóng quay đầu đi gọi Chu Điệt vào.
Khi Ôn Nguyệt tỉnh táo lại thì đã nằm trong bệnh viện, Giang Vân Biên, Chu Điệt và người nhà họ Chu đều đang ở đây.
Bà muốn ngồi dậy nhưng không có sức, được Chu Điệt đỡ lấy.
“Sao lại đến đây hết rồi?” Sắc mặt bà vẫn chưa tốt lên, lại lộ ra nụ cười, “Mẹ chỉ bị… cảm thôi.”
Giang Vân Biên tin rằng trạng thái của Ôn Nguyệt không đơn giản chỉ là bị cảm.
Buổi chiều lúc bọn họ về đến nhà, Ôn Nguyệt vẫn còn vừa nói vừa cười, không giống bị bệnh một chút nào, nhưng kỳ động dục vừa đến thì trạng thái của bà nhanh chóng giảm xuống.
Vẻ mặt Chu phu nhân nghiêm túc nhìn Ôn Nguyệt vừa tỉnh dậy một lát, sau đó giơ tay bảo hai đứa nhỏ ra ngoài trước.
Chu Điệt không động đậy.
Chu phu nhân thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu Điệt, con và ông đều là Enigma, ở lại đây sẽ làm ảnh hưởng đến mẹ con nghỉ ngơi.”
Giang Vân Biên khẽ kéo góc áo Chu Điệt.
“Đi đi, Tiểu Điệt.” Ôn Nguyệt cũng vỗ mu bàn tay hắn, “Mẹ thật sự không sao, có thể là do quá mệt thôi.”
Sau khi yên tĩnh lại, Chu phu nhân ngồi trên ghế cạnh mép giường, nhìn Ôn Nguyệt.
“Chị dâu, bác sĩ nói với em trạng thái của chị giống như là đánh dấu giả,” Chu phu nhân nhíu mi, “Chị thành thật nói cho em biết, tình huống này của chị đã kéo dài bao lâu rồi?”
Mặt Ôn Nguyệt vẫn mang theo ý cười như cũ: “Thật ra chỉ là vấn đề nhỏ.”
Âm thanh Chu phu nhân run rẩy: “Pheromone của Alpha khiến cho các khí quan suy kiệt gọi là vấn đề nhỏ?”
Ý cười của Ôn Nguyệt hơi ngưng lại, thả lỏng: “Lúc chị gặp được Chu Thượng thì đã từng nghĩ đến khả năng này, cho nên chị cũng không sợ.”
Chu Thượng, ba của Chu Điệt, anh trai của Chu phu nhân.
Chu lão tiên sinh khi còn trẻ độc đoán ngang ngược, Enigma lại có dục vọng khống chế rất mạnh, sau khi vợ qua đời ông có chấp niệm khá mạnh về chuyện kế thừa gen của con trai.
Nhưng Chu Thượng một lần lại một lần làm ông thất vọng, bất luận là kiểm tra gen bao nhiêu lần, đều chỉ là Alpha.
Sau đó Chu lão tiên sinh sắp xếp cho con trai kết hôn với Omega cao cấp nhất, nhưng mối quan hệ cha con khi đó đã đến bờ vực sụp đổ.
Chu Thượng không muốn bị ba khống chế, Chu lão tiên sinh cũng không muốn buông tha con trai.
Sau nữa là cô giúp anh trai nội ứng ngoại hợp chạy ra khỏi nhà giam, Chu Thượng mới gặp được Ôn Nguyệt.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, hai người mới ở bên nhau ba tháng, Chu Thượng đã bị nhà họ Chu mang về.
Không bao lâu sau, Chu Thượng qua đời trên bàn phẫu thuật vì bệnh.
Khi Chu lão tiên sinh hoàn toàn mất đi con trai mới tỉnh ngộ, đang chìm đắm trong nỗi đau mất con, nên không chú ý đến có một sinh mệnh mới ra đời.
Thời điểm Chu phu nhân tìm được Ôn Nguyệt, Chu Điệt đã hơn bốn tuổi.
Ôn Nguyệt đồng ý cho Chu Điệt về nhà, mình thì ở lại chung cư nhỏ lúc trước ở cùng Chu Thượng.
Mãi đến sau này Ôn Nguyệt đi làm bị Alpha quấy rầy, ông cụ mới tỏ thái độ mạnh mẽ bảo bà quay về, thậm chí từ ngăn cản hai người gặp mặt biến thành mời bà về nhà họ Chu.
“Em vừa nhận được báo cáo kiểm tra của bác sĩ, đánh dấu trọn đời mà anh hai em cho chị, trong mỗi kỳ động dục đều đang ăn mòn cơ thể chị.”
Trong cơ thể Chu Thượng đã tiêm vào quá nhiều chất xúc tác và chất tăng cường khác nhau, nên pheromone và đánh dấu trọn đời của ông cũng sinh ra những ảnh hưởng bất đồng đối với Omega.
Mặc dù sau khi AO có độ phù hợp cao chia lìa, các tế bào của Omega sẽ chết dần theo thời gian. Nhưng vấn đề này theo sự phát triển của y học hiện đại đã có cách giải quyết, Omega mất đi bạn đời, sau khi thông qua xóa đánh dấu trọn đời là có thể ức chế quá trình chết tế bào, từ đó có thể kéo dài tuổi thọ của Omega lên rất nhiều.
Chu phu nhân muộn màng nhận ra, chấn động nhìn bà: “Chị không xóa đánh dấu sao?”
…
Hình như Giang Vân Biên chưa từng nhìn thấy cảm xúc của Chu Điệt hạ xuống thấp đến như vậy.
Khoảng cách giữa hai người giống như về lại thời gian vừa quen biết, thậm chí là còn xa cách hơn.
Giang Vân Biên phảng phất nhìn thấy sự lẻ loi của một đứa bé sau khi tan học đang đợi mẹ đến đón về nhà từ trên người Chu Điệt.
“Chu Điệt.” Giang Vân Biên bó tay không biết làm sao đối với tình huống trước mắt, chỉ nhỏ giọng gọi tên hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn, “Sẽ không sao đâu.”
Dường như hồi lâu sau Chu Điệt mới nghe được giọng nói của cậu, hắn quay sang nhìn cậu, không nói gì.
Giang Vân Biên thật sự bất ngờ, ánh mắt của Chu Điệt lạnh lùng đến mức làm cậu cảm thấy xa lạ.
Nhưng cậu không lùi bước, mà duỗi tay nắm lấy tay Chu Điệt: “Dì Ôn nhất định sẽ bình an.”
Chu lão tiên sinh yên tĩnh ngồi đối diện, nhìn thấy hết những động tác nhỏ của hai đứa cháu, trong mắt dần xuất hiện một chút đau thương.
Năm đó ông dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ của mình đưa nhà họ Chu đến địa vị hiện nay, bị ngạo mạn và ngông cuồng thời trẻ che mờ đôi mắt.
Làm sai rất nhiều chuyện, khi muốn đền bù thì đã không còn cơ hội, bây giờ ông chỉ hy vọng hai mẹ con Ôn Nguyệt khỏe mạnh.
Chu phu nhân nói chuyện khoảng mười phút thì đi ra, miễn cưỡng lộ ra nụ cười: “Tiểu Điệt, Vân Biên, hai đứa vào đi.”
Giang Vân Biên đi đến bên mép giường Ôn Nguyệt, nôn nóng hỏi: “Dì cảm thấy thế nào rồi ạ?”
Ôn Nguyệt cười sờ má cậu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn con trai mình.
Trước nay Chu Điệt đều như thế, biết rõ mình là Enigma nên những lúc tâm trạng không tốt sẽ đứng xa xa, chờ đến khi bình tĩnh lại mới đến gần.
“Tiểu Điệt.” Giọng Ôn Nguyệt khàn khàn gọi tên hắn, “Lại đây.”
Chu Điệt đi đến trước mặt mẹ, bị bà dịu dàng ôm vào lòng.
“Dọa con sợ rồi à? Mẹ không sao.” Ôn Nguyệt nhẹ nhàng xoa ót hắn, “Yên tâm đi, mẹ còn muốn nhìn con thành niên, nhìn con gặp được người con thích, nhìn con thành gia lập nghiệp mà.”
Thần kinh căng chặt của Chu Điệt chậm rãi thả lỏng khi được mẹ an ủi.
Giang Vân Biên nhìn vẻ mặt Chu Điệt dịu xuống, trái tim treo lơ lửng của cậu bây giờ mới rơi xuống lồng ngực.
Chu Điệt cúi đầu, nhẹ nhàng nắm tay mẹ: “Con rất lo.”
“Xin lỗi, đã làm con lo lắng.” Ôn Nguyệt hôn mặt hắn, “Chu phu nhân sắp xếp cho mẹ làm kiểm tra, có thể mẹ sẽ ở lại bệnh viện hai ngày.”
“Con ở lại với mẹ.”
Ôn Nguyệt cười sờ tóc hắn: “Hôm nay là sinh nhật Vân Biên đấy, con không đưa người ta về nhà à?”
“Không cần đâu dì.” Giang Vân Biên nói, “Dì nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ, con là Alpha, về một mình cũng không nguy hiểm.”
Sao Giang Vân Biên có thể yêu cầu Chu Điệt đưa mình về nhà trong trường hợp này được.
“Anh ở lại với dì đi, em tự về nhà được, về đến sẽ gọi cho anh.” Giang Vân Biên nhận ra mình ở đây cũng không có việc gì làm, bèn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, “Mẹ con sắp đến rồi, con về nhà trước nhé.”
Chu Điệt vẫn cầm lấy áo khoác: “Anh đưa em ra cửa.”
Giang Vân Biên định nói không cần, nhưng lại cảm thấy như vậy sẽ giống như phụ lòng tốt của hắn, hai người sóng vai đi đến trước thang máy cậu mới xoay người lại: “Được rồi, anh vào với dì đi, em tự về là được.”
Chu Điệt nhìn cậu chốc lát, bỗng duỗi tay ôm người trước mặt vào lòng: “Thực xin lỗi, làm sinh nhật em không vui.”
“Ai nói.” Giang Vân Biên giơ tay ôm eo hắn, dọc theo sống lưng vỗ vỗ, “Tối nay em rất vui, nhưng dì không khỏe cũng đâu còn cách nào.”
Vòng tay Enigma ôm lấy cậu rất chặt.
Chắc chắn Chu Điệt còn bất an hơn so với cậu.
“Em đã gọi xe rồi,” Giang Vân Biên đứng trước mặt hắn chọn vị trí ngay nhà mình, sau đó còn chụp màn hình biển số xe gửi cho hắn, “Em đi đây.”
Chu Điệt buông tay ra: “Ngủ ngon.”
Giang Vân Dĩ và mẹ đến giữa trưa thứ hai mới về nhà, cho nên Giang Vân Biên đã không gặp được bọn họ.
Ôn Nguyệt làm kiểm tra vào ngày chủ nhật, sau đó trở lại nhà họ Chu để chuyên gia dinh dưỡng chăm sóc.
Buổi chiều thứ hai Chu Điệt về trường, Giang Vân Biên ngồi phía trước ghé vào bàn hắn: “Anh có ổn không?”
Chu Điệt đưa bánh kem nhỏ cho cậu: “Không có vấn đề gì. Đây là quà đền bù mẹ anh cho em.”
Là một cái bánh kem dâu tây nhỏ.
Cao Tử Ninh ở bên cạnh vô liêm sĩ nói: “Ôi chao, có người sinh nhật đã qua hai ngày rồi, mà còn có thể nhận được bánh kem.”
Dương Hữu cũng lải nhải theo: “Tôi cũng muốn ăn, Giang ca cậu nhìn mãnh mẽ như thế, tôi tin chắc là cậu không ăn bánh dâu tây này đâu, nên để tôi ăn giúp cậu ha.”
Hứa Trạm cuộn bài kiểm tra lại đưa cho hai người họ mỗi người một tấm: “Hai cậu thì tính là cái gì! Muốn ăn dây tâu cũng phải tự nhìn xem mình có xứng hay không đã!”
Sau đó quay đầu nhìn về phía Giang Vân Biên: “Chúng tôi làm anh em nhiều năm như vậy, Giang Vân Biên nhất định là suy xét tôi trước…”
Mặt Giang Vân Biên không cảm xúc cầm bánh kem dâu tây lên, sau đó đưa cho Chu Điệt.
Chu Điệt hơi nhướng mày, cắn xuống bánh kem.
Giang Vân Biên: “Có thấy chưa? Cho mèo ăn cũng không cho các cậu ăn.”
Ba người: “?”
Chu Điệt: “…”
Tiết học buổi chiều kết thúc, trong phòng học chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Vân Biên, thương lượng với em một chuyện.”
“Hả?” Giang Vân Biên đứng tại chỗ.
“Hai tuần này, có lẽ anh phải về nhà ở.” Chu Điệt nhẹ giọng giải thích, “Sắp tới là thời gian cố định mỗi năm ông nội phải xuất ngoại kiểm tra sức khỏe, chuyện công ty rất bận, Chu phu nhân cũng không thể phân thân được.”
Bỗng nhiên gương mặt Giang Vân Biên nóng lên, cậu không phải là đứa nhỏ, ngủ một mình thì có làm sao đâu? Có đến mức Chu Điệt phải lo cho cậu như vậy không?
“Được mà.” Giang Vân Biên hừ một tiếng, “Sao anh lại có ý khinh thường em hả.”
Chu Điệt nhỏ giọng: “Không phải, chỉ là anh không nỡ.”
Giang Vân Biên duỗi tay xoa đầu hắn: “Đàn ông con trai đừng có ngọt ngào sến súa như vậy chứ, tự anh phải cố gắng học tập đấy, bị em vượt qua em sẽ không chút lưu tình cười nhạo anh.”
Sau khi Chu Điệt về nhà, Giang Vân Biên mới phát hiện thật ra mình có hơi không chỗ nào để đi.
Trước kia đâu có như vậy.
Cậu do dự một lát, vẫn gọi điện cho Hứa Trạm.
Giọng điệu Giang Vân Biên nhẹ nhàng: “Tôi nể mặt mời cậu ăn bữa cơm, cậu thấy sao?”
Hứa Trạm hơi xấu hổ: “Xin lỗi, tối nay tôi… có chút việc.”
Giang Vân Biên không ngờ mình lại thật sự không có chỗ nào để đi, bảo Hứa Trạm mang cơm chiều về cho mình.
Hứa Trạm cúp máy xong mới thở phào một hơi.
“Làm sao vậy?” Văn Lâm ngồi đối diện cười như không cười nhìn Hứa Trạm, “Điện thoại của Giang Vân Biên à?”
Hứa Trạm không trả lời, chỉ nhìn cậu ta: “Có chuyện gì nói thẳng đi, cậu cũng biết là tôi không tham gia tập huấn, nên tôi không biết giữa cậu và Giang Vân Biên đã xảy ra chuyện gì.”
“Hứa Trạm, rõ ràng lúc trước tôi và cậu quen biết nhau sớm hơn, nhưng từ trước đến giờ cậu đều đứng về phía Giang Vân Biên.” Thoạt nhìn dường như Văn Lâm hơi đau lòng, “Vì sao các cậu đều không muốn nghe tôi giải thích chứ?”
“Còn cái gì có thể giải thích?” Hứa Trạm cười lạnh, “Buổi tối hôm đó lúc tôi đến hiện trường, Vân Dĩ đã hôn mê, nếu tôi đến muộn thêm một bước thì cô ấy sẽ có bao nhiêu nguy hiểm nữa?”
“Không phải là tôi cố ý.” Văn Lâm nhíu mày, “Lúc trước cậu cũng biết tôi đang ở trong kỳ mẫn cảm mà.”
“Đây không phải là một cái cớ, trạng thái và quá trình xử lý tiếp theo trong những kỳ mẫn cảm lúc trước của cậu đều làm tôi cảm thấy rất kỳ quái.”
Sức tự chủ của Văn Lâm trước giờ không yếu, một Alpha hoàn toàn nắm chắc kỳ mẫn cảm của mình sẽ ra tay với em gái của bạn tốt sao?
“Lần này tôi gọi cậu ra đây là muốn giải thích rõ ràng với cậu chuyện lúc trước.” Văn Lâm nghiêm túc, “Chuyện buổi tối hôm đó cậu còn nhớ rõ không?”
Tối hôm đó là tiệc khánh công, Hứa Trạm và Giang Vân Biên lúc ấy đều bị buổi biểu diễn thiêu đốt đến nhiệt huyết đầy đầu, thật sự mơ mơ màng màng sau khi từng ly rượu trút xuống bao tử.
Sau đó Giang Vân Biên vẫn còn rất hứng thú trò chuyện với hát chính.
Hứa Trạm nhớ rõ tối hôm đó cậu ta nhận được điện thoại của Vân Dĩ, cô nói không gọi cho anh hai được, cô học lớp sở thích* xong thì không có xe về nhà.
*nguyên văn [兴趣班] là một tổ chức ngoại khóa để trẻ em có thể tiếp thu những kiến thức, nâng cao năng lực, học hỏi chuyên môn, trao dồi thị hiếu và đạt được những niềm vui thích hơn so với lớp học thông thường.
Giang Vân Biên không đi ra được nên Hứa Trạm tự mình gọi xe đi qua.
Nhưng đến địa điểm hẹn gặp mặt, cậu ta lại không nhìn thấy em gái.
Cảm giác say của Hứa Trạm lập tức tan biến sạch sẽ, vội vàng đi từng cái ngõ nhỏ tìm người.
Cuối cùng cũng tìm được người ở đầu hẻm đối diện lớp học sở thích, Văn Lâm đè em gái đã ngất xỉu trên mặt đất, sau cổ cô tất cả đều là máu.
“Cái đó không phải là đánh dấu hoàn toàn.” Văn Lâm thở ra một hơi, “Buổi tối hôm đó tôi ở trong kỳ mẫn cảm, thật sự không kiểm soát được, ra tay với em gái.”
Hứa Trạm chưa bao giờ biết đánh dấu tạm thời sẽ máu me như vậy, cậu ta chỉ biết được chuyện tiếp theo từ trong miệng Giang Vân Biên, Giang Vân Dĩ bị hướng dẫn động dục, tuyến thể bị tổn thương nghiêm trọng, còn có phản ứng căng thẳng mãnh liệt, chỉ cần tiếp cận Alpha cả người sẽ ngay lập tức không còn sức lực, hô hấp khó khăn, pheromone hỗn loạn khó kiểm soát, nghiêm trọng hơn còn sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
Cô không còn cách nào trở lại trường học giống như người bình thường.
“Nếu tôi nói, tôi vẫn luôn muốn chuộc tội thì sao?” Vẻ mặt Văn Lâm vô cùng chân thành, “Nhà tôi tìm được bác sĩ chuyên trị liệu phản ứng căng thẳng ở nước ngoài, chúng tôi nguyện ý gánh vác chi phí chữa bệnh của Vân Dĩ.”
“Hứa Trạm, cậu giúp một chút, để Giang Vân Biên cho tôi một cơ hội được không?”