Mười Vạn Lý Do Vì Sao

Chương 3: Từ đường (1)



[Mười vạn lý do vì sao – Máy Đánh Chữ Số N]

Chương 3: Từ đường (1)

Editor: Nadia (AnGing)

Bài hát: Sasha Alex Sloan – Someone You Hate

Đầu tiên Cố Sở không vội đi tới chỗ kệ sách mà cô vừa cảnh giác nhìn bốn phía vừa bước nhanh tới chỗ cửa sổ, kiểm tra mỗi cánh cửa trong nhà một lần xem có dấu vết đột nhập hay cạy khóa hay không.

Bởi vì tính chất công việc đặc thù, mỗi lần khi ra ngoài, Cố Sở đều theo thói quen đóng chặt cửa sổ, buộc một sởi chỉ mảnh ở đầu khóa, chỉ cần có người lẻn vào phòng lúc cô không có nhà, sợi chỉ sẽ bị đứt.

Hiện giờ sợi chỉ vẫn hoàn hảo, nói cách khác, không có người thứ hai từng bước vào căn phòng này.

Đương nhiên cũng có xác suất cực nhỏ, rằng người nọ chú ý tới sợi chỉ mảnh này, và cũng sử dụng đúng cách mà cô làm để buộc sợi chỉ này lại, nhưng điều này thật sứ vô cùng khó khăn.

Ánh mắt Cố Sở hơi trầm xuống, người có thể lẻn vào phòng đem quyển sách kia đặt ở chỗ đó trong lúc cô không hề hay biết gì, có nghĩa rằng, người mà cô sắp phải đối mặt, là một đối thủ cực kỳ đáng gờm.

Giờ đây cô có hai lựa chọn, một là xem như quyển sách kia không hề tồn tại, không đụng vào nó, hai là cầm lấy nó, tìm hiểu mục đích mà người nọ đưa quyển sách này tới cho cô.

Lý trí mách bảo Cố Sở làm theo về đầu.

Bởi vì quyển nhật ký mà Sở Tương Như để lại tuy rằng tồn tại rất nhiều điều bí ẩn, nhưng vẫn có một điều có thể khẳng định, cái gọi là “quyển sách” đó dường như là ngọn nguồn của toàn bộ những vận rủi mà hắn đã nhắc tới, không chạm vào có thể ngăn cản vận rủi.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng bí mật của Sở Tương Như vĩnh viễn sẽ không bao giờ bị phá bỏ.

Người anh trai này có quan trọng không?

Cố Sở không biết hơn hai mươi năm li biệt, đoạn đối thoại tuyệt tình của chín năm trước còn để lại cho cô bao nhiêu tình cảm, nhưng cô hiểu rằng, người anh này là người thân ruột thịt duy nhất của cô còn tồn tại trên cõi đời này.

Huống gì, cô trời sinh là một người có tính tò mò, càng là chuyện không thể giải đáp, cô càng muốn tìm hiểu cho ra nhẽ.

Không cần tự thuyết phục bản thân quá lâu, đáp án đã vô cùng rõ ràng.

Cô Sở vào phòng khách lôi một bộ bao tay từ trong ngăn kéo ra, lấy hai cái khẩu trang, đeo lên rồi tiến về phía giá sách, từ từ rút quyển sách không mời mà tới kia ra.

《 Mười vạn lí do vì sao 》

Nhìn tên sách, Cố Sở nhướng mày, lật sách ra. mở nó thư danh, Cố Sở nhướng mày, mở ra trang sách.

【 Hỡi người nhi lang phụ lòng, tân nương của chàng đang đợi ở nhà, khi Chúc Dung trở về, hỏa thần sẽ tới lấy đi hết thảy tội nghiệt 】

Lật sang trang tiếp, trắng tinh, thậm chí Cố Sở còn sờ soạng độ dày của mỗi tờ giấy, xác định không ẩn giấu tường kép mới thôi.

Đoạn văn trên chẳng lẽ có ẩn ý gì đó?

Chỉ là chưa đợi Cố Sở nghĩ lại, nháy mắt bóng tối đã kéo đến.

******

“Tôi nói cho các người biết, mau chóng thả tôi trở về, các người có biết tôi là ai không?”

“Sao lại thế này, con trai tôi đâu? Rõ ràng thằng bé vừa ở bên cạnh tôi, tiểu Trí, con ở đâu tiểu Trí ơi.”

Ý thức dần dần khôi phục, cảm giác choáng váng hoàn toàn biến mất, Cổ Sở nghe thấy tiếng cai nhau bên tai vang lên.

Cô không mở miệng nói gì cả, đợi sau khí khôi phụ tri giác mới cẩn thận đánh giá hoàn cảnh bốn phía.

Đây là một trạm xe buýt khá cũ, hai bên đường đều là cây cối mọc san sát nhau, bến xe buýt này giống như bị cô lập khỏi nơi này vậy, không có mấy hơi người.

Tổng cộng có sáu người, bao gồm cả cô.

Người phụ nữ trung niên vội vàng tìm con hơi mập một chút, lúc này bà ấy đang mặc một bộ quần áo ở nhà, bởi vì không tìm thấy con trai nên cái trán đã đổ đầy mồ hôi.

Một người đàn ông trung niên vừa đen vừa gầy, đang ở trần, hình như còn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác nhìn bốn phía.

Còn có một cô bé đang sợ hãi rúc trong một góc của sân ga.

Điều quái dị nhất phải kể đến đó là một người đàn ông trung niên toát ra vẻ hiền hòa, trong ánh mắt của ông ta không hề có chút sợ hãi nào, ngược lại lại đưa ánh mắt thương hại của mình nhìn về phía những người khác.

Dường như ông ta đã biết lí do mà bọn họ sẽ xuất hiện ở đây cũng như sẽ gặp phải chuyện gì vậy.

Hiển nhiên ngoại trừ Cố Sở, còn có một người nữa cũng đã phát hiện ra điều này, đó chính là người đàn ông lúc đầu Cố Sở nghe thấy đang kêu gào thân phận của mình, bắt mọi người thả hắn hắn trở về.

Đối phương nhìn qua tầm khoảng bốn năm chục tuổi, mặc tây trang đi giày da, mang trên người loại khí tràng trên quan trường kiểu cố làm ra vẻ, loại người này đại khái không phải loại quan lớn gì, ngược lại chỉ có chút quyền thế, thích thể hiện thân phận.

“Mọi người đều đến đủ rồi.”

Thấy Cố Sở xuất hiện, người đàn ông mập mạp hiền hòa bắt đầu mở miệng.

“Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Sử Nhân, Sử trong lịch sử, Nhân là chỉ người, mọi người muốn gọi tôi là gì cũng được, dù so sau này cũng không có cơ hội chạm mặt lần nữa.”

Nói đến đây, ánh mắt của ông ta khi nhìn về phía mọi người trở nên thương xót hơn rất nhiều, năm người mới, không biết còn có thể sống sót được mấy người.

Hắn cười tự giễu ở trong lòng, kỳ thật hắn làm gì có tư cách để cười nhạo người khác, bị quyển sách này lựa chọn, đều là người xui xẻo mà thôi.

“Sao lại thế này?”

“Là anh đưa chúng tôi tới đây sao?”

“Mau thả bọn tôi ra ngoài.”

Sử Nhân vừa mở miệng thì đã chọc phải chọc tổ ong vò vẽ, người phụ nữ vốn đang tìm con trai cũng không tìm nữa, xông lên túm lấy cổ áo của hắn bắt hắn tha bà ta ra ngoài.

Cố Sở thì rất bình tĩnh, cô nhìn trời, đại khái là khoảng năm sáu giờ chiều, mà lúc cô mất đi ý thức rõ ràng đã là chuyện của hơn một giờ sáng. Nếu là hôn mê bởi thuốc, lúc tỉnh dậy sẽ cảm thấy khó chịu vô cùng, nhưng hiển nhiên, giờ đây khi cô tỉnh lại vẫn cảm thấy vô cùng khỏe mạnh, năng lực tư duy cũng vẫn rất bình thường, không hề bị dại ra sau khi dùng thuốc.

Hơn nữa nghe khẩu âm của những người này, hình như là những người từ những địa phương khác nhau, đưa những người không hề có sự giao thoa tới cùng một chỗ, đã là chuyện vô cùng ly kỳ rồi.

Sử Nhân là người đại diện, nhưng không phải kẻ đứng sau màn.

“Chuyện của mấy người không phải do tồi làm, mọi người nghĩ kỹ lại xem, trước khi tới nơi này, có phải đã từng lật một quyển sách ra xem không, thứ đưa mọi người tới đây, chính là quyển sách đó.”

Sử Nhân tránh thoát khỏi bàn tay của người phụ nữ kia, mở miệng giải thích.

“Anh nói rất đúng, tôi vừa mới chạy xe tới khu nghỉ ngời chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ trong xe lại xuất hiện một quyển sách mới không biết từ đâu ra, chưa lật được mấy trang đã mơ hồ, khi tỉnh lại thì đã tới đây rồi.”

Người đàn ông đang ở trần tên là Mã Đại Quân, là tài xế xe vận tải, nửa đêm sau khi chạy xe về khu nghỉ ngơi định đọc mấy quyển sách khiêu gợi một chút, ai ngờ còn chưa lật được mấy trang lại tìm thấy một quyển sách mới không biết từ đâu ra.

“Cháu cũng vậy.”

Cô nữ sinh đang trốn trong góc cũng mở miệng, cô vì cãi nhau với cha mẹ về vấn đề thành tích nên đã trốn trong một tiệm sách mở 24 giờ, đang đổi một quyển sách khác định lật ra xem, ai ngờ quyển sách này lại trắng tinh không có lấy một chữ, cô còn chưa kịp đi tìm ông chủ để hỏi han thì đã xuất hiện ở nơi kỳ quái này rồi.

Mỗi người theo thứ tự lần lượt kể ra chuyện mà mình đã gặp phải, khi tầm mắt mọi người chuyển qua Cố Sở, cô lược bỏ rất nhiều chi tiết, chỉ nói lúc đó cô đang lấy đại một quyển sách trong giá sách ở nhà ra xem.

Cố Sở đang suy nghĩ về câu nói mới nãy của Sử Nhân, thế giới này, chẳng lẽ đây là một thời không khác hay sao? Hay là một cái kết giới kỳ quái thần dị nào đó?

Chuyện cô kể cũng không có gì kỳ quái cả, mọi người chỉ nhìn cô nhiều thêm mấy lần do cách ăn mang và trang điểm kỳ lạ của cô.

Hơn nửa đêm đeo ai cái khẩu trang, còn đeo một bộ găng tay dày mùa đông, nhìn không giống người bình thường tí nào.

“Làm sao sách lại có thể mang người đi đâu được cơ chứ?”

Tuy rằng bọn họ đã xác định được việc trước khi mất đi ý thức đều cùng lật xem một quyển sách, nhưng điều này cũng không thể thuyết minh rằng quyển sách đó là thứ đã đưa bọn họ tới nơi kỳ quái này được.

Đây lại không phải là thế giới huyền huyễn gì, sách còn có thể thành tinh nữa hay sao?

“Mọi người cẩn thận nhớ lại hình dáng của quyển sách kia xem nào.”

Thái độ của Sử Nhân vẫn rất hòa thuận, kiên nhẫn khuyên bảo.

Vẻ mặt của hắn không giống như đang giả vờ, Cổ Sở nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cuốn sách kia một cách rõ ràng, giây tiếp theo, cô cảm giác thấy bàn tay nặng trĩu, theo bản năng nắm chặt, lại mở mắt ra một lần nữa, quyển sách kia đã xuất hiện trên tay cô.

Không chỉ có mình Cố Sở làm được như thế, nữ học sinh nhìn hơi nhát gan kia cũng đã triệu hồi thành công quyển sách kia bằng ý thức, thấy những người khác lần lượt thành công, những người còn lại cũng giật mình làm theo.

“Chính là quyển sách này, lúc nãy tôi đang xem quyển sách này, nhưng mà làm sao có thể, đây nhất định là mánh khóe bịp người mới nhất, ma thuật cái gì, ảo thuật cái gì đó, nhất định cũng đã có rất nhiều người bị lừa rồi, sao lại không thấy báo nào đưa tin cả, đúng là thất trách nghiêm trọng mà.”

Bàng Xung cả người toát ra vẻ quan lại không tin nói.

“Tôi kiến nghị anh không nên phá hỏng quyển sách này.”

Thấy người đàn ông định xé quyển sách này, Sử Nhân vội vàng mở miệng, “Lúc trước tôi thấy có người từng làm như thế, sau đó hắn cũng tự nhiên bị xé rách mất mấy miếng trên người.”

Đồng tử Cố Sở thu nhỏ lại, cô nhớ tới một đoạn trong quyển nhật ký kia ——

【Mình nhìn thấy có người đốt quyển sách kia, sau đó hắn cũng bị thiêu cháy 】

Sở Tương Như cũng bị quyển sách này kéo vào một không gian khác hay sao? Chuyện anh ấy mất tích có liên quan gì tới quyển sách này không?

“Nào có chuyện vớ vẩn như thế cơ chứ.”

Biểu tình Bàng Xung vẫn còn hồ nghĩ, nhưng cũng không còn dám xé sách như trước nữa.

“Mọi người đọc lại đi, có lẽ đã đổi mới nhiệm vụ rồi đó.”

Lúc nói chuyện, hắn cũng đã lấy ra quyển sách của mình, lật xem nhiệm vụ lần này.

【Hỡi người nhi lang phụ lòng, tân nương của chàng đang đợi ở nhà, khi Chúc Dung trở về, hỏa thần sẽ tới lấy đi hết thảy tội nghiệt 】

【 Nhiệm vụ bắt buộc thứ nhất: Đến thôn Hỏa Thần, sống sót qua ba ngày, khen thưởng 5 điểm Thư Khoán】

【 Nhiệm vụ không bắt buộc thứ hai: Tiêu diệt nguồn cơn cái chết ly kỳ trong thôn, khen thưởng 10 điểm Thư Khoán】

Nhắc nhở:

1. Nguyên nhân dẫn đến cái chết là sự chia cách.

2. Rời thôn chác chắn sẽ chết.

Dưới dòng chữ gốc lại hiện thêm một vài dòng mới, mà sách của Sử Nhân lại có thêm một dòng chữ nữa.

【 Khen thưởng dành cho người dẫn đường: Mỗi một người mới còn sống, khen thưởng 2 điểm Thư Khoán, tất cả đều còn sống, khen thưởng thêm 5 điểm Thư Khoán 】

Nhìn thấy khen thưởng dành cho người dẫn đường, trên mặt Sử Nhân hiện lên một chút ý cười, đây là lần đầu tiên ông làm nhiệm vụ dẫn đường cho người mới, trước kia chỉ nghe nói có khen thưởng phong phú, lại không biết rốt cuộc được thưởng bao nhiêu.

Chuyện quan trọng nhất là độ khó của nhiệm vụ dành cho người mới thấp hơn so với các nhiệm vụ khác, cho dù không giữ nổi tất cả người mới, Sử Nhân cũng nắm chắc có thể tự bảo vệ mình, quyển sách này thật sự đúng là đòi mạng, người đã trải qua ba chuyện xưa như Sử Nhân khắc sâu trong lòng rằng muốn sống sót trong những chuyện xưa này khó khăn cỡ nào.

Hiện tại ông ta vẫn chỉ là người đọc sơ cấp, cần phải tích cóp đủ điểm, thì mới có thể sống sót ở những câu chuyện xưa càng khó về sau.

Nhìn những dòng chữ đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, mọi người dần dần tin vào lời nói của Sử Nhân, nhưng đồng thời những nhiệm vụ được ghi ở trên cũng khiến cho trái tim bọn họ lo sợ.

Sống sót qua ba ngày? Quyển sách khó hiểu này còn có thể lấy được mạng người hay sao?

“Vừa nãy tôi đã nhìn qua thông báo trên trạm dừng xe buýt, nơi này mỗi ngày lúc 6 giờ tối sẽ có một tuyến xe buýt số 333 đi qua, trạm dừng cuối là Hỏa Thần thôn trong nhiệm vụ, bây giờ là 17:56, xe buýt chắc cũng sắp tới rồi.

Sử Nhân rút di động ra, tuy rằng công năng của điện thoại đại trong đại đa số thế giới đều bị cấm dùng, nhưng xem thời gian thì vẫn được, thời gian trên di động sẽ trùng với thời gian ở không gian đang đứng.

Vừa dứt lời, một chiếc xe buýt cũ xưa từ xa chạy tới.

“Loảng xoảng loảng xoảng —— chi ——”

Không biết chiếc xe buýt này đã dùng bao nhiêu năm rồi, khi phanh lại trước bến xe buýt, đã số các linh kiện đều phát ra thanh âm kẽo kẹt, đuôi xe thải ra mùi khói bụi nồng nặc, khiến cho người khác hoài nghi không biết nó còn có thể chạy tới điểm tới một cách an toàn hay không nữa.

“Lên xe đi.”

Sử Nhân đầu tàu gương mẫu, “Không lên xe thì sẽ không thể tới thôn Hỏa Thần đúng giờ được đâu, tới lúc đó sẽ gặp phải chuyện gì, mọi người không muốn biết đâu.”

Lời nói của ông đánh mất ý tưởng của một vài người, cả đám người theo sát Sử Nhân lên xe.

Có lẽ là do cảm thấy Sử Nhân biết nhiều thứ hơn mình, sau khi lên xe, bọn họ phần lớn đều đi về phía đuôi xe theo Sử Nhân, chuẩn bị hỏi ông ta một vài chuyện, mà Cố Sở sau khi lên xe lại ngồi luôn ở ghế phụ.

Tái xe lái xe là một người đàn ông trung niên, diện mạo bình thường, thấy Cố Sở ngồi ở ghế phụ thì nhìn cô mỉm cười hiền lành.

“Chú, tuyến xe này chú chạy đã lâu rồi đúng không?”

Cố Sở tùy ý tới gần bắt chuyện.

“Cũng được hơn ba mươi năm, năm đầu tiên chú nhập chức đã là tuyến này rồi, ngẫm lại sau này tuyến xe này phải sửa lại, cũng hơi hoài niệm một chút.”

Chú tài xế cảm thán.

“Sửa? Vì sao muốn sửa?”

Ánh mắt Cố Sở hơi lóe.”

”Thôn Hỏa Thần muốn dời thôn, không phải mọi người là chuyên viên phụ trách tới hỗ trợ thăm dò công việc dời từ đường của thôn Hỏa Thần hay sao?”

Tài xế tò mò xoay đầu nhìn Cố Sở vài lần, “Thôn trưởng thôn Hỏa Thần hôm qua còn đặc biệt tới nói chuyện với chú, bảo chú không được đến trễ mà?”

Cố Sở mới phản ứng lại, đây chắc là thân phận hợp lý để bọn họ có thể vào ở trong thôn Hỏa Thần.

“Chúng cháu là người phụ trách chuyện từ đường, nhưng cũng không rõ chuyện thôn Hỏa Thần dời thôn cho lắm, đúng rồi chú à, chú biết những gì về thôn Hỏa Thần thế, chúng cháu cũng chưa từng thăm hỏi thôn dân nơi đó, sau này còn phải ở lại mấy hôm, không biết phải ở chung thế nào.”

Dời thôn, dời từ đường, đây có lẽ là một manh mối.

“Ha ha, thế thì cháu hỏi đúng người rồi, tuyến đường này chú chạy đã hơn ba mươi năm rồi, người trong thôn muốn ra ngoài phần lớn đều xe của chú, người trong thôn này đều mang họ Bành, chín họ Chúc Dung cháu biết không, Bành là một trong số đó, bọn họ đều nói mình là hậu duệ của Chúc Dung, vị thần lớn nhất được thờ phụng trong từ đường chính là Chúc Dung, những năm trước đàn ông trong thôn không cưới người ngoài, phụ nữ không gả xa, sợ bị loãng huyết mạch, sau khi đất nước thống nhất thì dần dần không còn quan niệm này nữa, hiện tại thôn Hòa Thẫn cũng giống như các thôn khác thôi.”

Tài xế đĩnh đạc nói, kể hết toàn bộ chuyện xưa của thôn Hỏa Thần cho Cố Sở nghe.

Sử Nhân vốn đang ngồi phía sau nghe thấy cuộc đối thoại của Cố Sở và tài xế thì đã ngồi lên phía trước, thấy tài xế nhắc tới Chúc Dung, tức khắc trước mắt sáng ngời.

Lúc đang chuẩn bị hỏi, bỗng nhiên tài xế phanh gấp một cái, nửa người đập lên ghế trước.

Cố Sỡ ổn định thân thể, ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy trước thân xe, một cô gái trẻ tuổi duỗi tay đón xe, nếu không phải tài xế phanh lại kịp thời, lúc này đã sớm đâm bay người đó đi rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.