Sáng sớm hôm nay, ngoài cửa sổ chim sẻ vẫn kêu líu ríu, nhưng không ồn ào, âm thanh trong trẻo, rõ ràng như đánh thức sự chờ đợi bị nén lâu trong lòng.
Cố Mang Chi ở phía dưới hiên, kinh ngạc nhìn thư trong tay.
Phụ thân muốn tuyên chiến với hắn.
Trong lòng Cố Mang Chi dâng lên một cảm giác không nói nên lời phức tạp, Diệp Tam đi ra khỏi căn nhà gỗ phía sau, thấy hắn đang trầm tư, ra vẻ thoải mái nói:
“Có việc thì đi làm đi. Vừa lúc ta một mình thanh tịnh, cũng tự do, đỡ phải lúc nhìn thấy ngươi ta lại muốn nghĩ biện pháp tra tấn ngươi.”
Cố Mang Chi quay đầu nhìn về phía Diệp Tam, rất nhiều lần, hắn kỳ thực hy vọng Cố Tần Tần có thể tra tấn hắn để trút giận, hắn ngưng mắt hồi lâu, thì thào nói:
“Ta thà để ngươi tra tấn ta, cũng không muốn nhìn ngươi hành hạ chính mình như vậy.”
Diệp Tam như không nghe thấy gì, trở lại phòng thu thập hành lý.
“Cùng ta về Ma tộc đi, để ta có thể tiếp tục chiếu cố ngươi.”. Ngôn Tình Tổng Tài
Nghe vậy, Diệp Tam liền dừng việc đang làm, lùi lại một vài bước, sau đó đi đến trước mặt Cố Mang Chi.
“Nhị ca sẽ không thực sự muốn cưới ta chứ.”
Cố Mang Chi không nói gì, vẻ mặt phức tạp, nhìn vẻ mặt kích động của Diệp Tam, một lúc sau mới có chút xấu hổ nói:
“Tần Tần, sau này sẽ có nam tử đáng để ngươi yêu, hắn sẽ mang đi đau khổ cho ngươi, sẽ khiến ngươi vui vẻ tiêu dao. Buông cừu hận, ngừng dây dưa, sẽ sớm ngày gặp hắn.”
Diệp Tam cười toe toét, nhưng ánh mắt lại lạnh như nước, nụ cười bình tĩnh này có chút trêu chọc.
“Nếu mẫu thân của Nhị ca cũng chết trước mặt như vậy, Nhị ca cũng quyết buông cừu hận, từ nay về sau tiêu dao một đời sao?”
Cố Mang Chi sững sờ tại chỗ, trong cổ họng như mắc thứ gì đó, thật lâu không nói thành lời, chỉ có thể nhìn nàng thu thập hành lý, giả vờ thoải mái quay người rời đi.
Núi sông Phù Linh nuôi dưỡng con người, sắc màu rực rỡ, oanh ca yến hót khắp nơi, trẻ con nô đùa, thiếu nữ đội hoa tỏa sáng dưới nước ven sông, thanh niên tụ tập ngâm thơ, tựa như một chốn đào nguyên, ngay cả Diệp Tam đi từ trên núi xuống thấy cũng nhịn không được nhìn vài lần.
Trên đường người đến người đi, các cô gái tóc đội vòng hoa rên đầu, môi đỏ mày đen, eo thon như liễu, lụa mỏng như đám mây, tiếng ngọc bội nhẹ như mưa, vui cười giận mắng đổ mồ hôi tinh mịn, sắc xuân say lòng người.
Diệp Tam không bị ảnh hưởng bởi cảnh tượng này, đang đi dạo dạo quanh cùng với những đứa trẻ của gia đình quý tộc.
“Phục Lĩnh luôn như vậy sao? Hay là mấy ngày gần đây có lễ hội gì?”
Đến quán trà, Diệp Tam đặt hành lý xuống, gọi tiểu nhị muốn một chén trà, lịch sử hỏi.
Tiểu nhị mỉm cười trả lời: “Tiểu ca là người bên ngoài. Đương nhiên không biết Phục Lĩnh tốt như thế nào. Nếu biết chỉ sợ sẽ sống ở đây mãi mãi! Không phải tiểu đệ ta khen, mỹ nữ Phục Lĩnh như mây, bốn mùa thường xuân, nhất là vào mùa xuân hoa nở rộ, có đủ loại lễ hội hoa, nam nữ thanh niên từ các gia đình khác nhau đi chơi, hoa xứng mỹ nhân, đó là thịnh cảnh vô địch thiên hạ!”
Diệp Tam gật đầu cảm ơn, nếu ở đây kể chuyện thì chắc chắn sẽ làm ăn phát đạt. Chỉ là với khung cảnh đẹp như vậy, kể lại những câu chuyện bẩn thỉu của nhà họ Cố thực sự có chút ô nhiễm.
Nhân gian chiến loạn, dân chúng trôi giạt khắp nơi, có một chỗ thế ngoại đào nguyên như thế này thật sự hiếm có. Diệp Tam đã đi qua không ít núi sông, nhưng chưa bao giờ thấy nơi nào như nơi này.
Một loạt tiếng cười đùa vang lên, trong đám đông nhìn thấy vài đứa trẻ đi lại, cầm đầu đeo mặt nạ quỷ, tay cầm một thanh kiếm dài được khắc từ gỗ, mặt nạ đứa nhỏ đeo màu xanh lam, dưới răng nanh là một cái miệng đầy máu, hét lớn:
“Tộc ngươi sẽ sớm quy thuận. Ta là Ma quân Cố Mang Chi, người đâu, nhanh chóng mang đầu Thanh đế đến, kẻ nào giết được Thanh Đế sẽ được phong hầu, hưởng thụ hạnh phúc bất tử mãi mãi!”
Một đám trẻ con đuổi theo, gầm lên phía sau, nhưng lại nhìn thấy một cô gái có mi tâm hơi đỏ, búi tóc, trong tay cầm kiếm gỗ, đang bị hai đứa trẻ tay không dắt đi, nghĩa là đang cưỡi một cỗ xe ngựa, bước nhanh về phía trước, hai đứa trẻ hai bên tránh ra một lối, bọn trẻ nói một cách chính trực:
“Cố huynh, ta và ngươi vốn là đồng bào, gặp mặt tại sao phải đánh nhau? Không bằng ngươi quy thuận ta? Ta sẽ trả lại cho ngươi địa vị thiếu gia nhà họ Cố. Chúng ta sẽ cùng nhau bất tử, là huynh đệ mãi mãi.”
Diệp Tam không khỏi cảm thấy mấy đứa trẻ trước mặt thật đáng yêu, thế nhân đều biết Thanh Đế rất duyên dáng, bởi vậy trong hý kịch các nữ diễn viên duyên dáng thường được chọn đóng vai Thanh Đế, không ngờ bị trẻ em bắt chước, nhưng cũng thật thú vị.
Ở đây không có chiến tranh, bọn trẻ tự nhiên cho rằng chiến tranh chỉ là cuộc đấu tay đôi giữa hai người, giống như một vở kịch.
Trong lúc đánh nhau, bất ngờ nàng gái bị hai đứa trẻ đẩy nghiêng sang một bên suýt ngã xuống đất, Diệp Tam vội vàng định đỡ nhưng nàng nhìn thấy một bàn tay to lớn từ bên cạnh vươn ra. Một công tử ôn nhuận mặc áo choàng màu xanh nhạt đứng trước mặt.
Trên đường có rất nhiều người tới lui, có cả nam lẫn nữ, nhưng chỉ có một người giống như tiên nữ xuống trần, không bị thế gian trói buộc, đứng một mình trong hỗn loạn, chỉ lo thân mình, trên tay cầm vài cành sen, lấy tư thái ở trong bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
Diệp Tam cầm bát trà lên, liếc nhìn tán thưởng thêm vài lần. Chỉ thấy người nọ đang bảo vệ cậu bé đi về phía quán trà, trong lúc bị mấy nữ tử ngăn lại, đẩy vài cái, nhiều lần ngăn trở mới đến trước mặt Diệp Tam.
“Vị tiểu huynh đệ này, nơi này đông người, không biết tại hạ có thể ngồi cùng bàn với ngươi không?”
Diệp Tam gật đầu, bỏ lại chén trà, ném một ít tiền lên bàn rồi dậy rời đi.
Nhưng không ngờ người đàn ông mặc áo xanh lại nói:
“Công tử thấy chiến sự như thế nào? Ngay cả trẻ em ở Phục Lĩnh không hỏi thế sự cũng có trò chơi trẻ em, chắc chắc mọi người đều biết.”
Diệp Tam cười khẩy, “Hai trăm năm trôi qua, chiến tranh từ lâu đã là một phần trong cuộc sống của dân chúng. Trước là thần tộc đánh thần tộc, sau tới thần tộc đánh ma tộc, nhân gian cũng là ngươi đánh ta, ta đánh ngươi, ai không trải qua chiến tranh, ta lại có gì để nói?”
Người đàn ông mặc áo xanh nhẹ nhàng cười, làm động tác mời, lại gọi tiểu nhị thêm mấy món điểm tâm, khách khí nói:
“Tại hạ nghe nói công tử là người kể chuyện nổi tiếng xung quanh đây. Hôm nay cùng công tử đến chỗ này, chính là cố ý muốn công tử kể cho ta nghe một câu chuyện hay.”
Diệp Tam quay lại, vừa muốn nói gì đó, lại vừa lúc chống lại đôi mắt của người này, lại bị giành nói trước:
“Ngươi cứ nói giá.”
Vừa nghe đến tiền, sắc mặt Diệp Tam lập tức thay đổi, xoay người nhẹ nhàng ngồi vào bàn, động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, nghiêng người về phía trước, nhếch mép cười hỏi:
“Không biết công tử muốn nghe ta kể đoạn nào?”