Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công

Chương 65: Hạnh phúc



Tác giả: Nhất Diệp Bồ Đề

Edit: Dĩm

– –

Y theo kế hoạch của Mục Tích Vấn, cùng ngày La Kiêu chạy tới Bắc thành, sau đó ở Bắc thành gọi điện thoại cho Đỗ Chiết. Nội dung trò chuyện trước đó Mục Tích Vấn đã nói trọng điểm, La Kiêu chỉ cần lặp lại những lời này một lần, Đỗ Chiết chắc chắn có thể tới gặp cậu.

Chuyện này La Kiêu cũng không nói cho bất cứ ai, ba mẹ có hỏi, cậu cũng chỉ nói mình có một ít manh mối cần rời đi mấy ngày.

Đến Bắc thành, La Kiêu mua một cái sim mới gọi cho Đỗ Chiết. Thái độ Đỗ Chiết rất lãnh đạm, cho đến khi La Kiêu nhắc đến con đường buôn lậu ma túy ở Việt Nam, gã mới khẩn trương, giọng nói bỗng nhiên dồn dập.

“Cậu là ai? Có mục đích gì?”

La Kiêu đè giọng, cố gắng khiến giọng nói nghe âm ngoan hơn, “Không cần quan tâm tôi là ai, nếu không muốn chuyện bại lộ, lập tức chuẩn bị một trăm vạn, mục đích của tôi là lấy tiền.”

Đỗ Chiết suy xét một lúc, giả không sao cả thăm dò thử: “Tôi không biết cậu đang nói gì, cũng không có tiền cho cậu, cứ vậy đi.” Gã nói xong định cúp máy, La Kiêu vội vàng ngăn cản gã.

“—— Khoan đã! Ngô Đằng Việt! Người này anh biết nhỉ!”

“Cậu rốt cuộc là ai?! Đừng đùa với tôi!” Giọng Đỗ Chiết lạnh băng, nếu có thể, gã thậm chí muốn lập tức giết chết La Kiêu.

Chiêu này quả nhiên có tác dụng! La Kiêu một bên thầm than Mục Tích Vấn liệu sự như thần, một bên tiếp tục sắm vai người moi tiền, “Tôi nói rồi, tôi chỉ cần tiền, chờ khi lấy được tiền tôi chắc chắn sẽ giữ kín như bưng. Một trăm vạn đối với anh mà nói chỉ là chín trâu mất một sợi lông, hà tất vì chút tiền ấy huỷ hoại tiền đồ đúng không? Thị trưởng Đỗ, con người của tôi không có kiên nhẫn gì, chiều mai ba giờ, tôi chờ anh ở quán bar Hân Duyệt, quá hạn thì say goodbye.”

Đỗ Chiết muốn kéo dài thời gian, “Nếu cậu gạt tôi……”

Loại tình huống này cũng trong dự liệu, La Kiêu hung tợn gầm nhẹ: “Thị trưởng Đỗ, nếu tôi có thể nói ra người này, tất nhiên có đủ chứng cứ, ngày mai tới hay không tùy anh, chỉ là đến lúc đó có xảy ra chuyện gì anh cũng đừng trách tôi!” Cậu lạnh nhạt nói xong lập tức cúp điện thoại, không cho Đỗ Chiết cơ hội biện giải nào.

Đây là một cuộc cá cược, cược ngày mai Đỗ Chiết sẽ đến, cược gã không dám lấy một trăm vạn ra đổi tiền đồ của mình, hơn nữa trận cá cược này, La Kiêu rất nắm chắc.

Đỗ Chiết đúng là không dám lấy tiền đồ ra đánh cuộc, Ngô Đằng Việt nắm giữ quá nhiều bí mật của gã, mà người có thể nói ra tên này, rất có khả năng nắm giữ chứng cứ. Một trăm vạn với gã mà nói không tính cái gì, nhưng hiện tại, Đỗ Chiết càng muốn giải quyết người gọi điện thoại tới kia.

Chỉ có chết, mới là cách tốt nhất bảo vệ bí mật!

Buổi chiều thứ hai, La Kiêu sớm chờ ở quán bar Hân Duyệt, Mục Tích Vấn vẫn chưa nói nên thực thi bắt cóc thế nào. Quán bar Hân Duyệt ở gần chỗ La Kiêu thuê, đây là nguyên nhân chủ yếu cậu lựa chọn quán bar này, chỉ cần có thể thuận lợi gây mê Đỗ Chiết, chuyện này đã thành công hơn phân nửa.

Mới nghe thì đơn giản, nhưng thật sự làm lại rất khó khăn.

Đầu tiên, Đỗ Chiết chắc chắn sẽ dẫn người tới, La Kiêu trước hết cần nghĩ cách dẫn người của gã đi, tiếp theo, nếu Đỗ Chiết động thủ, cậu khẳng định không phải đối thủ của gã, hơn nữa gã cũng không dễ dàng uống thứ cậu đưa. Mỗi một bước đều cần đi thật cẩn thận, chỉ cần chút vô ý đến cậu cũng sẽ không thể bảo toàn.

La Kiêu trực tiếp bỏ thuốc mê vào trong ly rượu của mình.

Theo cậu biết, Đỗ Chiết trời sinh tính đa nghi, gã sẽ không nhận rượu cậu đưa, nhưng rất có khả năng sẽ đổi rượu, như vậy biến khéo thành vụng, rượu có thuốc mê cũng vừa lúc bị gã uống vào.

Mà sự thật chứng minh, La Kiêu cũng không đoán sai.

Đỗ Chiết mặc quần áo màu đen điệu thấp, còn mang mắt kính che giấu tai mắt. Lúc đẩy cửa ghế lô, ánh mắt của gã khi thấy La Kiêu có chút kinh ngạc, lại rất nhanh che giấu.

—— La Kiêu còn không biết, mình vừa mới vượt qua một cửa cực kỳ nguy hiểm, cậu hẳn là may mắn, Đỗ Chiết chưa từng thấy hình chụp của cậu.

“Là cậu gọi điện thoại cho tôi?” Đỗ Chiết dù bận vẫn ung dung ngồi trên sô pha ghế lô, không hề có cảm giác của người bị uy hiếp.

La Kiêu không khỏi đánh giá gã vài lần, có lẽ là di truyền từ mẹ, tướng mạo Đỗ Chiết thiên về âm nhu, nhưng loại âm nhu này cũng không phải nhu nhược. Đặc biệt là lúc cười, tựa như mang lên mặt nạ dối trá.

“Thị trưởng Đỗ thật đúng giờ.” La Kiêu bên ngoài bất động thanh sắc, kỳ thật trong lòng đã rất khẩn trương, trên bàn thủy tin đặt bia với rượu, người phục vụ đưa xong liền rời đi.

“Tiền mang đến, nhưng tôi phải nhìn đồ trên tay cậu trước.”

La Kiêu mở một chai rượu, cười nói: “Thị trưởng Đỗ gấp gì chứ, đồ tôi tất nhiên mang theo, nhưng anh đừng nghĩ giết tôi diệt khẩu. Trước khi tới tôi có nói với các anh em, tôi mà chết vài thứ kia sẽ trực tiếp gửi ra ngoài.”

Ánh mắt Giang Chiết âm trầm, “Vậy trước chứng minh cậu không phải cố ý đùa tôi.”

“Được, trước khi nói, uống một ly chúc đàm phán thuận lợi?” Rót rượu vào trong ly, La Kiêu đẩy một ly trong đó đến trước mặt Giang Chiết, nâng chén ra hiệu.

Giang Chiết nhìn chằm chằm La Kiêu, sau đó tầm mắt dừng trên hai ly rượu, ngón tay vươn ra, trấn định mở miệng: “Đổi ly.”

————–

Tờ giấy đè dưới văn kiện ký tên đưa tới trong tay Đoàn Dịch Phong, Đoàn Dịch Phong liếc luật sư đối diện, ánh mắt tùy ý nhìn về phía tờ giấy. Giây tiếp theo đến thần kinh cũng căng thẳng, hắn siết chặt tờ giấy, lạnh lùng nói: “Thật xằng bậy.”

Làm luật sư của tập đoàn Đằng Hiên, Bồ Nghị tốt nghiệp đại học luật học viện XX, nghiên cứu sinh thạc sĩ, phàm án qua tay anh tỉ lệ thắng kiện là 90%, 10% còn lại hoàn toàn là vì anh không dùng tâm. Tờ giấy vừa mới giao cho Đoàn Dịch Phong là viết chuyện La Kiêu đang làm.

“Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất bây giờ.” Bồ Nghị cao giọng mở miệng, sau đó lợi dụng góc độ ngăn lại máy theo dõi, hạ giọng: “Ông chủ, đây là anh cả anh đề nghị, lại nói, thật không ngờ anh có người bạn cam nguyện mạo hiểm như vậy.”

Đoàn Dịch Phong cầm bút, vừa ký tên vừa thấp giọng nói chuyện. Hắn nhíu mày, rất lo lắng cho La Kiêu, “Tôi yêu cầu nhanh chóng trò chuyện với anh cả.”

Dù rất lo lắng, nhưng hắn cũng không khống chế được có vài phần vui sướng. La Kiêu rất ghét phiền toái, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, càng miễn bàn đến chuyện bắt cóc vừa nghe đã biết phạm pháp này. Nếu không phải yêu mình, em ấy sẽ không làm đến mức này.

Chỉ là Đoàn Dịch Phong không ngờ, tình yêu của La Kiêu với hắn mãnh liệt như thế!

Việc này khiến hắn được yêu mà sợ.

Hiệu suất làm việc của Bồ Nghị rất cao, trưa hôm đó, Đoàn Dịch Phong đã được thông tri có điện thoại. Nghe thấy giọng nói lãnh đạm trong điện thoại, Đoàn Dịch Phong dứt khoát trực tiếp hỏi: “Tại sao để em ấy đi làm chuyện nguy hiểm như vậy? Nếu xảy ra chuyện gì phải làm sao đây?”

Hắn không yên tâm, La Kiêu có phần thành ý này là đủ rồi, hắn cũng không muốn đối phương gặp phải nguy hiểm gì. Đây cũng là lý do tại sao hắn vẫn luôn giấu diếm La Kiêu, thậm chí không để Bồ Nghị gặp La Kiêu.

“Mộ Tích Vấn nói, anh cũng không yên tâm với việc cậu ấy làm.”

“Miễn bàn chữ ‘cũng’, em rất yên tâm với em ấy, chỉ là chuyện nguy hiểm như vậy……” Đoàn Dịch Phong nôn nóng bất an, còn chưa nói xong đã bị Đoàn Âu Quý cắt ngang.

“Bọn anh có sắp xếp trước, Đỗ Chiết chỉ cần tới quán bar sẽ không chạy thoát, cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện.”

“…… Phái người đến quán bar sao?”

“Chuẩn xác mà nói, quán bar đều là người của Mộ Tích Vấn. Đỗ Chiết tìm mọi cách khiến người của anh không thể động đậy, nhưng nó lại quên Mộ Tích Vấn, bây giờ, chuyện hẳn là đã thành công.”

Đoàn Dịch Phong không thể lý giải, “Nếu đã sắp xếp xong thì kéo em ấy vào làm gì?”

Đối với thú vui ác liệt của Mộ Tích Vấn, Đoàn Âu Quý cũng không có biết nói gì, “Có thể…… là muốn chứng minh chân ý của cậu ấy với em nhỉ.”

Đoàn Dịch Phong sửng sốt một chút, sau một lúc lâu mới vừa lòng cười: “Anh ta cũng thật nhàm chán.”

—— A Kiêu, em yêu anh như vậy, anh nhất định cho em gấp trăm ngàn lần.

———————-

Ba ngày sau, Đoàn Âu Quý với Mộ Tích Vấn cuối cùng cũng ra khỏi rừng cây Việt Nam, sau đó được quân đội Việt Nam sắp xếp máy bay trực thăng tiễn đi.

Đỗ Chiết mất tích ba ngày, bố cục mà gã sắp xếp trong ba ngày này dần suy yếu, đã không có người tạo áp lực, tội cố ý tổn thương của Đoàn Dịch Phong cũng được giảm bớt. La Mãnh và đồng lõa lúc trước không dám làm chứng cũng đứng ra, cảnh sát nhận được chứng cứ liền phóng thích Đoàn Dịch Phong.

Trước khi đến Việt Nam, Đoàn Âu Quý vốn đang lùng bắt đào phạm của tổ chức khủng bố, mà trong quá trình đó, vô tình tiếp xúc trùm buôn bán thuốc phiện ở Việt Nam. Mộ Tích Vấn cũng trong quá trình tiếp xúc quen biết Ngô Đằng Việt, còn quan hệ giữa Đỗ Chiết và Ngô Đằng Việt, hoàn toàn là trong lúc vô ý biết được.

Vô luận thế nào, đây cũng là một cơ hội phản kích tuyệt hảo.

Không ai nghĩ đến, thân là thị trưởng, Đỗ Chiết lại cung cấp tiện lợi cho trùm buôn bán thuốc phiện Việt Nam. Họ đưa chứng cứ này lên cho toà án, gã lập tức bị bắt, không có bất luận cơ hội lật ngược nào.

———————-

Đoàn Dịch Phong gần đây rất uể oải, hắn vừa uể oải thì nhân viên toàn công ty đều kinh hồn táng đảm theo.

Ví dụ như là: Ông chủ hôm nay lại mắng giám đốc Dương đến phát khóc! Bản thảo thiết kế của phòng thiết kế đã sửa chữa năm lần còn chưa được thông qua! Ông chủ đến hiện trường thi công phân cao thấp nửa ngày với một cục đá!

Tất Lăng Phong vừa đến Bắc thành, đã bị Trần Côn balabala tố khổ sợ ngây người, vì thế, anh hẹn riêng Đoàn Dịch Phong đến quán bar, liều mạng dò hỏi tới cùng, tính toán tìm ra mguyên nhân.

Đoàn Dịch Phong nghẹn một tuần, theo men rượu cuối cùng nhịn không được nói ra.

“Ý của cậu là, La Kiêu một tuần nay không cho cậu lên giường?” Tất Lăng Phong vừa hỏi vừa làm ra biểu cảm cực kỳ khoa trương, “Cậu xác định mình không có làm chuyện gì cậu ấy khó chịu?”

Theo anh biết, La Kiêu tính cách ôn hòa, có thể nhân nhượng Đoàn Dịch Phong sẽ tận lực nhân nhượng, không thể nào vô duyên vô cớ không cho cậu ta lên giường.

“Tôi cái gì cũng chưa làm!” Đoàn Dịch Phong liều mạng kể khổ, “Tôi ngủ thư phòng một tuần! Mẹ nó, không chỉ không cho tôi lên giường, còn lúc nào cũng nhìn tôi không vừa mắt, em ấy cho rằng mình là ai chứ! Nếu không phải thích em ấy ai muốn lên giường với em ấy, tôi nói cho cậu biết nhé, buổi tối ngủ em ấy còn khóa cửa! Phắc! Em ấy là bà xã của tôi lại khóa cửa nhốt tôi ở ngoài, còn như vậy sớm hay muộn gì tôi cũng tìm người phá cửa!”

Tất Lăng Phong nhàn nhã uống rượu, nghe vậy liếc hắn một cái. Anh nhướng mày cười lạnh: “Có năng lực thì nói những lời này trước mặt La Kiêu ấy, tôi cá là cậu không thấy được mặt trời ngày mai.”

“Nói thì nói! Đừng cho là tôi không dám, tôi chỉ nhường nhịn không so đo với em ấy thôi!” Đoàn Dịch Phong không chút yếu thế.

“Là ai tháng trước gọi điện thoại cho tôi, liều mạng muốn tôi tìm đồ lấy lòng La Kiêu……” Tất Lăng Phong nói một nửa bỗng nhiên dừng lại, anh nhìn chằm chằm người vẻ mặt âm trầm phía sau Đoàn Dịch Phong, anh liều mạng nháy mắt ra hiệu với Đoàn Dịch Phong.

Đáng tiếc Đoàn Dịch Phong căn bản không chú ý, “Tôi đó là không có biện pháp mới dỗ dành em ấy, nhưng lần này tuyệt đối không. Em ấy còn không cho tôi lên giường, chọc tôi nóng lên, tôi sẽ——”

“Anh sẽ thế nào?” La Kiêu đột nhiên lạnh lùng mở miệng. Tất Lăng Phong bất đắc dĩ đỡ trán, lần này thật sự không liên quan đến anh.

Đoàn Dịch Phong cũng ngơ ngác, sau một lúc lâu mới cứng đờ quay đầu, khí thế lúc đối mặt với Tất Lăng Phong tức khắc biến mất. Hắn nhìn La Kiêu cười chỉ kém không nhào lên xoa vai bóp chân, “A Kiêu, sao em lại đến đây? Tới, mau ngồi xuống, lái xe mệt mỏi đi? Anh xoa bóp vai thả lỏng cho em, em tìm anh cứ trực tiếp gọi điện thoại anh lập tức đến, hà tất còn chạy tới đây.”

Tất Lăng Phong che mặt lại, làm lơ ánh mắt nóng rực ở chung quanh bắn lại đây, anh thật sự không quen biết người này!

“Không cần, là Trần Côn nói cho em biết anh ở đây, cơm cho anh, em không quấy rầy các anh nữa.” La Kiêu đặt bình giữ ấm trong tay lên bàn dài, xoay người muốn đi.

“Đừng! Không quấy rầy, một chút cũng không quấy rầy, ha… ha…… Cái đó vừa lúc tôi cũng nói xong, tôi đi trước các cậu từ từ trò chuyện——” Tất Lăng Phong đặc biệt thức thời đứng dậy, nói hết lời người cũng đã đi xa.

A a a, lại còn ở nữa sẽ bị ánh mắt Đoàn Dịch Phong giết chết đó. Thấy sắc quên bạn, quá thấy sắc quên bạn rồi!

“…… A Kiêu, đây là em tự làm? Ngửi thật thơm, A Kiêu em thật tốt quá.” Đoàn Dịch Phong mở bình giữ ấm ra dùng sức khen, ý đồ làm La Kiêu quên không thoải mái lúc nãy.

La Kiêu không để ý đến hắn, trực tiếp hỏi: “Vừa nãy anh nói em còn không cho anh lên giường, anh sẽ thế nào?”

“Anh sẽ chịu đựng! Liều mạng cũng phải nhịn! Tuyệt đối không thể để A Kiêu chịu chút tủi thân!”

La Kiêu hừ một tiếng: “Vừa nãy nghe cũng không phải như vậy.”

“Đó không phải lừa cậu ta sao.” Đoàn Dịch Phong trộm kéo tay La Kiêu, “Ở bên ngoài dù sao cũng phải cho người đàn ông của em chút mặt mũi.”

La Kiêu trầm mặc suy nghĩ, một lúc sau cậu bĩu môi, “Đêm nay lên giường ngủ.” Để Đoàn Dịch Phong nghẹn một tuần, cậu cũng coi như hết tức rồi.

Đoàn Dịch Phong vui mừng khôn xiết, sau khi vui vẻ lại cẩn thận hỏi: “A Kiêu, em nói… là ý anh nghĩ sao?”

“Về trước……” La Kiêu một câu chưa nói xong đột nhiên sắc mặt biến đổi, đẩy đám người ra trực tiếp nhằm phía toilet, sau đó khóa trái cửa, nhốt Đoàn Dịch Phong ở bên ngoài. Cậu chống tay trên bồn rửa tay đột nhiên nôn khan một trận.

—— Dạ dày cuồn cuộn rất khó chịu, liều mạng nôn khan nhưng không nôn ra cái gì, trong miệng tràn ngập vị chua.

“A Kiêu? Sao vậy? Em khóa cửa làm gì?” Đoàn Dịch Phong nôn nóng gõ cửa, một bên lo lắng hỏi.

La Kiêu cắn chặt răng, vặn vòi nước súc miệng, chờ bệnh trạng choáng đầu, mệt mỏi giảm bớt thì mới mở cửa ra.

“Sao sắc mặt khó coi như vậy? Cảm thấy khó chịu chỗ nào?” Đoàn Dịch Phong lo lắng nhìn La Kiêu, dùng mu bàn tay sờ trán cậu.

Đối với vấn đề của Đoàn Dịch Phong, La Kiêu chỉ đặc biệt ai oán nhìn hắn một cái.

Cậu sao lại quên——

Sao lại quên——

Lại quên——

【 Hết 】


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.