Đổng Tuyết ngồi trên trường kỉ làm bằng gỗ tùng thượng hạng được đặt ở cạnh cửa sổ.
Trên tay y là viên đan dược cấp tám đang không ngừng tỏa ra linh lực màu khói nhạt dịu nhẹ.
Đôi mắt phượng xinh đẹp khẽ đảo, y đưa viên đan dược soi lên tia nắng đang len lỏi qua kẽ lá chiếu xuống.
Tia nắng chiếu xuyên qua viên đan dược liền bị tán ánh sáng ra thành nhiều ngã. Lấp lánh như mặt nước chiếu xuống đôi mắt y.
Đan dược cấp tám luyện chế từ Tuyết Vãn Sinh vốn không có màu sắc, trong suốt tinh khiết, không lẫn bất cứ một tia tạp chất khiến cho người ta chỉ muốn đem nó đi cất ở một nơi thật sạch sẽ.
Bất giác đuôi mắt Đổng Tuyết khẽ cong lên, y bất giác mỉm cười vui vẻ.
Chỉ cần có viên đan này, đệ đệ của y sẽ được cứu.
“Tuyết Tuyết cười cái gì vui vậy?”
Đang suy nghĩ mông lung, bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai khiến Đổng Tuyết giật mình.
Y quay mặt sang, ngay lập tức trên môi cảm nhận được cảm giác mềm mại mà lạnh lẽo. Đập vào mắt là đôi con ngươi đỏ rực như máu sâu thẳm.
Hiên Trì Ngân vào phòng được một lúc nhưng thấy Đổng Tuyết không phát hiện. Thậm chí y còn nhìn viên đan dược cấp tám kia mà cười đến vui vẻ.
Chỉ là một nụ cười nhẹ nhưng lọt vào mắt của Hiên Trì Ngân lại trở thành kinh hồng tuyệt diễm. Đẹp đến mức làm lòng hắn ngứa ngáy, nhịn không được muốn đi lại ôm ôm xoa xoa.
Nhưng thế sự khó lường, Đổng Tuyết lại bất chợt quay mặt sang, Hiên Trì Ngân phản xạ nhanh nhạy liền ngay lập tức quay mặt qua.
Vì thế liền dễ dàng môi chạm môi với y.
Đổng Tuyết nhíu mày vội đẩy Hiên Trì Ngân ra, hai má y đỏ bừng.
Tên này sao có thể vô lại như vậy chứ?
“A..”, Hiên Trì Ngân bị đẩy ra vội lùi lại vài bước, tức thì lồng ngực lại có chút đau nhói, hắn không kìm được liền lập tức bật thành tiếng.
Đổng Tuyết giật mình, vội đứng dậy đỡ hắn: “ Ngươi bị sao vậy?”
Hiên Trì Ngân đưa tay xoa xoa ngực, khẽ tựa vào người Đổng Tuyết cười cười: “ Ta không sao, Tuyết Tuyết đây là đang lo lắng cho ta sao?”
Đổng Tuyết lạnh lùng buông Hiên Trì Ngân ra quay lưng đi, Hiên Trì Ngân mất điểm tựa, cả người hơi lảo đảo, hắn vội choàng tay ôm lấy Đổng Tuyết từ phía sau, cất giọng trầm trầm: “ Tuyết Tuyết, đừng đẩy ta… Cho ta ôm một chút thôi.”
Nói xong Hiên Trì Ngân liền gục đầu vào vai Đổng Tuyết.
Đổng Tuyết nghe xong liền nhíu nhíu mi, vai cũng nặng khiến y không thoải mái. Định đưa tay đẩy đẩy cái đầu Hiên Trì Ngân ra thì bỗng dưng thấy vai ướt ướt.
Đổng Tuyết giật mình ngay lập tức đẩy mạnh Hiên Trì Ngân ra quay phắt người lại.
Một lần nữa bị đẩy ra, Hiên Trì Ngân nhíu chặt mày nhìn Đổng Tuyết.
Đổng Tuyết thấy tơ máu chảy ra từ khoé miệng của Hiên Trì Ngân thì thất kinh hồn vía. Ngay lập tức ôm cái người đang lắc lư trước mặt kia lại.
Hiên Trì Ngân được người chủ động ôm liền thoả mãn không thôi. Trước mắt bỗng dưng tối sầm, ngay sau đó Hiên Trì Ngân cũng không cảm nhận được gì nữa.
Nhìn người đã ngất xỉu trong lòng, toàn bộ trọng lượng của người nọ đè lên người khiến y cũng loạng choạng suýt té ngã.
Đổng Tuyết luống cuống vội gọi người mời lang y.
Chính mình thì từng bước cẩn thận dìu Hiên Trì Ngân lên trường kỉ, sau đó Đổng Tuyết vòng ra hồ nước nóng phía sau vắt khăn lau mặt cho Hiên Trì Ngân.
Một lát sau Tứ Sát liền vào phòng cùng với lang y trên vai.
” Hỗn đản, bình thường ta tới liền đuổi ta đi. Lúc cần thì không nói không rằng bê ta một cước đi mất. Có còn coi ta là người không vậy hả????”
Đổng Tuyết nhíu nhíu mày, y rất ghét ồn ào. Vậy nên vừa nghe tiếng càm ràm chửi rủa của tên lang y kia liền ngay lập tức không chịu được.
” Mau bịt miệng tên kia lại cho ta, ồn chết được!”, Đổng Tuyết cau mày nói.
Người đang vác vị lang y trên tay liền nhanh chóng đưa tay bịt miệng gã lại.
” Ưm ưm ưm…(thả ta xuống)”, tên lang y vùng vẫy không thôi.
Đông Sát – người đang vác tên lang y trên vai nhanh chóng thả gã xuống đất.
Chân vừa chạm đất, tên lang y liền hung hăng cắn mạnh vào bàn tay đang đặt trên môi mình.
Đông Sát nhíu mày rụt tay lại.
” Lần sau còn bắt ta như thế này nữa thì ta bỏ mặc cái mạng của hắn đấy!”, tên lang y bực dọc nói.
Đông Sát trầm tĩnh đáp: ” lần sau sẽ không như vậy nữa.”
” Hừ!”, Nghiêm Thanh Trúc – lang y làm việc cho Thất Sát cung liền đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm Hiên Trì Ngân.
Đến khi chạm phải đôi mắt xinh đẹp mà lạ lẫm của Đổng Tuyết liền ngẩn người, gương mặt khẽ đỏ quay sang Đông Sát hỏi: ” vị kia… Là ai thế?”
Đông Sát trả lời: ” Cung chủ phu nhân.”
Bốn chữ “cung chủ phu nhân” như tảng đá nhanh chóng đè bẹp Nghiêm Thanh Trúc.
Gã đưa tay ôm ngực, gương mặt toát lên sự tuyệt vọng.
Rõ ràng năm nay gã chỉ mới hai mươi bốn, nhan sắc anh tuấn xinh đẹp. Thế mà lại không được ai đoái hoài.
Còn tên Hiên Trì Ngân kia đã ba mươi. Đã là ông chú! Thế mà mỹ nhân lúc nào cũng vây quanh hắn!
Thật không công bằng!
” Tên này có chắc là lang y không?”, Đổng Tuyết trừng mắt nhìn Nghiêm Thanh Trúc.
Nghiêm Thanh Trúc nghe hỏi vậy liền như chạm trúng vảy ngược mà nhảy dựng lên. Gã đưa tay vỗ ngực.
” Đừng khinh thường ta, không nhờ ta là tên Trì Ngân đã chầu trời từ lâu rồi.”, Nghiêm Thanh Trúc to mồm nói.
Không lề mề quá lâu, Nghiêm Thanh Trúc nhanh chóng chạy đên bên giường. Nhìn gương mặt trắng bệch như giấy của Hiên Trì Ngân, Nghiêm Thanh Trúc giật mình không thôi.
Gã nhanh chóng đưa tay bắt mạch, mạch tượng cho thấy cũng không đáng lo ngại, nhưng chưa kịp thở phào, thì mạch tượng của Hiên Trì Ngân bỗng chốc đập mạnh liên hồi, sau đó lại yếu ớt không thôi.
Nghiêm Thanh Trúc sắc mặt hết xanh lại trắng, mạch tượng như này… Đây là lần đầu gã thấy.
Nhất thời Nghiêm Thanh Trúc cũng không chuẩn ra được bệnh. Chỉ có thể hoang mang quay ra thông báo.
” Hiên cung chủ có lẽ do sử dụng Hắc Dực Ngục Kỳ bí pháp quá lâu dẫn đến nguyên khí cùng nguyên thần bị tổn hại khá nghiêm trọng. Việc bây giờ hắn cần chính là an dưỡng thật tốt. Tránh vận dụng linh lực quá nhiều.”
Đổng Tuyết nghe Nghiêm Thanh Trúc nói vậy liền nhíu mày, lo lắng hỏi: ” Tầm bao lâu thì có thể hồi phục như bình thường?”
” Cái này ta cũng không chắc.”, Nghiêm Thanh Trúc nhún vai tỏ vẻ không biết, một bộ dáng mặc kệ sự đời khiến cho Đổng Tuyết càng nghi ngờ rằng, tên này có thật sự là thầy thuốc không?
…….
Lúc Hiên Trì Ngân tỉnh lại đã là xế chiều. Hắn nhíu mày, cố nhấc đôi mắt nặng trĩu lên nhìn ngắm xung quanh.
Chớp mắt vài cái để quen với ánh sáng, thứ hắn nhìn thấy liền là một trần nhà xa lạ.
” Tỉnh rồi sao?”, không đợi Hiên Trì Ngân suy nghĩ quá nhiều, một giọng nói êm tai cất lên cắt đứt đi không gian im lặng vốn có.
Hiên Trì Ngân đảo mắt sang, thấy Đổng Tuyết đang ngồi bên cạnh giường, ánh mắt liền nhanh chóng dịu đi.
Hiên Trì Ngân chống tay ngồi dậy. Đổng Tuyết đứng dậy đi rót nước đưa đến cho hắn.
” Tay ta có chút tê, Tuyết Tuyết uy cho ta uống có được không?”, Hiên Trì Ngân nhìn chén nước trước mặt, liền nâng đôi con ngươi đỏ rực lên nhìn Đổng Tuyết, thập phần chân thật khiến y không nghĩ rằng hắn sẽ nói dối.
Đổng Tuyết không nghi ngờ, nhẹ nhàng uy nước cho hắn. Hiên Trì Ngân cực kì hưởng thụ sự chăm sóc này. Đuôi mắt hắn khẽ cong lên.
Chi tiết này dĩ nhiên lọt vào mắt Đổng Tuyết, nhưng thứ khiến y chú ý hơn lại là chuyện khác.
Đổng Tuyết đặt chén nước xuống, sau đó đưa tay nâng mặt Hiên Trì Ngân lên. Ngón tay tinh tế thon dài khẽ vuốt lên đuôi mắt của hắn.
” Tại sao mắt ngươi vẫn còn là màu đỏ? Ngươi đang có chuyện không vui sao?”
” Ồ? Có sao? Chắc có lẽ do ta sử dụng bí pháp quá lâu thôi. Không sao đâu.”, Hiên Trì Ngân dịu dàng nói, hoàn toàn không để tâm.
” Hôm nay ngươi đã đi đâu vậy? Tại sao lại sử dụng bí pháp lâu đến như vậy?”, Đổng Tuyết lên tiếng hỏi ra câu hỏi mình thắc mắc từ sáng giờ.
Lúc đầu y có hỏi các hạ nhân trong điện Thất Tử nhưng không ai cho y câu trả lời. Chủ tử đi đâu, làm gì, kẻ phàm phu tục tử như bọn họ không có tư cách biết được.
Hiên Trì Ngân đối với thái độ gặng hỏi này của Đổng Tuyết, hắn mím môi không đáp.
Đổng Tuyết nhìn chòng chọc Hiên Trì Ngân, sống chết không buông tha bất cứ chi tiết biến hóa nào trên gương mặt góc cạnh của hắn. Chỉ tiếc, Hiên Trì Ngân ngoài một gương mặt có chút nhợt nhạt do không khỏe ra, thì hầu như không có sự thay đổi cảm xúc gì.
Đổng Tuyết bị hắn làm cho tức giận, y đứng phắt dậy quay đi: ” nếu ngươi im được thì im cả đời đi, ta cũng không muốn biết nữa!”
Hiên Trì Ngân thấy ái nhân đã tức giận, không khỏi có chút quẫn bách, hắn vội đưa nắm lấy tay Đổng Tuyết giữ người lại.
” Ta nói, ngươi bình tĩnh ngồi xuống đi.”
Đổng Tuyết quay người lại, không ngồi xuống, mắt phượng chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Hiên Trì Ngân không dám bỏ tay ra, như sợ người sẽ lập tức biến mất, hắn nắm lấy tay Đổng Tuyết, bắt đầu tường thuật lại cho y nghe.
Đổng Tuyết trợn mắt: ” ngươi đến Tịnh Lạc học viện đòi đan dược? Vì sao?”
” Ngươi bảo mình muốn nó còn gì? Nên ta mới đích thân đến đó đòi. Vốn dĩ, cũng là do gã cướp từ tay ngươi.”
” Rồi ngươi đã ra tay đánh nhau?”
” Chỉ vờn nhau thôi, không có ai thiệt mạng cả.”
Đổng Tuyết nhìn Hiên Trì Ngân, không đáp lời.
Hiên Trì Ngân cũng im lặng nhìn y.
Không gian im lặng nhanh chóng bao trùm lấy căn phòng, hơn ai hết, Hiên Trì Ngân cực kì căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên Hiên Trì Ngân thấy Đổng Tuyết tức giận với mình. Có chút quẫn trí, không biết làm sao vuốt giận ái nhân.
Nhìn thấy sự lúng túng trong mắt Hiên Trì Ngân, sắc mặt Đổng Tuyết nhanh chóng dịu đi, hóa ra hắn là vì y sao?
Đổng Tuyết ngồi xuống giường, ánh mắt dịu dàng nhìn Hiên Trì Ngân, nói:
” Cảm ơn ngươi, Trì Ngân.”