Kính Sơn Thuỷ

Chương 15: Hạng nhất



Kì thi kiểm tra giữa kỳ kết thúc vào sáng chủ nhật, khi chuông vào học vang lên, người cuối cùng của mỗi hàng trao bài thi cho người ngồi trước, cho đến tay người ngồi đầu tiên, Giản Hạnh đưa bài cho người ngồi trước, ánh mắt giả vờ lơ đãng nhìn Từ Chính Thanh.

Từ Chính Thanh không hay quay đầu lại xem bài kiểm tra đến tay ai, bởi vì ậu cũng vội thu bài như những người khác ở dãy đầu tiên, cậu bình tĩnh tựa vào bàn ở dãy sau, chờ người ngồi bàn hai đưa bài thi đến.

Người kia vươn tay đưa cho cậu xấp bài kiểm tra, cậu quay nửa người lại, giơ tay đón lấy, đứng dậy đi về phía bục giảng.

Giám thị lần này tựa hồ cũng biết Từ Chính Thanh, thấy Từ Chính Thanh trực tiếp đưa tờ kia cho giám thị coi thi, Từ Chính Thanh bất đắc dĩ cười cười, “Ai là giáo viên đây?”

“Bây giờ cậu là giáo viên.” giám thị cầm chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn vừa đùa vừa vỗ vai Từ Chính Thanh, “Đi thôi thầy Từ, chúng ta cùng đến văn phòng đi.”

Từ Chính Thanh chỉ có thể đi theo.

Giản Hạnh đơn giản là thu dọn giấy nháp trên bàn, Từ Chính Thanh xoay người đi đến chỗ ngồi của mình.

Từ Chính Thanh đi đến bên cửa sổ, mới phát hiện mình chưa cầm bút theo, cậu định quay lại, nghiêng đầu lại thấy Giản Hạnh ở bên cửa sổ.

Thi xong, trường cho nghỉ buổi chiều, lúc này mọi người đều vội vã về nhà nghỉ ngơi, Giản Hạnh lại chậm rãi ngồi trở lại chỗ, trong đầu còn lấy ra một tờ giấy thi.

Từ Chính Thanh chỉ nhìn lướt qua là có thể nhìn ra, tờ đề thi này được phát vào tuần trước, mà một trong những câu hỏi của đề thi hôm nay chính là câu hỏi gốc của tờ đề thi này.

Từ Chính Thanh nghĩ, ngước mắt nhìn Giản Hạnh, thấy giữa hai chân mày cô khẽ cau lại.

Không làm được bài?

Không biết có phải là nguyên nhân đó hay không lại nhìn thêm hai lần, Từ Chính Thanh đột nhiên nhớ tới những lần gặp nhau của hai người: Hình như mỗi lần cậu gặp Giản Hạnh, tâm tình của cô đều rất ảm đạm.

Không giống như những người bạn gái khác của Tần Gia Minh.

Nhưng nếu nói là ngoan… thì có vẻ hơi khác biệt thật.

Cậu nhớ rõ Tần Gia Minh miêu tả cô như thế nào?

Nói rằng, cô giống như một cái đinh và một cái gai.

Mặc dù tổn thương không đến mức sâu sắc, nhưng không thể nào nhắm mắt làm ngơ trước sự sắc bén của cô.

Từ Chính Thanh vốn định nhờ Giản Hạnh giúp đưa bút, hiện tại lại đổi ý, một mình trở về lớp học.

Giản Hạnh vẫn chăm chú vào tờ giấy thi, lần đầu làm câu này cô có chút bế tắc, sau đó đọc nhanh đáp án thì hiểu được một nửa, không ngờ lại gặp phải trong bài thi.

Như dự đoán, bị bế tắc ở cùng một chỗ.

Quả nhiên, con người vẫn không thể lười biếng, tự lừa mình dối người, đến cuối sẽ phải gánh chịu hậu quả.

Giản Hạnh khẽ thở dài, ngẩng đầu, trong ánh mắt giống như một trận gió thổi xuống dãy bàn đầu tiên, trống rỗng, không có một tia sáng.

Sau kỳ thi giữa kỳ, tiết trời đầu đông mang theo cái se se lạnh, nhưng mặt đất lại vô cùng lạnh, phải đến một tuần sau khi trận tuyết nhẹ ghé tới, Hòa Huyện mới đón trận tuyết đầu mùa.

Cũng là ngày công bố kết quả thi giữa kỳ.

Tiết tự học buổi sáng vừa bắt đầu, Từ Trường Lâm cầm theo học bạ đi vào, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn, Từ Trường Lâm còn đùa giỡn: “Yo, hôm nay tôi đẹp trai quá nhỉ?”

Lâm Hữu Nhạc ôm ngực, “Từ Ban, xin đừng xé nát trái tim của chúng em nữa.”

Từ Trường Lâm nhìn Lâm Hữu Nhạc: “Tôi cũng không muốn nói đến cậu, Lịch Sử làm bài như chơi đồ hàng*.”

ads

*làm bài cầu thả, ý nói đi thi mà như đi chơi

Lâm Hữu Nhạc im lặng ngậm miệng, những người khác cũng im bặt.

Sau đó Từ Trường Lâm nói: “Được rồi, thi thố ra sao tự trong lòng các em rõ nhất, bảng điểm Trần Tây cầm trước, lát nữa tan học dán lên bảng đen.”

Trần Tây vội vàng chạy tới lấy bảng điểm.

Từ Trường Lâm nói thêm vài câu rồi rời đi, không biết tâm trạng thầy Từ có tốt hay không, điều này khiến mọi người đều bất an, sau khi Từ Trường Lâm đi, tất cả đều nhìn Trần Tây, những người ngồi gần thân thiết với Trần Tây đều thò đầu ra hỏi, có người ngồi xa trực tiếp chạy tới bên cạnh.

Hứa Lộ cũng muốn biết, nhưng không dám tới đó, chỉ có thể hỏi Lâm Hữu Nhạc: “Cậu qua đó xem thử đi.”

Lâm Hữu Nhạc sảng khoá đáp ứng, đứng dậy chạy về phía Trần Tây.

Giản Hạnh có vẻ không có hứng thú lắm, Hứa Lộ không khỏi tò mò hỏi: “Giản Hạnh, cậu không căng thẳng sao?”

Giản Hạnh nói: “Tớ có thể đoán được điểm số của mình.”

Hứa Lộ đang định hỏi bao nhiêu điểm, Lâm Hữu Nhạc bỗng hú lên: “Mẹ kiếp! Giản Hạnh giỏi quá! Hạng nhất!”

Cả lớp đều nhìn Giản Hạnh, Giản Hạnh ngẩng đầu liếc một cái, lại nhìn đi chỗ khác.

Những người khác bàn tán rất nhiều, chỉ có Hứa Lộ trầm mặc chốc lát.

Lúc này Lâm Hữu Nhạc chạy lại, chọc vào lưng Hứa Lộ nói: “Chị Lộ xếp thứ hai mươi.”

Nói xong, cậu ta lại nhìn Giản Hạnh nói: “Giản Hạnh, cậu giỏi thật.”

Giản Hạnh mỉm cười, cô biết Hứa Lộ không hài lòng với điểm số của mình, cả buổi buổi sáng tự học cô ấy cũng không nhắc đến điểm số.

Hai tiết học đầu tiên Hứa Lộ không hứng thú lắm, Giản Hạnh cố gắng không quấy rầy cô.

Trong giờ giải lao, điểm số của mấy lớp khác cũng bắt đầu được xì xào từ đầu dãy tới cuối dãy, người được nhắc đến nhiều nhất đúng như dự đoán là Từ Chính Thanh.

Truyện được đăng tải tại Wattpad @gooyingu

Chương mới nhất sẽ được update tại Wattpad!

Đọc truyện tại Wattpad để có một trải nghiệm tốt nhất!

Lớp một, nhất lớp môt, thậm chí còn giỏi hơn hầu hết học sinh lớp Hoành Chí.

Trong một thời gian ngắn, những lời bàn tán nổi lên bốn phía, tất cả đều xoay quanh điểm thi của Từ Chính Thanh.

Dù sao điểm thi vào cấp ba của cậu ấy không thực sự tốt lắm.

“Chết tiệt, cái này có khoa trương quá không? Sao không đến thẳng Hoành Chí Bộ đi, ở đây làm gì?”

Mấy bạn học cùng lớp sơ trung với Từ Chính Thanh bị kéo đến hỏi thăm bát quái, cuối cùng Lâm Hữu Nhạc ném sách lên bàn quát: “Hỏi cái gì mà hỏi! Nếu có năng lực thì điểm sẽ cao thôi, không phải việc của các cậu! Bạn học nữ kia học đâu ra thói nói nhảm vậy?”

Lâm Hữu Nhạc bình thường trong lớp cười nói hihi haha vui vẻ hoà đồng, cũng không dễ nổi giận, nhưng ai cũng biết cậu ta quan hệ rộng cũng không phải dạng ngoan ngoãn gì, cho nên đột nhiên nổi giận, hiệu quả dẹp loạn cũng không tồi.

Cô giáo ngữ văn lúc này cầm bài kiểm tra đi vào, chắc cô ấy cũng nghe thấy Lâm Hữu Nhạc nói gì, cười nói: “Làm sao vậy, tò mò về kết quả của người khác thế à, em thi được bao nhiêu điểm?”

Giáo viên đã nói vậy, những người khác chỉ có thể im lặng.

Giáo viên bộ môn công bố điểm thi của mỗi môn, Ngữ Văn không có gì để nói nhiều, trọng điểm là viết luận.

“Các em.” giáo viên ngữ văn đặt bài kiểm tra xuống, vừa nhìn mọi người vừa chống tay lên bàn, nói: “Lần này đề thi không khó chứ?”

Bên dưới có vài tiếng thưa thớt: “Không khó ạ.”

“Chà, có vẻ như ai cũng làm rất tốt.” giáo viên ngữ văn nói, “không có gì ngạc nhiên khi những người mẹ của quê hương đều được đưa vào bài thi.”

Cô dừng lại một chút rồi nói: “Là thế nào đây? Viết về mẹ mình cũng không thể viết sao? Trong ba lớp chuyển tiếp, 80% là viết về tổ quốc, viết bầu trời xanh và hàng không làm cái gì? Từ Chính Thanh gì đó có thể lấy làm cảm hứng à?”

Có những giọng nói thảo luận yếu ớt từ bên dưới.

“Tại sao Từ Chính Thanh không tự mình viết mình?”

Một câu khiến nhiều người ngẩng đầu.

Trong đó có Giản Hạnh.

Giản Hạnh thi đạt điểm cao, dù không tự hào nhưng trong lòng cô rất vui.

Cô luôn cảm thấy rằng mình không thể làm được gì nhiều, điều duy nhất cô có thể làm là học hỏi, những gì cô cho đi và nhận lại đều là hữu hình sờ được.

Tất cả hoàn toàn là của riêng cô.

Vì vậy, đây là lần duy nhất kể từ khi vào Hòa Trung, cô thực sự hạnh phúc.

Nhưng những lời này của cô giáo ngữ văn như đem trái tim cô vặn lại với nhau.

Cô vô thức nắm chặt góc tờ giấy thi, những nếp gấp đột nhiên xuất hiện khiến lòng bàn tay cô đau nhói.

Cô nhìn chằm chằm vào cô giáo tngữ văn không chớp mắt, cho đến khi cô giáo nói: “Làm sao người ta liền có thể nhìn thấy mẹ tốt như thế nào? Mẹ làm từ thiện có khó không? Mẹ giúp đỡ những người bị tai nạn xe hơi bằng cách cho tiền và chăm sóc họ. Làm sao người ta có thể viết một bài luận với 49 điểm? A, người ta còn được cộng thêm hai điểm cho bài kiểm tra.”

Xoạt-

Một góc của tờ giấy kiểm tra đột ngột bị xé.

Cô giáo người ngữ văn vẫn đang nói, không ai để ý rằng Giản Hạnh đã tự mình xé một góc của tờ giấy kiểm tra.

Huống chi, xé rách một góc tờ giấy kiểm tra thanh âm còn có thể rất lớn, rõ ràng là âm thanh trái tim cô bị xé toạc.

Cảm xúc nhất thời rơi vào hỗn loạn, trước mắt cảnh tượng không hiểu trong chốc lát tối sầm lại, sau đó hóa thành một mảnh xám xịt tán loạn.

Giống như màn hình TV bị chặn bởi một tín hiệu xấu.

Âm thanh của bông tuyết từ từ lấn át giọng nói của giáo viên ngữ văn, và suy nghĩ của cô bị kéo về năm năm trước——

Đó là kỳ nghỉ hè khi lớp năm lên lớp sáu, không hiểu sao năm đó Hưng Trấn cực kỳ nóng, vào tháng bảy, nhiệt độ lên tới 38-39 độ, mặt đất nóng đến nỗi đế giày cũng nóng. phải kể đến cái nắng trưa cao độ.

Nhưng Lữ Thành vẫn phải đi ra ngoài, không có phân biệt trắng đen, đông hạ, mình không làm liền có người khác làm.

Lữ Thành chưa bao giờ là người lười biếng, hắn rất có khả năng chịu đựng gian khổ, không bao giờ than thở một lời, ngày nắng nóng, mồ hôi túa ra như mưa, đỉnh đầu như đang bốc lửa.

Trong hai năm khi Hưng Trấn đang phát triển các tòa nhà mới, đường đi đầy ổ gà, có thể do say nắng trong thời gian ngắn do thời tiết nóng và thiếu nước, Lữ Thành đã bị lật xe khi rẽ vào một góc cua.

Hai ba trăm cân hàng hóa trên xe, cộng thêm gần bốn trăm cân xe ba gác, đều đè lên người Lữ Thành, theo bản năng muốn bò lên, kết quả bị thanh sắt trên xe trực tiếp đâm thẳng vào chân.

Mặt đường nóng rực, bụi mù mịt như cát sa mạc, hắn nằm rạp trên mặt đất, trên mặt đất xuất hiện một cái ổ gà, máu tươi đầm đìa, chảy đầy cái hố đó.

Cũng không thể cứ thế chết đi như thế này được.

Ở nhà còn có một cô con gái ngoan ngoãn và một mẹ già suốt ngày cười nói.

Một đời của Lữ Thành cũng không được xem là khoẻ, không biết sức lực lúc đó từ đâu mà gồng chân kéo phần hàng hóa nặng như vậy.

Hàng hóa lăn qua một bên, bị một đôi giày cao gót chặn lại, Lữ Thành ngẩng đầu nhìn lên, dưới ánh nắng chói chang, hắn thấy một thiếu nữ che miệng trợn mắt.

Lữ Thành biết người này khác với mình, chỉ cần nhìn bộ quần áo bà ta mặc, và viên kim cương nhỏ ở gót giày sẽ phát sáng dù có vùi trong cát bụi, Lữ Thành thậm chí không dám nhìn nó lấy một lần, nhưng vào lúc đó, hắn đau khổ nói: “Giúp tôi, giúp tôi với…”

Thiếu nữ tựa hồ vừa mới phản ứng lại, lập tức quay đầu lại kêu một tiếng: “Chồng!”

Sau đó xảy ra chuyện gì Lữ Thành cũng không biết.

Wattpad @gooyingu

Hắn chỉ nhớ mình vừa tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện, bác sĩ đầu tiên là tiếc nuối nói sau này hắn sẽ có di chứng đi khập khiễng, sau đó an ủi hắn: “May mà kéo ra được cái thứ gì đó, bằng không nửa đời sau sẽ nằm trên giường không đi lại được.”

Lúc bác sĩ nói lời này Giản Hạnh ngồi bên cạnh giường bệnh, cô mới học lớp năm, mười hai tuổi, cô đã có thể hiểu được tất cả lời nói của bác sĩ, nhưng cô không thể làm gì cả.

Cho nên cô chỉ có thể nắm chặt tay Lữ Thành.

Trong ấn tượng của Giản Hạnh, Lữ Thành luôn bị nhiều người mắng mỏ, Giản Như mắng hắn bất tài, bà mắng hắn quá nóng tính, ông chủ giao hàng mắng hắn chậm chạp, nhưng hắn rất cao, mặc dù lưng hắn hơi gù.

Sau ngày đó Lữ Thành như bị thấp đi rất nhiều.

Giản Hạnh nhiều khi đều có thể cùng hắn nhìn thẳng, thậm chí có thể nhìn hắn theo góc độ từ trên xuống.

Nhất là khi hắn đang nằm trên giường bệnh, cô túc trực bên giường chỉnh bình nước truyền cho hắn.

Cô cúi đầu, Lữ Thành suýt chút nữa ngã xuống đất.

Cô biết đó là dấu hiệu mất sức của Lữ Thành, cô buồn đến mức chạy ra hành lang một mình để khóc.

Hành lang nồng nặc mùi thuốc sát trùng và đủ loại mùi mồ hôi, chỉ có khu vực gần phòng mổ là vị trí đặc biệt do ít người lui tới.

Giản Hạnh ngồi xổm dưới đất, hai chân tê rần ngồi lên ghế.

Không biết từ lúc nào, cuối hành lang có thêm ba người.

Đôi vợ chồng trẻ cùng Giản Như.

Đôi vợ chồng kia đứng cạnh nhau, Giản Như đứng đối diện bọn họ, mặt trời lặn dần, hoàng hôn đỏ rực chiếu tới, đúng lúc chiếu thẳng vào giữa bọn họ.

Giống như hai thế giới tách biệt.

Giản Như trên quần áo dính đầy máu và bụi, đầu tóc bù xù, cúi đầu nhìn hai vợ chồng nhà kia, hai vai run run, nước mắt nước mũi giàn giụa.

Hình như đó là lần đầu tiên Giản Hạnh nhìn thấy Giản Như cúi đầu.

Giản Hạnh nhìn người đàn bà, không chút ngần ngại vỗ vỗ vai Giản Như, người đàn ông lấy trong túi ra một xấp tiền dày cộp đưa cho Giản Như, Giản Như làm bộ đẩy lại không nhận hai lần, lần thứ ba liền nhận lấy.

Ánh sáng ban ngày rất mạnh, ánh chiều tà cũng rất đậm, chiếu vào mắt Giản Hạnh đầy tơ máu.

Bởi vì dính máu, cô có thể thấy rõ nụ cười ranh mãnh một cách lặng lẽ trên khóe miệng Giản Như khi cô cầm tiền.

Bên ngoài phòng bệnh, Giản Hạnh đang đứng dựa vào tường, đầu cúi thấp, móng tay cọ xát như sắp đứt ra.

Trong phòng mơ hồ truyền đến đối thoại:

“Sao em có thể nói như vậy? Anh đã nói hết với em rồi, là do anh vô ý làm rơi! Liên quan gì đến chiếc xe họ đậu ở đó?” Giọng Lữ Thành rất trầm.

“Vậy thì sao! Nói không chừng nếu không có xe kia đậu ở đó thì anh thuận lợi đi qua rồi cũng nên!” Giọng Giản Như cũng trầm hơn bình thường, cảnh cáo Lữ Thành, “Giờ anh có hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình không! Đồ khập khiễng! Sau này phải làm sao đây? Về sau lấy cái gì kiếm tiền! Anh không cần ăn! Nhưng mẹ thì sao? Giản Hạnh thì sao! Giản Hạnh không đi học nữa sao?

“Vậy thì cô cũng không nên…” Lữ Thành thanh âm gần như bị áp chế đến cực điểm, “Cô là một tên lừa đảo, cô có biết không!”

“Tôi lừa bịp người nào! bọn họ giàu có như thế xem như là loại gia đình giàu có rồi! Anh nghĩ họ có quan tâm đến chút tiền này không? Họ tốt bụng! Họ bố thí cho anh vì anh nghèo, vô dụng!” Giản Như nói, “Xe người ta đậu ở đó, một chiếc xe đủ để anh cố gắng suốt đời, người ta cho chút tiền này là để mua sự an tâm của họ đấy, anh có biết không!”

Lữ Thành không nói nữa.

Giản Như Mặc mặc kệ thế nào, tiếp tục nói: “Dù sao tiền cũng đã nhận rồi! Sau khi xuất viện thì dọn tới Hòa Huyện! Giản Hạnh phải đi học! Tôi nói Giản Hạnh nhất định phải đi học! Phải đại học! Nó không mang họ Lữ! Nó mang họ Giản! Nếu anh không muốn, chúng ta liền ly hôn! Tôi đưa mẹ và Giản Hạnh đi.”

Sau đó…

Sau đó cuộc đối thoại này Giản Hạnh không tiếp tục nghe nữa, dù sao Lữ Thành cuối cùng nhất định sẽ thỏa hiệp.

Có lẽ hắn thực sự tin lời Giản Như nói, số tiền họ đưa cho chẳng qua là để mua lấy sự an tâm của bản thân.

Trong bệnh viện khắp nơi đều người là người, Giản Hạnh trốn chỗ nào cũng thấy rất ồn ào.

Vì thế cô dứt khoát chạy ta khỏi bệnh viện, ngồi xổm xuống bên đường.

Một lúc sau, một cặp vợ chồng trẻ đi ngang qua, người phụ nữ thở dài nói: “Đừng bao giờ đến đây nữa, em sợ chết khiếp”.

Người đàn ông nắm lấy tay người đàn bà kia và nói: “Được, sau này không đến nữa.”

Người phụ nữ lại nói: “Chính Thanh gọi hai cuộc điện thoại.”

“Biết rồi, bây giờ chúng ta về nhà.” Người đàn ông kia dừng một chút nói tiếp, “Nhưng vừa rồi… Tên đàn ông kia thật sự không phải là bởi vì xe của chúng ta mà bị tai nạn.”

Người phụ nữ thở dài nói: “Chẳng lẽ em không biết sao? Nhưng em thấy bọn họ cũng quá là khổ, than ôi, quên đi. Nghe nói trong nhà còn có một cô con gái đang học tiểu học, có cả mẹ già hơn sáu mươi rồi. Tuổi sáu mươi chắc là sức khỏe cũng không tốt. Cứ kệ họ đi.”

“Được,” người đàn ông mỉm cười, “Về nhà em giải thích với Chính Thanh nhé?”

“Giải thích liền giải thích, em đây là gửi gắm tình yêu thương, em chẳng có cái gì phải xấu hổ cả.”

— “Em đó, bây giờ mạnh miệng vậy sao, vừa rồi không phải khóc gọi chồng sao?”

“Aida, em sợ thật mà! Máu nhiều quá, sợ muốn chết.”

“Đừng sợ, đừng sợ, trở về kêu con trai kể chuyện cho em nghe.”

Khi thanh âm cuộc nói chuyện xa dần, Giản Hạnh gục mặt xuống đầu gối, nghiêng đầu nhìn bóng dáng họ ngày một cách xa cô, nhìn bước chân họ nhấc lên tung bụi bay mù mịt, lớp bụi mờ cũng không đuổi kịp bước chân của họ.

Đột nhiên có một trận gió thổi qua, Giản Hạnh cũng không né tránh, hai mắt mở to, trên mặt dính đầy bụi vừa bay lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.