“Bùi ca, anh cho em hả?” Tư Hoài Tây dở khóc dở cười nhìn số dư ngân hàng tăng thêm một triệu.
Bùi Chiêu Chu ngạo mạn kỳ cục ‘ừ’ một tiếng, còn bổ sung: “Không phải em nói gần đây mình thất nghiệp sao? Tôi muốn cho em.”
Tư Hoài Tây hai mắt sáng ngời, cười nói: “Em cũng đâu thiếu tiền, nhưng tấm lòng Bùi ca em xin nhận, còn một triệu tinh tế tệ này quá nhiều, em tiêu không hết.”
Nói xong lại chuyển tiền về cho Bùi Chiêu Chu.
Tin nhắn chuyển khoản làm màn hình lại sáng lên, Bùi Chiêu Chu thậm chí còn chẳng nhìn, đôi mắt lạnh lùng hơi nhăn, như thể phân vân khó hiểu, nói: “… Em không cần trả lại, theo hợp đồng thì tôi bao dưỡng em, những khoản chi phí tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Lúc này Tư Hoài Tây mới moi từ trong trí nhớ ra bản hợp đồng bao dưỡng bị ném đi tám đời, đôi mắt xanh biển ranh mãnh cong lên, nói: “Vậy Bùi ca có nhớ phải định kỳ tiếp xúc thân mật trên hợp đồng không?”
“Em muốn anh hôn em.”
Trong lòng Bùi Chiêu Chu kinh hãi, đôi mắt hổ phách vàng kim hơi ngượng ngùng khó xử, mười ngón tay nhẹ nhàng khép lại, vành tai phiếm hồng, ra vẻ bình tĩnh nghiêm túc nói như đàm phán: “Đây là nơi công cộng, tôi… về rồi hôn.”
Ý cười tràn ra từ khóe miệng Tư Hoài Tây, đôi mắt sâu thẳm, có khi sẽ thấy Bùi ca quá chiều hắn, làm hắn… không thể không muốn dò xét giới hạn, khát cầu nhiều hơn.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tư Hoài Tây ngồi ở sô pha bên cạnh, dư quang nhìn Bùi ca đột nhiên chỉnh lại cổ áo, trên mặt lộ ra vẻ hoảng loạn chột dạ khó hiểu, giống ông chủ không muốn bị cấp dưới phát hiện tình yêu văn phòng.
Rõ ràng bọn họ chưa làm gì cả.
“Mời vào.”
Người tới không phải trợ lý Kim Tư Hoài Tây biết.
Trợ lý Lâm bước chân vội vàng, vừa vào liền nói: “Bùi tổng, trợ lý Kim gặp chuyện rồi!”
Bùi Chiêu Chu nhíu mày: “Trợ lý Kim xảy ra chuyện gì? Không phải tôi vừa bảo cậu ta đi công tác thay hay sao?”
Trợ lý Lâm: “Đúng là vậy nhưng chiếc phi thuyền trợ lý Kim đi gặp nạn, tin tức bên ngoài đã bị chặn nhưng cảnh sát nói phi thuyền bị một đám tinh tặc bắt đi, tín hiệu bị chặn, cũng không biết chuyện gì xảy ra bên trong phi thuyền, trợ lý Kim bây giờ rất nguy hiểm.”
Phi thuyền?
Sẽ không trùng hợp vậy đi.
Tư Hoài Tây hỏi: “Phi thuyền nào?”
Trợ lý Lâm nói tên ra, Tư Hoài Tây đột nhiên hiểu ra, quả nhiên là cái phi thuyền kia, phi thuyền mà nhân vật chính Bạch Hoài Ngọc mất liên lạc.
Nếu đúng như vậy thì không cần lo lắng, dựa theo cốt truyện sẽ có một kẻ thần bí điều khiển cơ giáp chiến đấu, giúp nhân vật chính và những hành khách khác trốn khỏi ra.
Ánh mắt trợ lý Lâm do dự thấp thỏm nhìn Bùi tổng sắc mặt không tốt, nói ra nghi ngờ của mình: “Bùi tổng, ngài lâm thời thay đổi lịch trình nên trợ lý Kim mới thay ngài đi công tác, sau đó là sự việc tinh tặc cướp phi thuyền, đây không phải quá trùng hợp sao.”
Trợ lý Lâm cũng là tâm phúc của Bùi Chiêu Chu, y lo lắng cũng không phải không có lý. Địa vị của Công ty Cơ giáp Lam Hàng có hơi nhạy cảm, tuy rằng cơ giáp Bùi tổng thiết kế có các tính năng ưu việt, đến cả quân đội Đế Quốc cũng mua, nhưng… anh cũng xuất thân từ quân đội Đế Quốc, còn từng là thiếu tướng, lại luôn bị cao tầng Đế Quốc kiêng kị.
Sản phẩm của Công ty Cơ giáp Lam Hàng không thể không dùng, lại không thể không phòng.
Đôi khi gián điệp lẻn vào, nếu là địch quốc hay đối thủ cạnh tranh thương nghiệp thì còn tốt nhưng thỉnh thoảng bắt được đặc công Đế Quốc phái tới, bắt giam vào ngục, kết quả là đá chìm đáy bể, không cần nghĩ đều biết sẽ trở lại bộ phận ban đầu.
Thật làm người ta nghẹn uất.
Bùi Chiêu Chu tức khắc trầm mặt xuống, trợ lý Kim là trợ thủ đắc lực cũng là tâm phúc của anh, gần đâu vì mang thai nên anh mới giao nhiệm vụ công tác cho cấp dưới.
Tư Hoài Tây nghe ở bên cạnh, đôi mắt thâm trầm theo.
Không tham gia cuộc đối thoại của Bùi ca và trợ lý của anh nhưng liên tưởng đến cốt truyện trong sách không khỏi khiến hắn hoài nghi, sự kiện tinh tặc cướp phi thuyền lần này có thể là nhắm vào Bùi ca, hiện tại chỉ còn dư một điểm đáng ngờ, kẻ điều khiển cơ giáp thần bí kia đến tột cùng có phải Bùi ca không?
– ————————————
Trên phi thuyền.
“Đừng giết tôi! Tôi cho các người tiền!” Hành khách ngục ngã khóc lóc van xin.
Đại quân tinh tặc hung ác không biết dùng thủ đoạn nào lẻn vào phi thuyền, cơ trưởng cũng bị tinh tặc giết hại, giờ bọn họ có chạy cũng không được.
Đám tinh tặc cười to: “Thế mày có thể cho bọn tao bao nhiêu?”
Hành khách kia lập tức mở máy truyền tin, đưa cho bọn tàn bạo này xem, run run môi nói: “Tôi, tôi có hơn ba trăm năm mươi ngàn, tôi sẽ đưa cho các người, đưa toàn bộ, chỉ xin nhóm tinh tặc mấy người có thể tha mạng cho tôi!”
Một tên tinh tặc đẩy tên tinh tặc râu quai nón, mắt nhỏ âm lãnh nheo lại, nói: “Đừng làm loạn, hiện tại tín hiệu đã bị lão đại phong tỏa, không thể chuyển một lượng lớn tiền, đừng làm hỏng chính sự.”
Tinh tặc râu quai nón bất mãn nói: “Này không phải lãng phí tiền sao? Chúng ta phí nhiều sức chạy tới nơi này không phải để kiếm chác lại sao.”
Tinh tặc bên cạnh lạnh lùng liếc gã: “Thế mày đi mà nói với lão đại.”
Tinh tặc râu quai nón chậc một tiếng cũng không nói nữa.
Sao gã dám nói thế với lão đại tinh tặc vương, nên biết trên phi thuyền này có tử địch của lão đại, người từng là thiếu tướng Đế Quốc, từng suýt chút nữa đánh sập đoàn tinh tặc bọn họ. Lão đại còn bị Bùi thiếu tướng bắn một phát vào chân, lão đại phải nói là hận thấu xương Bùi Chiêu Chu kia, nếu không cũng sẽ không hợp tác với những người đó…
Tinh tặc bên cạnh thấy gã không hé răng liền mở miệng nói: “Đem hành khách này xử lý một chút đi.”
Tinh tặc râu quai nón hơi bất mãn, nhưng lần này gã học được thông minh, xử lý những hành khách đó trước rồi nói.
Bằng bằng bằng!
Sau vài phát súng, hành khách ngã xuống đất không dậy nổi.
Tinh tặc râu quai nón đuổi theo sau bước chân của đồng bọn, oán giận lẩm bẩm: “Đoàn tinh tặc chúng ta chưa bao giờ giết nhiều người như vậy, đều vì tiền hết, còn không bằng thả bọn họ trở về, như cắt rau hẹp ấy, đợi chúng kiếm ra tiền thì thu hoạch lần nữa, nếu giết hết bọn chúng, sau này ai còn dám đi qua tuyến đường tinh vực này nữa!”
* Cắt rau hẹ = hút máu: hành vi moi móc tiền của người khác từ từ.
Đồng bọn tinh tặc biết nhiều nội tình hơn tinh tặc râu quai nón này một chút, thấp giọng trả lời: “Nếu mày cũng muốn biến thành xác chết như những hành khách kia thì tiếp tục loa loa cái mồm đi, mày nghĩ cả bọn muốn giết à? Chúng ta là tinh tặc chả phải sát thủ, nhưng những người đó đã yêu cầu.”
Trong mắt tinh tặc râu quai nón hiện lên sợ hãi, xì xì hoài không nói.
Chờ bọn họ đi rồi, trợ lý Kim trốn trong khoan ẩn của phi thuyền mới nhẹ nhàng thở ra, ở trong không gian tối tăm chật hẹp bật màn hình ánh sáng vàng nhạt, ánh mắt trợ lý Kim vô cùng môn nóng nhìn tín hiệu trên màn hình.
—— Lẹ lên! Mau gởi thư đi mà, Bùi tổng, tôi có chuyện khẩn cấp cần nói với anh, hơn nữa mạng nhỏ này cũng khó giữ được!
Khi tinh tặc vừa vào phi thuyền liền làm huyên náo, rất nhanh làm cho thư ký Kim cảnh giác được, ý thức được sự việc trong vài giây y liền lợi dụng lúc hỗn loạn trốn vào khoan ẩn của phi thuyền, mỗi phi thuyền đều có chỗ đặt dây điện, lấy đồ kim loại cạy chút là có thể dịch ra.
Trợ lý Kim làm trợ lý thủ tịch toàn năng của Công ty Cơ giáp Lam Hàng, nghe nhiều riết thuộc, mà y cũng có hiểu biết đối với phi thuyền cơ giáp, ngẫu nhiên có mấy bản vẽ phi thuyền qua tay y, trợ lý Kim đều sẽ lưu ý nhìn tới.
Trăm triệu không ngờ lại có ngày hữu dụng, trợ lý Kim kích động muốn khóc mà không được, y trốn trong căn phòng chỉ rộng tầm một mét, trợ lý Kim chỉ đành cuộn người lại, không ngừng nhìn chằm chằm máy truyền tin.
Viết bức tâm thư đong đầy nước mắt gửi người nhà, bùm bùm nổ ra hơn ngàn chữ, thậm chí đến Bùi tổng và vài người bạn cũng viết cho mỗi người vài trăm, sau đó lấy máy truyền tin xóa hơn một ngàn cuốn tiểu thuyết thể loại tổng tài từ Lục Giang.
Khi xóa đi, tâm trợ lý Kim đặc biệt đau, đây đều là những gì y trân quý từ rất lâu, thường thường sẽ lấy ra xem lại đó!
Sau khi hoàn thành những việc này, trợ lý Kim ngồi xổm trong không gian nhỏ hẹp này mặc cho số phận.