Lệ Quân ngang nhiên trả lời: “Phải đó thì sao, người của bên Tử Yên vốn chẳng có ai tốt đẹp. Hai món đồ rơi ra kia là thứ mà hôm đó ả đưa cho ta, định mượn tay ta để hãm hại cô đó… nên ta mới mượn cái mạng của con nô tỳ này mà vả mặt ả sẵn tiện hút lấy linh lực để sau này bảo vệ cô thật tốt chứ.”
Nhất Dạ lắt đầu chống đối.
“Ta không cần cô bảo vệ theo cách này. Quân Quân à… là một mạng người đấy!”
“Thì đã sao! Ta đang giúp cô trả thù đó Tiểu Dạ. Nếu ta không nhúng tay vào để cho tên Diệp Lãnh kia tự sinh lòng hoài nghi với ả thì sau này ả vẫn cứ hãm hại triệt để cô cho xem.” – Lệ Quân cau mày khó chịu.
“Nhưng có nhiều cách, tại sao lại phải giết người? Nô tì đó rõ là không có tội gì cơ mà!” – nàng nghiêm giọng.
“Tại sao lại không có tội, tội của cô ta là đã hầu hạ cho ả nữ nhân thâm độc kia đấy!” – Lệ nóng giận ngắt lời.
“Sao cô lại ngang ngược như thế, ở đây không phải là nơi cô có thể tùy tiện lấy mạng người khác được!”
“Tùy tiện! Cô cho là ta tùy tiện sao?! Nếu ta tùy tiện thì đã tự tay đi lấy mạng con tiện nhân kia rồi đấy Tiểu Dạ. Nhưng ta đã để cho ả sống, và ta sẽ thay cô dày vò ả đến chết đi sống lại… tất cả vì ta muốn tốt cho cô, sao cô lại không hiểu?!”
“Ta biết cô là vì ta, nhưng Tuyết Kỳ à… cô đã đi quá giới hạn của mình rồi, cô đừng khiến ta thấy cô giống những con người mưu mô ác độc không màng tính mạng người khác trong chốn thâm cung này. Ta thật không muốn cô giống họ!” Nhất Dạ phản bác mạnh mẽ.
Cô ta bất lực cười khảy.
“Hừm! Ta vì cô làm biết bao nhiêu chuyện… ta chỉ tùy tiện giết một người mà cô đã muốn trách tội ta… Được lắm Nhất Dạ!”
“Tùy tiện giết người! Tuyết Kỳ à… ta thật không muốn thấy bộ dạng này của cô!”
“SỞ NHẤT DẠ! CÔ!
Được! Thế thì từ nay về sau, chuyện của cô… ta không màng tới nữa!!!”
Lệ Quân và Nhất Dạ bắt đầu chiến tranh lạnh kể từ hôm đó. Bởi nàng đang mang một phần tính của một con người phàm tục có thiện tính nên không thể chấp nhận việc sát hại nhân loại. Còn Lệ Quân cũng như Tuyết Kỳ mang thuần tính yêu tinh lại thêm cố chấp niệm tình cảm với Nhất Dạ – nên cô ấy sẵn sàn triệt hạ tất cả để bảo vệ nàng thậm chí kể cả Diệp Lãnh người mà Nhất Dạ yêu nhất.
Còn về Diên Tử Yên, ả bị Diệp Lãnh ghẻ lạnh một thời gian sau đó. Mọi người trong cung ai cũng cho rằng cô ta đang bị thất sủng như thế là đáng đời. Nhưng chỉ duy nhất mỗi Nhất Dạ nhận ra đấy chỉ là bề nổi của tảng băng, thật chất Diệp Lãnh làm vậy là để bảo vệ Tử Yên khỏi một kết cục tệ hại hơn.
“Đó còn không phải là thiên vị sao, nếu đổi lại là ta, có lẽ giờ này đang ở trong lãnh cung lạnh lẽo không bóng người hầu hạ, cơm canh thiêu lạnh, gặm nhấm từng nỗi uất hận. Chàng ta thật sự rất không công bằng!”
Nhất Dạ tuy đã thoát khỏi cái bẫy của Tử Yên nhưng lại không cam tâm về kết cục của ả hiện tại. Dù sao nàng cũng là người bị hại nhưng Diệp Lãnh lại không tiếp tục truy cứu còn tìm cách bảo vệ cô ta – đúng thật là hắn chưa bao giờ nghĩ cho nàng.
Những suy nghĩ bi quan như thế cứ tồn tại giằng xé tâm hồn Sở Nhất Dạ, bây giờ lại thêm sự mâu thuẫn của nàng và Lệ Quân – tình bạn đẹp nhất của mình cũng bị ảnh hưởng từ chuyện này.
“Đúng… cô ấy cũng chỉ vì muốn bảo vệ ta nên mới ra tay thẳng thừng như vậy, dù gì thì Lệ Quân cũng cứu ta nhiều lần nên giờ ta mới có thể thánh thót cãi nhau với cô ấy. Không thể mãi như thế này được. Thôi thì lần này mình phải chủ động đến xin lỗi trước rồi.”
Nói rồi Nhất Dạ liền đi đến cung của Thập Lệ Quân, nhưng lần này cô ấy không dễ dàng mà để cho nàng dỗ dành được.
“Thấy ta đến Thập phi ngươi không nghênh đón à, thật không biết phép tắc…” – Nhất Dạ ra bộ xéo sắc nhưng mắt lại lén liếc sang cô ấy mà thăm dò tâm trạng.
“Ta không nghênh đón cái loại người không phân biệt lí lẽ, làm ơn mắt oán, xin người đi về cho!” Lệ Quân ra mặt chán ghét.
Nhất Dạ nhìn thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng nên đã đưa ra tuyệt chiêu nhõng nhẽo, chủ động tiếng đến lay lay cánh tay của Lệ Quân nũng nịu.
“Thôi được rồi mà, Tiểu Tiên Nữ xinh đẹp đừng giận ta nữa có được không…”
Liền một cái “hụych” Lệ Quân vẫn còn rất giận nên đã lỡ tay hất mạnh ra làm Nhất Dạ hoảng hồn bất cẩn ngã mạnh sang ghế bên cạnh đồng thời va chạm với cạnh bàn khiến nàng ôm bụng đau nhói.
Lệ Quân tuy bởi vì đã hứa là từ nay sẽ không lo cho nàng nữa nên đã cố tỏ vẻ không quan tâm.
“Người đâu… vào đây đỡ hoàng hậu nương nương về! Là Lệ Quân đã thất lễ với hoàng hậu rồi, xin mời người về cho. Lát nữa ta sẽ đến thỉnh tội sau!”
Lệ Quân nói dứt lời lạnh nhạt quay mặt định bước đi vào gian phòng trong, thì lúc này thái giám của hoàng thượng đến truyền tin.
“Hoàng hậu nương nương, thì ra người ở đây, xin người mau chóng quay trở về Sở Tiêu cung. Hoàng thượng đang nổi trận lôi đình đấy ạ!”
Nhất Dạ tim hẫng đi vài nhịp, hạ giọng hỏi: “Ngươi có biết là chuyện gì mà khiến người nổi giận đến thế không?”
Cùng lúc này Khúc Đàn chạy thục mạng vào trong, nhỏ giọng vào tai nàng: “Có chuyện lớn rồi nương nương, hoàng quý phi đột nhiên nổi điên như bị trúng tà, miệng nói linh tinh vu cáo rằng người dùng tà thuật để hãm hại cô ta nữa a!”
Nhất Dạ liền nhanh chóng rời về Sở Tiêu cung.
Lệ Quân vừa quay mặt đi vào trong đã dùng thuật nghe thấy được tình hình lúc này thì mới thật sự để tâm đến, trong lòng đã bắt đầu lo lắng bất an hơn. Lời nói lúc bốc đồng vậy thôi chứ sao có thể bỏ mặt Nhất Dạ được.