Văn án:
Nữ nhân trong dòng tộc chúng ta ai cũng chỉ biết cắm đầu yêu đương rồi chết vì tình.
Vật cực tất phản*, cho nên mới sinh ra kẻ ác độc liên tiếp hại chết mấy đời phu quân như ta.
(*vật cực tất phản: một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.)
____________________________________________
Phần 1/13
1 Ta trời sinh có thể nhìn vận khí mà biết trước tương lai trong vòng một ngày của những người thân cận.
Khi thỉnh an buổi sáng ta chỉ cần liếc sơ qua vận khí trên đầu mọi người liền biết chạng vạng tối đích tỷ* sẽ ngã, chủ mẫu* sẽ phạt ta đi lựa đỗ.
(*đích tỷ: chị nhưng là con vợ cả *chủ mẫu: vợ cả)
Từ nhỏ di nương* đã dạy ta rằng chớ có để người ta biết được năng lực của mình. Mẹ bảo thiên phú của ta tốt hơn người nhiều.
(*di nương: mẹ đẻ của nu9. Con thứ không được phép gọi mẹ đẻ là mẫu thân, chỉ mẹ cả mới được gọi như thế.)
Dòng tộc Nữ Chưởng Mệnh bên ngoại của ta vốn là một tộc thiểu số đã tồn tại mấy ngàn năm thuộc thế giới tu tiên.
Nữ nhân tộc chúng ta có thể chia sẻ khí vận với phu quân của mình, không những thế, tu đến cảnh giới nhất định còn có thể đổi vận đổi mệnh.
Nhưng ngặt nỗi các vị trưởng bối ai ai cũng đều quá si tình, để bảo vệ bình an cho bạn đời mà không tiếc hi sinh khí vận của bản thân.
Cho nên qua thời gian dòng tộc đã thiểu số lại càng neo người, chút hậu duệ còn sót lại thậm chí lưu lạc xuống phàm trần.
Ngoại tổ mẫu* của ta tốt xấu gì cũng vẫn là một tiểu thư khuê các, nhưng đến đời nương thì người lại hạ mình làm thiếp.
(*ngoại tổ mẫu: bà ngoại)
Ta cam đoan với di nương rất nhiều lần rằng tuyệt đối sẽ không dùng năng lực trời ban này một cách tùy tiện.
Cho đến một ngày người ta khiêng cha ta khắp người máu me be bét về phủ.
Khi đi thỉnh an tổ mẫu* vào sáng hôm sau, thấy bà mừng rỡ khấn ‘Tổ tiên hiển linh, tổ tiên phù hộ’, ta bỗng nảy ra linh cảm không lành.
(*tổ mẫu: bà nội)
Ta vội chạy đến viện của di nương. Người đang thoi thóp nằm trên giường, mặt trắng bệch như giấy.
“Nhàn Nhi…” Di nương che miệng ho khan mấy tiếng, máu thấm qua những kẽ ngón tay.
“Người dùng năng lực rồi đúng không?” Ta hỏi. “Người biết thừa là mình không phải chủ mẫu mà, thị thiếp không xứng chia sẻ khí vận với chủ quân*.”
(*chủ quân: đối xứng với chủ mẫu, là cách gọi chồng của thị thiếp. Chỉ vợ cả mới được gọi phu quân. Ngoài ra nó cũng thể hiện mối quan hệ chủ-tớ ngày xưa, khi thị thiếp chỉ được coi là tài sản.)
“Người sẽ bị quật ngược lại đó!”
Nương lắc đầu.
“Con không hiểu. Ta và cha con… bên nhau bao nhiêu năm rồi. Có biện pháp cứu hắn trong tay nhưng lại bảo ta trơ mắt nhìn hắn mất mạng, ta không làm thế được.”
Ta muốn hỏi, vậy còn ta thì sao. Nhỡ người có gì bất trắc thì ta phải làm sao bây giờ.
Nhưng ta không hỏi.
Ta cứ ngỡ mẹ sẽ là ngoại lệ, không ngờ người cũng không thoát được số mệnh của dòng tộc Chưởng Mệnh Nữ.
2
Sau khi di nương từ trần, cha ta không hề có ý định tổ chức đám tang cho người.
“Lịch Nương vì chắn một kiếp nạn thay ta mà tuổi còn trẻ đã giã từ nhân thế. Lòng ta đau đớn khôn cùng.”
Ông ta vuốt râu, nói sang chuyện khác: “Nghe nói ngoại tổ phụ* của con đã từng bệnh nặng không trị nổi, ngoại tổ mẫu con cầu thần khấn phật mấy ngày thì ốm yếu héo hon. Lạ là ngay sau đó ông ấy lập tức khoẻ lại.”
(*ngoại tổ phụ: ông ngoại)
Ánh mắt dò xét của cha lướt sang ta đang quỳ dưới đất.
“Nhàn Nhi, con có biết vì sao lại thế không?”
Ta khép mắt.
Mẹ, người nhìn đi, đây chính là lương nhân* mà người đánh đổi mạng sống cứu về.
(*lương nhân: tiếng vợ gọi chồng, kiểu: Lương nhân hôm nay đi vắng. = Nhà tôi hôm nay đi vắng.)
“Bởi vì…”
Ta nghiến chặt hàm răng đang run lập cập, chậm rãi nói từng chữ.
“Nữ nhân thuộc dòng tộc họ ngoại con trời sinh có thể chắn tai cho nhà chồng. Nhưng phải là chủ mẫu mới được. Lịch di nương chỉ là thị thiếp, phúc mỏng nên không ngăn được tai hoạ.”
“Thì ra là thế, thì ra là thế!”
Cha kích động ra mặt. Ông ta nắm cánh tay đỡ ta đứng dậy.
“Nhàn Nhi, hiện tại cha đang có một mối ưu sầu, không biết con có nguyện giúp cha giải quyết nó hay không.”
“Tang sự của mẹ…” Ta ngập ngừng.
Ông ta phất tay. “Có gì khó đâu! Chỉ cần con giúp cha giải quyết được chuyện phiền toái này thì quan tài, nơi làm lễ hay đèn chong cha sẽ tự khắc sai người chuẩn bị đầy đủ.”
Cứ như vậy, ta đính hôn với Thích Trường Lan, con trai độc đinh đang hấp hối của Trường Bình Hầu*, mang danh vị hôn thê của hắn.
(*Hầu là chức tước còn Trường Bình là tên được hoàng đế phong cho, họ thật là Thích)
3
Cha ta là kiểu người chưa thấy thỏ thì sẽ không thả ưng, chưa xơ múi được lợi lộc gì thì đừng hòng ông ta làm việc.
Ta bị đón sang phủ Trường Bình Hầu, ở chung một phòng với thiếu niên sắp chết kia.
Xem đi, đứng trước quyền thế thì lễ nghi quy củ của nữ nhân không hề tồn tại.
‘Đức hạnh’ là từ cửa miệng của cha ta. Ông ta lúc nào cũng đem nó ra giáo huấn ta và đích tỷ. Nhưng chỉ cần một câu của Trường Bình Hầu ông ta đã không chút do dự mà tiễn ta vào phủ nhà bên ấy.
Ta nắm lấy bàn tay trắng bệch của thiếu niên.
Thật ra chuyển vận khí không cần tiếp xúc cơ thể. Nhưng xưa nay ta chưa hề chạm qua nam nhân nào, hôm nay sờ một cái coi như phản kháng lại uy quyền của phụ thân.
Hắn mở mắt yếu ớt nhìn ta.
“Nàng… Nàng chính là tiên nữ tới cứu ta sao?”
Đột nhiên ta rất muốn cười.
Ta đã từng thấy dáng vẻ tinh thần sáng láng, ngạo nghễ không chịu khuất phục khi hắn dẫn quân trở về. Nghe nói võ nghệ của hắn khó ai bì kịp, là tướng quân thiếu niên anh tài trăm năm hiếm gặp.
Thế mà bây giờ chỉ vì kéo dài chút hơi tàn, hắn có thể làm ra những chuyện không hợp lẽ thường như này, còn giả vờ ngây thơ ngốc nghếch hòng dỗ ta vui vẻ.
Ta cúi đầu. “Tướng quân là vị hôn phu tương lai của ta. Ta kém cỏi, chỉ có thể cầu trời mong phu quân an khang.”
Phải như thế thì nương mới được lo hậu sự.
Hắn nắm ngược lại tay ta: “Nàng tên gì?”
“Ta là A Nhàn.”
“Nhàn Nương, nếu ta có thể sống tiếp thì chắc chắn sẽ không phụ nàng.”
Câu nói này hãy còn văng vẳng bên tai thế nhưng ta lại bị trói chặt tay chân ném xuống nước mất rồi. Lúc đó ta nghĩ, đúng là đồ lừa đảo.
4
Sau khi đạt được vận khí của ta, Thích Trường Lan quả nhiên hồi phục sức khoẻ như kỳ tích.
Trên khuôn mặt non mềm của ta lại mọc ra một cái bớt đen lớn.
Từ ấy ta trở thành cô nương xấu xí nổi tiếng gần xa.
Thích Trường Lan không hề ghét bỏ mà suốt ngày tặng ta của ngon vật lạ.
Nơi nào hắn cũng kể: “Nếu như không có phu nhân thì ta đã về chầu tổ tiên lâu rồi. Bây giờ chẳng qua là dung mạo nàng có chút tỳ vết, ta mà ghét bỏ nàng thì có khác gì cầm thú!”
Ai cũng ca tụng đoạn giai thoại này, vô số tiểu thư khuê các ao ước ghen tỵ ta có phúc lớn.
Chỉ riêng mình ta biết, hắn tặng nhiều đồ như thế nhưng trước giờ không chịu đến gần ta.
Lúc hắn nhìn góc mặt nghiêng của ta thì cười rất dịu dàng. Cứ hễ ta quay sang, lộ ra vết bớt thì trong mắt hắn sẽ hiện lên một chút ghét bỏ.
Đúng là nam nhân.
Thân quyến của gia tộc họ Thích thường đến nói bóng nói gió, ám chỉ rằng một cô nương xấu xí không xứng với vị trí phu nhân của thế tử Trường Bình Hầu.
Cha ta thì ngược lại. Ông ta dặn lên dặn xuống, yêu cầu ta giữ chặt lấy Thích Trường Lan, mối hôn sự này tuyệt đối không được phép đứt gánh giữa đường.
Cũng phải thôi, bán ta xong chức quan của cha thăng liền hai cấp cơ mà.
Tiệc vui chóng tàn.
Khi ra ngoại ô diệt trừ thổ phỉ, Thích Trường lan cứu được Trưởng Công Chúa. Trưởng Công Chúa phải lòng vị tướng quân trẻ tuổi, tuyên bố nếu không phải người ấy thì thề không gả chồng.
Hoàng Thượng ban một ý chỉ đến phủ nhà ta.
Cha ta xem xong, dứt khoát truyền tin ‘ta mắc bệnh nặng cần đi thôn trang dưỡng bệnh’ ra ngoài.
Sau đó, ông ta sai người trói ta lại và ném xuống dòng sông ở ngoại thành, để ta đuối nước mà chết.
Mùa đông khắc nghiệt, nước sông lạnh thấu xương.
Áo bông trên người ta nhanh chóng hút đẫm nước, kéo ta chìm xuống đáy sông.
Nước lạnh tràn qua miệng, chảy vào trong bụng. Tay chân ta lạnh lẽo đông cứng như băng. Lòng sông như có vô số oan hồn nắm chặt cổ chân ta.
Giữa giây phút sinh tử, ta theo bản năng hút vận khí từ Thích Trường Lan.
May mà lúc trước chỉ nói cho cha một nửa sự thật. Bọn họ sao mà lường được, ta có thể lấy vận khí của bản thân ra chắn tai thay phu quân, nhưng cũng có thể cướp lấy vận khí của phu quân cho mình.