Sắc giới

Chương 17



Tây Phượng quốc có bốn mặt là núi cao, trung tâm địa thế lại bằng phẳng, khí hậu ôn hòa, phía tây có núi tuyết lớn, từ bắc xuống nam kéo dài mấy trăm dặm, càng làm cách trở đường đi. Có vài sông lớn từ trong núi chảy ra, nhằm theo hướng đông nam mà chảy qua bình nguyên, nhập dòng với sông Thương Lan càng thêm chảy mạnh. Thương Lan giang chảy từ tây sang đông, dòng nước chảy rất xiết, thượng du có đá ngầm, gập ghềnh khó đi, tới đoạn sông hội tụ lại càng nguy hiểm,  từ một khe nước rít gào mà thoát ra khỏi núi, nhưng lúc ra tới biên giới, thủy thế lại thành bằng phẳng. Tây Phượng cùng Nam Cương là chung biên giới, những đèo núi phụ cận được tu sửa thanh thương lộ, thế nhưng người dưới xuôi đi thuyền lên cũng chỉ có thể dừng tại chỗ này chứ không đi thêm lên được nữa. Phía nam đất nước ít loạn, thương nhân thi nhau tập hợp tại đây dần dần qua hai trăm năm phát triển thành trọng trấn thương nghiệp lớn nhất phía nam. Phía đông còn có……có thể nói là một lá chắn tự nhiên mà trời cho, chặn được những cuộc xâm lăng của nước khác. Cao hơn mấy nhìn thước, quanh năm mây phủ trên đỉnh, sơn thế gập ghềnh, rất khó vượt qua, kéo dài tới tận bờ sông Thương Lan, muốn qua núi chỉ có duy nhất khả năng đi qua một cái khe sâu là không gặp trở ngại. Kinh qua bao đời hoàng đế đã định, nơi đó phát triển thành đồn trú, xây thành Ma Vân quan tường cao bích hậu, đồn trú nhiều trọng binh, chặn mọi cuộc tiến công của các nước phía đông. Bảy mươi năm trước Chiêu Quốc một tay diệt hết các nước phía Đông thống nhất thiên hạ, cũng đã điều quân lai phạm tới đây không ít lần, nhưng cũng toàn trở thành sát vũ, thương tâm mà về, biên giới hai nước từ đó yên ổn trong mấy chục năm, quan binh khuyến khích thương nhân, cho nên Ma Vân quan dần trở thành nơi phồn thịnh. Ở phương bắc này, có đại tuyết sơn hòa cùng Vân sơn thành bao nhiêu nhánh núi kéo dài không dứt, mặc dù cả một dãy núi không có nơi nào là không nguy hiểm, khiến cho Tây Phượng quốc thành ốc đảo duy nhất tại phương bắc là không thể công phá, lối ra vào duy nhất chỉ có đi qua Hòe thành, đi thêm nửa ngày khỏi biên giới sẽ tới chỗ thảo nguyên mà bọn mọi rợ hay tụ tập. Hàng trăm năm trước Thánh Võ Hoàng đế đã đánh đuổi quân mọi rợ mở rộng biên giới đất nước ra thêm hàng trăm dặm bến tận bờ sông Nam Ngạn, rất nhiều người nghèo tha hương tìm tới đây làm nhà, kinh qua trăm năm sinh sôi nảy nở, nơi này cũng dần phồn thịnh hẳn lên, thế nhưng do chiến hỏa nhiều lần, thành ra nơi đây vẫn còn thua xa phương nam trù phú yên ổn kia.

Ra xa khỏi nơi thành thị khí hậu thực ôn hòa, mùa đông cũng không quá lạnh, thế nhưng chưa tới Hòe thành, vừa mới đi, gió bắc thổi lạnh thấu xương, ngồi trên lưng ngựa đi không ngừng nghỉ, gió bắc lạnh lẽo giống như dao cắt vào mặt. Ta vốn da kiều thịt nộn, lại chẳng bao giờ cưỡi ngựa cả, chỉ có thể giữ cho chính mình ngồi thẳng trên lưng ngựa, còn lại do một tên lính khác lai dắt, một đường đi toàn xóc nảy lên xuống, đầu khớp xương của ta tưởng đã rụng rời hết cả ra rồi, bên trong hai mặt đùi cũng đỏ tấy lên, thời gian nghỉ ngơi còn phải chăm sóc cho Hàn Huyền Dịch. Sắc mặt hắn tái nhợt, lòng bàn chân sưng cả lên, vẫn luôn cắn răng không ngã xuống, còn ta thì lại cố gắng cắn răng không lả người đi. Cái tên Lưu trọng võ ngốc tử kia thấy ta luôn trưng ra một cái mặt khó chịu thì quát: “Ngươi bị làm sao vậy? Thân thể gì mà yêu xìu như một con đàn bà. Đi, ta sẽ đi dạy ngươi luyện cưỡi ngựa, tập ra chiến trường, đừng có để mất mặt tướng quân chúng ta.” Càng làm cho đám tướng sĩ cười ha hả.

Hàn Huyền Dịch khi đi là dẫn theo năm nghìn trọng giáp kỵ binh, khi tới Hòe thành là ngay lập tức lệnh cho Lưu Trọng Võ thu xếp cho quân lính còn bản thân mình thì dẫn theo trăm thân binh đi tới thẳng Dương thành, tòa thành to lớn duy nhất trên thảo nguyên. Khi chúng ta vừa đến nơi, Thái thú Dương thành đem người ra tận cửa tiếp đón.

“Hứa đại nhân, quân địch có động tĩnh gì không?”

“Khởi bẩm tướng quân, có trinh sát hồi báo, lần này tới xâm phạm chính là Phi lang tộc, quân thì ước tính hơn năm vạn người, bọn họ đã bị quân của Chiêu quốc đánh từ sông Nguyệt Hà tới nơi này, nhưng bọ họ cũng không ít lần tiến quân tới khiêu khích chúng ta, đại chiến là không thể tránh khỏi rồi. Hàn Tướng quân, quân lính của ta có khoảng sáu vạn, mà Phi lang tộc không giống những tiểu tộc dễ đối phó trước đây, triều đình liệu có ra quân tiếp viện không vậy?”

“Sáu vạn quân vậy là đủ rồi. Bản soái tự khắc có kế phá địch. Ngươi tức tốc phái người ra bờ sông Nguyệt Hà, lệnh cho Cao lão tướng quân lập tức rút toàn bộ quân về thành, cho người loan báo những bách tính xung quanh mau mau về Hòe thành tị nạn.”

“Thế nhưng thưa tướng quân, lương thảo của chúng ta chỉ có hạn…..”

“Yên tâm, triều định đang đưa tới đây hai mươi vạn bao lương thảo, còn có năm nghìn tù binh tới Dương thành xây công sự. Phi lang tộc tuy số lượng hùng hậu, nhưng đã chiến đấu qua với Chiêu quốc, nguyên khí đã không còn như trước. Triều định đang đi cử người đi kết liên minh với Chiêu quốc, tiền hậu giáp công, khỏi lo. Được rồi, không cần nhiều lời. Nhanh đi triệu tập chúng tướng quan lại đi vào phủ Thái thú họp gấp.”

Vào Thái thú phủ, ta đầu tiên là giúp hắn trị thương, bốn bề không gian im ắng, nhịn không được đành phải mở miệng hỏi:” Thiếu gia, ngài sao lại lừa gạt tên Thái Thú kia? Triều đình không hề đưa tới nhiều lương thảo như vậy, ta cũng chưa từng nhìn thấy tí tù binh làm công sự nào.”

“Trên chiến trường nhiều khi không thể chỉ lừa gạt địch nhân mà còn phải lừa chính người của mình.” Hắn cười cười rồi lại nói:” Ta bây giờ quân lực không hề hảo, trước tiên là phải làm cho mọi người yên tâm, thế mới có khả năng đánh thắng. Tây Phượng quốc của chúng ta nhỏ bé, nhân khẩu chỉ có khoảng hơn một trăm vại hộ, binh sĩ cả nước bất quá  khoảng hai mươi vạn, còn có các nơi đang canh phòng ở đông tây nam bắc thêm hai mươi vạn nữa. Vì nhiều nguyên nhân, mà lần này triều đình chỉ cấp cho ta có năm ngàn kỵ binh, địch với ta nếu so người thì đại thể là có tương đương, thế nhưng dân mọi rợ ấy vốn sinh ra trên lưng ngựa, nếu so kỵ binh thì chẳng ai thắng nổi chúng,  bọn chúng ai ai cũng đều tinh thông kỵ chiến (chiến đấu trên lưng ngựa). nếu trực tiếp đem quân đón đánh, chúng ta sẽ không thể chiếm thế thượng phong, lúc này chúng ta lại còn ở bên cường địch, không bằng tìm cách bảo toàn lực lượng. Sông Ngọc Hà đã đóng băng, bây giờ không thể cản bước quân thù, nơi này là bình nguyên, không hề có bí công phòng sự, cũng không có phương pháp bí mật gì cả. Chúng ta chỉ có thể bày sẵn bộ binh, trận pháp, lợi khí, cố gắng mà chờ đợi. May sao Dương thành còn có chút địa thế, ngoài thành còn có rừng rậm, có thể giấu diếm phục binh. Hiện tại quân chủ lực của địch còn chưa có tới, nếu thắng trận này, trận sau lại phải nghĩ kế khác……”

“Thiếu gia, chúng ta thực sự cùng Chiêu quốc kết liên minh sao?”

“……….Lúc còn ở Kinh đô có nghe ra Chiêu quốc có một vị chiến tướng vô địch, được Chiêu quốc hoàng đế phong làm Kỳ vi đại nguyên soái, thống lĩnh binh mã phương bắc, không nghĩ hắn lại thực sự lợi hại như vậy, liên tiếp đánh cho mấy bộ lạc mọi rợ thảm nặng như vậy, lại còn chỉ suất có hai mươi vạn kỵ binh truy đuổi.” Hắn nhíu mày, thở dài thật sâu.

“Bọn mọi rợ không phải rất lợi hại sao? Sao lại dễ dàng bị thảm bại như vậy? Chẳng phải trước đây Đại á vương thống nhất thiên hạ cũng không làm gì được bọn mọi rợ, thường xuyên tặng vải vóc lụa là, hòa thân chờ phương thức chiêu an sao.”

“Ngươi có đọc qua sử sách rồi sao?”

“Trong thời gian trông coi Mạc Trai thì không có gì để làm cả mà.”

“Đại á vương triều thì cũng bị diệt vong ngay sau đó. Đại quốc tiểu quốc san sát, phương bắc với phía nam thì man tộc cũng nhân cơ hội chiếm lĩnh phần lớn đất đai. Chiêu quốc cũng phải kinh qua trăm năm chính chiến, thì mới có thể thống nhất thiên hạ. Chẳng qua Tây Phượng quốc chúng ta có địa thế đặc thù, thế nên mới có thể tồn tại đến bây giờ trong chuỗi các quốc gia phương bắc. Mấy chục năm gần đây, các hoàng đế của Chiêu quốc toàn là anh minh tài giỏi, không ngừng tu dưỡng sinh lợi, hiện tại ở Chiêu quốc, nhân khẩu đã hơn ta tới mấy trăm lần, quốc gia phồn vinh, nhân tài xuất hiện như nấm mọc sau mưa, so với Đại á vương triều xưa kia thì còn hưng thịnh hơn nữa……….Mà các lang tộc phương bắc, từ hai mươi năm trước khi mà Đại Thiền Vu quy tiên, đại bộ phận thi nhau tranh cướp ngôi vị thủ lĩnh, bị thảm bại ngay lại trong lòng lang tộc.”

“Chúng ta liệu rằng có khả năng thắng không?”

“Bọn mọi rợ mới bại trận, thiếu binh ít lương. Nếu như nghe nói Dương thành có rất nhiều lương thảo, binh lực lại không hảo, có kèm theo rất nhiều tù binh, nhất định sẽ khẩn cấp tiến đánh Dương thành. Thuốc trị thương đã làm xong nhiều rồi phải không? Ngươi mau tới quân y báo danh. Đại chiến sắp tới, chắc chắn sẽ cần nhiều đại phu.”

“Vâng, thiếu gia.”

Tới hoàng hôn ngày thứ hai, ba nghìn kích trọng binh cùng rất nhiều chiến mã, vũ khí, cung tên, có cả hai nghìn tù binh đi tới Dương thành. Ta đi ngang qua một đội tù binh, đột nhiên phát hiện tên đầu lĩnh ăn mặc như tên mọi rợ cứ nhìn ta chằm chằm mà cười cổ quái, ta khó chịu liếc nhìn lại, hóa ra chính là tên ngốc Lưu Trọng Võ.(Dịch ca cho quân của mình cải trang làm “tù binh”)

Mấy Ngày kế tiếp, không ít bách tính chạy vào trong Dương thành tránh chiến tranh, ở đầy cả hai bên đường, rồi lại đi báo danh với quan phủ xong lại hành hương đi Hòe thành lánh nạn. Có lẽ tại nơi này chiến tranh đã thành chuyện hàng ngày, thành ra tất cả mọi người dường như quen cả rồi, không hề tỏ ra sợ hãi hay khủng hoảng gì cả. Đại quân nơi tiền tuyến cũng rút về tới Dương thành. Vừa nghỉ ngơi chút chỉ để kịp phục rồi sức lực là lại cùng với bọn “tù binh” bắt đầu xây dựng công sự xung quanh thành để phòng ngự.

Tới sáng ngày thứ năm, vừa mới qua chính ngọ, ta còn đang ngồi phòng trong giúp cho Hàn Huyền Dịch thay thuốc trị thương, có một tên binh sỹ vọt tới cấp báo:” Đại Tướng quân thám thính ở tiềng phương báo rằng quân mọi rợ đã nổi lửa, đại quân mọi rợ đã tới gần Dương thành.”

“Truyền lệnh cho chúng tướng cứ theo kế hoạch mà chuẩn bị. Cấp tốc bày binh bố trận.” Hắn đột ngột đứng lên, đi nhanh ra ngoài trướng. Đi tới cửa thì lại lập tức quay đầu nhìn ta:”Giang Hiểu Phong, có muốn lên lâu quan của thành quan sát trận chiến không?” Do dự chỉ trong chốc lát, ta lập tức theo hắn đi.

Đứng trên thành lâu, chỉ thấy nơi xa xa như có tảng mây đen kịt đang hướng nhanh về phía Dương thành, cảm giác được đất dưới chân mình đang rung chuyển dữ dội. Những chiến binh bốn phía xung quanh tay lăm lăm vũ khí. Ta bám lấy thành tường, cố gắng trấn an trái tim đang đập đồn dập của mình. Hàn Huyền Dịch cùng với đám tướng quân tham mưu đang đứng ở bên ngoài, mặt hắn tràn đầy sát khí, dù nhìn qua không hề thấy có chút biến chuyển nào nhưng tất cả chỉ bằng mấy lời nói nhẹ như không, ngầm biểu đạt mọi mệnh mệnh. Bắt đầu truyền lệnh mở quan môn, huy động tướng sĩ, giơ cao quân kỳ, bắt đầu kéo ra ngoài thành đón giặc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.