Cậu gặp được một người, là Tiến Văn.
Tiến Văn đứng bên cạnh quầy thu ngân tươi cười nhìn cậu, hắn tự nhiên mà hỏi: ” Cậu đi với Hiểu hả?”
Lâm Vũ nhìn hắn mà muốn né xa một chút, cậu bước lùi lại một bước mới cất lời đáp lại: ” Đi một mình.”
Tiến Văn lấn lá đứng gần vào, hắn hỏi: ” Cậu gọi gì thế?”
” Cà phê.”
” Uống cà phê tầm này ư?” Tiên Văn khó hiểu nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ chán nhất là đáp lời người mình không thích, cậu chẳng ừ hử gì với Tiến Văn nữa, nói cảm ơn với chị phục vụ thì quay đầu đi luôn. Tiến Văn thấy cậu rời đi thì gọi lại: ” Tôi ngồi một mình này, ngồi cùng không?”
” Không cần.” Lâm Vũ quay người lại, nói tiếp: ” Tôi đang đợi bạn.”
Cuộc trò chuyện như vậy là kết thúc. Hơn 10 phút sau thì đám bạn của Tiên Văn cũng đến, họ ồn ào ở một góc phòng, cười nói rất vui vẻ. Lâm Vũ ngồi phía xa nhìn mà chán, tên kia bảo ngồi một mình là đây à?
Cậu đợi lâu mãi mà Duy An vẫn chưa tới, cậu bắt đầu hoài nghi thời gian trôi chậm còn cậu sống nhanh quá, mới ngồi được 10 phút cậu đã thấy lâu rồi.
Bên kia, Duy An vừa hoàn thành xong thí nghiệm thì tức tốc chạy nhanh ra xe, thầy hướng dẫn đi phía sau thắc mắc hỏi anh học sinh bên cạnh: ” Nhà An có việc gấp hả? Lần đầu thầy thấy thằng bé chạy như vậy đấy.”
” Em cũng rất khó hiểu đây.” Học sinh bên cạnh trả lời thầy, anh ôm tập báo cáo dày hơn cả sách anh mua đầu năm mà ngán.
Một chị chạy đuổi tới, cười bảo: ” Có khi đi hẹn hò cũng nên.”
” Hẹn hò á?” Anh học sinh bên kia tròn mắt nhìn chị.
Thầy đi giữa cũng suy ngẫm, thầy nói: ” Nếu mà An có người yêu thật thì chắc náo loạn lắm đây. Các bạn nữ chắc khóc lắm đấy.”
” Chứ sao nữa.” Chị học sinh cười tươi: ” Nếu lúc đó An có người yêu thật thì kẻo hai người phải dỗ em đấy.”
Anh học sinh chán ngán, anh để toàn bộ tập báo cáo sang một tay, tay kia vòng ra sau thầy búng một cái mạnh vào tai chị, nạt nhẹ: ” Thôi đi bà nội tôi ơi.”
Duy An tìm đến đúng địa chỉ, anh cất xe rồi bước nhanh lên cầu thang, vừa đi vừa gõ tin nhắn: [ Cậu ngồi ở đâu?]
Bên kia mãi cũng chẳng thấy trả lời lại, đến tận khi anh bước lên tầng ba rồi nhìn xung quanh lại chẳng thấy Lâm Vũ đâu cả.
Duy An cau mày cúi xuống nhìn màn hình điện thoại, tin nhắn gửi đi hiện đã nhận nhưng chưa thấy đã xem. Duy An bắt đầu thấy hơi rối, anh nghĩ hay chăng do anh đến trễ nên người cũng đi luôn rồi?
Duy An quay người đi ra khỏi cửa, ngón tay cái dừng chững lại trên biểu tượng gọi thoại.
” Cậu đến rồi đấy à?”
Tiếng nói vọng lên từ dưới tầng đã gọi lại một chút chú ý của Duy An với xung quanh. Anh ngẩng đầu lên nhìn, Lâm Vũ đang bước lên cách anh chừng mấy bậc thang.
Cậu vừa đi vệ sinh về, chân bước lên hai bậc mỉm cười nhìn anh, tiếng nói cũng nhẹ nhàng: ” Vừa đến à?”
” Ừ…” Duy An ngãi sống mũi, mắt không tự chủ được nhìn sang nơi khác.
Lâm Vũ cũng không để ý quá, cậu đi qua Duy An bước lên một bậc thang, rồi quay lại: ” Lên thôi, đồ uống chắc sắp làm xong rồi.”
Duy An quay người lại, cùng Lâm Vũ lên lại tầng ba của quán. Hai người đi đến chiếc bàn bốn chỗ trong góc phòng, giáp với cửa sổ ban công, trong góc có một chậu cây cảnh cao nửa người xanh tươi.
Duy An vừa ngồi xuống thì phục vụ cũng mang đồ uống lên. Anh nhìn cốc cà phê trên bàn đang phảng phất khói thì khó hiểu. Lâm Vũ ngồi đối diện cũng nhận thấy nét mặt thoảng qua đó, cậu nói: ” Tôi không biết cậu thích uống gì nên gọi tạm cà phê. Nếu cậu không thích hay không uống được thì bảo tôi, tôi gọi cốc khác cho.”
” Không cần, tôi uống được.” Duy An bấy giờ mới nhớ đến tin nhắn gửi vội của mình, anh đặt cốc cà phê ngay trước mặt, trầm lắng chẳng nói gì.
Lâm Vũ sống lâu trong sự náo nhiệt đã quen, dù cậu không nói nhiều nhưng người xung quanh lúc nào cũng ồn ào cả, chưa bao giờ cậu thấy cô đơn. Nhưng nay thì cậu biết cô đơn là như thế nào rồi, hai người cứ ngồi im không nói như thế thì ngại ngùng lắm.
Cậu miết tay, dự định nói gì đó thì người đối diện đã lên tiếng trước: ” Cậu bạn bàn bên kia quen với cậu à?”
Vừa nói, Duy An vừa đưa tay chỉ người ngồi phía chếch họ. Lâm Vũ khó hiểu nghiêng người qua nhìn thì thấy cái bản mặt lù lù của Tiến Văn, cậu cười có lệ với hắn rồi rụt đầu lại, nói với Duy An: ” Bạn hồi cấp hai.”
Nói rồi cậu vẫn tò mò: ” Sao cậu để ý cậu ta?”
Duy An từ tốn uống xong một ngụm cà phê, nghe Lâm Vũ bảo thế thì nói: ” Từ lúc bước vào tôi đã thấy cậu ta nhìn chằm chằm cậu rồi.”
Anh đặt cốc cà phê xuống, nói tiếp: ” Tôi tưởng hai người có thù.”
” Không có nhé, tôi sống tốt lắm.” Lâm Vũ ngạc nhiên với suy nghĩ đó của Duy An, cậu nhún vai tỏ ý: tôi sống tốt, Phật phù hộ.
” Hôm nay cậu có việc bận gì à?” Lâm Vũ hỏi tiếp.
Duy An còn đang bối rồi mãi với điều này, anh chưa biết nên mở lại ra sao thì Lâm Vũ cũng hỏi rồi. Anh nói:” Làm sáng tạo khoa học với thầy, gặp trục trặc chút nên đến muộn hơn dự kiến, thật xin lỗi…”
” Không sao.” Lâm Vũ xua tay, cậu cười nói: ” Tôi cũng không để ý.”
Hơi để ý chút thôi, dù sao cũng không quá thân nhau đến độ như cậu với Du Hiểu được, nên ngồi đợi người ta có cảm giác rất ngại. Nhưng vì Duy An làm sáng tạo khoa học nên cậu đành bỏ qua, cái này bất khả kháng thật.
Duy An bất giác mỉm cười. Giọng Lâm Vũ dịu dàng, khác hẳn với tông giọng khàn khàn nặng nề của bạn bè đồng trang lứa, mang đến cho anh cảm giác an tâm, nhẹ nhàng đến lạ.
Hai người chẳng nói chuyện gì mấy, Lâm Vũ cũng không biết nói gì nên đành lấy bài vở ra làm.
Đề cương ôn tập cuối kì của hơn mười môn học cứ nườm nượp kéo đến đè sắp chết cậu rồi. Cậu bỗng thấy thời gian trôi qua nhanh thật, thoáng cái đã cuối năm, đã đi nửa học kì rồi.
Lâm Vũ nhìn đề Vật Lí trên bàn, mắt bỗng mờ đi chẳng thấy rõ con chữ nữa. Cậu ngẩng đầu nhìn Duy An phía đối diện, anh đã ung dung làm xong bốn, năm câu Lí trong lúc cậu đang gục đầu không biết làm.
Lâm Vũ nhìn tờ đề mới tinh, lại ngước lên nhìn Duy An, bỗng cậu nảy ra một ý nghĩ: Hay là nhờ người ta bổ túc cho nhỉ?
Nghĩ là nói, nói liền với làm, cậu vươn tay gõ mặt bàn gọi người: ” Cậu có rảnh không?”
” Có chuyện gì sao?” Duy An dừng bút, ngẩng lên nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ đột nhiên thấy hơi ngại, nhưng nghĩ đến điểm 3 Hóa bét nhè lúc thi giữa kì là hết ngại. Cậu bảo: ” Có mấy môn tôi không giỏi, muốn nâng chút điểm lúc thi cuối kì, cậu giúp tôi nhé?”
Duy An nghiêng đầu nhìn, có rất nhiều người tìm anh dạy kèm rồi nên anh cũng chẳng thấy lạ nữa. Anh gật đầu, nói: ” Được, cậu muốn môn nào?”
Lâm Vũ nói chẳng cần nghĩ: ” Lí, Hoá, Sinh!” Phải nói rõ hơn là ba môn quật cậu tả tơi dưới đất.
Duy An cũng không nghĩ liền một lúc ba môn như vậy, anh chớp chớp mắt nhìn Lâm Vũ, nói: ” Mấy môn đó…” nhưng rồi dừng lại, uyển chuyển đổi thành một câu khác: ” Được, cậu muốn bao giờ ôn?”
Lâm Vũ nghe hai chữ đầu cũng hiểu cả câu là thế nào rồi, nhưng kệ đi, người ta đồng ý rồi, có tương lai rồi. Vậy là cậu cười tươi, nói với anh: ” Tối nay nhé, tầm 8 giờ, được không?”
” Được…”
Hờ, ba câu trả lời thì hết ba câu y đúc nhau.
Lâm Vũ vui vẻ cất đề Vật Lí đi, quyết tâm trong chiều nay làm hết đề Lịch Sử với Địa Lí. Duy An ở đối diện cũng quyết tâm, làm xong mấy đề Hóa Lí này trong 2 tiếng.
Hai con người nhưng cùng một mục tiêu, hạ bút thành văn làm bài nhanh đến không ngờ.
Tiến Văn ở bàn bên kia thì khác. Từ lúc Lâm Vũ bước vào cùng với Duy An hắn đã thấy lòng khó hiểu rồi, đến khi cả hai người họ cùng quay ra nhìn hắn thì lại thêm càng khó hiểu hơn. Hắn thấy Lâm Vũ cười có lệ với hắn, hắn đang định chào lại thì cậu đã quay ra nói chuyện với Duy An rồi. Hắn khó chịu, hắn cảm thấy không thoải mái.
Tiến Văn nhìn đăm đăm chỗ Lâm Vũ, thấy cậu cười nói với Duy An hắn lại càng khó chịu hơn. Hắn không làm gì khác nữa, đôi ba câu đáp lại lời đám bạn hắn rồi cũng chẳng ừ hử gì nữa.
Chính Tiến Văn cũng chẳng hiểu cảm xúc của chính mình đối với Lâm Vũ, cứ hễ việc liên quan đến cậu, hắn lại tò mò, nhưng hơn là hắn muốn xem vào biết hết mọi thứ. Hồi lớp 8 mới gặp nhau, hắn chỉ thấy cậu khác với những đứa bạn của hắn, khác cả Du Hiểu hay chơi với cậu nữa. Cậu điềm nhiêm, thờ ơ đến lạ, cứ như mọi việc xung quanh đều chẳng liên quan đến cậu vậy.
Vậy là hắn tò mò, tò mò Lâm Vũ có phải người không? Sống bình thường như thế nào? Chính hắn bây giờ nhớ lại mấy câu hỏi vẩn vơ hồi đó cũng buồn cười, hắn suy nghĩ lạ lùng đến mức chính hắn còn chẳng dám nhận.
Tiến Văn mân mê cạnh của điện thoại, cười khẩy.
Việc của người khác, hắn quan tâm làm đếch gì chứ.
Hắn nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn để ý. Vậy là suốt hai tiếng sau đó, người khó chịu chỉ có hắn.
Duy An hoàn thành xong đề cương, anh đặt bút xuống vừa lúc Lâm Vũ cũng làm xong đề của mình. Hai người nhìn nhau rồi cùng nhìn ra ngoài cửa sổ bên cạnh. Trời mùa đông nhanh tối, mới hơn 5 giờ nhưng mây đã mang một màu xám xanh âm u, mặt trời cũng lặn mất tăm sau tầng mây dày.
Lâm Vũ vươn vai, cậu nói với Duy An: ” Về nhé?”
Duy An cũng bẻ khớp tay, khẽ trả lời: ” Ừ…”
Cố cà phê trên bàn đã cạn đáy, cà phê cậu gọi cho anh đúng là có hiệu quả thật, vì báo cáo sáng tạo khoa học mà mấy nay anh ngủ rất kém, lúc đến đây cũng hơi mệt người.
Hai người cùng thu dọn đồ đạc, không nhanh không chậm cùng nhau xuống dưới. Đi nửa đường thì Duy An nhớ ra một chuyện, anh hỏi: ” Cốc cà phê bao nhiêu tiền thế? Tôi gửi lại cậu.”
” Không cần.” Lâm Vũ xua tay, tiếc chuông nhỏ treo trên chìa khóa cậu cầm trên tay kêu leng keng vài cái.
Cậu đẩy vai Duy An xuống hầm để xe, nói: ” Tôi mời mà, cậu trả tiền làm gì chứ.”
” Nhưng…”
Mắt thấy Duy An lại định nói gì đó, cậu không nhiều lời lấy tay bịp luôn miệng của anh: ” Cậu nói nữa thử xem?”
Duy An thấy bàn tay trên miệng thì hơi khựng lại, giây sau lại như thường, anh không nói nữa, để mặc Lâm Vũ đẩy anh xuống dưới hầm.
Xe chạy ra ngoài, Lâm Vũ vừa lái xe vừa hỏi Duy An: ” Cậu còn đi đâu nữa không?”
” Không, sao thế?”
” Vậy cậu về nhà cẩn thận nhé, tôi ra quán của mẹ tôi một lát.” Cậu dừng lại đợi đèn đỏ, hai ba giây sau đèn chuyển sang xanh, cậu vội nói với Duy An: “8 giờ đấy nhé, đừng quên!”
Duy An nói không kịp tốc độ lượn của Lâm Vũ, chỉ kịp nói với cậu hai từ ” Cẩn thận” thì người đã đi mất.
Duy An lại xe về nhà một mình còn Lâm Vũ thì phóng thẳng một đường ra quán hoa của mẹ.
Mẹ Lâm Vũ bán hoa, hoa tươi, hoa sáp đủ cả, loại nào cũng có, có mấy loại dễ nuôi bà cũng nuôi một ít trong vườn nhà. giờ đây sang nhà mới, khu vườn của bà lại là sân thượng được phủ lưới dày mà bố Thành đặc biệt chuẩn bị.
Quán hoa lúc nào cũng mang hương thơm thoang thoảng dễ chịu, Lâm Vũ dừng xe lại đậu ở một chỗ gọn gàng rồi chạy vào tìm mẹ. Chị Liêm là nhân viên cửa hàng, chị vừa thấy cậu thì vẫy gọi ngay: ” Vũ, khách sộp đây rồi.”
Lâm Vũ tiện tay nhấc một cành hồng lên bên mũi ngủi, mùi nhẹ dễ chịu lòng người. Cậu cười nói với chị: “Mẹ em đâu rồi ạ?”
” Bên trong ấy, đang nói chuyện với một chị khách.” Chị liêm cười tít mắt, chị nghĩ con trai bác Hoa đẹp trai ghê á, nhìn hoài không chán.
Lâm Vũ ngoan ngoãn ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cạnh quầy. Bỗng cậu hỏi chị Liêm: ” Còn mấy ngày nữa đến 20 tháng 10 vậy chị?”
” Còn tám ngày nữa, có việc gì à?”
Lâm Vũ hơi ngửa cổ nhìn chị: ” Chị, hay chị tư vấn luôn cho em đi. Lớp em định tặng tulip sáp của con gái trong lớp, mỗi người một bông, bao nhiều tiền một bó một bông vậy chị?”
Chị Liêm tựa vào quầy, chị nói: ” Tầm 15 nghìn một bó, nếu là lớp em thì chắc bác sẽ lấy không luôn ấy.”
Cùng lúc, mẹ Hoa gọi điện bàn bạc xong cho khách đi ra ngoài, bà thấy con trai ngồi ngoan ở một góc thì bất ngờ. Bà hỏi: ” Có việc gì sao con?”
” Lớp muốn mua hoa tặng các bạn nhân 20 tháng 10, mua nhà mình á mẹ.”
” Ôi chào, ra là chuyện này à.” Mẹ Hoa vỗ tay một cái, bà nói tiếp: ” Mẹ còn đang nghĩ lớp con chọn quà cho các bạn nữ chưa, đang tính hỏi con đây.”
Bà nói: ” Tulip thì rẻ thôi, vì là lớp con nên mẹ bán lỗ cho, 5 nghìn một bó nhé? Lớp con có bao nhiêu bạn nữ nhỉ?”
” Hai mươi bảy bạn ạ.”
Mẹ Hoa lấy máy tính ra ấn, bà nói: ” Hết 135 nghìn thôi có đắt quá không nhỉ?”
” Không ạ, quá rẻ luôn ấy chứ.” Lâm Vũ đưa tay lên, xòa năm ngón ra trước mặt mẹ: ” Bọn con đóng mỗi đứa 50 nghìn mà.”
” Các em còn mua gì nữa không?” Chị Liêm đứng bên cạnh hỏi.
” Còn ạ. Ờm… gì ta, hình như là có kẹp tóc, vòng tay, gấu bông, móc khóa…” Lâm Vũ xòe tay ra đếm lại, cậu bỗng thấy mình cũng không giỏi ghi nhớ đến thế.
Chị Liêm bên cạnh nhìn mà khiếp sợ, chị thốt lên: ” Bọn em định mỗi bạn đủ thứ thế á?”
” Không chị ơi.” Lâm Vũ vội ngăn, cậu nói: ” Hoa là tặng riêng, mỗi bạn một bông, còn mấy thứ kiểu kẹp tóc, vòng tay gì đó là bọn em nhét vào một cái hộp, cho các bạn ấy bốc.”
Lúc bấy giờ Liêm mới thở phào, chị cứ tưởng đám nhóc này định mua hàng theo lô cơ, một đống thứ như vậy sao đếm xuể tiền.
Mẹ Hoa rất hào hứng chỉ cho con trai hoa, kêu con trai chụp lại gửi cho các bạn xem để còn biết ý kiến. Lâm Vũ cũng rất nhanh tay làm theo, gửi vào trong nhóm ‘ Đờn ông’ của bọn con trai trong lớp: [ 10 nghìn một bó như thế này.]
Cậu gửi hình ảnh cho mọi người xem, ai nấy đều đồng ý cả.
Mẹ Hoa ghi danh sách, bà đi lại chỗ kệ tủ đựng giấy gói hoa đủ loại, kéo xuống mấy tập giấy nhiều màu mà chọn lựa, cuối cùng chọn ra giấy màu trắng viền ren, màu hồng phớt, màng trong và ba cuộn ruy băng to.
Mẹ Hoa đưa cho Lâm Vũ: ” Con cầm cái này về, hoa thì để chốc mẹ xếp vào hộp rồi mang về sau.”
Lâm Vũ nghe mẹ, ôm lấy đống giấy mang ra xe để, mẹ Hoa đi theo nhét thêm cho cậu mấy tập nữa bảo cậu mang về nhà để giùm bà.
Lâm Vũ tạm biệt mẹ trở về nhà.
Khu cậu ở trồng hai bên đường đều là long não nên đã tháng 11 âm lịch rồi mà vẫn xanh tươi, che bóng mắt. Con đường nhỏ ồn ào người qua kẻ lại, khu dân cư vui tươi khiến cậu nhớ xóm nhà cậu từng ở, cũng nhộn nhịp người như vậy.
Cánh cổng nhà không đóng mà chỉ khép một cánh, bố Thành tan làm sớm đang ngồi trên chiếc ghế tựa bằng gỗ bên dàn lan của ông. Bố Thành thấy Lâm Vũ về thì cười: ” Đi lên cất cặp sách rồi tắm rửa gì đi, đợi lúc nữa mẹ con về thì ăn cơm.”
Lâm Vũ đáp vâng với ông, sau đó lại hỏi: ” Chị với Dương có về muộn không ạ?”
” Chắc có đấy.” Bố Thành đặt cốc chè lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, ông nói: “Dương hình như có học thêm, còn Anh thì vừa nhắn với bố sẽ về muộn chút.”
Ông vừa nói vừa thở dài, Lan Anh bận làm việc kiếm tiền, dăm ba hôm lại tăng ca đến tối muộn, còn Hải Dương thì phải đi học thêm nhiều, về muộn là bình thường nên căn nhà vắng hơn hẳn.
Ông ngẩng lên nhìn Lâm Vũ vừa treo mũ bảo hiểm lên trên bỗng thấy lòng bâng khuâng. Lâm Vũ nhà ông dáng cao chân dài, đứa trẻ này điềm tĩnh, khác hẳn với Hải Dương, trầm lặng như một món đồ cổ cũ kĩ vậy.
Ông bỗng nhớ lại ngày trước, khi Lâm Vũ mới đi mẫu giáo, giữa một đám con nít nô đùa, kêu gào thì chỉ có Lâm Vũ ngồi im, không nói, không rằng, đôi mắt luôn dõi theo mọi người chạy qua chạy lại. Hồi ấy hai vợ chồng ông sợ cậu mắc chứng tự kỉ nên đưa đi khám nhưng kết quả đều là cậu bình thường.
Bố Thành lại ngả lưng, ông nhìn dàn lan đung đưa trên cao mà thở dài, thời gian trôi qua nhanh quá, bỗng chốc đã lớn vậy rồi…