Trước đó, sau khi Bá Cách gửi thư của công chúa Trường Bình đi, âm kém dương sai mãi vẫn không đến được tay Thuần Vương. Bây giờ gã đến mang theo đầy ắp lòng thành — Trong tộc Khương, Bá Cách và mẫu thân gã là Cổ Lệ Khâu đều thuộc phái phản chiến, bộ lạc của họ cũng không ra binh, bởi vậy Bá Cách vẫn có vài phần tự tin. Thế nhưng gã đã xem nhẹ khác biệt văn hóa Hán – Khương rồi. Gã vừa xuống ngựa là đã nhận ngay ánh mắt căm hận chẳng hề che giấu của các tướng sĩ người Hán — Công chúa Trường Bình là đại công chúa của Đại Khang bọn họ, địa vị cao quý, hơn nữa còn chủ động gả xa để ổn định thế cục nước nhà. Giờ đây lại bị những gã đàn ông tục tằn xấu xí tộc Khương coi như là đồ vật tặng qua tặng lại. Bảo các tướng sĩ Đại Khang họ làm sao không căm thù? Làm sao không đau lòng cho được?
Lúc Bá Cách vào lều lớn của Lý Sâm, hắn đang viết lá thư gửi cho Quý Hoàn — Nếu Tiểu Tề không bị người Khương bắt thì có khả năng vô cùng lớn là đã xuôi theo sông Vân đến Tân Nguyên Quốc. Thám tử Tân Nguyên Quốc rải rác nơi nơi. Tiểu Tề mặc y phục của hắn có vẻ tôn quý, nếu họ phát hiện ra nhất định sẽ bắt y đi.
Lý Sâm chưa từng nghĩ tới khả năng là Tiểu Tề đã chết, chắc chắn y đang sống ở nơi hẻo lánh nào đó mà hắn không biết, đang đợi hắn đến.
Bá Cách đi vào, cung kính: “Tiểu Vương ra mắt Thuần Vương điện hạ.”
Hắn lạnh nhạt đáp: “Mời Đại vương tử ngồi.”
Bá Cách cười cười. Gã nói tiếng Hán khá tốt, cũng từng học qua lễ nghi dân tộc Hán. Sau khi ngồi vào ghế, gã bắt đầu báo mục đích đến. Nói rằng bản thân vẫn luôn phản đối chuyện người Khương tấn công Ngọc Thự Quan, hơn nữa còn cười khổ, nói là: “Mới đầu góp ý với phụ vương, phụ vương với nhị đệ lại chế giễu tại hạ nhát gan vô dụng. Nhưng tiểu Vương hiểu rõ, người Khương chỉ có lòng dũng cảm nhất thời, ngày hết nhuệ khí chính là lúc binh bại, tộc Khương không thể nào hạ được Ngọc Thự Quan… Có lẽ Vương gia chưa hay, khoảng thời gian đó tại hại bị phái chủ chiến xa lánh, suýt nữa bị đuổi khỏi vương đô.”
Lý Sâm im lặng một hồi: “Đại Vương tử với dân tộc Khương có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Giờ kể những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì.”
Bá Cách nói: “Ban đầu phụ vương tại hạ không có ý nghĩ này đâu. Ông bị lời lẽ của Thành Tư Cật quốc chủ Tân Nguyên Quốc mê hoặc, còn bảo rằng sẽ đứng bên trong phối hợp, mới tác động được phụ vương. Nhưng vừa qua, tộc Khương bị đàn áp nhiều lần, khó mà khôi phục binh lực. Thành Tư Cật lòng muông dạ thú, càng đáng để Đại Khang kiêng kị.”
“Thành Tư Cật?” Hắn nhìn vào Bá Cách.
Bá Cách thấy Thuần Vương vẫn không bị mình đả động chút nào, đứng lên nói tiếp: “Trước đó Tiểu Vương từng xin công chúa Trường Bình viết cho một bức thư chuyển đến khu trú quân của ngài, đề nghị hợp tác. Ngờ đâu ngài tiên phong xuất binh không nhận được. Hôm nay công chúa lại viết một bức khác, ngài xem qua là hiểu.”
Rốt cuộc trên mặt Lý Sâm có được chút cảm xúc. Thị vệ kế bên hắn bước tới lấy thư, hắn mở ra, đọc lướt qua.
Trong lòng Bá Cách hồi hộp. Lý Sâm nói: “Bổn vương muốn đích thân gặp công chúa.”
Vẻ mặt gã lưỡng lự: “Nếu như Vương gia chỉ dẫn theo thân binh vào vương đô…”
Thị vệ Phương Qua bên cạnh Lý Sâm cắt ngang bằng giọng lạnh lẽo: “Làm càn! Vương gia thân thể ngàn vàng, sao có thể đi vào chỗ hiểm! Nếu ngươi thành tâm muốn hợp tác thì hãy đưa công chúa ra khỏi vương đô, vào doanh trại Đại Khang bọn ta!”
“Không thể!” Bá Cách đáp ngay. Công chúa Trường Bình đảm bảo cho sự hợp tác giữa gã và Đại Khang. Giả như công chúa gặp em ruột rồi không muốn trở về, tính toán của gã có thể sẽ bung bét hết. Gã lại nói: “Tại hạ sẽ đảm bảo an toàn của Vương gia. Mười vạn đại quân của Vương gia ở ngay đây, dù sao đi nữa bọn tôi cũng chẳng dám có hành động nào khác. Xin Vương gia hãy an tâm!”
Lý Sâm nhìn bức thư trong tay mình, bỗng nhiên cười: “Đại Vương tử, nếu ngươi hiểu ý bổn vương, lần này, là ngươi đến cầu hòa, không phải bổn vương xin ngươi.”
Gã giữ bình tĩnh: “Đúng là Tiểu Vương đến cầu hòa. Đến khi Vương gia vào vương đô, Tiểu Vương sẽ lại bày thêm lòng thành.”
Biểu cảm hắn thường thường, dường như đang suy ngẫm. Phương Qua nói: “Vương gia, ngài không nên đi. Ít nhất chúng ta cũng phải mang theo hơn một nghìn quân.”
Sắc mặt Bá Cách tệ đi. Quân địch dẫn nhiều người vào vương đô như vậy, trong lịch sử mấy trăm năm tộc Khương là chuyện chưa từng có. Thế nhưng gã không lay chuyển được Thuần Vương, đành nói: “Tiểu Vương chấp nhận để ngài dẫn binh vào vương đô, nhưng một nghìn người… có phải hơi nhiều rồi không.”
Lý Sâm thản nhiên: “Năm trăm. Bổn vương chỉ dẫn theo năm trăm người vào vương đô, khi đó sẽ bàn đến vấn đề ngưng chiến.”
Bá Cách thở phào nhẹ nhõm. Từ khi đón công chúa Trường Bình đến, đã ngộ gã dành cho Lý Dao còn cao hơn chính thê. Xây cho nàng một căn nhà kiểu Hán để ở, rồi lại phái người ra ngoài chọn mua người Hán về hầu hạ nàng. Thế thì cho dù chị em gặp nhau, công chúa Trường Bình sẽ không nói bậy nói bạ về gã.
Tân Nguyên Quốc.
Vào lần thứ hai Quý Hoàn với Nguyên Vinh vào cung gặp Đàm Kiều, bất ngờ được tin Đàm Kiều đang gặp mặt một nhóm sứ giả ngoại quốc khác. Cả hai nhìn nhau, Nguyên Vinh cười lạnh: “Chắc là người tộc Khương đến. Đàm tướng ngu si thật! Sứ giả Đại Khang còn chưa đi, gã đã công khai thẳng thừng gặp mặt kẻ địch chúng ta.”
Quý Hoàn thì thầm: “Theo hạ quan biết, quốc chủ tân nguyên quốc là một người tài giỏi. Tại sao hắn vẫn chưa xuất hiện, mặc cho Đàm tướng một mặt lấy lòng chúng ta đủ cách, một mặt lại mập mờ với người tộc Khương?”
“Ý cậu là?”
“Căn cứ vào hôm các thần tử Tân Nguyên Quốc nói thân thể quốc chủ bọn họ đã tốt lên, thậm chí đã có thể gần gũi với nữ tử…” Trong lòng Quý Hoàn có một phỏng đoán đáng sợ, mà cái ý nghĩ này cứ mãi quanh quẩn trong lòng hắn khiến hắn không nói ra thì khó chịu: “Dòng Thích, tộc Hán, mâu thuẫn chồng chất giữa những thần tử hai tộc. Đàm Tướng là người Hán, nhưng lại là đại thần thân thiết với dòng Thích. Thành Quốc chủ sẽ yên lòng giao việc ngoại giao hệ trọng cho một người như vậy ư? Hay là… hắn ta đã gặp bất trắc gì đó, không thể không giao chính trị quốc gia cho gã?”
Nguyên Vinh chắp tay sau lưng, bước chân thong thả, chau mày rồi sau đó gật đầu: “Cậu nói hợp lý.”
Hắn nói thêm: “Thần tử hai tộc Tân Nguyên Quốc nội đấu, có lẽ chính là cơ hội cho ta. Đàm Tướng nhu nhược, ta nhân lúc tên thần tử mềm yếu này cầm quyền, đòi nhiều lợi ích hơn.”
Nguyên Vinh cười: “Hay lắm! Chúng ta ở đây chờ đi, chờ Đàm Kiều với người Khương thảo luận xong.”
Đàm Kiều đã bắt giam Thường trực tộc Khương — Mục Đông, thủ lĩnh thám tử. Kết cục gặp phải mấy gã đàn ông dân tộc Khương dáng người cường tráng, câu mở lời trước nhất là xin Thành Quốc chủ nhanh chóng đến gặp Bác Đột Khắc, chủ tử của họ. Đàm Kiểu đùn đẩy thoái thác mấy câu, mấy người đó liền nói nếu Thành Tư Cật không đến, bọn họ sẽ đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu một mình Thành Tư Cật ngay trước mặt người Đại Khang. Cả Thành Tư Cật lẫn Tân Nguyên quốc cứ chờ mười vạn đại quân Đại Khang đánh tới đây đi!
Mặt mày Đàm Kiều tái mét, thế nhưng gã lại không biết nói gì — gã hoàn toàn chẳng biết gì về tình hình của tộc Khương hay của Đại Khang. Có điều nếu gã không làm gì cả, dường như có thể xảy ra tình huống trước có sói sau có hổ khiến Tân Nguyên Quốc diệt vong. Gã có nhiều chí nguyện to lớn như vậy, muốn hoàn toàn thống trị Tân Nguyên Quốc, làm cho dân càng thêm giàu, đời sống vô lo. Nhưng nếu không có thủ đô, gã còn làm gì được?
Vất vả lắm mới lừa được, thu xếp cho người tộc Khương tạm thời ở lại xong, gã liền hay tin sứ thần Đại Khang đã tới được một lúc lâu.
“Ngươi nói bên ta mới vừa làm gì cơ?!” Đàm Kiều trợn mắt.
“… Nô tài nói ngài đang đón tiếp sứ giả tộc Khương…” Tiểu nội thị tựa như bị hoảng, nhỏ giọng đáp.
Chân Đàm Kiều bủn rủn, lập tức ngã ra đất, toàn thân lạnh lẽo, được các nội thị cuống cuồng nâng vào bên trong điện. Có người đi mời thái y, lại có người đi mời Đại phu nhân đến. Đến khi người đến rồi thì Đàm Kiều đã phát sốt, đầu óc mơ hồ.
Hiển nhiên chẳng ai chú ý tới tên nội thị đã nói chuyện với gã, ung dung cười khẩy một tiếng, lui xuống.
Phượng Tường vốn định tự mình tới gặp sứ thần Đại Khang, nhưng nữ tì lại do dự: “Đại phu nhân, bụng của ngài…”
Nàng ta nghiến răng: “Cha đứa nhỏ vô dụng! Vậy mà bị mấy tên người Khương dọa đến đổ bệnh! Ta còn có thể làm gì? Trơ mắt nhìn sứ thần Đại Khang khoanh đất chúng ta ôm đi ư? Bảo ta xưng thần? Nằm mơ!”
Tì nữ cũng bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh cả người. Giờ cô mới biết, thì ra Đại phu nhân vẫn chưa buông bỏ cái ý tưởng tự mình đăng cơ làm nữ đế.
Nửa đêm, Đàm Kiểu vừa tỉnh lại đã muốn tìm Thành Tư Cật. Phượng Tường hiểu ngay ý nghĩa của hành động này của gã, không kiềm nổi tát cho một bạt tai, cười gằn: “Ngươi thả Thành Tư Cật ra chúng ta chỉ có chết!”
Khóe miệng gã bị đánh đổ máu, gã lạnh lùng nhìn nàng, chẳng nói một lời.
Phượng Tường đã kêu người bao vây nơi này, nói: “Ngươi bệnh đến hồ đồ rồi. Sắp tới hãy ở đây dưỡng bệnh đi!”
Đàm Kiều nhìn nàng ta đi ra, thản nhiên bảo: “Đến khi nguy cấp, ngươi thành tù nhân, lại tìm Quốc chủ giúp thì đã muộn rồi.”
Nàng cắn răng, đẩy cửa bước ra.
— Dưới lòng đất, Thành Tư Cật rờ cằm, gật đầu: “Coi bộ Đàm Kiều vẫn chưa ngu lắm. Tiếc là Phượng Tường chỉ nhớ thương mỗi ba mẫu đất Tân Nguyên Quốc, giờ vẫn chưa hiểu đâu.”
Tề Vân Nhược mãi không nghe thấy bọn họ nhắc về Quý Hoàn, trong lòng có chút bồn chồn. Y nhìn bóng lưng Thành Tư Cật, lặng lẽ suy nghĩ. Nhất định phải báo cho Quý ca ca, phải thêm vào trong điều khoản là rút toàn bộ thám tử của Tân Nguyên Quốc đang trú ở Đại Khang về, nếu không một ngày nào đó những phiền lo ấy sẽ bùng nổ, gây nguy hiểm cho an nguy triều đình.
… Phải nhắc nhở Quý ca ca thế nào đây? Tề Vân Nhược cụp mắt suy nghĩ.
Y đang đi, chân đạp xuống mặt đất, đột nhiên nghĩ tới, liệu y có thể bỏ lại Thành Tư Cật, men theo đường hầm tới nơi nào đó không? Dẫu không thoát được, quậy ầm lên cho người ta chú ý cũng tốt. Người người sợ ‘tai vách mạch dừng’, ai nấy cũng đề phòng kế bên, đâu biết người nào sẽ rình thông tin của mình lan truyền ra ngoài, hoặc là từ từ rải vài tin đồn sai lệch… Quý ca ca thông minh như vậy, chắc chắn anh ấy sẽ hiểu.
Thật ra y đã thấy được từ lâu, sau khi Thành Tư Cật ra ngoài sẽ không thả mình đi. Y nghĩ đúng. Trước khi nhận được lợi ích trao đổi, chẳng có bất cứ lý do gì để hắn nhả miếng thịt béo trong miệng mình ra. Hơn nữa, hắn đã xác định được Tề Vân Nhược với sứ giả Quý Hoàn biết nhau, mỗi lần nhắc tới Quý Hoàn, khuôn mặt Tề Vân Nhược tuy trông cực kỳ bình thường, song có hơi cố ý làm quá.
Thành Tư Cật đang chờ thời điểm Phượng Tường tung chiêu trò ngớ ngẩn cuối cùng. Tề Vân Nhược thì đã chuẩn bị cho thời khắc vắng bóng Thành Tư Cật, y sẽ đi lần mò đường hầm. Tốt nhất là tìm được Quý ca ca, không tìm thấy thì gióng trống khua chiêng ở chỗ nào đó, bày cho người ta biết thám tử Tân Nguyên Quốc càn rỡ, cả trong cung cũng có chỗ nấp của họ.
Và y đã chớp được thời cơ. Vào giờ ngủ trưa của mình, y nghe thấy Thành Tư Cật đang nói chuyện với ai đó. Đến khi y ra ngoài, bên ngoài chẳng có lấy bóng người, kể cả hắn ta.
Y nghĩ, có lẽ hắn ta đã chờ được thời điểm có thể bước chân ra ngoài, rời khỏi nơi đây. Y hít sâu một hơi, nhẹ nhàng bước xuống đường hầm. Y không biết đường, nhớ lại trang trí trong cung điện mình từng thấy khi vào cung, đi về hướng nam, một đường quanh co lòng vòng, cuối đường đụng ngõ cụt.
Tề Vân Nhược chuyển hướng, bắt gặp một cầu thang, lúc đi lên trên dường như nghe được tiếng Khương — người Khương giọng to, dù y nghe không hiểu cũng biết được nơi này chính là chỗ Đàm Kiều tạm thời giữ sứ giả người Khương lại.
Y hận người Khương thấu xương. Chăm chú nghe xong, nhận ra phía trên có ít nhất ba người, Tề Vân Nhược chần chừ một chốc, ở chỗ đẩy lên được, dùng sức gõ vài cái rồi sau đó chạy nhanh đi.
Người Khương đang nói chuyện với nhau sau khi nghe thấy tiếng động đều giật cả mình, đứng dậy tìm nơi phát ra âm thanh. Một tên Khương nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, cả giận: “Dưới đất có hố.”
Một tên khác cầm lấy cây búa lớn của mình, hét “A” thật to, nện mạnh xuống, đập ra cái lỗ trên đất. Ba tên liếc nhau, đồng loạt nhảy xuống.