Sau khi ăn xong, Hạ Nhiêu đi theo đôi song sinh này rời đi, đến nỗi đi nơi nào, cô cũng không hỏi, cũng không cần thiết biết, dù sao cũng lại là một nhà giam khác mà thôi.
Chẳng qua cô biết chuyến đi này cũng không phải đơn giản như vậy, Thẩm Ngoạt khi rời đi đã nhỏ giọng nói với cô. “Thông minh chút, nếu là tôi, cũng không thể bảo đảm bọn họ sẽ tuân thủ hứa hẹn, nếu thời điểm tôi đi đón cô, cô còn sống, tôi có thể suy nghĩ cho cô đi gặp cha mẹ.”
Có thể làm cho Thẩm Ngoạt nói ra lời như vậy, chuyến đi này cô nhất định là lành ít dữ nhiều. Nhưng mà ở thời điểm Hạ Nhiêu đang nghĩ đến xuất thần, một đạo thế lực đem cô ôm vào lòng, còn chưa kịp phản ứng lại miệng đã bị bá đạo mà hôn lên.
Ngước mắt một cái liền thấy cặp mắt hẹp dài ma mị, rõ ràng là lập lòe ý cười, nhưng cô lại cảm giác được một mảnh nồng đậm huyết sắc. Chỉ liếc mắt một cái, Hạ Nhiêu liền cứng đờ lại, nàng muốn dời đi tầm mắt nhưng lại giống như bị làm ma pháp, toàn thân không nhúc nhích được.
Miệng nhỏ không ngừng bị hắn xâm lược cắn nuốt, chỉ là Hạ Nhiêu giống như bị trúng tà, tùy ý để đầu lưỡi linh hoạt như rắn ở trong miệng cô triền miên, cho dù là con rắn nhỏ rất quá đáng, thâm nhập vào tận sâu trong cổ họng của cô.
Đầu cô vẫn còn một tia tỉnh táo, chỉ là thân thể lại giống như bị giam cầm trong hắc ám, hoàn toàn không nghe theo lý trí của cô.
Thẳng đến khi miệng bị buông ra, hàm dưới bị nâng lên, giọng nói tràn ngập quyến rũ ở bên tai vang lên, Hạ Nhiêu mới dần dần lấy về quyền chi phối thân thể của mình “Thân ái, sao một chút phản ứng cũng không có? Là kỹ thuật ta quá kém sao?”
Giống như bị điểm huyệt, lại đột ngột bị giải huyệt, nháy mắt Hạ Nhiêu hoảng sợ, đẩy Thụy Phỉ Hi đang ôm nàng ra, lui về phía sau lại chạm vào một khối thân thể ấm áp.
Nếu không phải thân thể cô đang rùng mình, tuyệt đối sẽ làm người khác nghĩ rằng cô lại lần nữa bị điểm huyệt. Đôi mắt gắt gao nhắm chật, sắc mặt vốn dĩ có chút tái nhợt bây giờ lại càng trắng bệch, giống như phải chịu cái gì kinh hoảng.
Cũng bởi vậy, Hạ Nhiêu bỏ lỡ đôi mắt Thụy Phỉ Hi đang lập loè hưng phấn. Hắn hơi hơi liếʍ láp khóe môi, đầu lưỡi đỏ tươi căn bản không giống người bình thường, tựa như quỷ hút máu, mị hoặc mà dọa người.
“Ngươi dọa đến bảo bối chúng ta” Giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân từ người phía sau vang lên.
Ngay sau đó, một đạo cánh tay hữu lực ôm Hạ Nhiêu, bên tai lại lần nữa vang lên tiếng nói làm người khác say nghiện: “Đừng sợ.” Mềm nhẹ hai chữ đã dễ dàng xua tan sự sợ hãi của Hạ Nhiêu, một khắc này cô thật muốn vĩnh viễn rúc vào cái ôm ấm áp.
Chỉ là lúc này lòng Hạ Nhiêu tràn đầy cảnh giác, làm sao dễ dàng để mình bị lạc ở chốn ôn nhu xa lạ, không lộ dấu vết đẩy người phía sau ra, nhợt nhạt cười nói: “Cảm ơn.”
Ánh mắt hắn với cặp mắt hẹp dài xanh thẳm kia giống nhau như đúc, chỉ là biểu tình bên trong lại không giống nhau. Tựa như dòng suối ấm áp, mang theo một tia ôn nhu làm người khác chết đuối, lại lần nữa làm Hạ Nhiêu ngây ngẩn cả người.
Đó là một loại mê hoặc cực độ nguy hiểm, thậm chí so với Thụy Phỉ Hi còn cường đại hơn, bởi vì bất luận kẻ nào đều không thể dễ dàng cự tuyệt sự ôn nhu của hắn.
Nhìn biểu tình hoảng hốt của Hạ Nhiêu, nụ cười trên mặt Thụy Phỉ Á càng thêm ôn nhu, đôi mắt xanh thẳm đầy ấm áp, thậm chí quanh quẩn một tầng sương như tiên như mộng. Mà đám sương lại thổi qua một mạt lạnh băng làm người khác không thể phát hiện.
Chỉ là đúng lúc này Hạ Nhiêu bỗng nhiên quay đầu lảng tránh, động tác dần dần khôi phục bình tĩnh.
Có lẽ hắn kết luận có chút sớm.
Thụy Phỉ Hi nhìn Hạ Nhiêu xoay người đối diện phía trước, đáy mắt hưng phấn càng thêm mãnh liệt. Thật là một cái đồ vật làm người khác động tâm, vừa rồi kém chút làm hắn thất vọng rồi.
Thân mình hắn hơi hơi hướng về trước, rõ ràng thân hình nhỏ xinh bởi vì hắn gần sát mà hơi hơi rùng mình một chút.
Khóe môi tươi cười càng thêm quyến rũ, mà đôi mắt kia lại nhộn nhạo một mạt biếи ŧɦái, hơi thở ái muội ở bên tai Hạ Nhiêu thở ra, chậm rãi hỏi: “Thế nào? Thân ái không thích đại ca sao? Hắn đối với ngươi rất ôn nhu a~”
Giọng nói quyến rũ chẳng những không làm Hạ Nhiêu bị mê hoặc, ngược lại làm làn da nàng nổi rên một tầng da gà.