Diên Tử Yên vừa nghe qua liền hoảng hồn khóc ngất lên: “Trời ơi… Tiểu công chúa đáng thương tội nghiệp của ta! Thái y… theo như lời người nói thì có kẻ nào đó đã hãm hại con của ta và hoàng thượng sao?!”
“Thưa nương nương, thần không dám chắc chắn nhưng để tránh đêm dài lắm mộng…
Bệ hạ, xin người hãy xem xét sự việc này lại ạ.” Thái Y cung kính đáp lời.
Yên Tử nức nở ăn vạ: “Hoàng thượng… chắc chắn là có kẻ vì ganh ghét đố kỵ muốn hãm hại thần thiếp bằng cách đổ hết lên người con chúng ta, thật là tàn nhẫn mà! HỨC HỨC!”
Lúc này mọi sự chú ý đều dồn về phía Nhất dạ hoàng hậu: “Thật đáng sợ… phải chăng là hoàng hậu nương nương!”
Một người trong số đó nói nhỏ.
“Phải rồi trước đây ta có nghe nói hả Thu Huệ mà lúc trước bị hoàng thượng thông cáo, thì chính là do hoàng hậu hãm hại… Vậy có khi nào hoàng quý phi chính là mục tiêu kế tiếp không?”
“Các người nên cẩn thận cái miệng của mình đấy!” – Thập Lệ Quân đứng bên cạnh nhắc khéo cảnh cáo bọn họ.
Lúc này tì nữ của Tử Yên mới lên tiếng: “Thưa hoàng quý phi, lúc nãy nô tì vừa vào phòng của tiểu công chúa, liền thấy có bóng dáng cung nữ nào đó đang ấp ló bên ngoài cửa, nô tì có hỏi mà cô ta im lặng vội vàng rời đi, liệu có liên quan gì đến chuyện này không ạ?”
Tử Yên ôm con gào khóc: “Hoàng thượng, người có nghe thấy không, quả là có người hại con chúng ta! Trời ơi! Tiểu công chúa đáng thương tội nghiệp này, mới sinh ra đã bị kẻ gian sinh lòng thù ghét mà hãm hại thành ra như vậy! Nếu ai có hận có ghét thì trút hết lên người Diên Tử Yên ta này, xin hãy tha cho con của ta đi mà, nó có tội tình gì đâu chứ! Hức hức hức!”
Khác với mọi khi có chuyện, lần này Diệp Lãnh cố giữ bình tĩnh để suy xét mọi chuyện: “Được rồi. Nàng đừng khóc nữa, chuyện này ta nhất định sẽ cho nàng một đáp án. Xưa nay ta rất ghét loại nữ nhân đấu đá lẫn nhau nhất là trong hậu cung này, nên ta chỉ sủng ái Một Mình Hoàng Quý Phi! Nay lại có sự việc này… động đến hoàng tự thật không thể tha!!!”
Sau khi tình hình của tiểu công chúa đã ổn định, Diệp Lãnh về tẩm điện của mình cho người đi điều tra về sự việc của tiểu công chúa ngày hôm nay. Trong lòng hắn bây giờ có chút mâu thuẫn, liệu rằng Sở Nhất Dạ có liên quan gì đến không chuyện hôm nay không? Có chăng vì hôm đó ta lãng tránh tình cảm của nàng ấy nên đã sinh lòng thù hận Tử Yên và ngay cả ta. Nếu mưu đồ hôm nay thành công thì người được lợi nhất sẽ là nàng, nàng sẽ là người duy nhất mang đích tử của hoàng tộc. Ta liệu có nên tiếp tục tin nàng!
Phía Tử Yên thì đang trầm tư toan tính: “Lần này ta nhất định phải hạ được con tiện nhân đó!”.
Tử Yên dường như mất hết nhân tính, đưa mắt sang nhìn tiểu công chúa rồi đặt tay sờ lên vết hằn do chính ả tự tay làm ra trên cổ đứa nhỏ – mà ả đứt ruột sinh ra.
“Đứa trẻ tội nghiệp của ta, con cố chịu thiệt lần này nhé!”
Tối đến…
“Hoàng quý phi nương nương vì quá sợ hại và ám ảnh chuyên tiểu công chúa bị hãm hại nên đã có phần không tự chủ được, đã làm loạn lên muốn tự tử để không ai làm hại đến tiểu công chúa nữa!”
Tin tức nhanh chống lan truyền khắp hậu cung. Hoàng thượng cũng kịp lúc có mặt tại đấy để trấn an, vuốt nén nỗi sợ hãi của cô ta.
Diệp Lãnh nhìn thấy sủng phi của mình như thế thì vô cùng xót thương, càng tức giận hơn khi không biết kẻ nào đã to gan dám giở trò trong chốn hậu cung này. Vốn lúc đầu hắn còn nghi ngờ là do Nhất Dạ làm, nhưng không hiểu tại sao bản thân mình lại chần chừ do dự trong tình cảnh lúc này.
Được Diệp Lãnh ôm vào lòng, Tử Yên vờ bình tâm lại thổn thức:
“Hức hức! Tiểu công chúa là cả sinh mạng của thần thiếp, nếu có mệnh hệ gì thì thần thiếp cũng không còn thiết sống nữa!”
“Nàng không được nói những lời này, ta là hoàng đế của Nam Bách triều, đương nhiên phải bảo vệ cho hai mẫu tử của nàng được chu toàn, nàng yên tâm.” – hắn chua xót trấn an.
Tử Yên chưa thể thỏa mãng về cách hành xử của hoàng thượng. Cô ta có lẽ cũng nhận ra được những lời vừa rồi của mình vẫn chưa đủ thuyết phục hắn, nên tạm thời dừng mọi chuyện tại đây. Đợi thời cơ thích hợp gần nhất ả sẽ một tay lật đổ Sở Nhất Dạ.
Dù sao cô ta cũng đã không thể kiên nhẫn nhìn hoàng thượng mỗi ngày đều đến tẩm cung của nàng, ả ngày đêm luôn phập phồng lo lắng không thôi, sợ sẽ có một ngày nào đó Nhất Dạ sẽ dành hết ân sủng của mình. Cứ thế mà không màn đến sự an nguy của tiểu công chúa, lợi dụng để tranh sủng bất chấp.
“Nếu là lúc trước Diệp Lãnh người sẽ không cần suy nghĩ mà thẳng tay chém chết Nhất Dạ khi ả chỉ mới là kẻ tình nghi thế này. Nhưng bây giờ người đã do dự và cũng không nóng giận như trước… nếu cứ thế này thì không ổn, ta phải nhanh chống kết liễu con tiện nhân đó!”
Tử Yên nghĩ thầm trong lòng, bằng mọi giá phải diệt trừ cái gai trong mắt này!