Trước khi gặp Yến Chấp tôi luôn tự hào là một thiên tài, cuộc thi của tôi chưa bao giờ có người có thể thắng.
Mãi đến năm lớp 11, Yến Chấp trở thành thiên tài đứng trên tôi, gia tộc đàm luận hợp tác thương mại tôi và Yến Chấp cứ như vậy quen biết nhau.
Sau đó chỉ cần có hắn, tôi cũng chỉ có thể làm vị trí thứ hai.
Tôi không nghĩ rằng, không chỉ thành tích là như vậy, ngay cả khi cảm xúc cũng vậy.
Khi còn bé thường xuyên có một con rắm ở phía sau tôi vẫn gọi tôi là “Dục Dục ca ca.”
Cô ấy tên là Bạch Tụng Dục khi còn bé thoạt nhìn mũm mĩm.
Sau đó cha tôi bắt đầu kinh doanh thành công gia đình chúng tôi chuyển đi, tôi bị một căn bệnh nghiêm trọng, sốt cao trong nhiều ngày cuối cùng bác sĩ nói, tôi đã bị đánh đập khắc hỏa, muốn đổi tên không nghĩ rằng sau khi thay đổi thực sự tốt.
Lại nói tiếp cô bé còn khóc một trận khi tôi đi, tôi sẽ không nói cho cô biết sau này tôi cũng khóc.
Sau đó tôi đến thành phố Q, cùng Nam Anh là chợ lân cận, cách cũng không xa, sau đó tôi nghe nói Bạch Tụng Dục đi Nam Anh mỗi ngày đều tìm cớ cùng Yến chấp chơi.
Kéo dài một tháng, người muốn gặp không gặp ngược lại phát hiện ra một mặt khác của Yến Chấp.
Đi theo Yến chấp hành trận đầu tiên trong đời tôi gặp một nữ sinh nhìn gầy gò, thân thể nhỏ bé, dáng dài rất giống Bạch Tụng Dục khi còn bé.
Giống như nghe Tưởng Hàng nói tôi tên là vô ích gì, tôi không nghe rõ, liền không quản.
Cho đến khi tôi nhìn thấy cô ấy một tay ngã xuống một nam nhân trong lòng có thêm vài phần kinh ngạc.
Cho đến khi tôi nghe rõ tên cô ấy, Bạch Tụng Dục.
Sau đó tôi thường đi học cùng tìm cơ hội để gặp cô ấy, nhưng cô ấy không bao giờ nhìn về phía tôi.
Tôi nhút nhát đến mức không dám tìm cô ấy để nói tôi là ai.
Nếu cô ấy nhớ tôi, nó có thể đổ lỗi cho tôi tại sao tôi không nói với cô ấy tôi sẽ đi.
Nếu cô ấy không nhớ tôi, tôi không dám nghĩ tôi không dám nghĩ rằng tôi sẽ buồn như thế nào.
Sau đó, tôi nghe nói hai người bọn họ ở cùng một chỗ, không tránh hiềm nghi gì, ai cũng biết.
Tôi không muốn nhìn thấy họ bên nhau nên đã không đi đến Nam Anh trong một thời gian dài.
Thẳng đến khi tôi gặp Bạch Tụng Dục ở đại học A tôi biết cô ấy đã chia tay, tuy rằng tôi và Yến Chấp là anh em nhưng tôi thấy rất may mắn.
Ở chung thật lâu với Bạch Tụng Dục tôi đều dốc toàn lực biểu hiện săn sóc, thẳng đến khi thời gian dài, tôi phát hiện Bạch Tụng Dục vẫn thích Yến Chấp.
Tôi mất hơn một tháng để nói chuyện với cô ấy không cho cô ấy nghi ngờ, lại đi hỏi Yến Chấp, tôi là người đầu tiên hiểu, tôi vốn nên ích kỷ một chút như vậy hai người bọn họ vĩnh viễn sẽ không gặp mặt hiểu lầm cũng vĩnh viễn không cởi bỏ.
Nhưng tôi không thể nhìn thấy cô ấy không có nụ cười nên tôi đã làm.
Làm những gì đã được thực hiện để thành toàn người khác và nhường cơ hội của tôi cho người khác một lần nữa.
Lần đầu tiên là Yến Chấp, lần thứ hai vẫn là Yến Chấp.
Không bao giờ hối tiếc.