Sáng hôm sau, Châu Anh đến bệnh viện trong tâm trạng không mấy thoải mái. Khi Châu Anh đến gần khu vực bệnh nhân, cô đã thấy bóng dáng quen thuộc của bác sĩ Như đang đứng trò chuyện với một vài y tá khác. Bác sĩ Như là người phụ trách của hầu hết bệnh nhân ở đây, một người phụ nữ đứng tuổi với ánh mắt sắc sảo và phong thái điềm đạm. Cô ấy luôn giữ thái độ nghiêm túc, nhưng không thiếu sự đồng cảm đối với bệnh nhân.
Châu Anh bước tới gần, cất tiếng chào khi bác sĩ Như quay sang nhìn cô. “Chị Như, hôm nay mọi thứ ổn chứ ạ?”
Bác sĩ Như gật đầu, một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi. “Châu Anh, em đến đây”
“Giới thiệu với mọi người, Đinh Châu Anh là chuyên gia tâm lý mới của bệnh viện chúng ta, cô ấy phụ trách điều trị cho Gia Nguyên.”
“Chào mọi người, tôi là Châu Anh” Cô cúi đầu, nở một nụ cười tỏa nắng với các bệnh nhân.
Không khí trở nên tươi mới, rộn ràng hơn bao giờ hết, có vẻ mọi người rất quý Châu Anh.
Một vài tiếng thì thầm bàn tán “Cô bé này đáng yêu quá, mới ra trường thì phải, nhưng chắc cũng sẽ sớm rời đi thôi” “Cười tươi như vậy chắc là chưa biết chuyện…”
Châu Anh nghe được những lời thì thầm đó, kí ức về những câu nói mang ý nghĩa kì lạ của trưởng khoa lại hiện hữu “…Mọi người ăn sáng rồi uống thuốc đi ạ, Châu Anh phải đến xem Gia Nguyên thế nào đã, có thời gian rảnh Châu Anh sẽ ghé qua thăm mọi người.”
Cô tạm biệt mọi người rồi nhanh chân đến căn phòng nhỏ ở cuối dãy “cốc cốc” tiếng gõ cửa vang lên “Tôi vào được không?”
Không có tiếng trả lời, chỉ có sự im lặng đáp lại cô. Châu Anh nhíu mày, tự hỏi liệu Gia Nguyên có nghe thấy không. Sau vài giây ngập ngừng, cô quyết định đặt tay lên nắm cửa, định mở ra để kiểm tra tình trạng của anh. Nhưng trước khi cô kịp vặn nắm cửa, cánh cửa bất ngờ bật mở từ phía trong.
Gia Nguyên đứng ngay trước mặt cô, ánh mắt anh tối lại với vẻ mệt mỏi, cánh môi mở nhẹ định nói gì đó. Nhưng điều làm Châu Anh bất ngờ hơn là cánh cửa mở quá nhanh, cô không kịp giữ thăng bằng và mất đà ngã về phía trước.
“Á!” Cô khẽ kêu lên khi cảm thấy mình đổ người vào Gia Nguyên.
Gia Nguyên theo phản xạ nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô. Một tay anh ôm lấy eo cô, tay còn lại giữ chặt cánh cửa, khiến cơ thể Châu Anh áp sát vào anh. Sự tiếp xúc bất ngờ làm cả hai đều khựng lại, không ai dám nhúc nhích.
Châu Anh cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Gia Nguyên qua lớp áo, và cô không thể không nhận ra hơi ấm từ cơ thể anh. Trái tim đập mạnh trong lồng ngực, vừa ngại ngùng vừa không biết phải làm gì tiếp theo.
“Kh… không sao chứ?” Giọng nói của Gia Nguyên trầm ấm vang lên, có phần hơi run.
Châu Anh ngước lên nhìn anh, ánh mắt họ gặp nhau trong khoảnh khắc. Cô thấy sự lúng túng và một chút lo lắng trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
“Không… không sao.” Châu Anh khẽ đáp, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Cô từ từ đứng thẳng dậy, rời khỏi vòng tay của Gia Nguyên, nhưng vẫn cảm nhận được sự gần gũi của giây phút vừa rồi.
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, cả hai dường như đang cố gắng nắm bắt những gì vừa xảy ra.
“Tôi…tôi mang thuốc đến cho anh…” lời nói ấp úp của Châu Anh phá vỡ sự im lặng.
Gia Nguyên xoay người quay trở lại giường, vẻ mặt ánh lên chút bối rối “Để lên bàn đi…”
“…À ừ, tối qua anh ngủ ngon không, tôi chỉ là muốn nghe cảm nhận của bệnh nhân thôi?” Châu Anh vội chuyển chủ đề.
“Không!” Gia Nguyên đưa tay xoa nhẹ gáy, thái độ lạnh nhạt thường ngày của anh quay trở lại.
“…Anh thấy không khỏe à? Không sao đâu, cố giữ tinh thần thoải mái, suy nghĩ tích cực kết hợp với hoạt động thể chất và uống thuốc đúng giờ là sẽ tốt hơn thôi.” Châu Anh tiến đến phía cửa sổ.
“Khung cửa này hạn chế tầm nhìn nhưng mở ra thì vẫn đón được ánh sáng, cũng không vô dụng lắm…anh thấy không, mọi thứ được tạo ra đều có mục đích và giá trị của riêng nó, cho dù có mắc phải những sai sót hay lỗi lầm, con người chúng ta cũng vậy…”
“…” Gia Nguyên vẫn ngồi đó trong sự im lặng.
“Tay bị sao vậy?” ánh mắt Châu Anh vô tình dừng lại ở cánh tay của anh, nơi có một vết thương đỏ rực, sưng tấy. Vết thương ấy do còng sắt quấn quanh cổ tay anh gây ra khi anh lên cơn hoảng loạn.
Châu Anh bước tới khẽ nhíu mày, lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
Gia Nguyên thoáng giật mình, vội vàng kéo tay áo che lại. “Không có gì, chỉ là một vết xước nhỏ thôi.”
Nhưng Châu Anh không dễ dàng bị thuyết phục. Cô tiến lại gần anh, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết “Để tôi xem…”
Cô cẩn thận cầm lấy tay anh, kéo tay áo lên để nhìn rõ hơn. Khi cô chạm vào, Gia Nguyên thoáng khẽ rụt tay lại, nhưng rồi anh cũng để cô tiếp tục. Vết thương rõ ràng hơn khi Châu Anh nhìn thấy da anh bị trầy xước và có chỗ còn rỉ máu.
“Bị từ bao giờ rồi?” Châu Anh hỏi, giọng nói pha lẫn sự lo lắng và trách móc nhẹ nhàng.
Gia Nguyên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô. “Tối qua…không kiểm soát được…nên…” Mắt anh hướng về phía cái xích sắt ở góc phòng rồi lại hơi cúi đầu xuống.
“…Có đau lắm không? Tôi bôi thuốc cho anh.” Châu Anh đưa tay vào túi áo lấy ra một lọ Betadine rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn.
“Không cần đâu…tôi quen rồi.” Gia Nguyên lắc đầu nhẹ.
“Tôi cũng như là bác sĩ, anh không được cãi lời bác sĩ, ngồi yên.” Châu Anh cau mày nhẹ nhưng cử chỉ vẫn rất dịu dàng. Cô cẩn thận làm sạch vết thương bằng cách thấm một miếng bông vào dung dịch Betadine rồi nhẹ nhàng lau sạch khu vực bị tổn thương.
Gia Nguyên khẽ rên rỉ khi dung dịch tiếp xúc với vết thương, anh cố gắng giữ bình tĩnh. Châu Anh nhìn thấy cơn đau trên mặt anh, cô nói an ủi “Đau một chút rồi sẽ hết thôi, đừng căng thẳng.”
Sau khi làm sạch, Châu Anh lấy một miếng bông khác và thoa lớp thuốc mỡ lên vết thương. Cô thoa đều thuốc, để lại một lớp mỏng bảo vệ. Mỗi động tác của cô đều nhẹ nhàng và cẩn thận, tránh gây thêm đau đớn cho Gia Nguyên.
Mỗi lần miếng bông chạm vào da, cảm giác đau nhức từ vết thương dường như trở nên nhẹ nhàng hơn nhờ sự dịu dàng của Châu Anh. Dung dịch Betadine có phần hơi rát, nhưng không làm Gia Nguyên cảm thấy khó chịu như những lần trước. Thay vào đó, sự ân cần của cô khiến cảm giác đau đớn giảm đi nhiều.
“Xong rồi,” Châu Anh nói, đặt miếng bông đã dùng qua một bên.
“Cảm ơn…” Gia Nguyên nói dường như là thì thầm, ánh mắt anh dừng lại ở khuôn mặt Châu Anh một lúc.
“Lần sau có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi ở đây để giúp anh.” Châu Anh đáp lại ánh mắt của Gia Nguyên trong vài giây rồi đứng dậy.
“…Gia Nguyên, có thật sự cần tới nó không?” Châu Anh bước đến gần cái xích sắt trong góc phòng.
“Tôi đã nói đừng lại gần đó…không có gì tốt đẹp cả…” Ánh mắt Gia Nguyên trở nên dữ dội hơn mỗi khi cô bước đến cái góc phòng u ám đó.
“Tại sao, nếu không tốt đẹp, tôi đem cất giúp anh.”
Không một lời báo trước, Gia Nguyên nhanh chóng tiến đến nắm lấy cổ tay Châu Anh, kéo cô ra khỏi góc phòng. Sự mạnh mẽ trong hành động của anh khiến cô không kịp phản ứng, chỉ biết để anh dẫn đi.
“Gia Nguyên, anh làm gì vậy?” Châu Anh kêu lên, cố gắng giữ bình tình.
Gia Nguyên không trả lời, ánh mắt anh đầy quyết liệt và dường như không còn nhận ra ai khác ngoài những cảm xúc đang bùng lên trong anh. Anh kéo cô đến cửa phòng, động tác mạnh mẽ nhưng không hề do dự. Đến khi họ đứng trước căn phòng, Gia Nguyên dừng lại, đóng sầm cửa trước mặt Châu Anh.
“Về phòng!” Anh hét lên rồi đi vào trong , bỏ mặt cô một mình ngoài cửa.
“Tôi chỉ muốn…” Châu Anh ấp úng “Được rồi, không làm phiền anh nữa, tôi về phòng đây.”
Châu Anh đứng thẩn thờ ngoài cửa một lúc rồi quay lưng bỏ đi.
“Mày bị cái gì vậy, vừa mới tiến triển được một chút mà lại…” cô thở dài tự trách mình rồi ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu lên kế hoạch cho những buổi điều trị chính thức.
Sau khi đóng sầm cánh cửa lại, Gia Nguyên đứng lặng một lúc, lưng tựa vào cửa, hơi thở gấp gáp như vừa trải qua một cuộc chiến. Trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, nhưng không phải vì cơn giận, mà là vì nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi đang bủa vây lấy anh.
“Tôi có quá đáng không…” Gia Nguyên thì thầm như muốn chạy đến hỏi Châu Anh ngay lập tức, nhưng cánh cửa đó, không chỉ là cánh cửa ngăn cách căn phòng này với không gian ngoài kia, mà còn là cánh cửa ngăn cách giữa quá khứ và hiện tại, thứ tưởng chừng như vô hại nhưng lại giam cầm nội tâm của một con người có trái tim không lành lặng.
—————————-
Gia Nguyên đứng lặng lẽ trước cửa sổ phòng bệnh, ánh mắt anh vô hồn nhìn ra ngoài khung cảnh mờ ảo. Ánh sáng yếu ớt của buổi chiều dần buông xuống, phủ lên mọi thứ một màu xám xịt. Anh dựa vào khung cửa, cảm giác mệt mỏi và trống rỗng vẫn chưa rời khỏi tâm trí. Những suy nghĩ hỗn loạn về những gì đã xảy ra với Châu Anh vẫn còn quanh quẩn trong đầu, khiến anh không thể yên lòng.
Bất chợt, Gia Nguyên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía xa, trong khu vườn nhỏ phía sau bệnh viện. Anh khẽ nhíu mày, cố gắng nhìn rõ hơn. Là Châu Anh. Cô đang đứng giữa khu vườn, giữa những bông hoa đang héo tàn dưới nắng chiều. Cô cúi người xuống, dường như đang chăm chú làm điều gì đó với mấy khóm cây.
Gia Nguyên nhìn cô từ xa, cảm giác như có một sợi dây vô hình kéo anh lại gần. Châu Anh đang tỉ mỉ chăm sóc từng nhánh cây, đôi tay cô nhẹ nhàng chạm vào những chiếc lá, như thể cô đang nói chuyện với chúng.
Cử chỉ của cô thật dịu dàng, từng động tác đều cẩn trọng, chu đáo. Gió nhẹ thổi qua làm mái tóc dài của cô bay nhẹ, tạo nên một hình ảnh bình yên mà Gia Nguyên chưa từng thấy ở nơi này.
Gia Nguyên khẽ thở dài, cảm giác hối tiếc và tội lỗi lại trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng. Anh muốn bước ra ngoài, muốn nói gì đó với cô, muốn xin lỗi vì đã đẩy cô ra xa. Nhưng đôi chân anh như bị đóng đinh tại chỗ, và anh chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ dõi theo cô, như một người ngoài cuộc.
——————————-
Khi ánh sáng mặt trời bắt đầu tắt dần, Châu Anh đứng dậy, vuốt nhẹ bàn tay dính chút đất bám vào sau khi đã chăm sóc xong những khóm cây. Cô nhìn khu vườn nhỏ trước mặt, một sự hài lòng thoáng qua trên gương mặt mệt mỏi.
“Phải thật mau lớn đó, ngày mai chị sẽ quay lại tưới nước cho em.”
Những giây phút dành cho việc chăm sóc cây cối giúp cô tạm quên đi những suy nghĩ nặng nề về công việc, về những bệnh nhân mà cô phải đối mặt mỗi ngày, đặc biệt là Gia Nguyên.
Cô bước chậm rãi trở lại bệnh viện, đôi tay lặng lẽ vuốt lại mái tóc, chỉnh lại chiếc áo blouse trắng đã bị nhăn. Khi bước vào sảnh, cô cảm thấy có ánh mắt nào đó đang dõi theo mình từ xa, nhưng khi ngước nhìn lên, chỉ thấy những bức tường trắng lạnh lẽo và các hành lang dài, vắng vẻ.
“Gia Nguyên sao rồi nhỉ?”
Khi đi ngang qua dãy phòng bệnh, Châu Anh dừng lại trước cửa phòng của Gia Nguyên. Cánh cửa vẫn đóng kín như lần cuối cô ở đó, nhưng cô biết, anh đang ở bên trong. Cảm giác không yên lòng lại trỗi dậy trong cô. Cô do dự một chút, nghĩ về việc có nên vào kiểm tra anh không, nhưng nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của anh khi đẩy cô ra khỏi phòng trước đó, cô cảm thấy trái tim mình thắt lại.
“Chắc là nên để anh ấy có không gian riêng, mai mình hãy bắt đầu vậy.”
Châu Anh lặng lẽ rời khỏi cửa phòng, quyết định quay lại văn phòng của mình để hoàn tất nốt công việc còn dang dở.
—————————
Buổi trưa hôm nọ, Châu Anh bước đi chậm rãi trên hành lang tầng ba. Cô đang làm nhiệm vụ thường nhật của mình, ghé thăm và trò chuyện với các bệnh nhân để kiểm tra tình hình sức khỏe và tinh thần của họ. Tầng ba là nơi cô ít lui tới nhất vì các bệnh nhân ở đây thường có tình trạng nặng hơn và cần được theo dõi chặt chẽ hơn.
Cô dừng lại ở phòng của bà Hoa, một bệnh nhân lớn tuổi đã ở đây hơn nửa năm. Bà Hoa đang ngồi trên giường, mỉm cười khi thấy Châu Anh bước vào.
“Bà ơi! Hôm nay bà cảm thấy thế nào?” Châu Anh nhẹ nhàng hỏi, trong khi kiểm tra biểu đồ sức khỏe của bà.
Bà Hoa mỉm cười, ánh mắt đầy ấm áp. “Cũng không tệ lắm, con gái à. Mà hôm nay, con có mang đến cái bánh nào ngon không?”
Châu Anh cười khúc khích, “Dạ có chứ, con có mang cho bà một ít bánh đậu xanh. Nhưng bà phải hứa là sẽ ăn sau khi uống thuốc đấy nha.”
Bà Hoa cười lớn, vẫy tay như đồng ý.
Châu Anh tiếp tục đi đến phòng của anh Lâm, một thanh niên trẻ tuổi đang trong giai đoạn hồi phục sau tai nạn giao thông. Anh Lâm đang ngồi đọc sách, thấy Châu Anh bước vào liền đặt quyển sách xuống, nở một nụ cười tươi.
“Anh Lâm! Hôm nay anh thế nào rồi?” Châu Anh hỏi, nhìn vào biểu đồ của anh.
Anh Lâm cười nhẹ, “Cũng ổn, Châu Anh. Nhưng mà nếu có thể đi lại được sớm hơn thì càng tốt.”
Châu Anh mỉm cười động viên, “Anh phải kiên nhẫn, đừng vội quá. Mọi thứ sẽ ổn thôi, chỉ cần anh tiếp tục điều trị và tập luyện đều đặn.”
Anh Lâm gật đầu, ánh mắt đầy sự cảm kích. “Cảm ơn em, Châu Anh. Em lúc nào cũng làm anh yên tâm hơn.”
Châu Anh đến phòng của chị Mai, một bệnh nhân mắc chứng rối loạn lo âu. Chị Mai ngồi co ro trên giường, mắt nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt. Châu Anh nhẹ nhàng đến gần, ngồi xuống bên cạnh chị.
“Chị Mai, Châu Anh đến mang thuốc cho chị. Chị có muốn nói chuyện với em không?” Châu Anh hỏi, giọng nói dịu dàng.
Chị Mai khẽ giật mình, nhưng khi nhận ra là Châu Anh, chị dần bình tĩnh lại. “Châu Anh, em…Em đến rồi à? Hôm nay chị…thấy không ổn lắm.”
Châu Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay chị Mai, “Không sao đâu chị. Có gì không ổn cứ nói với em.”
Chị Mai khẽ gật đầu, nắm chặt tay Châu Anh, dường như tìm được chút an ủi. “Cảm ơn em, Châu Anh…Cảm ơn vì đã ở đây với chị.”
Châu Anh mỉm cười, tiếp tục ở bên cạnh chị Mai, cảm nhận được sự tin tưởng mà các bệnh nhân dành cho mình. Cô hiểu rằng, đôi khi, chỉ cần một cuộc trò chuyện nhỏ cũng có thể làm dịu đi những nỗi lo lắng, sợ hãi trong lòng họ. Và với cô, điều đó là điều quý giá nhất trong công việc này.
Sau khi ra khỏi phòng bệnh cuối cùng, Châu Anh rảo bước xuống cầu thang, vừa bước xuống bậc đầu tiên cô nhận ra điều gì đó.
“Căn phòng này, sao lại bị khóa vậy?”
Một căn phòng không có gì đặc biệt từ bên ngoài, nhưng điều khiến cô chú ý là nó bị khóa bằng ba ổ khóa lớn, một điều mà cô chưa từng thấy trong bất kỳ phòng bệnh nào khác.
Châu Anh bước chậm lại, mắt nhìn chăm chú vào cánh cửa kia. Bản năng nghề nghiệp khiến cô cảm thấy có điều gì đó không đúng. Cô tiến lại gần, và càng đến gần, cô càng cảm thấy một luồng khí lạnh toát ra từ phía bên trong, khiến cô rùng mình.
Châu Anh đưa tay chạm nhẹ vào một trong những ổ khóa, đôi lông mày nhíu lại.
“Tại sao một căn phòng bệnh lại cần phải được khóa cẩn thận đến như vậy? Những căn phòng khác đều chỉ được khóa bằng một ổ, nếu cần thiết. Nhưng căn phòng này…”
Ba ổ khóa như một lời cảnh báo, như thể thứ gì đó nguy hiểm bị nhốt lại bên trong.
Châu Anh cố gắng nhớ lại xem liệu cô có từng nghe ai nhắc đến căn phòng này không, nhưng không có bất kỳ ký ức nào về nó. Dường như không ai từng đề cập đến căn phòng bị khóa chặt này, và cũng không có bệnh nhân nào nhắc đến nó trong các câu chuyện hàng ngày của họ.
“Mình chưa từng nghe ai nhắc đến căn phòng này, nội thất bên trong…cũng bình thường mà, có gì đặc biệt sao?”
Một phần trong cô muốn rời khỏi ngay lập tức, tránh xa căn phòng đáng sợ này. Nhưng sự tò mò lại lấn át, khiến cô muốn biết điều gì đang ẩn giấu sau cánh cửa bị khóa kia. Cô đứng đó một lúc lâu, đấu tranh giữa việc bỏ đi hay cố tìm hiểu thêm.
Cuối cùng, Châu Anh quyết định không mạo hiểm. Cô rút lui, bước nhanh khỏi hành lang tầng ba, nhưng không thể ngăn mình quay lại nhìn lần nữa trước khi rẽ vào lối đi khác. Cảm giác bất an vẫn còn đọng lại, khiến cô tự hỏi liệu nơi này có những bí mật gì mà cô chưa biết, và căn phòng bị khóa chặt kia đang che giấu điều gì?
Tuy nhiên, ngay khi nghĩ đến Gia Nguyên, cô biết mình cần phải ghé qua phòng bệnh của anh trước. Dù đã cố gắng lý giải và thấu hiểu tình trạng của anh, nhưng lần trước khi anh đẩy cô ra khỏi phòng vẫn để lại trong cô một chút tổn thương. Cô muốn chắc chắn rằng anh không tự đổ lỗi cho mình và rằng cô vẫn ở đây để giúp đỡ anh.
“Hai ngày nay chú tâm soạn liệu trình, không thường xuyên ghé phòng anh ấy”
Gia Nguyên đứng bên cửa sổ lớn, suy nghĩ trôi dạt về Châu Anh, ánh mắt lạnh lẽo “Có phải giận rồi không…hai ngày rồi không thấy đâu…không ngoài dự đoán…bỏ cuộc còn nhanh hơn những người trước đây.”
Khi đến gần phòng bệnh của Gia Nguyên, từ xa Châu Anh đã thấy anh đứng bên cửa sổ, bóng dáng cao lớn của anh hiện rõ trong ánh nắng nhạt.
Dường như cảm nhận được sự hiện diện của cô, Gia Nguyên quay lại. Anh đứng yên nhìn cô trong giây lát, ánh mắt không còn vẻ lạnh lùng như mọi khi, mà thay vào đó là một sự do dự, như thể anh đang đắn đo điều gì đó.
Châu Anh khẽ mỉm cười khi thấy anh nhìn về phía mình. Cô bước nhanh hơn, tiến lại gần hơn cửa phòng. Khi còn vài bước nữa là đến nơi, bất ngờ Gia Nguyên tiến tới và nhẹ nhàng mở cửa. Hành động ấy không cần lời nói, nhưng cô hiểu rằng đó là cách anh muốn thể hiện một lời xin lỗi, dù không trực tiếp thừa nhận.
“Cao Gia Nguyên, tôi quay lại rồi đây” Châu Anh cười tươi chạy đến trước cửa.
“Mở cửa? Là anh mở cửa cho phép tôi vào đấy nha, tôi có mang cái này cho anh đây.” Cô bước vào, sự thoải mái như thầm chấp nhận lời xin lỗi.
“Gì vậy?” Gia Nguyên tò mò xen chút mừng rỡ trên khuôn mặt khi nhận ra cô không để tâm đến chuyện hôm đó.
“Hôm nay, tôi đến với một nhiệm vụ đặc biệt,” cô nói, giọng đầy hào hứng.
Châu Anh mở hộp, lấy ra một chiếc kéo, lược, và một tấm khăn choàng. “Tôi định cắt tóc cho anh,” cô trả lời, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự háo hức. “Mái tóc này đã quá dài rồi, đúng không? Anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi tôi hoàn thành nhiệm vụ.”
“Này, không…” Gia Nguyên hơi chần chừ, né tránh hành động của Châu Anh, nhưng ánh mắt của cô đầy quyết tâm khiến anh không nỡ từ chối.
“Không sao, cứ tin ở tôi, không xấu được đâu.” Châu Anh đặt khăn choàng lên vai anh, cẩn thận kéo mái tóc dài của anh ra sau. Khi cô bắt đầu dùng kéo cắt những lọn tóc đầu tiên, Gia Nguyên cảm thấy một cảm giác lạ lẫm nhưng dễ chịu, như thể từng sợi nặng nề trên đầu đang dần được gỡ bỏ. Cô làm việc một cách cẩn thận và tỉ mỉ, từng đường cắt đều đặn, tay cô di chuyển khéo léo và dứt khoát.
Gia Nguyên không thể che giấu sự ngập ngừng trong lòng. Anh chưa bao giờ để ai lại gần mình như thế này, chứ đừng nói đến việc để ai đó chạm vào tóc mình. Sự gần gũi ấy làm anh thấy bối rối, nhưng ánh mắt chân thành của Châu Anh đã xóa tan mọi sự cảnh giác trong anh.
Khi hoàn thành, Châu Anh lui lại một bước để ngắm nhìn tác phẩm của mình. Mái tóc của Gia Nguyên giờ đã được cắt gọn gàng, ngắn hơn trước, để lộ rõ những đường nét góc cạnh của khuôn mặt anh.
Phần tóc mái được cắt ngắn vừa phải, làm lộ ra trán anh, khiến gương mặt trông sáng sủa và thanh thoát hơn nhiều.
Châu Anh không thể không cảm thán trước vẻ ngoài của Gia Nguyên sau khi cắt tóc xong.
Ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao và đôi môi mím chặt của anh càng trở nên rõ nét hơn, toát lên một vẻ đẹp nam tính đầy cuốn hút. Dù vẫn còn chút u buồn trong ánh mắt, nhưng có điều gì đó trông rất khác.
Châu Anh thơ thẩn vỗ tay tự tán dương mình “Phải nói là quá xuất sắc, không uổng công anh tin tưởng tôi.” Nụ cười tự hào hiện trên môi.
Gia Nguyên nhìn vào gương mà Châu Anh đưa cho, thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Anh dường như không nhận ra người trong gương nữa, mái tóc mới không chỉ thay đổi diện mạo mà còn mang lại cho anh cảm giác mới lạ, như thể một phần gánh nặng đã được gỡ bỏ.
“…may cho cô là nó không tệ” anh nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.
“Tôi đã nói rồi mà, mà anh định sẽ làm gì tôi chứ, nói cho mà biết, Đinh Châu Anh này chưa biết sợ ai bao giờ nhé!” Cô khịt mũi cười đùa.
“Rồi sẽ có ngày cô phải sợ thôi!”