Anh rũ con ngươi thanh lãnh xuống, ánh mắt không chút để ý dừng ở trên người Bùi Doãn Ca.
Nhất thời cũng nghĩ không thông suốt, vì sao đem cô mang về nhà.
Lúc mới gặp, chỉ cảm thấy đây là con mèo sữa nhỏ đáng thương. Giả vờ ngoan lại thích cào người.
Thú vị là thú vị, nhưng cũng không muốn có bất kỳ ngụ ý nào.
Mà từ lúc xử lý xong người họ Lăng kia, suy nghĩ không biết thay đổi từ khi nào.
Cô gái nhỏ này lớn lên quá mức xinh đẹp, nhà Tần Ngộ nếu quản không được, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác dạy hư.
Hoắc Thời Độ đè nén u ám trong đáy mắt, khóe môi nhếch lên.
Không bận tâm.
Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ gương mặt cô, “Ngủ ngon, Doãn Doãn.”
……
Trong quán bar.
Tần Lãng còn đang tìm người, trong lòng sốt ruột bất an.
Lúc này Tần ngộ gọi điện thoại đến.
“Thế nào? Bạn của anh liên hệ rồi??” Tần Lãng gấp không chờ nổi hỏi.
“Đã bị hắn mang đi.”
Tần Ngộ bổ sung nói, “Người lần trước nói với em.”
“Hắn ở đâu?” Tần Lãng lập tức nói.
“Phỏng chừng là mới vừa đi……”
Tần Ngộ còn chưa nói xong, Tần Lãng liền nắm chặt di động chạy ra quán bar.
“Tần tiên sinh? Ngài đi đâu??”
Tần Lãng nghe thấy giọng nói phía sau, cũng không quay đầu lại, chạy như điên ra ngoài quán bar.
Thẳng đến khi thấy một chiếc Lincoln nối dài lái đi, lúc này ánh mắt mới nhẹ động.
Mái tóc bạch kim ngắn kiêu ngạo thường ngày của nam sinh bị ướt nhẹp, có chút chật vật dán ở trên mặt, nước mưa theo gương mặt chảy xuống.
Hốc mắt hơi hơi đỏ nhìn chằm chằm nơi đã không còn bóng dáng của xe.
Nắm tay nắm chặt.
Trong lòng trống trải mà lại buồn đau.
……
Tới nơi.
Cửa xe mở ra, ấm áp bên trong bị hơi nước lạnh lẽo ăn mòn.
Bùi Doãn Ca lúc này mới tỉnh lại.
Cô xoa đôi mắt, qua một lát mới phản ứng lại.
Vừa rồi cô ngủ rồi??
“Dậy rồi?”
Hoắc Thời Độ không nghĩ đến Bùi Doãn Ca sẽ tỉnh nhanh như vậy.
Nhìn bộ dạng của cô gái nhỏ, hẳn là vài ngày rồi chưa ngủ.
“Ừ.”
Bùi Doãn Ca chưa kịp tổ chức lại ngôn ngữ, liền không cần nghĩ ngợi hỏi, “Anh trai ngủ một mình à?”
Hỏi xong, Bùi Doãn Ca liền đột nhiên cảm thấy, lời này của mình hỏi đến rất lưu manh.
Nhưng cảm giác an ổn đối với Bùi Doãn Ca mà nối, rất có lực dụ dỗ.
Giờ phút này, Hoắc Thời Độ cũng không nghĩ tới, cô gái nhỏ này có thể trực tiếp như vậy.
Ánh mắt anh sâu và hẹp, xẹt qua một tia bỡn cợt, âm cuối lười nhác lại kéo dài.
“Doãn Doãn, em cũng là người trưởng thành rồi, phải khống chế với anh trai.”
“……”
Sau khi vào biệt thự của Hoắc Thời Độ, Bùi Doãn Ca mới phát hiện, nơi này so với Tần gia không chỉ lớn gấp đôi.
Nhưng phong cách giản lược lịch sự tao nhã, từ mặt tiền của bức tường, đến không gian bố cục đều làm người ta thoải mái.
“Nhị…… Arras đâu?”
Bùi Doãn Ca hỏi xong, mới phát hiện Hoắc Thời Độ đang gọi điện thoại.
“Cùng Tiểu Mặc ở nhà cũ.”
Hoắc Thời Độ nói xong, phân phó với người bên kia điện thoại, “Làm chút canh tỉnh rượu đưa tới.”
Sau khi tắt điện thoại.
Anh nhìn về phía Bùi Doãn Ca, “Uống xong canh giải rượu ngủ tiếp, lần sau không cho phép đi quán bar.”
“Được.”
Bùi Doãn Ca thất thần đáp lời, trong lòng lại cân nhắc, nên làm thế nào mới có thể ở bên cạnh Hoắc Thời Độ lâu thêm một chút.
Vừa rồi ở trên xe, có thể nói là mười mấy năm qua, lần đầu có cảm giác an ổn.
Mà tất cả đều là bởi vì, người đàn ông trước mặt này.
Không lâu sau.
Hầu gái lớn tuổi đưa canh giải rượu tiến vào đại sảnh, nhìn thấy Bùi Doãn Ca, biểu tình kinh ngạc.
“Dì, đây là chuẩn bị cho cháu à?”
Bùi Doãn Ca ngồi ở trên sô pha, nâng má nhìn bà, đôi mắt cong cong.
“Đúng vậy”
Hầu gái phản ứng lại, vội vàng đem canh giải rượu đưa cho Bùi Doãn Ca, “Canh giải rượu này hương vị không tồi, tiểu thư uống nhiều chút.”