Băng Phách Kinh Tâm

Chương 10



“Kiên nhẫn là một đức tín tốt nhưng phải biết quyết đoán, đưa ra suy nghĩ của mình. Quyết đoán, nó không chỉ giúp bản thân trưởng thành hơn mà mặt khác có thể chống lại thuật thao túng và kiểm soát ma lực.” Sư phụ A Nguyệt nói.

A Nguyệt đang vừa lắng nghe vừa ngồi thiền với tâm trạng bất ổn vì nếu ngủ quên cô sẽ bị sư phụ cho một gậy vào lưng nhưng vì như vậy cô có thể nghe rất rõ tiếng nói xung quanh mặc dù đang ở trong phòng chứ không phải ngoài thiên nhiên hoang dã.

“Ta biết với những người có thuộc tính bóng tối sẽ có thể dễ dàng giao tiếp với thế giới vô hình nhưng điều con cần làm là lắng nghe tiếng gọi của thiên nhiên, để có thể sử dụng tinh thần lực.”

Mà cho dù A Nguyệt không ngồi thiền thì cô vẫn có thể nói chuyện với các linh hồn ấy nhưng vì nhân sinh của sư phụ mình thì nhất định cô không được vô lễ.

“Nhưng tại sao chúng ta không nhìn thấy những linh hồn đó vậy?” A Nguyệt hỏi.

“Vốn dĩ linh hồn không phải một dạng sống, nhưng nếu điều vô vi đó, kết tinh thành sự sống không cần đến thể chất, thì được gọi là tinh linh.” Sư phụ A Nguyệt nói.

Ngoài thiền ra, cô còn chuyển sang lau dọn xung quanh chùa nhưng vì tính cách lười biếng nên sàn có chỗ dơ chỗ sạch, điều này khiến cô bị phạt không ăn cơm nên về sau cô mới nghiêm túc thực hiện. A Nguyệt còn duy trì việc cắm hoa vẽ chữ cho sư phụ vui nên dần việc cắm hoa đối với cô không còn là nhiệm vụ nữa và việc vẽ chữ trở nên có hồn hơn. Thi thoảng cô lại xuống núi để bày bán các bức thư pháp của mình, cô còn làm chuyện sinh nông nỗi hơn là bói toán và luận trà cạnh tranh với người khác. Không lâu sau, cô được một vị sư thúc dạy võ thuật cho mình, cô bắt đầu chìm trong địa ngục vì những bài tập gắt gao ấy cùng với các chú tiểu khác mà cô phải gọi là “ca ca”. Dù có lười cỡ nào thì cô vẫn siêng năng đọc sách, vì có những nội dung chỉ có trong sách mới có, có khi còn nhờ Pluto đọc hộ.

“Ơi trời ơi! Mấy con thỏ con đó lại trốn tiết nữa à!” Một vị sư thúc nói.

“Có chuyện gì sao, sư đệ?” Sư phụ A Nguyệt hỏi.

“Ta phải đi bắt tụi nó về!” Sư thúc đó bừng bừng sát khí phóng nhanh như cắt lên lưng thú cưỡi rồi bay đi.

Vụ việc này khiến sư phụ A Nguyệt sầu bi nghĩ: “Từ lúc có A Nguyệt đến thì không khí náo nhiệt hơn thì phải..”

Một mặt khác, ở một tiệm trà sữa trong trung tâm thành phố Vân Kinh, nơi có núi Tuyết Dư đang quay quanh hai sư đồ đang trốn tiết.

“Ơi trời ơi! Lâu rồi không uống trà sữa, lát nữa phải mua về để dành trong tủ lạnh uống từ từ mới được!” A Nguyệt cầm ly trà sữa, hai tay giơ lên cao nói.

“A Nguyệt, ta muốn ăn vịt quay!” Nha Đậu Tử vừa hút trà sữa, mặt vừa tỏ ra chán ghét nói.

Sau khi A Nguyệt mua xong liền cùng Nha Đậu Tử rời khỏi tiệm trà sữa đến ăn vịt quay nhưng trên đường cô thấy có gì đó không ổn, có một số người bị nổi mẫn đỏ, có người còn ngứa ngáy nên phải gãi vào những chỗ mẩn đỏ đó nên A Nguyệt tới hỏi một chị gái gần đó: “Có chuyện gì vậy chị? Sao mọi người lại nổi mẫn vậy?”

“Các em không xem tin tức sao? Gần đây có một loại dịch bệnh kỳ lạ đáng sợ xuất hiện khiến mọi người bị nổi mẩn nhưng vì thành phố này trước đó không có nên người ta mới nghĩ rằng có thể tránh dịch ở đây, nào ngờ bệnh dịch cũng bị lan tới đây.” Chị gái đó nói.

“Tìm thấy rồi nhe!” Một tiếng gọi quen thuộc khiến A Nguyệt và Nha Đậu Tử rùng mình quay lại.

“Đó là.. Hoa Phạn sư thúc!” Hai người đồng thanh nói xong liếc mắt đưa tín hiệu cho nhau rồi quay lưng bỏ chạy nhưng bị dây trói của Hoa Phạn sư thúc trói lại rồi dắt hai con thỏ con lên lưng thú cưỡi quay về núi.

Hoa Phạn là sư đệ đồng môn của Mộ Tái Tố, là một thú nhân thuộc tộc hồ ly, từng là một kỵ sĩ cấp cao trong Bách Hoa kỵ sĩ đoàn nổi tiếng. Lúc trước không ở trên núi mà đi ngao du khắp nơi nhưng không biết vì sao lại thiếu đi động lực gì mà lại về núi. Tính tình thì không chững chạc, lại còn thích uống rượu thị phi với người khác nên chẳng ai dám lại gần. Xong thấy A Nguyệt không chê bai nhưng nổi tánh thị phi lại đi chê bai cô, dần về sau hai người hòa hợp với nhau rồi được sư phụ gạ gẫm kêu sư thúc truyền dạy cho võ thuật thì mới bắt đầu những ngày tháng huấn luyện địa ngục như nào là thụt dầu mấy trăm cái, nào là chạy mấy chục vòng sân còn quá đáng hơn là đang tập plank lại ngồi lên người A Nguyệt.

“Sư thúc à, hình như đang có dịch bệnh tràn vào thành phố đó!” Nha Đậu Tử nói.

“À, nếu hai đứa thích xuống núi thì ta sẽ đưa hai đứa tới một nơi.” Sư thúc dịu cơn giận của mình rồi nói.

Nói rồi, cả ba người bay ra khỏi Vân Kinh đến thành phố Linh Tự, một nơi có nhiều cây xanh xen lẫn các tòa nhà chọc trời, dù là trung tâm thành phố náo nhiệt nhưng vẫn rất thoáng mát dễ chịu, tràn ngập không khí của cây xanh, có thể gọi đây là thành phố nghìn cây.

“Đây là quê nhà của ta, có một chuyện chỉ có A Nguyệt mới giúp được!” Sư thúc nói.

Khi bay ra ngoại ô thành phố rồi tới một căn biệt thự, ba người thản nhiên vào trong đó, A Nguyệt nói: “Sao không có ai hết vậy?”

“Những người ở đây chỉ có người giúp việc và một người nữa mà thôi nhưng người đó đang..”

“Là tiểu Phạn đó à? Cháu có tra ra được gì không?” Một bà lão với đôi tai hồ ly hỏi mà không nghĩ sau lưng Hoa Phạn có hai con thỏ con nữa.

“Khục Khục! Tiểu Phạn?” Tiếng cười rục rịch từ đằng sau sư thúc.

* * *

Sau khi mỗi người Nha Đậu Tử và A Nguyệt ăn trứng ngỗng vì châm chọc sư thúc thì mới đi vào việc chính, Hoa Phạn nói:

“Hoa Nhan là cháu trai của ta, vì nó hôn mê tới giờ nên anh của ta là ba của nó đã nhờ ta giúp nó nhưng ta chỉ có thể trong chờ vào thuật truy hồn của huyết tộc, đa phần họ đều không đủ khả năng thực hiện nên là ta phải thử vận may này!”

Nói xong, Hoa Phạn mở cửa vào phòng có một cậu bé hồ tộc tóc đỏ chừng tuổi A Nguyệt lại xinh đẹp y như con gái đang nằm ngủ, không biết đã ngủ bao lâu rồi nên A Nguyệt hỏi: “Cậu ấy hôn mê bao lâu rồi?”

“Từ lúc dịch xuất hiện đến giờ cũng 6 tháng rồi.”

Nói rồi A Nguyệt đến bên cạnh Hoa Nhan, cô lấy bàn tay của cậu bé rồi cô cắn vào đầu ngón tay rồi chậm rãi khép đôi mi lại để ma lực của mình tràn vào cơ thể cậu bé rồi cảm nhận, nó được thực hiện giống cách thức triệu hồi linh hồn thì A Nguyệt phát hiện một điều khả nghi đó là linh hồn cậu bé đang bị tách đôi ra, có khả năng là ai đó đang kêu gọi cậu nhưng linh hồn cậu bây giờ đang ở một nơi rất xa nên A Nguyệt sử dụng thần lực của mình nói chuyện với các linh hồn rồi mượn la bàn để sử dụng cho việc tìm kiếm một cách chính xác.

Khoảng không lâu sau thì đến một thành phố gần đó có một khu mộ, là mộ của Mordred, người đã giết vua Arthur. Nơi đây có những cánh hoa màu đỏ bay phấp phới trong gió nhưng xung quanh không hề có một cành cây ngọn cỏ nào sinh sống.

“Là thành Cổ Nan sao? Nhưng mà.. Đậu Tử ca ca bị sao vậy?” A Nguyệt vừa dừng chân trước ngôi mộ rồi nhìn Nha Đậu Tử nhưng mặt Nha Đậu Tử lại nổi những nốt đỏ trên mặt và cậu ấy cảm thấy rất ngứa nên Nha Đậu Tử ở lại bên ngoài khu mộ còn A Nguyệt và vị sư thúc đó cõng theo Hoa Nhan thì dùng những lá bùa để vào trong.

A Nguyệt thấy thứ rất quen thuộc như lần ở trái tim của biển vì nó cũng có kết giới bảo vệ như suy lược diễn ca kết giới (tâm ma đại trận) nhưng đột nhiên một trận bão mang theo nhưng cánh hoa nổi lên đưa hai người ra khỏi khu mộ chỉ có Hoa Nhan ở lại.

“Cậu đây rồi!” Một giọng nói kỳ lạ.

Cơn lốc đưa Hoa Nhan tới gần trung tâm trận pháp rồi đột nhiên những cột sáng chiếu xuống như lần truyền thừa lúc đó, vị sư thúc lo lắng cứ thế xong vào nhưng cơn lốc mượn những cánh hoa làm đao nên cứ xong vào là mất mạng.

“Hoa Nhan! Hoa Nhan!” Vị sư thúc không giữ được bình tĩnh lên tiếng gọi Hoa Nhan, nhờ những tiếng gọi ấy mà Hoa Nhan dần mở mắt ra thấy một bóng hồng nhân bế cậu bé trước mắt rồi ra khỏi khu mộ.

“Hoa Nhan! Có sao không?” Hoa Phạn hối hả chạy lại.

“Cô chắc là người được triệu hồi của Hoa Nhan nhưng sao cô lại muốn phân tách linh hồn của cậu ấy?” A Nguyệt vừa nói vừa sử dụng thuật thao túng.

“Thật bất lịch sự quá cô bé!” Người phụ nữ đó nói.

“Không có tác dụng!” A Nguyệt nghĩ.

Người phụ nữ đó phất tay trước mặt Hoa Nhan một cái thì cậu liền ngủ thiếp đi rồi nói: “Thật ra ta vẫn luôn chờ đợi ngài ấy quay về nhưng ngài ấy lại ở bên kẻ khác, nên thứ ta muốn chính là tự do, hoặc là tự do, hoặc là ở bên nhau như vậy mãi mãi, chỉ có như vậy ngài ấy vẫn luôn là của ta.”

“Hoa Nhan sao?” Hoa Phạn sư thúc nói.

“Vậy cô là nguyên nhân gây bệnh dị ứng à?” Nha Đậu Tử nhanh trí.

“Cậu bé thật hài hước!” Người phụ nữ nói.

“Về nhà rồi tính tiếp! Lúc này trên trời có dị tượng nên chắc chắn sẽ có báo chí đến, nhanh! Quay về thôi!” A Nguyệt kéo cả đám về.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.