Bất Báo

Chương 29: Lần theo dấu vết



Không khí trong phòng khách đầy áp lực, sắc mặt ông Tiết biến đổi liên tục, cuối cùng hối hận trong lòng mà thở dài một hơi.

Ông đánh giá sai thái độ của Cảnh Hạo dành cho Thiệu Trạch, cũng coi thường Thiệu Trạch rồi, vậy nên mới tạo thành cục diện không thể cứu vãn, từ nay về sau e rằng mối quan hệ hai nhà sẽ rạn nứt, dù cho không kết thúc cũng sẽ không thân thiết được như trước kia. Điều này đối với Tiết gia mà nói tuyệt đối không phải là một tin tức tốt lành.

Mưa bên ngoài rất thưa thớt, mơ hồ truyền tới, khiến không gian thêm một phần nặng nề.

Lúc Tiết Diễm Ỷ xuống lầu thì nhìn thấy cảnh tượng này, cô lập tức nhướn mày, chậm rãi đi qua, còn chưa mở miệng đã nhận thấy chất dẫn dụ mãnh liệt của Alpha lan tỏa trong không khí, nhất thời cô chỉ cảm thấy khó chịu như bị kim đâm và không kiềm chế được cảm giác run rẩy, phục tùng. Tiết Diễm Ỷ vội vàng lùi ra sau, cố gắng đè nén cảm giác không thoải mái này.

Cô chầm chậm thở ra mấy hơi, trong ánh mắt một lần nữa mang theo vẻ kiêu ngạo thường ngày, đi tới ngồi ở vị trí xa họ nhất, sắc mặt nhất thời có chút lạnh lùng.

Cô ghét nhất cái cảm giác không kiểm soát được, càng ghét bản năng phục tùng Alpha, chính vì điều này mà cô mới thích tới hội quán Omega. Cô chưa từng nghĩ tới chuyện phải tìm một Alpha trong cuộc sống của mình, bởi vì một khi Omega bị đánh dấu, cơ thể đó không chỉ in dấu chất dẫn dụ của Alpha, mà còn không kiểm soát được cảm xúc phục tùng, ỷ lại vào bạn đời của mình, điều này khiến cô vô cùng bất mãn.

Cô không thích làm một phu nhân sang trọng, cao quý, lại càng không thích bị trói buộc, cuộc sống của cô phải do cô làm chủ, mặc kệ là được tới lúc nào, cô đều phải là chúa tể ở trên cao.

Không thể không nói ánh mắt của Cảnh Hạo rất sắc bén, hắn nhìn thấu cô, nên mới tìm tới cửa đưa ra điều kiện vô cùng hấp dẫn. Cô giúp hắn chắn cảnh đào hoa, hắn vì cô cung cấp bến cảng tránh gió cả đời, mặc cho cô tùy ý sinh sống dưới vây cánh của hắn. Dù cho tương lai mối quan hệ này bị hủy bỏ cũng không sao cả, hắn vẫn sẽ bảo vệ cô, thậm chí giúp cô thoát khỏi hôn nhân ép buộc từ gia tộc.

Có thể nói chỉ cần Cảnh Hạo không sụp đổ, cô vĩnh viễn có thể tùy theo ý mình mà làm nữ hoàng của cô.

Có điều cô không phải là kẻ ngốc, cô biết muốn duy trì trạng thái này thì phải có điều kiện tiên quyết. Đó là cô không được chạm tới điểm mấu chốt của Cảnh Hạo. Nếu không một khi vượt qua giới hạn, lúc nào Cảnh Hạo cũng có thể trở mặt. Cô bình tĩnh quan sát hai người trong phòng khách rồi nhìn về phía Cảnh Hạo “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao sáng sớm anh lại tới đây?”

Giọng điệu của Cảnh Hạo rất lãnh đạm “Có chút việc muốn hỏi, thuận tiện hủy hôn ước.”

Tiết Diễm Ỷ giật mình, cô nhớ tới Cảnh Hạo và Thiệu Trạch có chơi một trò chơi, không khỏi kinh ngạc “Cậu ta thành công?”

Khóe môi của Cảnh Hạo gợi lên chút ý cười lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi khống chế cảm xúc của mình “Đúng, thành công rồi.”

Tiết Diễm Ỷ nhất thời hiểu ra kế hoạch tát Thiệu Trạch đã thất bại, cô thầm nghĩ thật đáng tiếc, ánh mắt lại chuyển qua chuyển lại giữa hai người “Tôi không có ý kiến đối với chuyện này, ý của hai người là?”

Cảnh Hạo không muốn nhiều lời, hắn nhìn qua ông Tiết “Cậu ấy có nói là muốn đi đâu không?”

“Khu một.”

Cảnh Hạo biết tên khốn kia luôn nói dối hết lời này qua lời khác, hắn vốn không ôm hi vọng với chuyện này, thế nhưng khi nghe vậy hắn không khỏi hơi giật mình, nhanh chóng nhớ tới một sự việc, liền hỏi “Tiền gửi tới đâu?”

Dựa theo tính cách của tên khốn kia, nếu chưa xác nhận tiền đã tới tay thì y không thể nào mạo hiểm rời đi, vậy nên khẳng định là như thế này.

Ông Tiết không hề giấu diếm, gật đầu “Gửi tới một viện phúc lợi.”

Cảnh Hạo đứng dậy rời đi ngay. Nếu để cho người ta gửi tới, vậy có nghĩa tên khốn kia sẽ đi lấy. Hắn chỉ cần đuổi tới trước là có thể bắt được y.

Ông chủ Cảnh thề, lần này nếu thật sự có thể bắt được tên khốn đó, hắn tuyệt đối phải đặt y trên giường hung bạo làm một trận.

Tiết Diễm Ỷ nghe được đại khái đối thoại của họ, mơ hồ đoán ra được cái gì, liền đuổi theo. Cô thầm hít sâu, cảm nhận được sức ép từ người hắn truyền đến, cố chịu đựng cảm giác khó chịu hỏi “Ba tôi đã làm gì?”

“Ông ta cho A Trạch một khoản tiền.”

“Sau đó cậu tình nhân kia liền đi?” Tiết Diễm Ỷ oán thầm, xem ra bông sen trắng kia đâu có yêu anh.

Cảnh Hạo liếc cô “Sau đó ba cô sai người đi giết cậu ấy.”

Tiết Diễm Ỷ tháng chốc kinh ngạc, mím môi “Cảnh Hạo.”

“Tôi sẽ nghe theo cậu ấy.” Cảnh Hạo biết cô muốn cầu xin mình, hắn thản nhiên nói “Nếu A Trạch nói không truy cứu, thì tôi sẽ không truy cứu.”

Bông sen trắng luôn ác độc kia sao có thể dễ dàng từ bỏ được? Tiết Diễm Ỷ trầm mặc một lát “Vậy trước khi không tìm được cậu ta…”

“Tôi sẽ không làm gì hết.” Cảnh Hạo dừng một chút, lấy một cái USB ra “Đây là của cậu ấy để lại, trước khi bắt đầu viết đã nói là muốn tặng cho cô.”

Tiết Diễm Ỷ ngẩn ra “Đây là?”

“Không phải cô không muốn phục tùng Alpha sao?” Cảnh Hạo nhìn cô “A Trạch có thể phớt lờ sức uy hiếp của Alpha. Đây là các bước luyện tập cậu ấy viết ra, đối với cô hẳn là rất có ích, chỉ cần cô đủ tàn nhẫn với bản thân mình thì có thể thoát khỏi bản năng bẩm sinh này. Nhưng mà cô phải biết, chuyện này rất khó.”

Sắc mặt của Tiết Diễm Ỷ chớp mắt trở nên sâu sắc, hai tay nắm thật chặt, sau đó trịnh trọng nhận lấy “Lúc tìm thấy cậu ta hãy nói cho tôi biết. Tôi muốn đích thân nói một tiếng cảm ơn.” Nói xong cô xoay người, từng bước trở lại theo con đường lúc nãy đi tới.

Hiếm khi tên khốn kia lại tốt bụng như vậy, nhưng tại sao cậu không thể đối với tôi nhân từ một chút? Cảnh Hạo nhìn bầu trời mưa lất phất, đồng tử hiện rõ lên sự vững vàng.

Không sao, chờ tới khi tôi tìm thấy cậu, tôi cũng sẽ không nhân từ với cậu là được.

Hắn thấy tài xế mở cửa xe ra, liền khom lưng bước lên, dặn lái về nhà.

Mưa lại dần to lên, giống như toàn bộ thành phố này đang khóc.

Trước cổng tòa nhà có xe của nhà họ Lý đậu. Lúc này nhìn thấy họ, Lý Cố liền chậm rãi bước xuống xe. Động tĩnh ở Cảnh gia quá lớn, trên đường chỉ cần nghe ngóng một chút liền có thể biết được Cảnh gia đang tìm người. Thân là một ông trùm xã hội đen lớn khác ở Nhất Duyên, đương nhiên Lý Cố cũng sẽ biết, hắn chầm chậm tiến tới, nhìn cửa kính xe được hạ xuống, nhàn nhạt hỏi “Cậu ấy ở đâu?”

Cảnh Hạo không đáp, trầm giọng nói “Cậu ta không phải Thiếu Chu. Anh nên hết hi vọng đi.”

Lý Cố dừng một chút, sắc mặt lạnh dần “Sao anh biết?”

“Người của tôi, sao tôi lại không biết.” Cảnh Hạo ném một câu lại liền không nhiều lời nữa, sai thuộc hạ lái vào trong nhà, tuyên bố không muốn lãng phí thời gian nữa.

Sắc mặt của Lý Cố lại càng lạnh thêm, đứng tại chỗ một lát, cuối cùng không có đuổi theo.

Sau ngày hôm qua, tòa nhà trở nên yên tĩnh rõ rệt, không còn ai cười tươi bước ra đón khi hắn trở về nữa, không còn ai ngoan ngoãn trò chuyện với hắn, cũng không còn ai thò tay từng chút từng chút thử điểm mấu chốt của hắn, tạo ra phiền toái để hắn thu dọn. Cuộc sống lại trở về như lúc đầu, giống như chưa có cái gì từng thay đổi cả.

Thế nhưng rõ ràng mấy năm qua vẫn là sống như vậy, vậy mà hiện tại ngay cả một ngày cũng khiến người ta không thể chịu đựng được. Mặt của Cảnh Hạo không chút thay đổi rảo bước vào nhà, sai người đi chuẩn bị chuyên cơ. Cảnh Tình vừa vặn ở nhà, cô bé chậm chạp lết chân xuống lầu, lo lắng nhìn hắn “Anh hai.”

“Em cũng biết rồi?”

Cảnh Tình gật đầu, đấu tranh “Chị dâu của em chắc có nỗi khổ trong lòng. Không hiểu tại sao em vẫn cảm thấy anh ấy yêu anh.”

“Ừ.”

Cảnh Tình quan sát một chút “Anh không sao chứ?”

“Ừ.”

“Sao em vẫn cảm thấy anh thật ra không ổn nhỉ? Nghe bảo đêm qua anh không ngủ?”

“Ừ.”

“… Anh có thể nói thêm vài chữ được không?”

Cảnh Hạo trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi “Cái rèn luyện kia, cậu ta đã từng nói với em phải không?”

“Dạ, nhưng khó quá, chắc em không làm được. Chị dâu bảo thật ra không sao hết, nếu mai sau bạn đời của em dám bắt nạt em, em chỉ cần nói với anh để anh đi giết hắn là được, sau đó dùng thuốc tiêu trừ chất dẫn dụ của Alpha, đi tìm người mới.”

Cảnh Hạo trầm mặc mấy giây, rồi ừ một tiếng. Tính cách của Tiết Diễm Ỷ khiến cô không thuộc về thế yếu, còn Tiểu Tình thì khác, cô bé thuộc kiểu mẫu chim nhỏ nép vào người, có khuynh hướng tìm một người bạn đời dịu dàng có thể chăm sóc cho cô, chung sống hạnh phúc.

Cảnh Tình ngồi xuống bên cạnh hắn “Em vừa nghe là anh ấy nói muốn tới khu một?”

“Ừ, có khả năng cậu ta ở đó.”

Cảnh Tình do dự một lát “Thật ra, em cảm thấy nếu chị dâu thật sự muốn đi thì anh có làm thế nào cũng không giữ được, kể cả bắt anh ấy lại. Anh ấy có thể chạy trốn một lần thì sẽ có thể chạy trốn lần thứ hai anh hai à.”

“Anh biết.” Cảnh Hạo chậm rãi nói “Nhưng nếu anh cứ mặc cậu ta, có lẽ cả đời này khả năng anh sẽ không còn cơ hội nào nữa, vậy nên dù cho phải trói lại, anh cũng phải trói cậu ta trở về, em hiểu không?”

Cảnh Tình thoáng chốc che giấu tâm tư nhỏ của mình “Nếu anh giác ngộ sớm, sau đó nghe lời em đặt anh ấy lên giường làm như vầy rồi lại như vầy thì tốt biết bao.”

Cảnh Hạo “…”

Ông chủ Cảnh không thể không thừa nhận hiện tại hắn vô cùng hối hận.

“Chị dâu em nói nếu anh muốn anh ấy sẽ nghe theo anh mà.” Cảnh Tình dừng một chút, bỗng nhiên nghiêm túc hỏi “Anh hai, anh nói xem, có phải vì hai anh ngủ chung trên một cái giường nhưng anh không chạm vào anh ấy, nên anh ấy mới bỏ đi không?”

“…” Cảnh Hạo nói “Người đâu, tống nó về trường cho tôi. Phái vài người trông coi, trước khi nghỉ hè đừng thả nó về.”

Cảnh Tình “…”

Cảnh Hạo đi vào phòng làm việc đơn giản xử lý một vài công việc, tiếp đó hỏi quân đội điều tra có tin tức hay manh mối về người nào đó không. Sau khi nhận được đáp án phủ định, hắn trầm mặc một lát, rồi khởi hành tới khu một. Ba mẹ hắn lại ở viện phúc lợi chờ hắn từ lâu, khiến hắn không khỏi nhướn mày “Sao ba mẹ lại ở đây?”

“Vừa lúc ba mẹ du lịch ở gần đây, Tiểu Tình gọi cho ba nói dạo này con không bình thường, bảo ba mẹ đi nhìn xem sao, đừng để con làm chuyện điên rồ.” Ba Cảnh quan sát viện phúc lợi này, kinh ngạc “Tự dưng con chạy tới đây làm gì?”

“Tìm con dâu của ba mẹ.”

Ba mẹ Cảnh “…”

Ba Cảnh sững sờ hai giây, sau đó thoáng chốc kinh ngạc “Ba cũng có con dâu?”

Cảnh Hạo “…”

“Con rốt cuộc chịu tìm vợ rồi? Từ khi nào vậy?” Ba Cảnh vội vàng truy hỏi “Trông thế nào? Tính cách ra sao?”

“Tới lúc đó thì biết.” Cảnh Hạo không muốn lãng phí thời gian, tùy tiện ứng phó vài câu liền tìm tới viện trưởng, hỏi tên khốn kia có trở về lấy đồ chuyển phát nhanh không.

“Có, lấy đi rồi lại chuyển trở về.” Viện trưởng nói “Sau đó lấy danh nghĩa của cậu ấy quyên góp hết cho chúng tôi.”

Cảnh Hạo thoáng chốc nheo mắt lại “Quyên hết hơn mười triệu?”

Viện trưởng cũng không rõ tình hình cụ thể lắm, lúc này lại nghe thấy hắn biết chuyện, ông không khỏi ngẩn ra “Các cậu có quan hệ gì?”

“Cậu ấy là vợ tôi.” Cảnh Hạo lại hỏi “Cậu ấy quyên góp hết.”

“Vâng.”

Cảnh Hạo nhíu mày, tên khốn kia trăm cay nghìn đắng kiếm tiền sao có thể dễ dàng cho người khác như vậy? Rốt cuộc trong đầu y suy nghĩ cái gì chứ?

Ba mẹ Cảnh nghe thấy rất rõ ràng, nhỏ giọng bàn bạc “Tâm địa con dâu thật là thiện lương.”

“Ừ, là đứa nhỏ tốt.”

Cảnh Hạo lạnh lùng liếc qua hai người.

Ba mẹ Cảnh im lặng nhìn hắn, không phải là khen con dâu thiện lương sao, chọc tới dây thần kinh nào của nó rồi? Ba mẹ Cảnh lo lắng, ông bà nghĩ, Tiểu Tình nói không sai, con trai mình đúng là không bình thường.

Cảnh Hạo rất nhanh dời tầm mắt về “Cậu ấy còn trở về không?”

“Chuyện này chúng tôi cũng không rõ lắm. Lâu lắm rồi cậu ấy không đi làm.” Viện trưởng nói “Người tới lấy đồ cũng không phải cậu ấy, mà là bạn cậu ấy.”

Cảnh Hạo lập tức hỏi “Vậy ông có biết bạn cậu ta tên là gì, ở đâu không?”

Viện trưởng lắc đầu.

Cảnh Hạo hiểu ra ở đây e rằng không gặp được Thiệu Trạch, hi vọng tan vỡ, đồng tử của hắn không khỏi tối đi. Có điều hắn không lập tức rời đi, mà là đi tìm các nhân viên cẩn thận hỏi về Thiệu Trạch, tranh thủ tìm manh mối từ trong đó. Nhưng Thiệu Trạch quá vô liêm sỉ và gian trá, nửa ngày qua đi, một chút tin có ích hắn cũng không hỏi ra, đồng tử lại càng tối thêm.

Chất dẫn dụ trên người hắn vốn đã rất mạnh, giờ phút này do giận tái mặt nên nhìn vô cùng khủng bố, liên tục dọa khóc tụi nhỏ ở viện phúc lợi, cuối cùng ba Cảnh thật sự nhìn không được, mạnh mẽ kéo hắn tới bác sĩ khám xem sao.

Lúc này Thiệu Trạch đang ngồi ở trụ sở chính của DR.

Bởi vì tầng trung tâm đột nhiên tới chơi, y cũng không ở trên thuyền chơi đủ ba ngày nữa, mà là cùng Thịnh Tước lên trực thăng trở về. Mấy vị tầng trung tâm còn lại đang chờ y, thấy y liền kéo y vào văn phòng, quan sát từ đầu đến chân một lần, ồn ào thất vọng, tiếp đó lại bao vây một vòng, chờ y nói ra bí mật.

Thiệu Trạch bắt đầu chậm rãi pha trà, nhìn xung quanh “Tiền của em đâu?”

“Tụi anh nhất trí cho rằng em sẽ dùng số tiền này đập tụi anh, nên đếm xong liền đem đi quyên góp rồi.” Kiều Tịch an ủi “Đừng lo, dùng danh nghĩa của em để quyên góp, coi như tích đức cho em.”

Thiệu Trạch “…”

Thiệu Trạch yếu ớt thở dài “Tôi thấy người cần tích đức là mấy người mới đúng.”

Kiều Tịch đẩy mắt kính “Đừng nói lời thừa nữa. Nói đi, khảo hạch lần này, rốt cuộc em làm sao kiếm ra tiền?”

“Đầu tiên thời hạn là giả.” Thiệu Trạch chậm rì rì nói “Cướp tiền là phạm quy, đánh bạc không được, tụi em lại không có thân phận, không có cách nào ở khách sạn cũng không có cách nào mở tài khoản, dù là làm ăn hay là mặt khác đều gặp khó khăn.”

“Ừ, sau đó?”

“Trộm đồ tuy có thể, nhưng nếu trộm thứ quá quý giá, mà trong tiền đề không có đường dây thì không chỉ không dễ bán mà còn dễ bị bắt.” Thiệu Trạch kiên nhẫn nói “Mà nếu không quý, muốn kiếm được tám triệu tám trăm tám mươi ngàn thì không biết phải trộm tới lúc nào nữa.”

Mọi người gật đầu “Tiếp tục.”

“Cho nên em nghĩ ra một cách.” Thiệu Trạch cười tít mắt “Kết quả dễ dàng liền kiếm đủ.”

Mọi người nhướn mày “Là cách gì?”

“Một cách đại chúng, đơn giản, hơn nữa không có nguy hiểm.”

“Ừ, là cách gì?”

“Thao tác cũng vô cùng đơn giản.” Thiệu Trạch vui vẻ giới thiệu “Mỗi ngày em có thể sống phóng túng, hưởng thụ cuộc sống. Sau đó chỉ cần chờ tiền tới cửa là xong. Số tiền đầu tiên của em là họ tranh nhau đưa tới đấy.”

“Thế rốt cuộc là cách gì?”

Thiệu Trạch khẽ nhấp một ngụm trà “Tạm biệt.”

Mọi người “…”

Trước khi đám người kia phát tác Thiệu Trạch liền nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài. Mọi người sững sờ hai giây, vội vàng đuổi theo, nhưng khi chạy ra liền thấy một người đứng ngoài cửa, họ không khỏi dừng lại “Ông chủ.”

Ông chủ DR gật đầu, nhìn qua Thiệu Trạch. Mặt Thiệu Trạch đầy ngoan ngoãn gọi “Ba.”

“Có bị thương không?”

“Không ạ.”

“Ừ, vậy đi theo ba.”

Vì thế Thiệu Trạch ngoan ngoãn cùng ba mình đi vào phòng, tìm chỗ ngồi xuống “Sao ạ?”

“Nói một chút đi, sao con kiếm được tiền?”

“Một cách ngắn gọn, hiệu suất cao…”

“Đừng có nói lung tung.” Ông chủ DR cắt ngang “Ba cũng chẳng phải bọn họ, con nói thẳng ra cho ba.”

“Làm người thứ ba.”

Ông chủ DR “…”

Mọi người thấy Thiệu Trạch bị xách đi, tạm thời đành phải bỏ qua cho y, tiếp tục đi làm công việc của mình. Kiều Tịch tìm tới Thịnh Tước, bảo hắn vào phòng thí nghiệm với mình, vừa đi vừa nói chuyện “Một trợ lý khác của A Trạch còn chưa tới, nhưng mà không sao cả. Cậu ta không cần rèn luyện ở mặt này, còn cậu thì lại không được.”

Thịnh Tước nhướn mày, kiên nhẫn đi theo.

“Nếu sau này cậu làm trợ lý của A Trạch, có chuyện tất yếu phải nói cho cậu.” Kiều Tịch đẩy mắt kính, nhìn hắn “A Trạch không thể chảy quá nhiều máu, đặc biệt khi cậu ấy tới khu mười một lại càng phải chú ý. Cậu phải bảo vệ tốt cho cậu ấy, biết không?”

“Tôi có thể hỏi lý do không?”

“Được, A Trạch thật ra là Omega.”

Trong thoáng chốc Thịnh Tước ngẩn ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.