Cao Tuyết có thể nghênh ngang trong trường như vậy là do cô ta tự tin về gia cảnh của mình. Cao Tuyết là con gái cưng của chủ tịch tập đoàn Hùng Hải, đó là một tập đoàn đang phát triển. Chủ tịch rất cưng chiều cô con gái của mình, ông ta đã quyên góp một số tiền lớn nhét con gái mình vào trường danh tiếng này, đương nhiên hiệu trưởng là kẻ thức thời, không dám đối đầu với những gia đình như vậy. Vì thế mà cô ta rất kiêu ngạo, không xem ai ra gì, dù cho đó là bạn học hay giáo viên.
Thực chất Cao Tuyết làm bạn với Hạ Linh là do hai người cùng chung sở thích, cùng chung suy nghĩ và cách ăn mặc thường ngày. Cao Tuyết tuy là tiểu thư nhưng lại không thông minh lắm, cứ như vậy làm bạn với Hạ Linh.
Mặc dù tính tình không được tốt, nhưng Cao Tuyết lại rất quan tâm đến những người mà cô ta xem là bạn. Giống như bây giờ cô ta bất bình thay cho Hạ Linh chỉ vì nói ra sự thật mà sợ đe doạ.
“Cậu yên tâm, tớ sẽ giúp cậu trừng trị thằng đó!”. Cao Tuyết hoàn toàn tin tưởng lời bịa đặt của Hạ Linh, cô ôm Hạ Linh vào lòng an ủi, hoàn toàn không thấy được nụ cười như rắn rết của cô ta.
***
Cao Tuyết không vội về nhà, cô ta đi đến một chỗ khuất bóng trong trường âm thầm gọi điện thoại. Không rõ cô ta nói gì với đầu dây bên kia nhưng sau một lúc trò chuyện thì Cao Tuyết đã nhanh chóng nở nụ cười, âm trầm lầm bầm cái gì đó.
Trong lúc cô ta muốn bỏ đi thì một con mèo hoang bỗng từ bụi cây nhảy ra. Nó nhìn thấy Cao Tuyết thì vui vẻ đi lại cọ đầu mình vào chân cô, làm nũng kêu meo meo. Nó tưởng nó sẽ được vuốt ve nhưng Cao Tuyết lại cười lạnh, giẫm chân lên người con mèo đó, thậm chí cô ta còn không khống chế sức lực của mình.
Nhìn con mèo đau đớn vùng vẫy dưới chân, cô ta nói:” Chậc, súc sinh mà cũng dám lại gần tiểu thư này, mày đúng là chán sống”.
Nói xong Cao Tuyết liền đá con mèo một cái rồi bỏ đi. Con mèo đau đớn nằm trên mặt đất, nó đau đến mức không đứng lên được chỉ có thể nằm trên lớp lá khô kêu từng tiếng nho nhỏ, cả người co giật.
Ở chỗ Cao Tuyết không nhìn thấy, sau bức tường một bóng bạn học nữ nhìn chằm chằm bóng lưng của cô ta. Bạn học ấy dường như đã nghe hết toàn bộ mọi thứ, ánh mắt hoảng sợ nhìn xuống con mèo kia.
***
Hạ Cẩn Du đến lớp như thường ngày, tuy nhiên hôm nay ánh mắt của mọi người nhìn cậu chợt trở nên kì lạ, đôi lúc còn trộm nhìn lén rồi thì thầm với bạn bên cạnh, ánh mắt của họ không hề có thiện cảm. Mặc dù thắc mắc không hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình như vậy nhưng cậu cũng không muốn đi hỏi làm gì. Có lẽ là những chuyện không tốt bị đồn khắp trường, cậu cũng quen rồi.
Tống Trận ngồi bên cậu, hình như vừa đọc xong một bài viết gì đó trên điện thoại nên tỏ ra nghiêm túc quay qua nhìn cậu, giọng điệu rất trịnh trọng:” Hạ Cẩn Du, tớ tin cậu không làm chuyện này”.
Hạ Cẩn Du:”???”.
Hạ Cẩn Du:” Có chuyện gì sao?”. Dù cậu không tò mò lắm nhưng cậu vẫn muốn biết, đây là chuyện liên quan đến cậu mà. Nếu nó ảnh hưởng đến danh dự của mình thì không còn đơn giản là chuyện nhỏ nữa.
Nghe Hạ Cẩn Du hỏi, Tống Trận nhanh chóng mở nút nguồn, bắt đầu ríu rít. Anh đưa điện thoại của mình qua cho Hạ Cẩn Du nhìn:” Đây nè, có người bôi nhọ cậu trên trang cá nhân của trường nè. Nói cậu dạo gần đây tăng hạng, điểm cao hơn là do trộm bài thi từ phòng giáo viên. Nó còn đăng tấm hình như thật nữa”.
“Tấm hình này nhìn mờ muốn chết, người lại mặc đồng phục nữa thì ai mà không giống nhau. Sao mà nhìn một cái liền nói là cậu chứ? Mắt người này có thiên lí nhãn sao? Đây chắc chắn là nhắm vào cậu rồi đấy”.
“Chậc chậc, Cẩn Du nhìn nè, nó nói như thật luôn. Còn nói gì mà cậu đó giờ học tệ như thế mà trong khoảng thời gian ngắn tăng hạng nhanh như vậy thì ai tin? Tớ tin đây này, bạn cùng bàn của Cẩn Du là tớ ngày nào cũng thấy cậu làm bài tập, chăm chỉ học hành như vậy thì tăng hạng là đúng thôi. Người ta muốn học tập tốt, rèn luyện bản thân thì liên quan gì nó chứ?”.
Cuối cùng Tống Trận còn chốt lại bằng một câu:” Người này chắc chắn là đang ghen tị với cậu luôn! Tớ đảm bảo đấy. Nó chắc chắn thấy cậu trở nên tốt hơn, đẹp trai hơn nên muốn gây chú ý chứ gì”.
“Cậu tin tớ đi, người viết bài này thế nào cũng bị thầy giáo kỉ luật phạt nặng cho xem”.
Hạ Cẩn Du nghe Tống Trận nói thì cũng hiểu được đại khái, chuyện này chỉ cần qua một thời gian sẽ không ai để ý nó nữa, cậu không cần phải bận tâm. Nếu như vượt quá mức, trở nên nghiêm trọng thì cậu cũng có thể nói với chủ nhiệm và ban giám hiệu trường.
Nghĩ thế Hạ Cẩn Du nhanh chóng bỏ qua chuyện này, tiếp tục đọc sách của mình. Lúc cầm cuốn sách, cậu nhớ đến gì đó nên quay qua nói với Tống Trận:” Cảm ơn đã tin tưởng tớ, nhưng mà đừng xem mấy tin này nữa, cậu vẫn nên học bài thì hơn, sắp đến kiểm tra rồi đấy”.