Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 24: Kì ba



Mạc Thiên Liêu ôm mèo nhỏ đi ra khỏi thư tháp, hơi hơi nhíu mày. Hôm nay xem ra, đệ tử đời đầu có thể tùy ý thấy yêu thú, hẳn là đều là gặp qua Mạc Tiểu Trảo, hơn nữa cũng không cảm giác chuyện hắn ôm yêu thú chạy tới chạy lui có gì không đúng. Quả nhiên là đại tông môn, tài đại khí thô, yêu thú thành đàn.

Cúi đầu xem cục bông nhỏ đang thảnh thơi chơi với chân của mình, Mạc Thiên Liêu mỉm cười, ít nhất mấy năm nay Móng Nhỏ sống ở tông môn cũng không tệ lắm, không có bị nhốt vào trong lồng sắt, cũng không có bị bắt buộc định huyết khế. Nghĩ cũng phải, đa phần tu sĩ đều thích những yêu thú hung mãnh, như vậy lúc đối địch cũng có thể có thêm giúp đỡ, nếu tìm mèo đại gia……

Đan phòng của Hoa Tình tại Ốc Huyền Động, Mạc Thiên Liêu dựa vào ngọc bài đệ tử thân truyền đi vào.

Vừa qua cầu vồng, thì nghe thấy tiếng nước chảy, vào được Động thiên, lọt vào trong tầm mắt là một hồ nước xanh biếc. Có tinh thạch màu đen tạo ra cầu chín khúc, giăng khắp nơi, từ đủ phương hướng bắt ngang qua mặt hồ. Giữa hồ, là chủ điện của Ốc Huyền Động, Huyền Cơ chân nhân quanh năm ở đó.

Mạc Thiên Liêu nhét mèo vào trong lòng, tùy tay tóm một tên đệ tử đời thứ hai hỏi thăm.

“Đan phòng của Nhị sư thúc ở bên kia, đệ tử dẫn ngài đi.” Đệ tử đời thứ hai mang theo Mạc Thiên Liêu đi đến sơn cốc nhỏ phía đông.

Bên trong ba Động thiên không được ngự kiếm phi hành, đi trên cầu chín khúc băng qua mặt hồ, lòng và lòng vòng khiến người xem quáng mắt.

“Ầm –” Một vỏ rùa thật bự nổi lên trên mặt hồ, Mạc Thiên Liêu quay đầu nhìn, thì vỏ rùa kia cũng đã chìm xuống, không thấy bóng dáng.

“Hồ này để dưỡng yêu thú?” Mạc Thiên Liêu có chút kinh ngạc, yêu thú cứ như vậy bày ra cho đệ tử đời thứ hai cùng đệ tử nội môn bình thường xem sao?

“Không, chỉ có một con này,” Đệ tử nọ ngượng ngùng cười cười,“Đó là yêu thú của động chủ, không thích gặp người, nhiều lắm chỉ lộ ra nửa thân, không sao.”

Xuyên qua mặt hồ, có một dòng suối từ khe nuối chảy ra, giữa suối nước là hàng loạt tảng đá. Đệ tử kia nói theo những tảng đá này đi vào trong, thì có thể tiến vào sơn cốc, gã chỉ có thể đưa đến nơi này.

Bên trong sơn cốc rất là u tĩnh, ngoài ý muốn là, không có linh thảo linh mộc gì cả, chỉ là đồi hoa khắp núi, muôn hồng nghìn tía rất là xinh đẹp. Đã gần vào đông, sơn cốc này lại là ấm áp như xuân, trăm hoa đua nở.

Tận cùng sơn cốc có một ngôi nhà tranh, khói xanh lượn lờ thỉnh thoảng từ toát ra, chợt thấy tưởng là lạc bước đến nhà nông nào đó.

“Ông –” Một tầng chắn vô hình ngăn cách  đường đi của Mạc Thiên Liêu.

Một bóng dáng đủ mọi màu sắc bỗng nhiên từ bay ra từ bên trong nhà tranh, đạp trên bụi hoa như giẫm bèo qua sông, nháy mắt bay tới trước mặt Mạc Thiên Liêu:“Ui cha, Mạc sư đệ, ngọn gió nào đưa đệ tới đây?” Nâng tay triệt cấm chế, để Mạc Thiên Liêu đi vào.

“Đến xin sư huynh chỉ bảo.” Vào được bên trong cấm chế, mùi hoa thơm ngát động lòng người phả vào mặt.

“Xì –” Mèo nhỏ trong lòng hắt xì một cái, kéo áo để lộ đầu, nhìn trái nhìn phải, lại hắt xì.

Hoa Tình đang cười đến mặt mày sáng lạn, quay đầu nhìn thấy mèo trắng nhỏ kia, tức khắc cứng người:“Khách, khách khí làm gì.”

Hôm nay không có luyện đan, bên trong đan lô đang xử lý một ít nguyên liệu, Hoa Tình để Mạc Thiên Liêu ngồi xuống trước, lấy thứ trong lò ra, để xuống mặt bàn đập nát. Chất lỏng màu đen chiết ra từ nguyên liệu được đun nóng, tỏa ra mùi trong veo.

Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, tuy rằng hắn không thông thạo luyện đan, nhưng chất lỏng này rõ ràng là có độc, không giống như thứ luyện đan cần.

“Biết đây là cái gì không?” Hoa Tình đổ mấy viên đan dược ra, ngâm trong nước màu đen kia, đan dược màu đỏ lập tức bị nhuộm thành màu xanh bầm,“Cái này chơi rất là vui, sau khi ăn sẽ mọc lông xanh!”

Mọc lông xanh…… Mọc lông xanh!

“Đây là quà sinh nhật ta tính đưa cho đại sư huynh,” Hoa Tình rất là đắc ý, chia mấy viên đan dược vào trong ba cái bình, đưa cho Mạc Thiên Liêu một cái,“Người gặp có phần, cái này cho đệ.”

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, hắn muốn đan dược ăn xong có thể mọc lông xanh làm cái gì?

“Meo!” Mèo nhỏ từ trong lòng Mạc Thiên Liêu nhảy xuống, lập tức trèo lên vạt áo cực kỳ sặc sỡ của Hoa Tình.

Hoa Tình lập tức nhảy cẫng lên hai cái:“Sư…… Sư đệ nha, ôm……ôm  mèo xuống trước đi.”

Mạc Thiên Liêu nhướn mày, Hoa sư huynh này hóa ra sợ mèo?“Sư huynh, đệ muốn tới xem vườn linh thảo.”

“Vườn linh, linh thảo, đệ đi tìm Bạch Lạc nha, nơi này ta của ta chỉ có đan dược…… A, đệ mau ôm nó xuống đi!” Hoa Tình gần như sắp khóc.

Hóa ra, Hoa Tình không giống những luyện đan sư khác, dù là luyện đan, linh thảo linh mộc mà tông môn sở hữu đều do môn hạ Bạch Lạc của tông chủ quản lý, luyện đan linh thảo gì, chỉ cần đi đến chỗ Bạch Lạc lấy.

Mạc Thiên Liêu có chút kinh ngạc, ôm mèo nhỏ vào lòng rồi vuốt vuốt lông nó. Đúng vào lúc này, pháp trận trong sơn cốc  lại ong ong, Hoa Tình cứ như chạy  trốn, đi ra mở cửa.

Có người ngoài tiến đến, Mạc Thiên Liêu lại giấu mèo đi, người tới cũng không phải người lạ, chính là thiếu niên thiên linh căn nhập môn cùng Mạc Thiên Liêu cùng, thu làm môn hạ dưới Huyền Cơ chân nhân, hình như tên là Trình Khê.

“Sư tôn bảo đệ tới lấy một thứ.” Trình Khê cười đến mặt mày nhu thuận, đi theo sau Hoa Tình, cứ hở tý là “Nhị sư huynh” gọi rất ngọt, ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Thiên Liêu đứng ở trước nhà tranh, sắc mặt nhất thời biến đổi, hơi hơi hất cao cằm.

Lại là phế vật song linh căn đáng ghét này! Trình Khê bĩu môi, không định để ý tới Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu đương nhiên nhìn ra thiếu niên này khinh thường mình, trong lòng âm thầm buồn cười, ra vẻ lơ đãng giương bình nhỏ trong tay nói:“Đa tạ đan dược của Hoa sư huynh, nếu như thế thì đệ rời đi trước.”

Hoa Tình ước gì hắn mau đi, một câu cũng không giữ lại.

Ngược lại Trình Khê thấy được bình sứ men xanh nhỏ kia, âm thầm siết chặt nắm tay, nâng tay giật giật ống tay Hoa Tình:“Sư huynh, huynh cho đan dược cho người khác động, tại sao không cho đệ?”

Hoa Tình đang quay lưng lại với gã trợn trắng mắt, cười quay mặt lại, cầm lấy một bình đưa cho hắn:“Đệ muốn thì lấy đi chơi đi.”

Trình Khê cảm thấy rất vui vẻ, phải biết Hoa Tình trong chính đạo có danh “Chích Hoa đan sư”, đan dược hắn luyện chế thiên kim khó cầu, mỗi cái đều không phải vật phàm, dù cho chỉ tiện tay luyện chơi thôi, đối với những kẻ mới cấp luyện khí như gã phải nói là vô cùng trân quý.

Vì thế, Trình Khê thiếu niên mang theo thứ sư tôn muốn, ôm ấp bình đan dược trân quý sư huynh đưa tặng, tung tăng rời đi.

Bận rộn một ngày không có kết quả, mắt thấy trời chiều ngã về tây, Mạc Thiên Liêu quyết định ngày mai lại đi tìm Bạch Lạc xem linh thảo, trước về cung Thanh Ninh. Không gặp sư tôn, mèo nhỏ trong lòng nhảy xuống chạy, cũng không chịu ngủ cùng hắn, chỉ đành hậm hực trở về tiểu viện.

Mới vừa đi đến trước cửa viện, liền nhìn thấy vài đệ tử Chấp Sự Đường đang đợi hắn, Mạc Thiên Liêu nhíu mày:“ Sư phụ các ngươi đã trở về, sau này mấy chuyện đó không cần tới tìm ta.”

Vài  đệ tử hai mặt nhìn nhau, khó xử nói:“Bẩm sư thúc, sư phụ nói ngài quản lý còn tốt hơn so với sư phụ, nên việc sau này ngài ấy mặc kệ.”

Hôm nay, Mạnh Hổ biết được mấy tháng qua tiểu sư đệ nhà mình xử lý toàn bộ tục vụ trong động gọn gàng ngăn nắp, không chút kém cỏi so với tên Viêm Liệt kia, quả thực vui đến mức muốn điên rồi, rốt cuộc không cần mỗi ngày vì chút việc vặt mà rơi lông, nói cái gì cũng phải tiếp tục giao nhiệm vụ trọng đại này cho sư đệ mới được.

Đại sư huynh không có việc gì liền đi cung Thanh Ninh tìm sư tôn.

Trong nội điện cung Thanh Ninh, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng bài trí trong phòng. Đệm mềm trắng thuần thật dày phủ kín gian phòng này, mèo nhỏ trắng tuyết đang lười biếng nằm sấp ở chính giữa, dường như hòa thành một thể với đệm mềm, nếu không phải nhãn lực của Mạnh Hổ tốt, sẽ không phát hiện được.

Thoát hài, hai ba bước nhảy qua, bổ nhào xuống trước mặt mèo nhỏ,“Đồ nhi bái kiến sư tôn.”

Mèo nhỏ miễn cưỡng mở mắt ra, ngáp một cái.

Mạnh Hổ gãi gãi đầu, xoay người lộn vòng, một quầng sáng màu vàng chói lòa lóe lên, một con hổ lớn vằn vện dài chừng nửa trượng xuất hiện ở trên đệm mềm.“Sư tôn, chúng ta lăn qua lăn lại chơi đi!”

Không để ý tới đề nghị ngu xuẩn ấy, Mạc Tiểu Trảo vui mừng đứng dậy, lười biếng duỗi eo, nhảy đến trên đầu con hổ lớn. Trời có chút lạnh, vẫn là ngủ ở trên thảm da hổ ấm áp hơn.

“Sư tôn, sư đệ dường như không phải Yêu Tu, nhưng cũng không phải người.” Hổ mập đội cục bông nhỏ trên đầu không dám lộn xộn, thành thành thật thật nằm sấp.

“Ừ.” Thanh Đồng lắc lắc cái đuôi.

“Hắn quản tục vụ rất thông thạo, không giống như oắt con mới nhập môn.” Đại lão hổ xòe bốn chân ra, xa xa nhìn qua quả thật giống thảm da hổ.

Nói nửa ngày, không có được câu đáp lại, Mạnh Hổ giật giật lỗ tai, cảm giác được hô hấp đều đều trên đầu, thức thời ngậm miệng, cứ như vậy nằm sấp làm thảm lông cho sư tôn một đêm.

Ngày kế, Mạc Thiên Liêu không tìm được mèo nhỏ, đành một mình đi tìm Bạch Lạc.

Đại đa số linh thảo bên trong tông môn, đều trồng  bên trong phúc địa Bách Thảo, đệ tử mới nhập môn có linh căn hệ Mộc, có một số sẽ được phái đến nơi đây chăm sóc linh thảo.

Phúc địa Bách Thảo chia làm vài khu vực, bên ngoài là chút linh thảo bình thường, đệ tử tầm thường có thể chăm sóc, bên trong trồng là linh thảo linh mộc quý hiếm, chủ yếu do đệ tử nội môn chuyên trông giữ, về phần tầng trong cùng vườn thuốc, thì chỉ có đệ tử thân truyền đời đầu cùng ba động chủ mới có thể đi vào.

Bên trong vườn thuốc, mấy cây đại thụ già ngàn năm che khuất bầu trời, vô số kỳ hoa dị thảo, bởi vì linh lực dư thừa, thỉnh thoảng còn tản ra chút vầng sáng, trông rất đẹp mắt.

Bạch Lạc mặc màu trắng trang phục, đang ngồi xổm giữa vườn, mặt ủ mày chau nhìn một cây linh thảo. Linh thảo kia hình dáng như bảo kiếm, cành cây thẳng tắp, chỉ là…… không có lá. Nói đúng ra, chỉ còn lại cành lá, phiến lá không biết bị cái gì gặm mất, một cái cũng không còn.

“Ha ha ha, lại gây họa rồi,” Một thanh âm ầm ĩ từ phía sau vang lên, quay đầu, liền nhìn Tử Mạch cười đến mặt mày sung sướng khi người gặp họa, thấy cậu quay đầu, lập tức nhảy lại gần, chậc chậc lắc lắc đầu,“Ta nói ngươi bao nhiêu lần, thèm ăn cũng phải biết kiềm chế chút,  ăn sạch sành sanh lá rồi, cây này làm sao sống được nữa?”

Bạch Lạc trừng hắn, không nói lời nào.

“Đến đến, ăn đùi gà đi,” Tử Mạch nói rồi móc từ trong tay áo ra một con gà nướng,“Đây chính là Kiếm Diệp Thảo sư tôn thích nhất, làm hư chắc bị sư tôn một ngụm nuốt mất! Đến, thỏ con ngoan ngoãn, ăn thịt, ăn no lên đường bình an.”

Bạch Lạc siết nắm tay lại, không thể nhịn được nữa, một bàn tay đập rớt đùi gà, nắm lấy cổ áo Tử Mạch quật hắn qua vai ném xuống đất, nâng tay chính là một quyền.

“Bạch Lạc, ta chính là sư huynh của ngươi!”

“Đánh xong rồi tính!”

“Ngao ngao ngao!”

Lúc Mạc Thiên Liêu vào, thì nhìn thấy hai sư huynh, một người cưỡi ở trên thân một người khác, người phía dưới  ra sức giãy dụa, thở hồng hộc.

Đang đánh hăng say hai người cảm giác được có người đến đây, động tác chợt ngừng, người trên đè cổ tay người dưới, người dưới chèn lên ngực người trên, cứng đờ quay đầu.

“Hai vị tiếp tục, ngày khác ta lại đến.” Mạc Thiên Liêu xoay người ngay tại chỗ, quay về đường cũ.

______________

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Thợ Mộc: Phi lễ chớ thị, đi trước một bước

Bạch Lạc & Tử Mạch: Này đợi đã, không phải như ngươi tưởng đâu

________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.