Kim Chủ

Chương 13: Cây lưỡi hổ (7)



Trong phòng khách nhà họ Ninh, hai em trai của Ninh Trạch Nhiên mỗi người ngồi một góc trên ghế sofa, một người ngồi vật vờ, còn người còn lại ngồi thẳng lưng nghiêm túc.

Người ngồi vật vờ trên sofa là em trai thứ ba của Ninh Trác Nhiên, Ninh Tế Nhiên, năm nay là sinh viên năm cuối Đại học Bắc Đẩu. Người ngồi thẳng là em hai Ninh Từ Nhiên, người kế nghiệp cha, là sĩ quan quân đội đang tại ngũ. Cả hai đều có nét mặt giống nhau, rất đẹp trai, lông mày sắc sảo và đôi mắt sáng nhưng biểu cảm hoàn toàn khác nhau, một người có nụ cười vui tươi còn người kia thì rất nghiêm túc.

Ninh Trác Nhiên vừa đi vào, hai người em liền đứng lên đồng thanh gọi “anh trai” nhưng ánh mắt lại rơi vào Ngôn Hạ ở phía sau anh.

Ninh Trác Nhiên khẽ gật đầu, anh định dẫn Ngôn Hạ lên lầu thì Ninh Tế Nhiên lên tiếng hỏi: “Anh, đây là ai? Anh không muốn giới thiệu cô ấy với hai chúng em sao?”

“Tiểu Hạ.” Ninh Trác Nhiên ngắn gọn giới thiệu. “Đây là em trai của tôi, Ninh Tế Nhiên và Ninh Từ Nhiên.”

Ngôn Hạ có chút lo lắng, mỉm cười chào bọn họ.

Ninh Tế Nhiên chào hỏi đâu chỉ để biết tên Ngôn Hạ, hiếm khi thấy người anh vốn có tính cách kỳ quặc lại dẫn một cô gái về nhà, lòng hiếu kỳ nổi lên, vô số câu hỏi hiện lên trong đầu hắn nhưng sợ trước ánh mắt của Ninh Trác Nhiên, hắn không dám lên tiếng, chỉ có thể nháy mắt với anh trai.

Ninh Từ Nhiên lười để ý tới hắn, chỉ bình tĩnh nói: “Dì Triệu nấu súp, anh có muốn ăn không?”

“Được, bảo Dì Triệu mang lên thư phòng cho anh.” Ninh Trác Nhiên lên lầu, Ngôn Hạ cười xin lỗi với bọn họ rồi đi theo anh.

Ninh Tế Nhiên kích động, không thể kìm nén một tiếng kêu: “Đáng chết, Anh cả gặp vận đào hoa? Đây chính là chị dâu tương lai của chúng ta sao?”

Ninh Từ Nhiên cau mày. “Đừng nói nhảm, anh chưa từng nghe anh cả nói tới tên cô ấy.”

“Tin vào trực giác của em đi.” Ninh Tế Nhiên cảm khái nói. “Đây là lần đầu tiên anh cả đưa phụ nữ về nhà, đám người Tần Hiểu Minh chẳng một ai vào được nhà ta!”

Ninh Từ Nhiên nhìn hắn, đột nhiên cười giễu cợt. “Trực giác của em? Sống theo trực giác, em là phụ nữ sao?”

“Anh hai đủ rồi, anh suốt ngày bày ra bộ mặt nghiêm túc đó.” Ninh Tế Nhiên đá Ninh Từ Nhiên một cước.

Ninh Từ Nhiên ánh mắt sắc bén, đôi tay nhanh nhẹn, lập tức nắm lấy mắt cá chân của Ninh Tế Nhiên bằng một lực rất mạnh, Ninh Tế Nhiên hét lên một tiếng rồi ngay lập tức xin tha.

“Lâu không đánh người, ngứa ngáy chân tay quá.” Ninh Từ Nhiên lạnh lùng liếc Ninh Tế Nhiên.

Ở tầng dưới thật náo nhiệt, thỉnh thoảng vang lên những âm thanh “cạch cạch”.

Ninh Trác Nhiên đang xử lý một số công việc trên máy tính, không quan tâm đến sự ồn ào ở tầng dưới nhưng Ngôn Hạ lại mất tập trung. Cô bồn chồn nhìn Ninh Trác Nhiên đang tập trung làm việc. Ninh Trác Nhiên ngẩng đầu, ra hiệu cho cô mở cửa. Anh ho hai tiếng, sự náo động ở tầng dưới đột nhiên biến mất, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng cơ bắp và xương khớp va vào nhau, rất nhanh lại trở nên yên tĩnh.

Có vẻ như hai người em nhà này thực sự sợ Ninh Trác Nhiên.

“Khi chúng tôi còn nhỏ, bố mẹ thường xuyên đi vắng cho nên tôi chăm sóc bọn chúng, dùng thắt lưng rèn bọn chúng tới lớn.” Ninh Trác Nhiên nhàn nhã nói.

Chẳng trách khi anh tức giận lại đáng sợ như vậy.

Ngôn Hạ thầm nghĩ trong lòng.

Ninh Trác Nhiên bỗng nhiên vẫy tay, Ngôn Hạ ngoan ngoãn đi tới trước mặt anh.

Ninh Trác Nhiên nghiêm túc nói: “Yên tâm, tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ.”

Ngôn Hạ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Em biết, anh là một… người đàn ông tốt.”

Ninh Trác Nhiên vui vẻ vuốt ve dái tai cô: “Súp Ngân nhĩ bách hợp của dì Triệu chắc đã chuẩn bị xong rồi. Em đi lấy lên đây đi, tôi có chút đói.”

Ngôn Hạ đi xuống lầu, hai anh em trong phòng khách mỗi người chiếm một góc ghế sofa, cùng nhau chung sống hòa bình.

Vừa nhìn thấy Ngôn Hạ không cùng anh trai đi xuống, Ninh Tế Nhiên ngay lập tức chủ động hỏi. “Chị bao nhiêu tuổi? Học ở đâu? Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp chị? Sao chị lại gặp được anh trai tôi?”

Ngôn Hạ mỉm cười trả lời từng câu một, cố tình né tránh câu hỏi cuối cùng. “Chúng tôi gặp nhau như thế nào có lẽ phải để anh trai cậu trả lời, anh ấy sẽ không vui nếu tôi nói lung tung.”

Ninh Tế Nhiên muốn hỏi tiếp lại bị Ninh Từ Nhiên đá mạnh vào một cái. Ninh Từ Nhiên có lẽ đã hiểu được một chút.

Dì Triệu bưng súp ra, kịp thời ngăn cản hai anh em tiếp chém giết nhau, bà mỉm cười chào hỏi. “Nào, ăn chút súp cho ấm bụng đi. Tiểu Hạ, sao lại xuống đây? Tôi sẽ mang súp lên.”

“Không, không, để cháu làm.” Ngôn Hạ giúp dì Triệu đặt trước bát súp trước mặt hai anh em nhà họ Ninh, sau đó bưng phần của Ninh Trác Nhiên đi lên lầu.

“Này, đợi một chút.” Dì Triệu vội vàng nói. “Bát của cô Ngôn vẫn còn trong đó. Anh em họ không thích đồ ăn quá ngọt, bát của cô Ngôn tôi cho thêm một chút đường phèn.”

Ngôn Hạ có chút kinh ngạc, so với buổi sáng hôm đó, thái độ của dì Triệu đã thay đổi hoàn toàn khác biệt.

Chẳng lẽ Ninh Trác Nhiên cũng đánh tiếng với bà ấy sao? Điều này không tốt, dì Triệu ở nhà họ Ninh nhiều năm như vậy. Bà coi thường nhân tình bị kim chủ bao nuôi là chuyện bình thường. Sau này cô chắc sẽ không đến biệt thự thường xuyên, cô và bà ấy cũng sẽ không tiếp xúc nhiều.

Ngôn Hạ lơ đãng mang súp lên lầu.

Súp ngân nhĩ bách hợp được ninh nhừ, ngọt nhưng không béo ngậy, Ngôn Hạ ăn rất nhanh. Cô ăn hết phần của mình mới nhận ra Ninh Trác Nhiên còn chưa động tới bát súp trước mặt, liền nhắc anh. “Súp sẽ nguội đó.”

Ninh Trác Nhiên hất cằm nhìn cô, Ngôn Hạ hoảng hốt. Hiểu được ý anh, cô ngoan ngoãn múc một thìa súp đưa vào miệng anh.

Ninh Trác Nhiên liếm môi, hương vị ngọt ngào đến lạ thường, anh không tự mình ăn mà bắt Ngôn Hạ đút từng thìa một.

“Chi nhánh nước ngoài xảy ra chút truyện.” Ninh Trác Nhiên giải thích. “Đừng đợi tôi, đi ngủ trước đi.”

Ngôn Hạ gật đầu nhưng lại do dự một chút trước khi rời đi.

“Còn có chuyện gì sao?” Ninh Trạch Nhiên liếc cô một cái. “Đừng chuyện gì cũng để trong lòng.”

“Dì Triệu… thật ra cũng rất tốt.” Ngôn Hạ thận trọng nói. “Anh không nói gì dì ấy đúng không?”

Ninh Trác Nhiên nhìn cô, cười nói: “Ngốc ạ, tôi không quản những chuyện vặt vãnh này. Hai ngày trước Anna tiếp quản công việc của Winne, cô ấy đến biệt thự chào hỏi mọi người. Có lẽ dì Triệu hiểu được ý tôi.”

Ngôn Hạ thu dọn bát đem đi rửa, dì Triệu nghe tiếng động thì vội vàng đi vào, thấy cô rửa gần xong, vội vàng nói: “Ôi, cô Ngôn! Cô không cần rửa bát, sẽ có người giúp việc làm việc đó.”

“Tôi chỉ tiện tay thôi, không sao đâu.” Ngôn Hạ mỉm cười.

“Không được đâu, đại thiếu gia sẽ trách chúng tôi không có quy tắc.” Dì Triệu vội vàng lấy bát trong tay cô rồi đẩy cô ra ngoài. “Cô đi nghỉ ngơi đi.”

Phòng ngủ chính của Ninh Trạch Nhiên vẫn như cũ, trống rỗng đến đáng sợ.

Mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, ngay cả các góc của ga trải giường cũng được là thẳng, không có một thứ gì thừa thãi trong cả căn phòng. Một người giúp việc mang tới bộ quần áo cô mặc lần trước cùng với một bộ đồ ngủ bằng lụa tới.

Ký ức về đêm đó thỉnh thoảng hiện lên trong đầu Ngôn Hạ, mặt cô nóng bừng.

Ngôn Hạ tắm xong, Ninh Trạch Nhiên vẫn làm việc, cô đành phải lên giường chiếm một góc nhỏ.

Điện thoại rung lên, cô dở ra xem thì thấy Hoa Tư Thuân gửi tin nhắn tới từ hơn nửa giờ trước. Hắn hỏi cô có rảnh không, mấy ngày nữa hắn sinh nhật nên mời cô đến tham dự.

Kể từ khi hai người tình cờ gặp nhau ở cổng trường ngày hôm đó, Hoa Tử Thuân không còn quấy rối Ngôn Hạ nữa, hắn cùng nhóm bạn thấy cô ở cổng trường cũng chỉ chào hỏi như bạn bè bình thường.

Sau khi nhìn chằm chằm vào tin nhắn, cân nhắc một lúc, Ngôn Hạ mới trả lời: [Cảm ơn anh, nhưng sắp thi cuối kỳ, em phải ôn thi.]

Năm phút sau, Hoa Tử Thuân trả lời lại: [Tuần sau các em thi, tiệc sinh nhật của anh vào đầu tháng, anh là người nước ngoài, ở đây không có nhiều bạn, em đến góp vui nhé!]

Ngôn Hạ không giỏi từ chối người khác, lời nói của Hoa Tử Thuân khiến cô có chút xấu hổ. Cô không vội trả lời mà quyết định đợi sinh nhật hắn qua rồi sẽ nhắn tin xin lỗi.

Chán nản, cô bấm vào album ảnh của Hoa Tử Thuân, đột nhiên ánh mắt cứng đờ. Hoa Tử Thuân đang mặc quần đi biển ngồi trên du thuyền phơi nắng, trên tay cầm ly rượu, đối diện một ngọn hải đăng màu trắng trên bờ biển.

Phong cảnh nổi tiếng nhất nước M: Biên Giới Trắng.

Đất nước ven biển bí ẩn này từng là thiên đường cho những nhà thám hiểm, giàu trữ lượng kim loại quý. Nhiều người coi ngọn hải đăng màu trắng này như điểm hướng dẫn để lẻn vào đất nước kỳ lạ này. Ngọn hải đăng là nói nói lời từ biệt quê hương của họ, nó cũng là một ranh giới giữa thiên đường và địa ngục. Theo thời gian, một thị trấn của người da trắng đã được xây dựng ở đây và trở thành nơi mà nhiều người trốn theo tàu của những nhà thám hiểm để thực hiện ước mơ trở nên giàu có.

Người ngoại quốc, con cháu quý tộc.

Hoa Tử Thuân đến từ nước M?

Nhận thức này khiến cô có chút choáng váng, như thể một người sắp chết đuối đột nhiên có được không khí, hơi thở trở nên gấp gáp.

Cửa mở ra, Ninh Trác Nhiên đi vào nhưng Ngôn Hạ lại đắm chìm trong thế giới của chính mình.

Tắm rửa xong, Ninh Trác Nhiên lau tóc. Anh ngồi ở mép giường, Ngôn Hạ vẫn chăm chú nhìn điện thoại, không biết cô đang nghĩ gì.

Ngôn Trác Nhiên có chút không vui, anh ho nhẹ một tiếng. Ngôn Hạ giật mình, vội vàng xuống giường đi tìm máy sấy tóc. “Em sấy tóc cho anh.”

Máy sấy tóc phát ra tiếng vo ve, hai tay Ngôn Hạ không ngừng nghịch tóc anh.

Sự khó chịu trong lòng Ninh Trác Nhiên giống như giọt nước trên tóc, vì nóng mà bốc hơi dần. Anh ép Ngôn Hạ ngã ngửa ra sau, cô kêu lên, hai người cùng nhau lăn xuống giường lớn.

Sau khi ân ái cuồng nhiệt, Ngôn Hạ cuộn tròn trong ngực anh như một chú mèo. Ngôn Trác Nhiên hài lòng ôm lấy mèo con, thỉnh thoảng nhìn xuống đôi mắt đỏ hoe của cô, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều thăng hoa.

Một lúc lâu sau, mèo nhỏ mới ngẩng đầu lên, thăm dò vuốt ve mi mắt của anh, thấy anh không cự tuyệt, cô liền cúi người hôn anh một cái.

Dư vị dục vọng vẫn còn đó, Ninh Trạch Nhiên lười di chuyển, tận hưởng sự quyến luyến sâu sắc bộc lộ trong động tác nhỏ vô ý này.

“Có người mời em đến dự tiệc sinh nhật của anh ấy vào tháng bảy. Em có thể đi được không?” Con mèo nhỏ nhìn anh khao khát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.