Thân thể Hạ Nhiêu cứng ngắc, giọng nói rất là mỏng manh nói: “Không có…… tôi chỉ là không có thói quen cùng người khác gần gũi quá mà thôi.”
Ngụ ý là đối với cô hai người họ là người xa lạ, động tác của cô chỉ là phản xạ có điều kiện.
“A?” Giọng nói yêu mị hơi hơi cất cao, lộ ra một tia hài hước: “Chỉ là ta sao lại cảm thấy thân ái giống như sợ chúng ta đâu?”
Hạ Nhiêu như cũ cúi đầu, bàn tay bỏ xuống gắt gao nắm, cô cảm giác được rõ ràng móng tay xâm nhập da thịt, tựa như chỉ có như vậy, mới có thể miễn cưỡng giảm bớt rùng mình.
“Không có, chỉ là thói quen.”
Thụy Phỉ Hi giống như không nhìn ra Hạ Nhiêu giả vờ, quyến rũ cười nói: “Vậy là tốt rồi, thân ái cần phải nhớ kỹ… Ngươi đã nói không sợ chúng ta.” Câu nói thâm ý làm sắc mặt Hạ Nhiêu lại lần nữa trắng bệch vài phần.
Đến khi tay cô bị một bàn tay ấm áp thon dài nhấc lên, Hạ Nhiêu theo bản năng co rụt lại một chút, sau đó liền an tĩnh. Trơ mắt nhìn ngón tay thon dài từng chút bị đẩy ra, lộ ra vết thương ở bàn tay.
“Sao không cẩn thận như vậy? Ngươi tự mình hại mình, sẽ làm ta cùng ca ca đau lòng……” Giọng nói yêu mị tràn ngập mê hoặc, tựa như thật sự thương tiếc cho cô.
“Tôi…… Không cẩn thận làm cho……” Hạ Nhiêu không biết vì sao, nghe lời nói của Thụy Phỉ Hi làm cô luôn có một loại cảm giác lăng trì. Đặc biệt là nghe câu kế tiếp của hắn, nghe thế nào cũng có hương vị máu tanh.
“Chờ về nhà ta giúp ngươi băng bó.”
Một bên Thụy Phỉ Á nghe hai người nói chuyện, con ngươi ôn nhu nhìn lướt qua đệ đệ nhà mình, khóe môi tươi cười càng thêm nhu tình như nước, mang theo một tia sủng nịch.
Cũng không đợi Hạ Nhiêu trả lời, môi Thụy Phỉ Hi ghé vào bên tai nàng, nhẹ nhàng liếʍ qua vành tai trắng nõn tinh xảo, một đường xuống phía dưới, hơi thở ái muội ướŧ áŧ làm Hạ Nhiêu không tự giác rùng mình. Khuôn mặt trắng bệch chậm rãi hiện ra một mảnh ửng đỏ, ngay cả vành tai trắng nõn cũng nhiễm một màu hồng phấn ái muội.
Thụy Phỉ Hi thấy vậy, khóe môi nhẹ nhàng ở trên cổ Hạ Nhiêu lưu lại dấu răng, lẩm bẩm nói nhỏ: “Thân ái thật là mẫn cảm, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng đυ.ng vào liền có phản ứng.”
Nói xong, ngón tay thon dài xâm nhập vào giữa hai chân cô, mật dịch mềm nhẵn như tơ chảy ra ở giữa hai chân, bàn tay theo đùi đi lên làm Hạ Nhiêu không tự giác rêи ɾỉ, hai chân cô không tự giác kẹp chặt, lại vô tình đem bàn tay kẹp ở chỗ tư mật.
“Ân……” cô nhẹ nhàng tràn ra tiếng rêи ɾỉ .
Cứ việc hai chân nàng gắt gao khép lại, chỉ là vẫn ngăn không được cái tay kia trêu đùa. Ngón tay Thụy Phỉ Hi cách qυầи ɭóŧ ren đánh vòng, khiến cô khó có thể tự kiềm chế.
Tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn không khống chế được tràn ra, khuôn mặt một mảnh ửng đỏ, ngay cả cặp mắt sáng ngời cũng nhiễm nước mê mang.
Thụy Phỉ Hi cùng Thụy Phỉ Á vẫn luôn quan sát biểu tình của cô.
Đột nhiên, ngón tay thon dài từ qυầи ɭóŧ đi vào, chuẩn xác vô cùng, không hề báo trước liền xâm nhập vào cửa huyệt đang không ngừng trào ra mật dịch, tức khắc làm thân thể Hạ Nhiêu co chặt lại, chịu không nổi rêи ɾỉ ra tiếng.
“A…… Ân……”
“Ân…… Không…… Không cần…… Ân……” Theo ngón tay hắn không ngừng xoay tròn, tiếng rêи ɾỉ Hạ Nhiêu càng lớn thêm một chút.
Toàn bộ thân thể sớm đã không chịu nổi, chỉ là Thụy Phỉ Hi lại không chịu buông tha cô, một bàn tay khác của hắn trực tiếp vờn quanh vòng eo cô, ngón tay ở trong cơ thể cô càng thêm cuồng tứ lên.
Từng chút từng chút đâm vào vách tường thịt ướŧ áŧ bên trong, động tác hắn không mềm nhẹ cũng không thô lỗ, mang theo đau đớn nhè nhẹ cùng kɧoáı ©ảʍ, thân thể cực độ mẫn cảm làm Hạ Nhiêu không ngừng rêи ɾỉ.
Từng tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn làm Thụy Phỉ Hi cùng Thụy Phỉ Á nổi lên một ngọn lửa, càng thiêu càng lớn. Thụy Phỉ Á nâng đầu Hạ Nhiêu lên, khuôn mặt đỏ bừng đầy nước mắt làm đáy mắt u quang của hắn càng thêm nồng đậm.
Đột nhiên, trong miệng Hạ Nhiêu tràn ra một tiếng rêи ɾỉ thật lớn: “Ân……”
Toàn bộ thân thể nàng bỗng nhiên run lên, làm khóe môi Thụy Phỉ Hi khóe nổi lên một tia quỷ dị : “Tìm được rồi .”
(ý anh là điểm G)
Ngón tay thon dài không đợi Hạ Nhiêu kịp phản ứng, lại lần nữa hung hăng chọc vào vách thịt non kia, một cái tay khác gắt gao chế trụ thân thể Hạ Nhiêu đang giãy giụa .
“A…… Ân…… Không cần…… Dừng tay…… Ân……”
Ngón tay không ngừng chọc vào trong chỗ mẫn cảm nhất của cô, từng đợt kɧoáı ©ảʍ giống như sóng lớn ập vào trước mặt, làm cả người nàng giống như chết đuối ở biển rộng.
Chất lỏng nóng bỏng theo ngón tay đâm thọc của Thụy Phỉ Hi không ngừng bắn ra, đôi mắt mê mang chảy xuống từng giọt nước mắt, nước bọt không kịp nuốt mà tràn ra cái miệng nhỏ, theo hàm dưới chảy xuôi xuống cổ.
Thụy Phỉ Hi cúi đầu, chặn lại miệng Hạ Nhiêu từng chút từng chút liếʍ nước bọt của cô.