*Nhà đài cảnh báo cao H 3P văn, người yếu tim, không hợp không nên nhập.
Đêm hôm sau, mặc dù không trống không pháo, không khách khứa chật nhà, nhưng người thân thuộc cũng đều đến đủ, không khí vui vẻ nồng nhiệt, cuối cùng cũng tam bái thiên địa xong.
“Được rồi… ai về phòng người nấy thôi”, Vân Khuynh lên tiếng nhắc nhở.
“Về phòng? Vân Khuynh a, sao ngươi vẫn không hiểu phong tình như thế đây chứ?”, Lâm Mi Nhi bày ra bộ dáng bất đắc dĩ than thở, lại thấp giọng nói nhỏ bên tai Thanh Sanh, “Đêm nay là thời cơ tốt, không bằng ngươi chớp lấy dịp này đi, bằng không sợ là…”
Thanh Sanh e ngại gật đầu, quả thật đêm nay là dịp tốt, vậy mà người đầu gỗ tên Vân Khuynh kia lại muốn phá chuyện tốt đẹp của nàng. Không khỏi cho người đang đứng bên kia một cái trừng mắt, nhưng xem ra vẫn là vô ích thôi.
“Ngươi cố ý phải không a?”, Nhập Họa trộm véo bên eo Vân Khuynh một cái, phụng phịu hỏi, mà nhìn thấy biểu tình lãnh ngạo cứng ngắc của người kia, nàng đành thu liễm cúi đầu. Lại dắt dắt tay áo Vân Khuynh, Nhập Họa mềm giọng, “Chúng ta về phòng thôi, tiệc cũng tàn rồi”, mà Vân Khuynh lại chẳng di chuyển, ngược lại lại đưa tay chặn trước người Thanh Sanh.
“Ngươi làm gì? Cản ta động phòng?”, Thanh Sanh một thân trường bào đỏ sẫm, thần sắc vốn đang hưng phấn đột nhiên trùng xuống như bị chọc giận.
“Muốn động phòng đầu tiên qua được ta đã”,
“Lúc này còn muốn so chiêu tỉ thí sao?”
Vân Khuynh lại xua xua tay, Lâm Mi Nhi đúng lúc mang tới khay rượu, bên trên là chín chén rượu đầy tràn.
“Không được, ta kiêng rượu rồi”, Thanh Sanh lắc đầu, nghi ngờ quan sát hai người kia, đột nhiên cảm nhận được tia giảo hoạt trong ánh mắt, nàng cũng không khỏi ngần ngại.
“Sợ cái gì chứ, vài chén rượu mà thôi, coi như là bọn ta chúc mừng ngươi”, Lâm Mi Nhi nhanh nhẹn nâng một chén lên uống cạn, Vân Khuynh cũng uống cạn một ly, ly rượu dốc xuống không còn một giọt.
Thanh Sanh hừ lạnh một tiếng, không nói không rằng lần lượt uống sạch hàng chén trong khay, khuôn mặt đã lập tức phớt hồng. Lúc này Vân Khuynh mới hài lòng nhường đường, quay lại cầm lấy tay Nhập Họa một đường kéo nàng đi về phòng, khiến cho nàng luống cuống không kịp chuẩn bị.
“A… Vân Khuynh, ngươi đi chậm chút a”, Nhập Họa kinh hô một tiếng, rồi thanh âm cũng liền tiêu tán trong gió.
“Nhìn xem, một chút phong tình cũng không có”, Lâm Mi Nhi nheo mắt nhìn theo hai bóng người phía xa, bày ra bộ dáng xem thường, rồi lại kề sát bên tai Thanh Sanh,
“Tối nay ‘đồng sàng cộng chẩm thôi’, bỏ qua cơ hội tối nay liền không còn có lần sau nữa đâu”, nói xong liền kéo Dụ Nguyệt Tịch qua, tiếng gọi mềm nhũn, “Tịch Nhi…”
Dụ Nguyệt Tịch đỏ mặt, trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng vẫn là ngoan ngoãn để cho nàng tùy ý dắt đi.
Gương mặt Thanh Sanh đã đỏ bừng, nàng cảm nhận được một cỗ men say như sóng xông mạnh lên đại não, chuếnh choáng mà lòng lại lặp đi lặp lại lời Lâm Mi Nhi nói, “Đồng sàng cộng chẩm, bỏ qua tối nay, sau này không còn cơ hội… chính là… không còn cơ hội”, bàn tay siết thành nắm đấm, thân hình lảo đảo đi về phòng.
‘Phanh’ một cái, cửa bị đẩy ra, đập vào trong mắt là một người đầu đội khăn voan đang ngồi bên giường, Thanh Sanh bước dài lảo đảo đi đến, một phát vén lên cỗ khăn, để lộ ra dung nhan kiều diễm tuyệt mỹ của người đang cúi đầu. Trữ Tử Mộc ngẩng đầu, chậm rãi nhìn lướt qua nàng, dường như đã nhanh chóng cảm nhận được mùi rượu, “Ngươi uống rượu rồi?”
“Ân…”, Thanh Sanh gật dật đầu, trong lòng vẫn quanh quẩn câu nói kia.
“Sau này không còn cơ hội… sẽ không còn… cơ hội…”, vừa vô thức lẩm bẩm vừa một phát đánh ngang Trữ Tử Mộc bế lên, dùng chân đá cửa một cái, đi mà như chạy ra ngoài.
“Cố Thanh Sanh! Ngươi uống rượu rồi còn phát điên muốn làm cái gì?!”, Trữ Tử Mộc đứng hình chưa kịp hiểu, gằn giọng quát mắng.
Thanh Sanh lắc đầu, cau mày lầm bầm, “Đừng quát nữa, ta đau đầu…”.
Trữ Tử Mộc cắn vai nàng, mà Thanh Sanh cũng chẳng quan tâm, một đường xông thẳng vào phòng Đoan Nhược Hoa, cỗ khăn voan đã nhanh như chớp mà rơi xuống nền đất, để mỹ mạo lạnh lùng phảng phất kiều mị tràn vào trong mắt, khiến cho bản thân nàng dù không nhìn thấu cũng không khỏi ngây ngốc.
Đoan Nhược Hoa còn đang cúi đầu, hồi lâu không thấy động tĩnh mới ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên, lại thấy Thanh Sanh đang nhìn mình đăm đăm ngây ngốc, hơn nữa còn đang bế Trữ Tử Mộc trên tay, hương rượu nồng đậm nhanh chóng tỏa khắp phòng.
“Thanh Sanh…”, Đoan Nhược Hoa kinh hô, mà đáp lại nàng lại là tiếng cười khàn khàn cùng ánh mắt vô thần mà bập bùng tia lửa của người kia. Rót ra ba chén rượu, nàng lẩm bẩm trong miệng, “Uống… tiếp tục uống…”, rồi mạnh mẽ nhét chén rượu vào tay Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc, bản thân mình liền lập tức ngửa đầu cạn sạch.
“Ai bảo ngươi uống rượu đến thế này?”, Đoan Nhược Hoa bất đắc dĩ nhìn bộ dạng Thanh Sanh, thay nàng lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán.
“Hết đêm nay rồi… cũng không còn cơ hội nữa…”, Thanh Sanh cúi đầu thì thào.
“Cái gì?”, Trữ Tử Mộc tiến sát lại gần, hỏi lại.
“Chúng ta… đồng sàng cộng chẩm, ba người một giường… ta muốn…”, Thanh Sanh ngật ngưỡng trả lời, tròng mắt đỏ lên, Đoan Nhược Hoa vốn đang lau mồ hôi cho nàng cũng đình chỉ động tác, khuôn mặt lập tức nóng rực lên.
“Ngươi nghĩ cái gì trong đầu vậy a?!”, Trữ Tử Mộc nhéo mặt nàng, tức giận quát.
“Không… không còn cơ hội…”, con ngươi nồng đậm tửu ý đăm đăm quét qua hai người, ánh mắt đã sớm không có tiêu điểm đột nhiên trở nên linh hoạt đến ám muội, “Ta muốn chúng ta… một đêm thôi, một đêm… có được hay không?”, vừa thấp giọng lẩm bẩm trong miệng, nàng vừa luống cuống cởi đai lưng, cởi trường bào đỏ thẫm khỏi người rồi ném ở bên giường, lảo đảo đứng không vững ghé vào bên hai người kia.
Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc đột nhiên sợ run, khó xử nghiêng đầu, lại không nhịn được cảm giác ngượng ngùng khó chịu.
“Thanh Sanh, đừng làm loạn…”, Đoan Nhược Hoa xoa xoa sườn mặt Thanh Sanh, đầu ngón tay mát lạnh cũng không thể làm người kia tỉnh táo. Ánh mắt nàng như thể đã bị một tầng sương mù nóng ẩm che mắt, nàng ngang ngược gằn giọng, “Không được… ta muốn… ta muốn cả hai người các nàng…”, bộ dáng tinh tế điềm đạm ngày thường biến đâu không thấy, bây giờ lại trở nên ngang ngược ương ngạnh, mang theo tia ai oán cầu xin.
Trữ Tử Mộc khẽ thở dài lắc đầu, rồi chủ động nắm lấy tay nàng, xúc cảm truyền đến từ đầu ngón tay khiến cho Thanh Sanh như bị kích động, lao tới sát bên thân Trữ Tử Mộc, áp môi xuống môi nàng, cảm giác tê dại ướt át dễ chịu truyền qua cả hai, khiến cho nàng không nhịn được mà cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
“Ta… ta đi phòng khác”, Đoan Nhược Hoa nhìn cảnh trước mắt vừa khó chịu vừa khó xử, lạnh giọng nói một câu liền muốn quay lưng đi.
Thanh Sanh với tay, không quay đầu nhìn lại vẫn có thể chính xác ôm lấy eo Đoan Nhược Hoa mà kéo nàng lại, bàn tay thon dài như nước len lỏi vào trong vạt hỉ phục, vuốt ve qua vòng eo rồi phủ lên cỗ đầy đặn bên trên.
“Cố… Cố Thanh Sanh…”, Đoan Nhược Hoa không kịp phản khác, nàng gọi đầy đủ họ tên người kia thế này, hẳn là có chút hờn giận rồi.
“Nhược nhi… Nhược nhi, đừng đi…”, Thanh Sanh rờikhỏi đôi môi Trữ Tử Mộc, lại dùng môi mình chuẩn xác chặn lại lời Đoan NhượcHoa muốn nói. Đôi môi quen thuộc phảng phất khí tức của nữ tử xa lạ khiến choĐoan Nhược Hoa nổi lên một cỗ khó chịu trong lòng, nhưng đồng thời khiến chonàng bối rối khẩn trương, không cần quay đầu lại cũng có thể biết được ánh mắtTrữ Tử Mộc đang dõi về đây, điều này khiến cho nàng khó xử không yên, vừa gợilên trong nàng một cỗ ngạo khí muốn thắng thế ngay trước mắt người kia.
– –Hết chương 161—
Editor lảm nhảm: Hoang sang rượu vào rồi thì auto hóa cầm thú, sợ chớt tui ời~~~ Câu cuối có nghĩa là Hậu muốn nói “Chế muốn cho cưng biết thế nào là tình ‘chàng’ ý thiếp, thế nào là ân ái kích tình của chế với hoang sang, chẳng qua chế không muốn, chứ chế muốn thì cưng đợi đó mà xem”. Nói chớ trong cuộc chiến này tui vẫn tin là Mộc thắng nhá, nhưng Mộc thắng thì lại mất mặt đại phu nhân:v
Chương sau nha… tui vừa đọc được mấy chữ đã muốn ngất, ko biết sẽ edit thế nào đây TvT
*Nhà đài cảnh báo cao H 3P văn, người yếu tim, không hợp không nên nhập.
Đêm hôm sau, mặc dù không trống không pháo, không khách khứa chật nhà, nhưng người thân thuộc cũng đều đến đủ, không khí vui vẻ nồng nhiệt, cuối cùng cũng tam bái thiên địa xong.
“Được rồi… ai về phòng người nấy thôi”, Vân Khuynh lên tiếng nhắc nhở.
“Về phòng? Vân Khuynh a, sao ngươi vẫn không hiểu phong tình như thế đây chứ?”, Lâm Mi Nhi bày ra bộ dáng bất đắc dĩ than thở, lại thấp giọng nói nhỏ bên tai Thanh Sanh, “Đêm nay là thời cơ tốt, không bằng ngươi chớp lấy dịp này đi, bằng không sợ là…”
Thanh Sanh e ngại gật đầu, quả thật đêm nay là dịp tốt, vậy mà người đầu gỗ tên Vân Khuynh kia lại muốn phá chuyện tốt đẹp của nàng. Không khỏi cho người đang đứng bên kia một cái trừng mắt, nhưng xem ra vẫn là vô ích thôi.
“Ngươi cố ý phải không a?”, Nhập Họa trộm véo bên eo Vân Khuynh một cái, phụng phịu hỏi, mà nhìn thấy biểu tình lãnh ngạo cứng ngắc của người kia, nàng đành thu liễm cúi đầu. Lại dắt dắt tay áo Vân Khuynh, Nhập Họa mềm giọng, “Chúng ta về phòng thôi, tiệc cũng tàn rồi”, mà Vân Khuynh lại chẳng di chuyển, ngược lại lại đưa tay chặn trước người Thanh Sanh.
“Ngươi làm gì? Cản ta động phòng?”, Thanh Sanh một thân trường bào đỏ sẫm, thần sắc vốn đang hưng phấn đột nhiên trùng xuống như bị chọc giận.
“Muốn động phòng đầu tiên qua được ta đã”,
“Lúc này còn muốn so chiêu tỉ thí sao?”
Vân Khuynh lại xua xua tay, Lâm Mi Nhi đúng lúc mang tới khay rượu, bên trên là chín chén rượu đầy tràn.
“Không được, ta kiêng rượu rồi”, Thanh Sanh lắc đầu, nghi ngờ quan sát hai người kia, đột nhiên cảm nhận được tia giảo hoạt trong ánh mắt, nàng cũng không khỏi ngần ngại.
“Sợ cái gì chứ, vài chén rượu mà thôi, coi như là bọn ta chúc mừng ngươi”, Lâm Mi Nhi nhanh nhẹn nâng một chén lên uống cạn, Vân Khuynh cũng uống cạn một ly, ly rượu dốc xuống không còn một giọt.
Thanh Sanh hừ lạnh một tiếng, không nói không rằng lần lượt uống sạch hàng chén trong khay, khuôn mặt đã lập tức phớt hồng. Lúc này Vân Khuynh mới hài lòng nhường đường, quay lại cầm lấy tay Nhập Họa một đường kéo nàng đi về phòng, khiến cho nàng luống cuống không kịp chuẩn bị.
“A… Vân Khuynh, ngươi đi chậm chút a”, Nhập Họa kinh hô một tiếng, rồi thanh âm cũng liền tiêu tán trong gió.
“Nhìn xem, một chút phong tình cũng không có”, Lâm Mi Nhi nheo mắt nhìn theo hai bóng người phía xa, bày ra bộ dáng xem thường, rồi lại kề sát bên tai Thanh Sanh,
“Tối nay ‘đồng sàng cộng chẩm thôi’, bỏ qua cơ hội tối nay liền không còn có lần sau nữa đâu”, nói xong liền kéo Dụ Nguyệt Tịch qua, tiếng gọi mềm nhũn, “Tịch Nhi…”
Dụ Nguyệt Tịch đỏ mặt, trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng vẫn là ngoan ngoãn để cho nàng tùy ý dắt đi.
Gương mặt Thanh Sanh đã đỏ bừng, nàng cảm nhận được một cỗ men say như sóng xông mạnh lên đại não, chuếnh choáng mà lòng lại lặp đi lặp lại lời Lâm Mi Nhi nói, “Đồng sàng cộng chẩm, bỏ qua tối nay, sau này không còn cơ hội… chính là… không còn cơ hội”, bàn tay siết thành nắm đấm, thân hình lảo đảo đi về phòng.
‘Phanh’ một cái, cửa bị đẩy ra, đập vào trong mắt là một người đầu đội khăn voan đang ngồi bên giường, Thanh Sanh bước dài lảo đảo đi đến, một phát vén lên cỗ khăn, để lộ ra dung nhan kiều diễm tuyệt mỹ của người đang cúi đầu. Trữ Tử Mộc ngẩng đầu, chậm rãi nhìn lướt qua nàng, dường như đã nhanh chóng cảm nhận được mùi rượu, “Ngươi uống rượu rồi?”
“Ân…”, Thanh Sanh gật dật đầu, trong lòng vẫn quanh quẩn câu nói kia.
“Sau này không còn cơ hội… sẽ không còn… cơ hội…”, vừa vô thức lẩm bẩm vừa một phát đánh ngang Trữ Tử Mộc bế lên, dùng chân đá cửa một cái, đi mà như chạy ra ngoài.
“Cố Thanh Sanh! Ngươi uống rượu rồi còn phát điên muốn làm cái gì?!”, Trữ Tử Mộc đứng hình chưa kịp hiểu, gằn giọng quát mắng.
Thanh Sanh lắc đầu, cau mày lầm bầm, “Đừng quát nữa, ta đau đầu…”.
Trữ Tử Mộc cắn vai nàng, mà Thanh Sanh cũng chẳng quan tâm, một đường xông thẳng vào phòng Đoan Nhược Hoa, cỗ khăn voan đã nhanh như chớp mà rơi xuống nền đất, để mỹ mạo lạnh lùng phảng phất kiều mị tràn vào trong mắt, khiến cho bản thân nàng dù không nhìn thấu cũng không khỏi ngây ngốc.
Đoan Nhược Hoa còn đang cúi đầu, hồi lâu không thấy động tĩnh mới ngẩng đầu đưa mắt nhìn lên, lại thấy Thanh Sanh đang nhìn mình đăm đăm ngây ngốc, hơn nữa còn đang bế Trữ Tử Mộc trên tay, hương rượu nồng đậm nhanh chóng tỏa khắp phòng.
“Thanh Sanh…”, Đoan Nhược Hoa kinh hô, mà đáp lại nàng lại là tiếng cười khàn khàn cùng ánh mắt vô thần mà bập bùng tia lửa của người kia. Rót ra ba chén rượu, nàng lẩm bẩm trong miệng, “Uống… tiếp tục uống…”, rồi mạnh mẽ nhét chén rượu vào tay Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc, bản thân mình liền lập tức ngửa đầu cạn sạch.
“Ai bảo ngươi uống rượu đến thế này?”, Đoan Nhược Hoa bất đắc dĩ nhìn bộ dạng Thanh Sanh, thay nàng lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán.
“Hết đêm nay rồi… cũng không còn cơ hội nữa…”, Thanh Sanh cúi đầu thì thào.
“Cái gì?”, Trữ Tử Mộc tiến sát lại gần, hỏi lại.
“Chúng ta… đồng sàng cộng chẩm, ba người một giường… ta muốn…”, Thanh Sanh ngật ngưỡng trả lời, tròng mắt đỏ lên, Đoan Nhược Hoa vốn đang lau mồ hôi cho nàng cũng đình chỉ động tác, khuôn mặt lập tức nóng rực lên.
“Ngươi nghĩ cái gì trong đầu vậy a?!”, Trữ Tử Mộc nhéo mặt nàng, tức giận quát.
“Không… không còn cơ hội…”, con ngươi nồng đậm tửu ý đăm đăm quét qua hai người, ánh mắt đã sớm không có tiêu điểm đột nhiên trở nên linh hoạt đến ám muội, “Ta muốn chúng ta… một đêm thôi, một đêm… có được hay không?”, vừa thấp giọng lẩm bẩm trong miệng, nàng vừa luống cuống cởi đai lưng, cởi trường bào đỏ thẫm khỏi người rồi ném ở bên giường, lảo đảo đứng không vững ghé vào bên hai người kia.
Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc đột nhiên sợ run, khó xử nghiêng đầu, lại không nhịn được cảm giác ngượng ngùng khó chịu.
“Thanh Sanh, đừng làm loạn…”, Đoan Nhược Hoa xoa xoa sườn mặt Thanh Sanh, đầu ngón tay mát lạnh cũng không thể làm người kia tỉnh táo. Ánh mắt nàng như thể đã bị một tầng sương mù nóng ẩm che mắt, nàng ngang ngược gằn giọng, “Không được… ta muốn… ta muốn cả hai người các nàng…”, bộ dáng tinh tế điềm đạm ngày thường biến đâu không thấy, bây giờ lại trở nên ngang ngược ương ngạnh, mang theo tia ai oán cầu xin.
Trữ Tử Mộc khẽ thở dài lắc đầu, rồi chủ động nắm lấy tay nàng, xúc cảm truyền đến từ đầu ngón tay khiến cho Thanh Sanh như bị kích động, lao tới sát bên thân Trữ Tử Mộc, áp môi xuống môi nàng, cảm giác tê dại ướt át dễ chịu truyền qua cả hai, khiến cho nàng không nhịn được mà cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
“Ta… ta đi phòng khác”, Đoan Nhược Hoa nhìn cảnh trước mắt vừa khó chịu vừa khó xử, lạnh giọng nói một câu liền muốn quay lưng đi.
Thanh Sanh với tay, không quay đầu nhìn lại vẫn có thể chính xác ôm lấy eo Đoan Nhược Hoa mà kéo nàng lại, bàn tay thon dài như nước len lỏi vào trong vạt hỉ phục, vuốt ve qua vòng eo rồi phủ lên cỗ đầy đặn bên trên.
“Cố… Cố Thanh Sanh…”, Đoan Nhược Hoa không kịp phản khác, nàng gọi đầy đủ họ tên người kia thế này, hẳn là có chút hờn giận rồi.
“Nhược nhi… Nhược nhi, đừng đi…”, Thanh Sanh rờikhỏi đôi môi Trữ Tử Mộc, lại dùng môi mình chuẩn xác chặn lại lời Đoan NhượcHoa muốn nói. Đôi môi quen thuộc phảng phất khí tức của nữ tử xa lạ khiến choĐoan Nhược Hoa nổi lên một cỗ khó chịu trong lòng, nhưng đồng thời khiến chonàng bối rối khẩn trương, không cần quay đầu lại cũng có thể biết được ánh mắtTrữ Tử Mộc đang dõi về đây, điều này khiến cho nàng khó xử không yên, vừa gợilên trong nàng một cỗ ngạo khí muốn thắng thế ngay trước mắt người kia.
– –Hết chương 161—
Editor lảm nhảm: Hoang sang rượu vào rồi thì auto hóa cầm thú, sợ chớt tui ời~~~ Câu cuối có nghĩa là Hậu muốn nói “Chế muốn cho cưng biết thế nào là tình ‘chàng’ ý thiếp, thế nào là ân ái kích tình của chế với hoang sang, chẳng qua chế không muốn, chứ chế muốn thì cưng đợi đó mà xem”. Nói chớ trong cuộc chiến này tui vẫn tin là Mộc thắng nhá, nhưng Mộc thắng thì lại mất mặt đại phu nhân:v
Chương sau nha… tui vừa đọc được mấy chữ đã muốn ngất, ko biết sẽ edit thế nào đây TvT